Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hẵy luôn là chinh mình, mẹ nhé

Tiểu thuyết gốc · 6388 chữ

Hòa Yên Ninh : ”bẩm hoàng thượng chúng là Chu Hưng và Chu Huệ là con trai của Đỗ Phi”

Chu Nguyên Chương Giật mình : nàng nói cái gì? Đỗ Phi nào cơ?”

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng Thượng quên rồi sao? Chẵng lẽ hoàng thượng đã quên”

Chu Nguyên Chương nghĩ : ”Lưu Bá Ôn nói không sai sự từ bi của nàng mang lại phiền phức cho trẫm” ông nói : ”ngoài nương nương và hai đứa nó tất cả ra ngoài cho trẫm”

Châu Linh, Mai Ngọc Lâm, Lại Tuyết, Hà Như Song, Lý Nguyên Chi, Hoài An, A Lý, Tanh Ninh :”dạ Hoàng Thượng”

Đàn Phong : ”con ở lại được không?”

Chu Nguyên Chương : ”con cũng ra ngoài đi”

Đàn Phong : ”dạ phụ hoàng”

Hòa Yên Ninh : ”thần thiếp to gan cẩn xin hoàng thượng cho điều tra lại vụ này để minh oan cho Đỗ Phi”

Chu Nguyên Chương : ”vụ này chính Bạch Ngọc Kiệt điều tra nàng có thể đi hỏi khanh ấy, nhưng trẫm cho nàng biết Đỗ Phi là không hề bị oan”

Hòa Yên Ninh : ”cái gì? Vụ này do Bạch Đại nhân điều tra?”

Chu Huệ : ”nương nương, người nói vậy là sao? Bạch Đại nhân này có thù với mẹ con sao?”

Hòa Yên Ninh : ”không, Bạch Đại nhân công chính liêm minh có thể nói ví von là nhà Tống có Bao Thanh Thiên thì  Đại Minh ta có Bạch Thanh Thiên, quốc pháp luôn để lên hàng đầu, là trụ cột nước nhà, ngài ấy không vì thù riêng mà báo thù ai, luôn lấy chứng cứ làm trọng, có biệt danh xử án như thần, nếu là Bạch Đại nhân xử vụ này thì ta xin lỗi mẹ của hai đứa thật sự đã phạm tội mưu phản”

Chu Hưng : ”có thể cho con biết nội dung cụ thể không?”

Chu Nguyên Chương  : ”theo lý mà nói hai đứa không thể sống đâu, nể tình hai đứa chịu khổ cũng không ít, nên trẫm phá lệ miễn tội cho hai đứa và sẽ điều trị cho Chu Hưng, phục hồi thân phận hoàng tử và công chúa, nhưng không được xen vào triều chính”

Chu Huệ : ”Hoàng à không Phụ Hoàng mẹ con thật sự phạm tội phản quốc sao?”

Chu Nguyên Chương : ”mẹ hai đứa là người Đại Minh từ nhỏ theo  thân nhân tới Phù Tang, là một nhẫn giả và là sư muội của Thiên Hoàng Phù Tang nhiệm vụ của cô ấy là giành lấy sự sủng hạnh của trẫm để Chu Hưng làm thái tử, và khi Chu Hưng kế vị, thì sẽ để Đại Minh cúi đầu trước Phù Tang”

Hòa Yên Ninh : ”nếu vậy tại sao hoàng thượng còn sủng hạnh cô ta”

Chu Nguyên Chương : ”còn không phải do bà chân hôi ép trẫm sao?sau khi sự việc vỡ lẽ Thạc Phi là người đầu tiên phát hiện ra âm mưu của cô ta, nên đã bắt ngay rồi trình tấu, và người phụ trách vụ án này là Bạch Ngọc Kiệt”

Chu Hưng : ”mẹ con thật sự phản quốc sao? Không…. không … không thể nào?”

Hòa Yên Ninh nhìn thấy Chu Hưng như thế này đột nhiên nhớ Chu Đệ ngày trước bà nghĩ : ”nếu ta phạm phải tội danh này, Đệ nhi nó sẽ như thế nào? Tạ ơn trời là ta chỉ vô tình làm cháy cung”

Chu Nguyên Chương : ”dù con có chấp nhận hay không đây cũng là sự thật”

Chu Hưng : ”không đâu mẹ con hiền lành từ bi lắm mà”

Hòa Yên Ninh : ”có lẽ đối với con mẹ con là người hiền lành với con cô ấy hiền lành từ bi nhưng với người khác có lẽ là không?”

Chu Hưng : ”nếu theo luật pháp có phải cả hai huynh muội chúng con đều phải chết theo không?”

Chu Nguyên Chương : ”không sai, trẫm cho hai đứa hai sự lựa chọn, khôi phục thân phận ra sức chuộc tội cho mẹ, hai là tự sát để chết theo mẹ, chọn con đường nào là tùy hai đứa”

Chu Huệ không dám tin vào sự thật này cô chỉ biết khóc một cách thương tâm, Hòa Yên Ninh ôm lấy cô vỗ về bà nghĩ : ”lòng mẹ bao la, với tình mẹ thì không có đúng sai, Đỗ Phi trong tâm ta cô tuy là thông địch phản quốc nhưng vẫn còn hơn Thiếc Liên Tâm vạn lần”

Chu Hưng sắc mặc cực kỳ khó coi người mẹ từ bi hiền lành trong lòng cậu lại là tội phạm thông địch phản quốc, cậu thật sự không muốn tiếp nhận sự thật này đầu óc Chu Hưng lúc này hoàn toàn trống rỗng

Hòa Yên Ninh nhìn hai đứa trẻ đau lòng thương tâm thế này lòng tự nhủ : ”ta lúc này đã hiểu cảm giác của Đệ nhi ngày đó, ta đúng là người mẹ không ra gì? Đệ nhi, Lâm Nhi chúng rất hiểu ta, nhưng kẻ làm mẹ này lại không hiểu chúng muốn gì? Nhất là Lâm Nhi, rốt cuộc ta có xứng làm mẹ của con không?” Hòa Yên Ninh không tự chủ rơi lệ

Chu Nguyên Chương lúc này cũng không cản làm gì, ông gật gù nghĩ  : ”Bó tay...để họ khóc và thương tâm để cho thỏa lòng”

lúc này Quách An Bước vào : ”bẩm hoàng thượng Trần Thái Y tới”

Chu Nguyên Chương : ”truyền”

Quách An : ”Truyền Trần Thái y”

Trần Lâm : ”thần Trần Lâm khấu kiến hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”khanh mau bắt mạch cho nương nương xem, có vấn đề gì đáng ngại không?”

Trần Lâm  : “dạ hoàng thượng”

Hòa Yên Ninh : ”hoàng thượng thần thiếp không sao?”

Chu Nguyên Chương : ”đây là mệnh lệnh”

Hòa Yên Ninh : ”thần thiếp tuân chỉ”

Chu Nguyên Chương :”Quách An, cho người sắp xếp chỗ ở cho chúng”

Quách An : ”nô tài tuân chỉ,

thế là Chu Hưng và Chu Huệ được đưa đi"

Trần Lâm bắt mạch cho Hòa Yên Ninh, ông tập trung kiểm tra rồi lui ra : ”bẩm hoàng thượng nương nương không có gì đáng ngại, còn về việc hay quên đây là dấu hiệu bình thường, chứng tỏ nương nương là tâm bệnh chỉ có thể dùng tâm dược mà thôi”

Chu Nguyên Chương : ”tâm bệnh sao? Trẫm biết rồi khanh lui đi có thuốc nào tốt cho tâm trí thì chuẩn bị cho nương nương”

Trần Lâm : ”vị thần tuân chỉ, vi thần cáo lui”

Hòa Yên Ninh : ”hoàng thượng xin đừng lo thần thiếp chỉ là suy nghĩ nhiều nên hay quên mà thôi”

Chu Nguyên Chương ôm lấy Hòa Yên Ninh : ”Yên Ninh không phải trẫm đã nói là nàng có chuyện gì cũng phải nói với trẫm sao? Thế nào có gì khó chịu trong lòng mau nói với trẫm”

Hòa Yên Ninh : ”thần thiếp” bà nghĩ : ”ta có nên nói về chuyện của Lâm Nhi và Hòa Gia không, à Hòa Gia ta nên nói” bà nói : ”bẩm hoàng thượng tỷ tỷ hồi báo, trong nội bộ hòa gia có một kẻ gọi là Hòa Phong thông địch phản quốc, hiện cả Hòa Gia đang truy sát hắn”

Chu Nguyên Chương : ”lại có chuyện này, thế đã bắt được hắn chưa?”

Hòa Yên Ninh : ”tỷ tỷ đang cho người truy sát, dù sống hay chết cũng sẽ bắt về ngăn cản hắn”

Chu Nguyên Chương : ”không hay, nàng lập tức liên lạc bảo Hoàng Dung dừng ngay việc truy sát, họa lấy dung mạo Hòa Phong giao cho trẫm, trẫm sẽ phái người tìm hắn”

Hòa Yên Ninh : ”việc này Hòa Gia vì chứng minh sự trong sạch nên xin hoàng thượng để Hòa Gia tự giải quyết”

Chu Nguyên Chương : ”nàng nghĩ đơn giản quá, thế lực Hòa Gia có mạnh cũng không thể vượt qua được thế lực của Từ Đạt hay Mộc Anh muốn thông địch phản quốc chỉ dựa hắn hoàng toàn không có khả năng, hắn phải có đồng bọn, nhất định phải bắt sống và tìm cho ra đồng bọn của hắn, riêng Hòa Phong đích thân trẫm sẽ tra khảo hắn”

Hòa Yên Ninh : ”nếu hắn chết trong tay Hòa gia thì sao?”

Chu Nguyên Chương : ”vậy trẫm cũng có thể nói Hòa Gia giết người diệt khẩu, vì vậy chuyện này Hòa Gia phải phối hợp với trẫm nếu muốn chứng minh trong sạch, khi Hòa Gia làm theo lệnh của trẫm thì dù chuyện gì có xảy ra Hòa Gia cũng là vô tội”

Hòa Yên Ninh : ”thần thiếp hiểu rồi thần thiếp xin phép dùng thiên lý truyền âm liên lạc tỷ tỷ”

Chu Nguyên Chương : ”Quách An truyền đại Tế Tư tới đây cho trẫm”

Quách An : ”nô tài tuân chỉ”

Quách Quyền : ”bẩm hoàng thượng tiểu hoàng tử đã tới”

Chu Nguyên Chương : ”nó đâu”

Quách Quyền : ”cậu ấy đang nói chuyện với Thái tử phi, nên nô tài vào thông báo trước”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm biết rồi”

Đàn Phong lúc này đang ẳm Chu Cao Túc : ”Túc nhi con đó không được nghịch ngợm quá nghe không?”

Chu Cao Túc : ”dạ Túc nhi biết rồi,Túc Nhi nhớ mẹ lắm”

Đàn Phong : ”hảo hài tử, mẹ cũng nhớ con lắm”

Phượng Nhất  thấy cảnh này mắt đượm buồn, đi ra một góc ngồi một mình, Lý Nguyên Chỉ tinh mắt thấy được cô đi lại hỏi thăm : ”tiểu đệ đệ, cảm thấy tủi thân sao?”

Phượng Nhất : ”ai cũng có cha mẹ để yêu thương còn đệ thì lại không, đệ chưa từng biết tình thương của mẹ là gì cả”

Lý Nguyên Chỉ lặng người lúc này cô không biết phải nói gì cả cô ôm Phượng Nhất vào lòng với hy vọng vơi đi sự cô đơn của cậu

Châu Linh và nhóm người lúc này cũng chú ý Tới Phượng Nhất,

Đàn Phong : ”Đại tế tư cậu bé đó sao thế”

Châu Linh : ”chuyện là thế này,,,,,”

Đàn Phong : ”đáng thương vậy sao?”

Hà Như Song, Mai Ngọc Lâm, Lại Tuyết, Hoài An, Tanh Ninh, A Lý cũng rơi nước mắt

Hoài An, A Lý, Tanh Ninh Bước tới nắm tay Phương Nhất : ”tiểu đệ đệ, bọn ta sẽ chơi cùng đệ”

Phượng Nhất : ”thật không?”

Châu Linh : ”thằng bé vì không có tình mẹ nhìn thấy mẹ con thái tử phi nên nó có chút tủi thân đó mà”

Chu Cao Túc : ”tiểu ca ca đi chơi với đệ đi đệ có nhiều trò lắm, ý mà đệ phải vào gặp hoàng tổ phụ đã suýt chút thì quên”

Phượng Nhất : ”cám ơn mọi người” Phượng Nhất lau nước mắt : ”cháu vui lắm”

A Lý : ”ta với Tanh Ninh tỷ tuy là không có  tình thương của cha mẹ nhưng cũng có tình thân còn nó thì không”

Tanh Ninh, Hoài An cũng đồng suy nghĩ : ”một đứa bé thật đáng thương”

Tanh Ninh : ”đệ yên tâm từ này bọn ta sẽ là người thân của đệ”

Phượng Nhất khóc nhưng nó vẫn không dám tim : ”đệ HỨC” nó khóc vì quá vui, nó không dám tin rằng có người quan tâm tới nó

A Lý : ”này đệ đừng khóc”

Tanh Ninh và Hoài An cùng Lý Nguyên Chỉ ôm lấy thằng bé vỗ về an ủi : ”đệ cứ khóc đi”

lúc này trong phòng Hòa Yên Ninh dùng phép Thiên Lý Truyền âm liên lạc với Hoàng Dung : ”tỷ tỷ muội là Hoàng Ninh đây”

Hoàng Dung : ”ta đây, có chuyện gì?”

Hòa Yên Ninh : ”muội đã nói chuyện Hòa Phong với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng muốn tỷ dừng ngay việc truy sát”

Hoàng Dung : ”tại sao? Hoàng thượng không tin tưởng hj Gia sao?”

Hòa Yên Ninh : ”Tỷ tỷ, chúng ta mắc phải một sai lầm, nếu chúng ta tự mình giết hắn kẻ gian sẽ nói chúng ta giết người diệt khẩu, chúng ta chỉ có nghe theo và phối hợp với Hoàng thượng, Hòa Gia mới có thể vô can”

Hoàng Dung : ”muội nói đúng, koi bộ ta vì sợ Hòa Gia gặp nạn mà ra lệnh hồ đồ, được rồi ta đi thu hồi mệnh lệnh ngay”

Hòa Yên Ninh : ”muội thu phép đây”

lúc này Chu Cao Túc chạy vào nhảy vào lòng Hòa Yên Ninh bà mới thu hồi phép bị nó làm giật mình: “á” thế là nó đè lên bà hại bà té dập mông, ngã ngửa ra sau đập đầu. Mà rơi cả ghế, bốn chân của ghế tròn trổng ngược lên trời : ”Ui da cái quái gì vậy?”

Chu Cao Túc nhõng nhẽo : ”Nội tỗ mẫu Túc Nhi Nhớ người lắm”

Hòa Yên Ninh : ”trời ơi. Túc Nhi con muốn giết ta sao?”

Chu Cao Túc cười :" Hihi. Bà ơi, con không cố ý

Chu Nguyên Chương đỡ lấy Hòa Yên Ninh : ”Yên Ninh, Yên Ninh nàng có sao không?”

Hòa Yên Ninh : ”ui da cái mông của thiếp”

Đàn Phong nghe động xông vào nhóm người cũng vào theo, Đàn Phong :”Túc Nhi cẩn thân chứ, mẹ mẹ không sao chứ?”

Châu Linh : ”nương nương người có sao không?”

Hòa Yên Ninh cười :" Hihi, ta không sao. nhân tiện mọi người tới, Chúng ta ra hoa viên trò truyện di"

Chu Nguyên Chương :" Được,

vậy là Chu Nguyên Chương cùng nhóm người ra ho viên, nơi đây xếp nhiều ghế và nhiều chậu cây xanh

Chu Nguyên Chương :" Mọi người ngồi xuống hết đi"

Nhóm người:" Dạ

Chu Cao Túc :" Hihi"

Hòa Yên Ninh :" Túc nhi. Đương nhiên ta biết con không cố ý, nếu con mà cố ý thì ta đi gặp diêm vương rồi"

Chu Cao Túc :" Không có đâu, nội tổ mẫu pháp lực cao cường, lả đại cao thủ trong mắt mọi người mà

Hòa Yên Ninh :" Con quá khen, cho dù đại cao thủ võ cômg cao cường tới mức nào, khi bị tấn công bất ngờ lúc đang thi chuyển pháp thuật cũng chết ngoéo thôi"

Chu Cao Túc :" Ồ, là vậy. Túc nhi xin lỗi... xin lỗi. nội... à lên nói là sư phụ pháp lực cao cường .. Hoao nương nương"

Hòa Yên Ninh :" Gì cơ, sư phụ pháp lực cao cường"

Chu Cao Túc :" Dạ đúng". Nó dơ tay phải lên :" hihi. sư phụ pháp lực cao siêu, con là Hamam thành tâm thành ý muốn bái người là sư phụ"

Hòa Yên Ninh cười :" Haha, xin thứ lỗi, ta không phải Ngọc Trân công chúa, lên làm ơn đừng nải nhải đòi nhận ta làm sư phụ.. Tránh ra"

Chu Cao Túc : " Haman biết người là Phụng phi nương nương. Hoao nương nương, ý của Hamam là muốn người đồng ý để con làm đồ đệ của Lâm Ạnh Tuấn"

Hòa Yên Ninh :" Ồ, vậy hả". Bà cốc đầu Chu Cao Túc  ba cốc :" Không... đời.... nào"

Chu Cao Túc :" Úi dạ Hoao Hoao. Haman tới đây với hàng vạn hàng triệu tỷ thành ý". Nó nắm cánh tay Yên Ninh và lắc dong đưa :" Người nhận lời đi mòa, nhoa. Ồ, Haman vừa xuy nghĩ lại, Hanmam đổi ý, muốn người làm sư phụ của Haman cơ. Sư phụ pháp lực cao siêu. hihi"

Hòa Yên Ninh :" Ngươi. Tránh ra . Ta không muốn nhận dồ dệ như ngươi"

Chu cao Túc :" Hừ, phắp kưc cao siêu ơi, đồ nhi thỉnh an sư phụ

Hòa Yên Ninh cười : "thôi đủ rồi nhé. Ta không muốn nghe, ngươi ra ngoài cho ta"

Chu Cao Túc :" Nội tổ mẫu, người cũng biết phối hợp f vai lắm. Con là Haman, người là Miêu quý phi"

Mọi người đều vỗ tay :" Hay lắm"

Phượng Nhất :" Về điểm này người nhập vai quả thật khá giống với Miêu quý phi thời Tống. Có điều con nghe kể, bà ấy cãi nhau với người khác còn dữ hơn người nhiều"

Hòa Yên Ninh :" dữ như thế nào?"

Phương Nhất :" Cãi cho bằng thắng thì thôi, không chịu nhường ai. Nhất là thái tử phi Trân Uyển Đình. Bà ấy không hề câu nể.  Về điều này thì ngay cả Ngọc Trân cũng thua. Nếu phai phạt vả miệng thì không biết bà ấu bị vả bao nhiêi lần"

Hòa Yên cười :" Tuy là vậy, nhưng theo nhận xét của ta thì bà ấy là người hiểu chuyện và thấu tình đạt lý, bà tuy hay thích tranh cãi nhưng không sâu xa như Uyển Đình"

Châu Linh nói nhỏ :" Ai nói vậy chứ, Nương nương này còn giữ hơn Miêu quý phi đó nhiều, khi bà ấy giận lên thì không chừng sẽ lấy mạng người đó"

Hòa Yên Ninh chừng mắy nhìm Châu Linh :" Ê con gián kia, có gan thì nói to lên xem"

Châu Linh :" Thần... Ý của thần hân là người hiền lành tới dáng sợ"

Hòa Yên Ninh :" ồ, chỉ vậy thôi hả. Mà nè, ta là chỉ hỏi vậy thôi chứ ta biết là cô nói xấu ta rồi.ta không hơn thua với cô, kẻo mọi người nói ta đi hơn thua với một con gián thì không hay"

Châu Linh :" Dạ, thần biết lỗi"

Hòa Yên Ninh cười tươi và nghĩ :" Châu Linh.. Cô là muốn chọc tức ta. Lát nữa để xem ta làm sao sử cô đây"

Mội người đều cười vì độ lày của Yên Ninh, họ đều nói :"Hahaha Con giám, con gián, côn gián"

Châu Linh nhíu mày

Tanh Ninh :" Có vị quý phi như vây sao?. Đó là câu chuyện gì vậy?"

Đàn Phong :" Đó là Hoài Ngọc Kỳ Truyện. Cuốn truyện mẹ thích nhất"

Châu Linh :" Nương nương có cho ta mượn, con tò mò thì lát nữa ta cho con mượn xem"

Tanh Ninh :" Dạ được". Cô ngây thơ hỏi Yên Ninh :" Nương nương, người thích chi tiết nào của truyện này vậy"

Hòa Yên Ninh :" Ta... Ta thích chi tiết mọi người đồng tâm giúp đỡ lẫn nhau và cùng phối hợp tiêu diệt Bạch Ma Nữ"

Chu Cao Túc :" Chỉ vậy thôi hả"

Hòa Yên Ninh gặt đầu :" Ừm" bà nghĩ :" Gì chứ. Ta là thích nhân vật Triệu Hàn Văn hơn, nhưng ở chỗ ta thích sự ấm áp, hiền lành, tấm lòng bao dung lương thiện của hắn đối với mẹ và muội muội, và với Hoài Ngọc, ta thích vì hắn lời nói dễ nghe, xuất phát từ tâm. Chỉ là hiện tại không có ai như ngài ấy. Phải chi Hoàng thượng có thể dối với ta như hắn đối với Hoài Ngọc". Bà nhẹ lắc đầu :" Điều này là không thể nào,.Sao ta có thể đòi hỏi như vậy chứ. Hàn Văn là Hàn Văn, so với Hoàng Thượng thì bản lĩnh của hắn vẫn không bằng, thân là phụ nữ mình ngưỡng mộ tình cảm đó nhưng là phụ nữ mình cũng không mấy đồng ý hắn để Hoài Ngọc dẫn đầu, hắn nên là người dẫn dắt mới đúng, nhưng dù sao họ cũng cùng nu dối mặt với khó khăn nguy hiểm. Có lẽ

hoàng thượng nói đúng hắn có chút nhu nhược, nhưng mình đánh giá cao mặt tình cảm của hắn. trọng tình trọng nghĩa, giúp đỡ người khác, làm việc nghiêm túc Có cố gắng và có trách nhiệm, tuy là hoàng tử nhưng vì dân vì nước, yêu thương người thân đã là đáng quý rồi". Bà cười thầm :" Tóm lại hàn Văn là ngườib

hiền lành khiêm tốn

thông minh cơ trí

văn võ xong toàn

( Không ai nhận ra lời nói dối của Hòa Yên Ninh. mọi người đều nghĩ đó là thật. Trừ Chu Nguyên Chương và châu Linh

Châu Linh cười thầm:" rõ ràng thích truyện ngôn tình lại còn giả bộ"

Hoài An : "bản thân con không thấy người giống Miêu Quý Phi thời Tống mà giống Bàng quý Phi hơn"

Hòa Yên Ninh : "Bàng Quý Phi con muốn nói tới con gái của Bàng Thái Sư, Bàng Phụng sao?"

Hoài An : "chính là vị quý phi này, tuy bàn Thái Sư ỷ lại quan hệ mà lộng hành nhưng bản thân Bàng Phi vô cùng hiểu chuyện, dù Bao Thanh Thiên chém đầu ca ca mình bà ấy vẫn luôn tin rằng Bao Đại Nhân là công tư phân minh"

Hòa Yên Ninh : "quả là một người đáng để ta noi theo, được lắm, cả Miêu quý phi và Bàng quý phi, và cả Mộc Quế Anh. cái hay của họ ta đều học theo"

Đàm Phong :" Sở thích con người không ai giống ai. Mọi người không được phê phán sở thích của mẹ đâu đấy. Thích một nhân vật thì đâu có gì là xấu. Cái xấu la đồng tình với kể ác. Con thấy mẹ là người cam đảm, cương quyết và không thay đổi ý định ban đầu. Mẹ thích thứ gì là thích đến cùng. Mẹ thích nhân vật nào cũng được . miễn sao diều đó khiến mẹ vui thì con đều ủng hộ"

Hòa Yên Ninh :" Ừm. Cảm ơn con vì ủng hộ mẹ"

Đàm phong :" Mẹ à, Mọi người quý mến mẹ vì mẹ là chính mẹ. Người hãy là chính mình, chứ không thể là bản sao của bất kỳ ai Cố ép buộc bản thân trở thành bản sao của người khác sẽ rất mệt mỏi, nhiều khi là đánh mất chính mình, con cho rằng, mẹ chắc là có một diểm giống Miêu Quang Quang và Trần Hoài Ngpc mới hay. thùy mỵ quá, thật không giống với mẹ"

Hòa Yên Ninh giọng trầm buồn :"Con nói đúng "

Đàm Phong :" Thi thoảng cãi nhau chơi cũng vui mà". Tới dây cô nghĩ :" Nhân vật mẹ thực sự thích là Triệu Hàn Văn chứ không phải Miêu quý phi.". cô nói :" Hãy luôn là chính mình, mẹ nhé. Học hỏi từ nhiều người chứ không thể cố ép làn bản sao của một người

Châu Linh :" Sở thích nói lên tính cách con người mà, nương nương sống thiên về tình cảm. nhưng tính cách kiên cường. thích là đương nhiên thôi"

Hòa Yên Ninh :" Châu... Linh"

Đàm Phong :" Mẹ thử di chuyển bích ngọc minh hỏa cho mọi người cùng xem"

Hòa Yên Ninh :" Được chứ". Bà cầm Bích ngọc minh hỏa, dùng nội lực khiến ngọn nửa màu xanh lá cây bùng kên thành hình chữ s

Chu Cao túc : Ôi, đẹp quá". mọi người dều nhìn"

Một phút sau, bà thu lửa lại

Hà Như Song: "ta thấy khác vì Bàng Phi có người thân xem trời bằng vung nhưng nương nương ta không có"

Hoài An : "ai nói không có kẻ đó hở tý sách roi đi đánh người đáng ghét giống y Bàng Thái Sư"

Hà Như Song cười : "cô đang nói tới Kim Chi sao?"

Hoài An : "chứ còn ai nữa, cô ta ỷ được mình có Đã Vương Tiên hở tý là cầm roi đi đánh người"

Chu Nguyên Chương và đám người chỉ biết lắc đầu cười

Hòa Yên Ninh :" Tính của nó luôn nóng nảy như vậy, xem ra ta phải dậy dỗ lại muội muội này"

Tanh Ninh :" Thôi xong, Hoài An tỷ, tỷ hại đại tế tư rồi. Lần này không biết ai sử ai đây ta"

Chu Nguyên Chương:" Để trẫm nghĩ coi, Trước tiên lá Yên Ninh sử kim Chi, Saư dó Kim chi ôm hận kẻ vừa méc tội muội ấy với yên Ninh là Như Song và Hoài An dể tính sổ"

Hoài An :" Hoàng thượng, thần là không sợ dì ấy đâu, thần đang muốn xem dì ấy bị la mắng thế nào"

Chu Nguyên Chương : ”Có chí khí,:Được rồi, ngoài nương nương tiểu hoàng tử và Thái tử phi còn lại ra ngoài hết cho trẫm, à  Châu Linh dẫn Lý Nguyên Chỉ đi tu luyện, Hoài An con chơi cùng A Lý Tanh Ninh, Phượng Nhất, Như Song dẫn lão phu nhân cùng Lại Tuyết thì hãy tới phủ quốc sư đi”

Châu Linh, Lại Tuyết, Lý Nguyên Chỉ A Lý, Tanh Ninh, Hoài An, Hà Như Song, Mai Ngọc Lâm : ”dạ Hoàng Thượng”

Hòa Yên Ninh đứng lên, nắm tay Mai Ngọc Lâm và Hà Như Song :" Lưu lão phu nhân, Như Song. Hai người thường xuyên đến đây trò truyện với ta nha. Cả mọi người nữa"

Mai Ngọc Lâm, Hà Nhơ Song :" Dạ. nương nương"

Hòa Yên Ninh nhìn theo nho

m người đang đi, rồi bà tới ngồi bên cạnh chu Nguyên Chương.

Chu Cao Túc nhảy lên người ngồi vào lòng bà : ”hì hì Túc Nhi xin lỗi nội tổ mẫu”

Hòa Yên Ninh xoa đầu đứa bé này cười khổ : ”con đã nặng hơn trước rồi đó”

Chu Cao Túc : “hì hì nhờ tích cực ăn chay nên người con thêm chút mỡ”

Hòa Yên Ninh phì cười : ”con nói nhảm gì vậy? Ăn chay thì làm sao dư mỡ”

Chu Cao Túc : ”người không thấy Cao Bân Lão Sư Phụ ông ấy rất mập sao?”

Chu Nguyên Chương cũng bậc cười trước độ đáng yêu của đứa bé này : ”hahaha Túc Nhi con nói đúng lắm”

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng Thượng sao người lại đồng ý với nó, trẻ con không hiểu chuyện người lại đồng ý thì những người tu tâm tích đức ăn chay không phải vô ích cả sao?”

Chu Nguyên Chương : ”hahaha ..Nhưng Cao Bân mập thật mà”

Đàn Phong :" Đúng đó mẹ. Trước đây ở Nữ Nhi Quốc tất cả các tướng quân, tham tướng, đội trưởng đều gọi ông ấy là đại mập. Nếu không phải ông ấy là người mẫu hoàng con để ý thì sớm bị mấy người họ đánh tan xương rồi"

Chu Nguyên Chương :" Đại mập. nghe khá hay đấy nha. Nếu Yên Ninh mập thật thì lên gọi là gì đây nhỉ"

Hòa Yên Ninh cạn lời chỉ có cười theo : ”hahaha, Thiếp không mập.. trường hợp của ngài ấy thì thiếp không có gì để phản đối, nhưng mà ăn chạy mập thật sao?”

Chu Cao Túc : ”nội tổ mẫu con hỏi người có hiểu về động vật không?”

Hòa Yên Ninh :” con nói đi”

Chu Cao Túc : ”con Trâu Con Bò, Con Tê Giác so với con Hổ Con Báo Con Sư Tử thì bên nào mập hơn”

Hòa Yên Ninh : ”hỏi thừa dĩ nhiên là Trâu Bò và Tê Giác mập hơn”

Chu Cao Túc : ”đấy rõ ràng động vật ăn cỏ mập hơn động vật ăn thịt”

Chu Nguyên Chương : ”hahaha”

Đàn Phong thấy cảnh này mỉm cười hạnh phúc vì Con trai cô rất được lòng cha mẹ chồng, bản thân cô cũng thấy rất vui ít nhất cũng vơi đi nỗi nhớ nhà của cô

Hòa Yên Ninh : ”koi bộ từ nay ta hết dám ăn chay rồi”

Chu Nguyên Chương : ”tại sao? Không phải nàng ăn chay để tu tâm sao?”

Đàn Phong Phì Cười : ”Phụ Hoàng mẹ là sợ ăn chay lại mập như Cao Bân Sư Phụ đó”

Chu Nguyên Chương :" Không phải Cao Bân sư phụ. Coi bộ từ nay trẫm phải đổi xưng hô gọi ông ta hắn là tên con lừa Trọc mập ú đáng chết"

Hòa Yên Ninh cười

................

Cao Bân Đang truy đuổi khâm phạm thì hắc xì một cái : ”ủa tên nào đang nói xấu hòa thượng ta sao, ta mà biết ta ký đầu hắn”

................

Chu Nguyên Chương : ”hahaha, Phong nhi nó nói đúng không?”

Hòa Yên Ninh đỏ mặt trả lời : ”Tu thì tu nhưng thiếp sợ mập”

Chu Nguyên Chương :” hahahaha Đại Pháp Sư Nam Vu Lý không sợ ma chỉ sợ mập à”

Đàn Phong cùng Chu Cao Túc cười đau cả bụng : ”hahaha”

Hòa Yên Ninh cũng thấy buồn cười : ”Hoàng Thượng đừng có cười thiếp nữa mà hahaha”

Chu Nguyên Chương : “được được trẫm không cười nàng nữa hahaha”

Đàn Phong cố nín cười trước : ”mẹ à, lần này đi nhiều chuyện xảy ra, mẹ vẫn ổn con thấy mừng lắm”

Hòa Yên Ninh : ”cám ơn con Đàn Phong, nhờ chuyến đi này mà ta học được nhiều điều, thần thiếp to gan xin hoàng thượng cho phép thần thiếp di phục xuất tuần, thần thiếp muốn thị sát dân tình, giúp đỡ người dân đang gặp khó khăn,  chia sẽ gánh nặng với hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm không phải không cho nàng đi mà như nàng đã thấy hiện tứ Đại Ác Nhân vẫn chưa diệt hết, kẻ thù vẫn còn trong bóng tối, vì sự an toàn của nàng nên trẫm mới không cho nàng đi”

Hòa Yên Ninh : ”thần thiếp biết, nếu để Như Song Số Trân cùng Châu Linh đi cùng thiếp,  Hoàng thượng có thể yên tâm rồi chứ?”

Chu Nguyên Chương :” vậy bảo Kim Chi đi cùng mang theo đã vương tiên, với lại nhất định phải có một tên đi cùng, chỉ là trẫm nhất thời chưa biết nên phái ai đi”

Hòa Yên Ninh : ”Nhạc Tướng Quân hiện cậu ấy khá rãnh”

Chu Nguyên Chương : ”Nhạc Phong thì không được, hắn với bầy trâu bò như là hình với bóng, người khác nhìn một cái biết ngay hắn là ai”

Hòa Yên Ninh : ”vậy thần thiếp sẽ tìm người thích hợp”

Chu Nguyên Chương : ”được rồi trẫm sẽ xem xét”

Hòa Yên Ninh : ”tạ hoàng thượng”

Đàn Phong :" Bá tánh quan trọng, nhưng mẹ vừa về cung, vài ngày sau hãng xuất cung được không?"

Hòa Yên Ninh :" Ừm, được chứ"

................

Hà Như Song lúc này dẫn Mai Ngọc Lâm và Lại tuyết đi về phủ quốc sư

Lại Tuyết : ”lão phu nhân con đi mua ít đồ chút nữa trỗ tài nấu nướng”

Mai Ngọc Lâm : ”ừ con đi cẩn thận”

Mai Ngọc Lâm Nhìn Hà Như Song lòng thấy thích, từ lúc A Tú Mất đi con trai bà không màn tới tình yêu, nay nhìn Hà Như Song bà lại muốn bồng cháu : ”Như Song cô nương”

Hà Như Song : ”lão phu nhân có việc gì?”

Mai Ngọc Lâm : ”con thấy Bá Ôn nhà ta là người như thế nào?”

Hà Như Song : ”Lưu Quốc Sư anh tuấn phi phàm, thần cơ diệu toán, vì dân vì nước trụ cột nước nhà, có thể nói là văn võ song toàn”

Mai Ngọc Lâm : ”ý ta muốn nói Ôn Nhi nhà ta có đủ tiêu chuẩn để lọt vào mắt xanh của Như Song cô nương không?”

Hà Như Song giật mình: ”chuyện này…”

Mai Ngọc Lâm : ”Như Song Ta biết có chút đường đột, nhưng ta nhìn ra con ít nhiều có chút tình cảm với Ôn Nhi nhà ta, con cũng thấy đó, bà già như ta cũng gần đất xa trời, nên mong con thương tình giúp ta được bồng cháu”

Hà Như Song :” chuyện này,…” cô nghĩ : ”ta nên làm sao đây, nếu là trước đây ta sẽ gật đầu ngay nhưng hiện tại không hiểu tại sao ta lại muốn từ chối, chẵng lẽ vì Hoàng Tuyền sao? Ta là loại phụ nữ thấy cường giả lại đi yêu sao?”

Mai Ngọc Lâm thấy Hà Như Song có vẻ khó sử nên nói: ”còn không cần trả lời ta hạnh phúc cả đời của con hãy suy nghĩ cho kỹ, mặc dù ta rất thích con thành con dâu của ta nhưng ta không miễn cưỡng con”

Hà Như Song mỉm cười : ”đa tạ lão phu nhân, con không thể hứa trước nhưng con sẽ suy nghĩ về nó”

Lúc này Lưu Bá Ôn cầm Kim Hồi Bình đi tới : ”mẹ, người tới kinh thành lúc nào sao không nói cho Ôn Nhi biết”

Mai Ngọc Lâm : ”ta trên đường bị người Nam Cung gia truy sát may mà được Thập tam hoàng tử và Phụng Phi Nương nương cứu rồi cùng nương nương vào kinh”

Lưu Bá Ôn : ”tạ ơn trời, Con vào cung nhân tiện đa tạ nương nương. Nam Cung gia dám truy sát mẹ sao, con đi tìm chúng”

Mai Ngọc Lâm : ”đứng lại, ai cho phép con xem thường quốc pháp như vậy”

Lưu Bá Ôn : ”mẹ à cách hành xử của Ôn nhi mẹ còn không tin tưởng sao?”

Mai Ngọc Lâm : ”ta dĩ nhiên tin tưởng nhưng chính vì ta hiểu con trai của ta nên ta thừa biết con sẽ đại sát Nam Cung gia rồi đi tự thú chứ gì? Ta biết con quá mà”

Lưu Bá Ôn cười trừ : ”Ôn Nhi hổ thẹn, ủa mà sao mẹ lại đi cùng Như Song”

Hà Như Song : ”muội ở phủ Thái Tử cùng Hoài An Luyện kiếm, thì hoàng thượng lệnh muội đưa lão phu nhân tới phủ quốc sư, còn huynh là tới phủ thái tử”

Lưu Bá Ôn : ”không sai nương nương cho truyền ta mang Kim Hồi Bình tới”

Mai Ngọc Lâm : ”vậy mẹ về phủ trước”

Lưu Bá Ôn : ”vậy cũng được Như Song phiền muội bảo vệ  mẹ ta, ủa mà sao con không thấy Lại Tuyết”

Hà Như Song : ”Quốc Sư yên tâm, Lại Tuyết Cô Nương đi mua ít đồ”

Lưu Bá Ôn : ”ra vậy, phiền muội ta tới gặp nương nương”

Hà Như Song : ”được, Quốc Sư đi thong thả”

Lưu Bá Ôn vì có công việc nên không mấy để ý sự khác thường của Hà Như Song, và bản thân cũng không mấy quan tâm vì trong lòng Bá Ôn chỉ có A Tú, Bá Ôn Chỉ xem Như Song là muội muội

...................

Lưu Bá Ôn tới phủ Chu Đệ

Quách An : ”Bẩm Hoàng Thượng Lưu Quốc Sư cầu kiến”

Chu Nguyên Chương :” Lưu Bá Ôn hắn tới đây làm gì ?trẫm đâu có gọi hắn”

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng Thượng là thần thiếp gọi”

Chu Nguyên Chương : ”nàng gọi hắn làm gì?”

Hòa Yên Ninh : ”Thần thiếp bảo Quốc Sư mang Kim Hồi Bình tới”

Chu Nguyên Chương  : ”cho hắn vào đây”

Lưu Bá Ôn : ”Thần Lưu Bá Ôn tham kiến hoàng thượng, nương nương, thái tử phi”

Chu Nguyên Chương : ”Miễn lễ, chuyện trẫm giao đã điều tra được gì mới chưa?”

Lưu Bá Ôn : ”Hoàng Thượng thứ tội vi thần vẫn chưa điều tra được gì mới”

Chu Nguyên Chương : “đúng là vô dụng, bây giờ khanh để lại Kim Hồi Bình, rồi cút về báo hiếu với mẹ, trong vòng bảy ngày không được tham gia chuyện điều tra”

Lưu Bá Ôn mỉm cười : ”vi thần tuân chỉ”

Chu Nguyên Chương : ”được rồi lui ra đi”

Lưu Bá Ôn : ”vi thần cáo lui”

Đàn Phong : ”Phụ Hoàng Lưu Quốc sư vì nước vì dân trung thần trụ cột phụ hoàng làm vậy con thấy hơi quá đáng”

Chu Nguyên Chương và Hòa Yên Ninh phì cười, Hòa Yên Ninh : ”Phong nhi con không hiểu phụ hoàng con nói vậy là cho Lưu Quốc Sư bảy ngày nghỉ phép để báo hiếu với mẹ hắn”

Đàn Phong : ”sao phụ hoàng không nói thẳng?”

Chu Nguyên Chương :” với cái tên đó nói thẳng còn gì thú vị, hắn mà không hiểu ý của trẫm thì hắn không phải Lưu Bá Ôn”

Đàn Phong cười :" Nói vậy là con hiểu lầm phụ hoảng rổi. Phụ hoàng, con xin lỗi người"

Chu Nguyên Chương :" Không sao"

lúc này Kim Chi cũng vừa tới

Kim Chi :” Tham Kiến Hoàng Thượng, nương nương”

Chu Nguyên Chương : ”miễn lễ”

Kim Chi : ”Không biết Hoàng Thượng cho gọi thần có việc gì?”

Chu Nguyên Chương : ”Quách An cho chúng lui ra hết”

Quách An : ”dạ”

Chu Nguyên Chương : “để tỷ tỷ của muội nói đi”

Hòa Yên Ninh :” Kim Chi trong nội bộ hòa gia có kẻ thông địch phản quốc”

Kim Chi :” cái gì? Tên khốn nào to gan vậy?”

Chu Nguyên Chương :” trong thời điểm này sẽ có kẻ gây bất lợi cho Hòa Gia trẫm muốn muội cầm Đã Vương Tiên, âm thầm trở về Hòa gia, nhớ kỹ tuyệt đối không cần thiết thì không lộ diện”

Kim Chi :” muội không hiểu?”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm muốn xem thử có bao nhiêu tên dân tấu tố muội âm mưu thông địch phản quốc’

Hòa Yên Ninh : ”vậy hoàng thượng làm sao?”

Chu Nguyên Chương : ”chúng sẽ đẩy cho muội ấy nhưng tội danh trên trời, và dĩ nhiên là trẫm cho những kẻ đó cơ hội về quê làm ruộng hết chứ sao”

Kim Chi cười :" Dạ. Hoàng thượng, muội cáo lui"

Chu Nguyên Chương :" Ừm"

Hòa Yên Ninh :" Kim Chi.  Muội đi đường cẩn thận nha" Kim Chi :" Tỷ yên tâm, muội nhất định cẩn thận mà"

Đàn Phong :" Phụ hoàng, mẹ. Con và Túc nhi cáo lui"

Chu Nguyên Chương :" Ừm. Hai con lui đi"

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.