Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta đấu ác không lại cô

Tiểu thuyết gốc · 5244 chữ

Kim Chi về tới Hòa Gia Trang

Kim Chi : ”Đại Tỷ, Đại tỷ có chuyện rồi”

Hoàng Dung : “có chuyện gì nha đầu muội bị cưỡng bức sao?”

Kim Chi : ”không có tên nào có bãn lãnh đó chứ?”

Hoàng Dung : ”cũng phải nhỉ tên nào mà thèm cưỡng bức cô thì đúng là tự chuốc phiền phức. Nói đi có chuyện gì?”

Kim Chi : ”tỷ…” Kim Chi thở dài : ”thôi.. thôi không hơn thua với tỷ, Yên Ninh tỷ mất tích rồi”

Hoàng Dung : ”Cái Gì? Mất tích nói rõ ta nghe xem”

Kim Chi : ”tỷ ấy nói tới Ô Long tự, muội phụng lệnh hoàng thượng tới đó gọi tỷ ấy, khi tới nơi hay tin tỷ ấy chưa từng tới đó, hẳn là trên đường đi xảy ra chuyện rồi”

Hoàng Dung : ”ta còn tưởng chuyện gì yên tâm đi nó ham chơi đó mà, muội cứ vào cung trước ta nghĩ là nó cũng đang trên đường về đó”

Kim Chi : ”tỷ chắc chứ?”

Hoàng Dung : ”muội dám cá với ta không?”

Kim Chi : ”cá cái gì?”

Hoàng Dung :” nếu muội thua thì từ nay ta nói gì cũng phải nghe, nếu ta thua từ nay ta gọi muội là tỷ tỷ, muội nói gì ta cũng nghe”

Kim Chi :”được là tỷ nói đó, cá thì cá muội về cung đây”

Hoàng Dung : " Muội vừa về, ngồi xuống nghỉ ngơi rồi ăn chút điểm tâm đi"

Kim Chi :" Để lúc khác đi, muội phải về cung đợi tin tỷ tỷ. Muội đi đăy"

Vừa rứt lời Kim Chi chạy như bay. Hoàng Dung : " Nè nè." Bà cười và nghĩ thầm :" haizz... Thật bó tay. Vừa về tới đã mở miệng ra nói Hoàng Ninh. Không phải chỉ riêng Kim Chi mà ai cũng thế. Chỉ biết quan tâm tới Hoàng Ninh, không thèm để tâm tới ta. Cứ như kiếp trước ta mắc nợ Hoàng Ninh vặy đó. Thế gian này đúng là lắm bất công quá đi"

-......................

Lưu Bá Ôn lúc này bốc một quẻ : ”hửm quẻ này”

Chu Nguyên Chương : ”Lưu Bá Ôn quẻ này là ý gì?”

Lưu Bá Ôn : ”quẻ này cho thấy Nương Nương có kẻ âm thầm ám hại nhưng có quý nhân phù trợ nên vô sự bình an, hoàng thượng không cần lo lắng, ngược lại kẻ gặp nạn chính là hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương :” cái gì? Trẫm gặp nạn?”

Lưu Bá Ôn : ”theo quẻ cho thấy hoàng thượng sẽ gặp chút phiền phức, và phiền phức này từ sự bình an và từ bi của nương nương mang lại”

Chu Nguyên Chương : ”ý khanh nói nương nương vô tình mang lại phiền phức cho trẫm”

Lưu Bá Ôn : ”tuy nói vậy hơi quá, nhưng tạm thời có thể hiểu như vậy”

Chu Nguyên Chương : ”vậy ý khanh nói phiền phức này là phúc hay họa”

Lưu Bá Ôn : ”là phúc chỉ là hoàng thượng sẽ gặp phải chút phiền phức”

Chu Nguyên Chương : ”nếu là phúc thì chút phiền phức chả sao? Chỉ là nó là phiền phức như thế nào?”

Lưu Bá Ôn : ”thứ cho thần thiên cơ không thể tiết lộ”

Chu Nguyên Chương : ”Thiên Cơ Cái đầu khanh, mau bốc đi”

Lưu Bá Ôn : ”thật sự không thể tiết lộ, sao hoàng thượng không kiên nhẫn đợi xem sẽ rõ”

Chu Nguyên Chương : ”khanh, thôi được chờ thì chờ, khanh nên cầu mong là nương nương không có chuyện gì, nếu không trẫm lấy đầu khanh đó”

Lưu Bá Ôn : ”nếu quả thật nương nương có chuyện không may, đầu của thần hoàng thượng cứ việc lấy”

Chu Nguyên Chương : ”được, cho khanh oai phong lần này”

Lưu Bá Ôn : ”thần tạ hoàng thượng long ân”

Chu Nguyên Chương : ”khanh… thôi bỏ đi, còn việc con Bạch Ma Nữ đó khanh điều tra thế nào rồi?”

Lưu Bá Ôn : ”về việc này thì thần mong hoàng thượng chuẩn bị tâm lý”

Chu Nguyên Chương : ”nói đi”

Lưu Bá Ôn : ”thần e là hoàng hậu nương nương lành ít dữ nhiều rồi”

Chu Nguyên Chương : ”chuyện này trẫm đã có nghĩ tới, cái mấu chốt sống phải thấy người chết phải thấy xác, dù chỉ còn bộ xương cũng phải tìm về đây cho trẫm”

Lưu Bá Ôn : ”vi thần tuân chỉ”

Chu Nguyên Chương : ”được rồi lui ra đi”

Lưu Bá Ôn : ”vi thần cáo lui”

Chu Nguyên Chương : ”Quách Quyền”

Quách Quyền : ”có nô tài”

Chu Nguyên Chương : ”Quách An về chưa?”

Quách Quyền :” bẩm hoàng thượng Quách An vẫn chưa về”

Chu Nguyên Chương : ”haizz sốt ruộc chết được”

Chu Cao Túc : ”Hoàng Tổ Phụ”

Chu Nguyên Chương : ”hửm Túc Nhi con về rồi sao? Nội tổ mẫu của con đâu?”

Chu Cao Túc : ”dạ con chưa gặp nội tổ mẫu tới Ô Long Tự là Kim Chi bà bà kêu con về báo với người”

Chu Nguyên Chương : ”Cái Gì? Nội tổ mẫu của con không hề tới Ô Long Tự”

Chu Cao Túc :” dạ đúng vậy”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm biết rồi, con đi thăm cha mẹ con đi”

Chu Cao Túc : ”dạ hoàng tổ phụ. Tôn nhi cáo lui”

Chu Nguyên Chương lòng lo lắng:" Yên Ninh không phải kẻ nói dối, Sao nàng ấy không tới Ô Long Tự. Trên đường đi có khi nào xảy ra chuyện gì không?"

................

Hà Như Song một mình đứng ngoài hoa viên quốc sư phủ, cô cầm kéo cắt tỉa hoa trên chậu cây cho đẹp. Lưu Bá Ôn bước vào. Cô quay mặt ra :" Tiên sinh, ngài về rồi. Ủa, xảy ra truyện gì sao?

Lưu Bá Ôn :" Không có gì. Với tình hình hiện tại, tạm thời chúng ta còn khống chế được. Ta vào nghỉ ngơi một lát"

Hà Như Song :" Dạ. Vậy muội đi tìm Hoài An cô nương đây"

Lưu Bá Ôn :" Ừm, muội đi nhớ cẩn thận"

Hà Như Song rời khỏi quốc sư phủ. Tới phủ Chu Đệ.Cô không thấy Hoài An mà thấy Thu Cúc đang ngồi ở ghế đọc sách

Thu Cúc :" Như Song cô nương, lâu không gặp. Cô tới đây tìm phụng phi nương nương sao?

Hà Như Song :" Không, nương nương hiện không có trong phủ. Ta tới tìm Hoài An"

Thu Cúc :" Hoài An cô nương đang đọc sách, luyện võ ở trong phòng"

Hà Như Song ngồi xuống ghế :" Đây là cuốn Hoài Ngọc kỳ chuyện. Nương nương cho cô mượn đọc hả"

Thu Cúc :" Nương nương chép khá nhiều cuốn. Bản gốc nương nương không tiện cho người khác coi. Đây là bản do ta tự chép"

Hà Như Song :" Ta đã từng đọc qua nhưng không để tâm lắm. nghe cô nói vậy, nương nương thích cuốn chuyện này lắm hả"

Thu Cúc :" Đúng vậy"

Hà Như Song :" Ta thấy tò mò. Vì sao nương nương lại thích chuyện Hoài Ngọc mà không phải là một cuốn chuyện khác hay hơn"

Thu Cúc :" Một câu khó nói hết. Cô không hiểu được đâu"

Hà Như Song :" Vậy ta không tò mò nữa, Khi nào nương nương về, ta thử xin người một cuốn"

Thu Cùc : Nương nương có đưa cho Lưu Quốc Sư mượn một cuốn. Cô về phủ hỏi mượn ngài ấy"

Hà Như song :" Ừm

Hoài An ra ngoài :" Ủa Như Song, cô tới chơi hả"

Hà Như Song :" Hoài An cô nương. Như Song nghe Thu Cúc nói cô đang đọc sách luyện võ lên không muốn vào làm phiền"

Hoài An :" Cô cùng ta luyện kiếm không?"

Hà Như Song :" Được chứ"

............

lúc này trên đường trở về hoàng cung, đoàn người của Hòa Yên Ninh đang trên đường đi thì thấy hai người phụ nữ một già một trẻ đang bị truy sát

Chu Quế dẫn quân ứng cứu : ”dừng tay”

kẻ cầm đầu : ”Quân gia bọn ta không phải cướp mong quân gia đừng cản đường”

Chu Quế : ”không phải cướp thì các ngươi là nhân thủ phương nào?”

kẻ cầm đầu : ”bọn ta là người của Nam Cung Thế gia, tại hạ là tổng quản Nam Cung Long”

Chu Quế : ”Nam Cung thế gia tại sao truy sát họ”

Nam Cung Long : ”quân gia ta nghĩ ngài đừng hỏi thì hơn, tuy ngài là mệnh quan triều đình nhưng không nên xen vào chuyện người khác”

Chu Quế : ”ta là Chu Quế có tư cách hỏi ngươi không?”

Nam Cung Long : ”hả? Nam Cung Thế gia tham kiến thập tam hoàng tử”

Chu Quế : ”nói tại sao truy sát họ”

Nam Cung Long : ”tại hạ không biết, chỉ là gia chủ phu nhân lệnh cho chúng tôi bằng mọi giá phải mang họ về"

Chu Quế : “gia chủ phu nhân của các ngươi là ai”

Nam Cung Long : ”chuyện này tôi cũng không rõ, chỉ biết gia chủ, sau khi đi cùng vài vị bạn hữu mang về một cô gái và nói là gia chủ phu nhân, kẻ thuộc hạ như tôi không tiện hỏi nhiều chuyện của chủ”

Chu Quế : ”họ là ai, ngươi có biết không?”

Nam Cung Long : ”bẩm không biết”

Chu Quế : ”không biết mà lại truy sát họ?”

Nam Cung Long : ”chúng tôi nếu không nghe theo thì tính mạng khó giữ”

Hòa Yên Ninh và Châu Linh nghe được sinh ra hiếu kỳ, Hòa Yên Ninh : ”gia chủ phu nhân của các ngươi độc ác lắm sao?”

Nam Cung Long : ”vị phu nhân này là?”

Chu Quế : ”vị này là Phụng Phi nương nương”

Nam Cung Long :” Nam Cung Long.Nam Cung Thế gia tham kiến Phụng Phi nương nương”

Hòa Yên Ninh :” miễn lễ mau trả lời ta”

Nam Cung Long : ”độc ác hay không tôi không rõ, tôi chỉ biết từ khi cô ta bước vào Nam Cung Thế gia phàm những ai đắc tội với cô ta hay gia chủ Nam Cung Ngọc Thiên thì đều chết không rõ lý do"

Hòa Yên Ninh : ”Nam Cung Ngọc Thiên, Nam Cung Ngọc Thiên sao cái tên này ta nghe thấy quen quen thế kìa?”

Châu Linh : ”nương nương hắn là cái tên mà thái tử từng nhắc tới đồng bọn của Lý Thiện Đường”

Hòa Yên Ninh : ”hả, ừ nhỉ ta nhớ rồi, ủa mà cô không có mặt sao cô biết?”

Châu Linh trợn tròn mắt nhủ thầm : ”chết ta” cô đành thú nhận : ”thần đã dùng phép âm binh nghe lén xin nương nương thứ tội”

Hòa Yên Ninh : ”cô dám nghe lén ta, được lắm ta xử cô sau” Hòa Yên Ninh cười thầm : ”được lắm Châu Linh, ra sẽ tìm cơ hội tính sổ cô tới rồi”

Châu Linh nhủ thầm: ”lần này ta thảm rồi, phải tìm cách đối phó mới được”

Hòa Yên Ninh : ”gia chủ phu nhân của ngươi cực kỳ có vấn đề các ngươi nên tránh xa Nam Cung Thế gia ra đi nếu các ngươi đồng ý ta bảo Chu Quế thu nhận tất cả các ngươi cống hiến cho Từ Gia Quân”

Nam Cung Long : ”cảm tạ hảo ý của nương nương, nhưng lão gia chủ có đại ơn với bọn tôi, chúng tôi sống là người của Nam Cung Thế gia chết thì là ma của Nam Cung Thế gia”

Hòa Yên Ninh : ”vậy có thể bỏ qua cho hai vị này không?”

Nam Cung Long : ”nương nương đã ra mặt chúng tôi không tiện làm khó, các huynh đệ”

tất cả nhân thủ Nam Cung Thế gia đồng loạt rút kiếm tự sát trước sự ngỡ ngàng của nhóm Hòa Yên Ninh

Hòa Yên Ninh : ”tại sao phải như vậy chứ?"

Châu Linh :” nương nương mời xem âm hỏa hiện hình diệt tà gian đi”

Châu Linh triệu ra âm hỏa tấn công đám côn trùng bay ra từ thi thể những người Nam Cung Thế Gia

Hòa Yên Ninh : ”đám côn trùng đó là…cổ trùng sao?”

Châu Linh : ”không sai, bọn họ bị cổ trùng không chế, nên nếu họ nể mặt nương nương buông tha con mồi cũng sẽ bị chủ nhân thông qua cổ trùng mà phát hiện, bản thân họ là không muốn phản lại Nam Cung Thế gia nên tự sát là cách tốt nhất”

Hòa Yên Ninh thất thần : ”trời ơi là trời, Thật tội lỗi. ta vì cứu hai người mà vô tình hại gần mấy chục người phải tự sát, rốt cuộc ta cứu người hay giết người vậy?”

Phương Nhất thấy cảnh này sợ hãi không thôi cậu chạy ôm chồm lấy Lý Nguyên Chỉ, Lý Nguyên Chỉ nhìn thấy người chết đã nhiều nhưng đồng loạt chết và còn côn trùng bay ra kiểu này cũng là lần đầu nhìn thấy cô cũng kinh hãi không thôi, nhưng cũng không an ủi Phương Nhất Được hai tỷ đệ ôm nhau trong sợ hãi, Chu Huệ cũng sợ nên ôm lấy Chu Hưng,

Châu Linh : ”nương nương không phải người giết người mà là …ta cũng không biết nói sao? Nhưng không phải do nương nương giết”

Hòa Yên Ninh :" Haizzz. Phải nói là ta đã gián ... gián tiếp giết họ"

một người phụ nữ đi lại : ”Dân phụ Mai Ngọc Lâm cùng Lại Tuyết khấu tạ đại ơn cứu mạng của nương nương”

Hòa Yên Ninh : ”bà là Mẹ của Lưu Quốc sư sao? Ta từng chịu đại ơn của bà nay vô tình cứu được bà thật là may quá, mau đứng dậy” Hòa Yên Ninh đỡ lấy Mai Ngọc Lâm

Châu Linh trợn tròn mắt : ”không phải chứ? Nương nương mới như kẻ mất hồn mà tươi cười nhanh vậy sao?”

Mai Ngọc Lâm : “chuyện cũ đã qua mong nương nương đừng để trong lòng”

Hòa Yên Ninh : ”không được. Tuy chuyện cũ qua đi nhưng ân nghĩa vẵn còn. Phu nhân phải đi theo ta, ta còn có nhiều chuyện muốn nói”

Mai Ngọc Lâm : ”vậy dân phụ xin tuân lệnh”

Chu Quế : ”Lão Phu nhân mời”

Mai Ngọc Lâm : ”đa tạ Hoàng tử”

thế là nhóm người có Thêm Mai Ngọc Lâm cùng nhau lên đường

Mai Ngọc Lâm : ”vị hoàng tử này thương thế không nhẹ có thể để ta xem qua không?”

Chu Hưng : ”làm phiền lão phu nhân”

Mai Ngọc Lâm xem mạch cho Chu Hưng : “haizz tàn phế quá nặng thứ cho ta lực bức tòng tâm”

Chu Huệ : ”thật sự là không cứu được sao?”

Mai Ngọc Lâm: ”y thuật của ta có hạn không giúp được”

Hòa Yên Ninh : ”y thuật không chữa được đâu”

Chu Huệ khóc thương tâm: ” huhu không phải nương nương nói có cách cứu ca ca con sao?”

Hòa Yên Ninh : ”đừng khóc đừng khóc, ta nói y thuật không cứu được ca ca con chứ không có nói là lực bất tòng tâm”

Chu Hưng tỉnh táo hơn : “ý Nương nương là thương thế của con có thể dùng cách khác chứ không thể nhờ vào y thuật”

Hòa Yên Ninh :” đúng vậy ta từng bị thương nặng hơn con nữa đến việc tắm rửa cũng không thể tự mình làm nhưng con nhìn ta lúc này xem”

Chu Huệ :” thật không nương nương người không gạt con chứ?”

Hòa Yên Ninh : ”tiểu cô nương, con yên tâm”

Chu Huệ :" Nương nương, lúc trước người bị thương nặng hơn ca ca con sao?. Người vì sao mà bị thương vậy?. Còn Lưu lão phu nhân có ơn gì với người"

Hòa Yên Ninh :" Những chuyện này kể ra dài thật dài. Con không lên tò mò làm gì. Sau này con tự khắc sẽ biết"

Chu Huệ :" Dạ"

Lý Nguyên Chỉ :” huynh muội tình thâm thật đáng ngưỡng mộ”

Hòa Yên Ninh : ”con đừng có mà ngưỡng mộ người khác, bản thân có một vị tỷ tỷ làm ma những vẫn bảo vệ cho con”

Chu Huệ : ”thật không Nguyên Chỉ tỷ tỷ, nói cho muội biết đi”

Lý Nguyên Chỉ cầm Âm Cốt Ngọc Tiêu: ”bên trong cây cốt tiêu là linh hồn tỷ tỷ song sinh của ta, bọn ta vốn là con nhà quyền thế, nhưng tỷ tỷ bị người khác lừa gạt tình cảm, hại cha mẹ ta bỏ mạng, khi tỷ ấy bị hại từng định tìm kẻ đó trả thù nhưng phát hiện hắn có ý với ta nên tỷ tỷ thà trở thành lệ quỷ cũng phải bảo vệ ta”

Chu Hưng : ”một cô gái thật tốt, tiếc là Chu Hưng ta không có phúc phần gặp được cô ấy”

Chu Huệ : ”ca ca, huynh lại đi thích cô ấy sao?”

Chu Hưng : ”phải, cô nương nếu không chê tặng chiếc tiêu đó cho ta được không?”

Châu Linh : ”không được, Lý Nguyên Châu là vong hồn, cô ấy nghe hết những câu nói đó, nếu ở bên cậu phát sinh tình người duyên ma vi phạm thiên điều thì cả hai người không có kết quả tốt đâu”

Chu Hưng : ”tiếc thật”

Châu Linh rút thanh kiếm ngồi nhìn : ”cậu không cần tiếc nếu cậu muốn cậu cứ trở thành ma rồi cùng Nguyên Châu Phu thê ân ái, sẽ không phạm thiên điều đâu”

Chu Hưng : ”hả, cũng được chỉ là con không yên tâm cho muội muội”

Châu Linh : ”đừng lo ta giúp câu chăm sóc cô ấy, câu yên tâm làm ma rồi chứ”

Chu Hưng : ”nếu được vậy kẻ tàn phế này xin đại tế tư tác thành cho ta”

Châu Linh : ”cậu thật sự không sợ”

Chu Hưng :” kẻ tàn phế như ta sống chỉ làm gánh nặng cho người khác chi bằng chết đi thành ma cùng cô ấy phu thê ân ái còn sảng khoái hơn”

Chu Huệ :” ca ca đừng bỏ rơi muội mà”

Chu Hưng : ”muội đừng lo ta sẽ như Lý cô nương làm ma cũng ở bên muội”

Chu Huệ : ”đừng nói nữa mà muội sợ ma”

Hòa Yên Ninh cùng Châu Linh chỉ biết lắc đầu cười

Chu Hưng : ”xin đại tế tư cho ta toại nguyện cùng lý cô nương thành đôi ma ân ái”

Châu Linh : ”cậu nghiêm túc đấy chứ? Không sợ sau khi giết câu thì ta bán muội muội cậu cho kỷ viện à?, tin tưởng kẻ lạ mặt là hành động ngu ngốc đó”

Chu Hưng : “chuyện này, ta quyết liều mạng tin tưởng các người”

Châu Linh : ”được nếu cậu đã kiên quyết thì ta cho cậu toại nguyện”

Châu Linh vung kiếm, Hòa Yên Ninh chụp tay : ”Châu Linh cô làm thật sao?”

Châu Linh : ”nương nương đừng cản thần, để thần chém chết tên vong ơn bội nghĩa này đi”

Chu Hưng :” ta can đảm không sợ chết nhưng không chấp nhận bị vu oan ta vong ơn bội nghĩa khi nào?”

Châu Linh : ”còn không phải muội muội ngươi chịu đựng sự bắt nạt, vậy ngươi chỉ đòi chết đúng là không còn gì để nói”

Chu Hưng : ”tại hạ dĩ nhiên muốn bảo vệ muội muội chứ, không phải Lý Cô nương cũng làm ma để bảo vệ muội muội sao, Chu Hưng này cũng học theo cô ấy, cùng cô ấy phu thê ân ái chỉ là thuận tiện thôi’

Châu Linh :” nói vậy tiểu tử ngươi muốn học theo Nguyên Châu làm ma để bảo vệ muội muội à?”

Chu Hưng : ”xin đại tế tư tác thành”

Chu Huệ :” không được, đừng ngốc vậy mà ca ca không phải nương nương nói có cách sao?”

Hòa Yên Ninh : ”cậu đừng có ngây thơ vậy, không phải kẻ nào chết rồi cũng thành ma lộng hành được đâu, còn phải xem bãn lãnh tránh né âm sai của bản thân vong hồn đó, hơn nữa ta đã nói cậu có cơ hội bình phục, ta có hai món một là tâm pháp thần chiếu kinh ta có thể chép cho cậu một bản, hiện tại ta đọc khẩu quyết để cậu luyện trước, hai là Kim Hồi Bình đang giao cho Phủ Quốc sư, đợi về kinh thành ta lấy hai món cho câu tu luyện trong thời gian một tháng cậu có thể bình phục và trở thành cao thủ”

Chu Hưng : ”thật không, vậy có cách nào hồi sinh cho Lý Cô Nương không?”

Châu Linh : ”ta nói tên tiểu tử ngươi gặp còn chưa gặp ngươi ta mà xem người ta là nương tử của mình rồi à?”

Chu Hưng : ”đại tế tư chê cười, Chu Hưng ngưỡng mộ tinh thần của cô ấy nên có chút lỗ mãng nếu có duyện tại hạ muốn gặp cô ấy”

Châu Linh : ”muốn gặp tối nay cho ngươi gặp miễn là ngươi đừng sợ chết khiếp”

Chu Hưng : ”đại tế tư không cần dọa ta, ta cũng muốn gặp cô ấy”

Châu Linh : ”đừng có hối hận đó”

Chu Hưng : ”quyết không hối hận”.

Châu Linh : ”hảo”

Hòa Yên Ninh : ”Châu Linh cô làm vậy là có ý gì? Không phải nói nếu họ ở chung sẽ xảy ra tình người duyên ma phạm phải thiên điều sao?. Cô còn không ngăn cản mà ngược lại đi hại họ"

Châu Linh : ”cái này nếu thật sự xảy là duyên phận của họ Châu Linh tui cũng ko thể ngăn cản, nếu họ không có duyên phận thì ko có xảy ra tình người duyên ma đâu”

Hòa Yên Ninh : ”ta nghĩ tốt hơn không nên để họ gặp”

Châu Linh : ”nương nương từ bi quá, nếu có chết hay phạm thiên điều là tự họ chọn thần đây chỉ là thuận theo ý người thôi”

Hòa Yên Ninh : ” Như vậy là cô gián tiếp hại họ còn gì?. cô định làm ác ma thật sao?”

Châu Linh : ”thật oan ức quá, là cậu ấy muốn gặp mà”

Chu Hưng : ”đúng vậy đó nương nương là con muốn gặp”

Hòa Yên Ninh : ”Thôi bỏ đi, Là duyên phận cả. đúng rồi tại sao cô dám nghe lén ta nói chuyện”

Châu Linh : ”tại nương nương hay quên nên thần bất đắc dĩ phải nghe lén để có gì còn nhắc nương nương”

Hòa Yên Ninh : ”cô.... tức chết ta mà.. Hành động này không quang minh chính đại chút nào. khi hồi cung ta xử cô sau”

Châu Linh :” nương nương nỡ nhẫn tâm xử tội thần, sau khi thần anh dũng hy sinh gánh tội ác thay nương nương sao?”

Hòa Yên Ninh trợn tròn mắt có nằm mơ cô cùng không ngờ Châu Linh lại vô sỉ đến mức này : ”ta hối hận khi kết bạn với cô”

Châu Linh : ”nương nương hối hận thật sao?”.

Hòa Yên Ninh : ”phải ta đang rất hối hận”

Châu Linh : ”khiến nương nương đau lòng thất Vọng Châu Linh quả thật đáng chết, xin lấy cái chết tạ tội với nương nương”

Châu Linh vung kiếm tự sát, Hòa Yên Ninh ngăn cản : ”Nè, đừng làm chuyện dại dột chứ"

Châu Linh : ”nương nương cứ để thần chết để tạ tội”

Hòa Yên Ninh lúc này cũng hiểu ý đồ của Châu Linh :” cô giỏi lắm, ta không trúng kế đâu muốn chết thì chết cho lẹ đi, Cô yên tâm, ở đây có nhiều người lắm, mọi người sẽ an táng đàng hoàng cho cô"”

Châu Linh :" Là người nói đó".

Hòa Yên Ninh :" Không chôn cô, chả lẽ để xác cô ờ đây để bốc mùi hôi, khiến nơi này ô nhiễm"

Châu Linh :" Người". kiếm chạm cổ chảy máu, Hòa Yên Ninh giật mình cản lại : ”đủ rồi, ta vẫn là đấu không lại cô, ta không tính toán với cô”

Châu Linh : ”tạ nương nương thiên ân”

Hòa Yên Ninh : ”đợi đó, đấu ác ta không phải đối thủ của cô, đấu thiện ta tuyệt không chịu thua cô đâu”

Châu Linh :” nương nương giận lên trông rất đẹp”

Hòa Yên Ninh : ”đủ rồi nhé, đừng có nịnh ta”

Châu Linh : ”thần không hề nịnh, nương nương thiên tuế từ bi hỉ xả nên đấu ác nào phải đối thủ của thần, vì vậy càng chứng tỏ là nương nương là vị bồ tát sống, thần đây không sánh bằng Công Chúa, Hoàng Tử,Nguyên Chỉ, Phượng Nhất các ngươi thấy ta nói có đúng không”

Lý Nguyên Chỉ : ”dạ đúng”

Chu Huệ :” Nương nương đúng là bồ tát sống”

Hòa Yên Ninh đỏ mặt phì cười : ”đủ rồi, Đừng ai khen ta, ta không thích đâu. ta nghe Hồ Duy Dung nói Châu Linh đại tế tư cái miệng rất lợi hại hôm nay ta lãnh giáo rồi, Hòa Yên Ninh cam bái hạ phong”

Châu Linh : ”với Hồ Tướng gia là thần điên đảo trắng đen, còn với nương nương thần đây là thật tâm nói lên, trẻ con không biết nối dối, người hỏi Phượng Nhất xem thần nói có sai không?”

Phượng Nhất :” người nói dối, lúc này con nghe người nói nhỏ với hai vị tỷ tỷ, là kiếm cái gì đó chọc nương nương để nương nương thư giãn”

Hòa Yên Ninh : ”ơ hay thì ra các ngươi thông đồng chọc phá ta, giỏi lắm ta không đủ nhẫn tâm xử các ngươi ta về giao vụ này cho Hoài An với Đàn Phong trị tội các ngươi”

Châu Linh : ”nương nương xin khai ơn”

Hòa Yên Ninh : ”còn lâu”

Châu Linh :" Thiên Hậu nương nương, xin người hiển linh, dậy lại đệ tử của người"

Hòa Yên Ninh :" Thiên Hậu nương nương. Con vì Châu Linh mà lỡ tạo khẩu nghiệp, con tình nguyện chịu phạt"

Lý Nguyên Chỉ với Chu Huệ Chỉ biết cố nín cười

................

lúc này tại Hoàng Cung

Chu Đệ và Đàn Phong sau khi thu dọn quà thì họ đi thăm Thường Ngọc Thi

Thường Ngọc Thi đang nhâm nhi tách trà và trò chuyện cùng Chu Doãn Văn thì cung nữ vào báo : “bẩm Thường Phi Thái tử và thái tử phi đến”

Thường Ngọc Thi : ”mau nghênh đón”

Thường Ngọc Thi cùng Chu Doãn Văn ra nghênh đón

Thường Ngọc Thi : “Ngọc Thi tham kiến thái tử thái tử phi”

Chu Doãn Văn : ”Tham Kiến Hoàng Thúc, Hoàng Thẩm”

Chu Đệ : “hoàng tẩu Doãn Văn miễn lễ”

Đàn Phong đỡ lấy Thường Ngọc Thi :” Hoàng tẩu vẫn khoe chứ?”

Thường Ngọc Thi :” ta vẫn khỏe tạ thái tử phi quan tâm, lần trước ta lỗ mãng đắc tội phụng phi nương nương, Nữ Vương và muội. Mong thái tử phi rộng lượng không tính toán với ta”

Đàn Phong : ”đều là phận làm dâu, từ nay mong tẩu đừng phạm lỗi nữa”

Thường Ngọc Thi :” thái tử phi yên tâm”

Đàn Phong : ”nếu tỷ không chế gọi ta Phong muội ta gọi tỷ là Thi tỷ”

Thường Ngọc Thi : ”thái tử phi không tính toán chuyện xưa vậy ta cũng không khách khí, tạ ơn Phong Muội đã bỏ qua cho ta”

Đàn Phong : ”Thi tỷ quá lời, muội biết tỷ cũng vì Phu quân và con trai của mình mới làm như vậy, nên muội không trách tỷ, mong tỷ muội chúng ta đừng đấu đá lẫn nhau”

Thường Ngọc Thi :” muội yên tâm từ giờ nếu kẻ nào gây phiền phức cho muội chính là chống lại Thường Gia Quân”

Đàn Phong : ”chuyện này, nếu vậy muội cảm tạ hảo ý của Thi Tỷ”

Thường Ngọc Thi : ”nghe nói con trai của muội nó cũng rất bãn lãnh có thể cho ta gặp không?”

Đàn Phong :” hiện tại thì nó đang ở Ô Long Tự”

đúng lúc này thái giám vào báo : ”bẩm thái tử Tiểu Hoàng Tử đã hồi cung, đang đi tìm thái tử và thái tử phi nên nô tài đã dẫn tiểu hoàng tử tới đây”

Chu Đệ :” mau cho vào”

Chu Cao Túc lúc này dùng bộ dang của Chu Nguyên chương bước vào

Chu Đệ, Đàn Phong, Thường Ngọc Thi :” tham kiến phụ hoàng”

Chu Doãn Văn : ”tham kiến hoàng tổ phụ”

Chu Cao Túc :” bình thân”

Chu Đệ, Đàn Phong, Thường Ngọc Thi : “tạ phụ hoàng”

Chu Doãn Văn :” ở hoàng tổ phụ sao biến thành một thằng nhóc”

Chu Đệ, Đàn Phong cùng Thương Ngọc Thi ngước lên nhìn, Chu Đệ, Đàn Phong đồng Thanh : ”Túc Nhi”

Chu Cao Túc :” hahaha vui quá, cha mẹ, có thấy con giống hoàng tổ phụ không?”

Chu Đệ niệm chú, Chu Cao Túc ôm đầu la đau : ”đau đau quá, đừng niệm mà cha”

Chu Đệ : ”con to gan lắm, hoàng tổ phụ con là nhất quốc chi quân con giả làm người khác nào khi quân phạm thượng, còn dám để ta và mẹ còn cùng Thường đại thẩm của con hành lễ với con sao?”

Đàn Phong : ”vừa về là đã nghịch rồi, con ở Long tự học hành kiểu này sao?”

Chu Cao Túc :” con chỉ muốn đùa một chút thôi mà, Túc Nhi biết lỗi rồi, Túc nhi không dám nữa”

Chu Đệ :” còn không mau tham kiến Thường đại thẩm, và Hoàng biểu ca”

Chu Cao Túc : ”Túc nhi khấu kiến Thường Đại Thẩm và Hoàng Biểu Ca”

Thường Ngọc Thi :” con là Túc Nhi đúng là tuổi trẻ tài cao, Phong muội thật có phúc, hảo hài tử mau đứng dậy”

Chu Doãn Văn :” Hoàng Biểu Đệ có thể biến hình sao?”

Chu Cao Túc biến thành Chu Doãn Văn :” ngươi dám giả mạo ta muốn chết sao”

Chu Doãn Văn trợn tròn mắt : ”giống thật”

Chu Cao Túc hiện lại :” hi hì là đệ học ở Ngũ à không? Lâm Nguyên Soái đó”

Chu Đệ tinh ý nghĩ :” ồ koi bộ Túc nhi nó đã biết thân phận của Ngũ đệ, với khả năng biến hình này à có rồi….Túc Nhi, cha muốn nói chuyện riêng với con, Đại tẩu đệ cáo từ”

Thường Ngọc Thi :” con đi đi Đàn Phong ở đây trò chuyện cùng ta”

Chu Đệ : ”Đệ cáo từ”

Chu Cao Túc :” con cũng cáo từ”

Chu Doãn Văn :” Con tiễn hai người”

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt thích 2
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.