Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm ma để bảo vệ người thân

Tiểu thuyết gốc · 6672 chữ

Chu Đệ cùng Đàn Phong đi tìm Yên Ninh, vừa ra khỏi cửa thì Quách An cản Họ :” Khởi Bẩm Thái Tử hoàng thượng cho gọi”

Chu Đệ :” Phụ Hoàng Tìm ta à? Quách Công công mau dẫn đường”

Quách An : ”thái Tử mời”

..................

Chu Nguyên Chương : ”Lưu Bá Ôn Khanh cố tình nhường trẫm hay sao mà lại đi nước này”

Lưu Bá ôn : ”do thần phân tâm nhưng hoàng thượng dù thần cố tình đi sai hoàng thượng còn đi sai hơn thần”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm đi sai?”

Lưu Bá Ôn : ”Con Mã đi vào chỗ này, thì cả xe và Pháo đề không thể hỗ trợ cho nó, nó chỉ có chết thôi”

Chu Nguyên Chương : ”hử, đi sai sao? Đúng là vậy thật”

Lưu Bá Ôn : ”Hoàng Thượng hẳn là có phiền não?”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm, đủ thứ xảy ra khanh nghĩ trẫm có thể không phiền não sao?”

Lưu Bá Ôn : ”hoàng thượng thương dân như con, người lo lắng cho bá tánh mà ưu phiền cũng là lẽ đương

nhiên”

Chu Nguyên Chương : ”khanh nghĩ xem con dân của trẫm đang khó khăn mà kẻ làm hoàng đế như trẫm lại không tìm ra cách đột phá, hóa giải nguy nan thật có chút vô dụng”

Lưu Bá Ôn : ”hoàng thượng xin đừng tự trách có vị hoàng đế nào mà không gặp tình huống này, hiện nay họ vẫn được hỗ trợ, hoàng thượng buông đi cái tôi hạ mình nhờ tới nhân sĩ võ lâm vì lê dân bá tánh, tự hỏi có bậc quân vương nào làm được như Hoàng Thượng”

Chu Nguyên Chương : ”đủ rồi đừng có nịnh trẫm nữa, tốt hơn khanh nên tìm ra cách hóa giải kiếp nạn lần này cho bá tánh đi”

Lưu Bá Ôn : ”thần không hề nịnh, thần chỉ mong hoàng thượng bảo trọng long thể, nếu không có hoàng thượng ngày đêm khổ tâm quan tâm chính sự thì bá tánh còn khổ hơn như vậy nữa, hoàng thượng đã làm tốt nhất có thể, xin hoàng thượng đừng tự trách bản thân mà ảnh hưởng long thể”

Chu Nguyên Chương : ”còn tên Cao Bân Đó ta không biết hắn có bắt được không?”

Lưu Bá Ôn : ”hoàng thượng e là phải thất vọng vì thần tính được Cao Bân Sư phụ sẽ thất bại”

Chu Nguyên Chương : ”hử, hắn bãn lãnh không kém khanh đâu - tại sao lại thất bại được?”

Lưu Bá Ôn cười : ”Hoàng Thượng nghĩ một tên hòa thượng bắt một nữ nhân tỷ lệ này thành hay bại cao hơn”

Chu Nguyên Chương vỗ trán : ”trời ạ, trẫm hồ đồ mất rồi, sao lại phái hắn đi chứ? Người đâu?”

Trần Ninh : ”Hoàng thượng có gì căn dặn”

Chu Nguyên Chương : ”lập tức phi cáp truyền thư cho à mà cho ai đây? Lưu Bá Ôn khanh nghĩ ai là người thích hợp?”

Lưu Bá Ôn : ”thần đề cử Châu Vũ”

Chu Nguyên Chương : ”Châu Vũ quả là thích hợp, được người đâu mang thánh chỉ tới kêu Châu Vũ ra sức hổ trợ Cao Bân”

Trần Ninh : ”nô tài tuân chỉ”

Quách An : ”Bẩm hoàng thượng Thái tử đã tới”

Chu Nguyên Chương : ”cho vào”

Chu Đệ, Đàn Phong : ”tụi Con xin thỉnh an phụ hoàng”

Chu Nguyên Chương : ”đứng dậy lại đây ngồi”

Chu Đệ, Đàn Phong : ”dạ phụ hoàng, Quốc sư cũng đang ngồi đây à?”

Lưu Bá Ôn :” vi thần tham kiến thái tử, thái tử phi”

Chu Đệ : ”quốc sư không cần đa lễ”

Chu Nguyên Chương : ”đúng rồi Chu Đệ Quách An có nói với con về ngày giỗ của Quốc Cửu và Lão Thái Quân chưa?”

Chu Đệ :” dạ rồi thưa phụ hoàng”

Chu Nguyên Chương : ”tốt, trẫm muốn cho mẹ con sự bất ngờ, hai con hãy âm thầm chuẩn bị quà đi”

Chu Đệ, Đàn Phong : ”dạ tụi con biết rồi”

Đàn Phong : ”con đã có chuẩn bị rồi, người đâu mang vào đây”

Chu Nguyên Chương : ”chúng là”

Đàn Phong : ”họ là một tuồng hát, con bảo họ biễu diễn câu chuyện Thiên Hậu nương nương độ thế làm quà cho mẹ”

Chu Nguyên Chương :” Yên Ninh là tín đồ của Thiên Hậu Nương Nương, món quà này hay đó, còn Đệ Nhi con đã chuẩn bị chưa”

Chu Đệ : “dạ rồi thưa phụ hoàng, con đã chuẩn bị một món quà, mẹ thích nhất là lửa, con đã chuẩn bị một bức tượng với hình dáng của mẹ tay phải cầm hỏa phụng kiếm tay trái cầm bích ngọc minh hỏa” đứng trên tòa sen với hỏa diễm xung quanh

bên dưới là một con hỏa hoàng”

Chu Nguyên Chương : ”ồ hay đây, trẫm cũng có…”

Lúc này Kim Chi chạy như bay vào : ”Hoàng thượng Hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”Kim Chi chuyện gì mà muội gấp vậy?”

Kim Chi : ”có… có” cô thở phì phò

Đàn Phong dìu Kim Chi ngồi xuống : ”dì à ngồi xuống nghỉ một chút uống miếng nước rồi nói”

Kim Chi vỗ ngực uống một ngụm : ”muội tới nới với Hoàng Thượng là còn cả tháng nữa mới tới ngày giỗ, là tỷ tỷ nhớ nhầm ngày”

Lưu Bá Ôn đang uống bị sặc phun ra một ngụm, Chu Nguyên Chương và Chu Đệ thì đập đầu xuống bàn, Chu Nguyên Chương : ”muội nói cái gì? Cô ấy nhớ nhầm ngày”

Đàn Phong : “có nhầm không đây ngày giỗ mà cũng nhớ nhầm được sao?”

Lưu Bá Ôn nghĩ lại :" Đúng vậy. Lúc Hòa lão thái quân dùng hồi sinh thuật để cứu nương nương, thần, Cao Băn sư phụ và Kim Chi đại tế tư ở đó. Ngày 27 âm của tháng sau mới là ngày giỗ đầu của Hòa lão thái quân và Hòa lão gia"

Chu Đệ nghĩ lại :" Bà cố ngoại và ông ngoại mất được năm ngày, Chu Sảng phái người áp giải con ra biên cương, nhằm giữa đường để giết con. May mà mẹ và dì xuất hiên. Đều do sự sắp xếp của quốc sư, Chu Đệ đa tạ quốc sư"

Lưu Bá Ôn :" Đây là trách nhiệm của thần mà"

Chu Nguyên Chương : ”dạo này trẫm thấy cô ấy có chút không ổn, Cứ như vậy không chừng cô ấy quên luôn trẫm là ai. không được phải gọi thái y, Quách An ngươi đi theo hướng ô long tự gọi nương nương về cung ngay cho trẫm, Kim Chi muội hộ tống Quách An đi tìm cô ấy, đưa cô ấy về đây ngay cho trẫm”

Kim Chi, Quách An : ”dạ hoàng thượng’

thế là Kim Chi và Quách An đi Ô long Tự gọi Hòa Yên Ninh về

.................

Lúc này gần tới Yên Tử

Cao Bân thở phì phò : ”mệt chết hòa thượng ta rồi ê con nha đầu kia đừng có chạy ngoan ngoan đi theo hòa thượng ta, sẽ được khoan hồng”

Liên Nhi :” đại hòa thượng sao lại đi theo ta”

Cao Bân : ”Theo ta về kinh thành đừng chống cự cô đánh không lại hòa thượng ta đâu”

Liên Nhi nghĩ : ”tên hòa thượng này lợi hại, đúng là ta không phải đối thủ của hắn, phải dùng kế mới được”

Cao Bân  :  “nữ thí chủ, đi theo hòa thượng ta đi”

Liên Nhi nghĩ : ”hắn là hòa thượng, còn là cao tăng à có rồi….” Liên Nhi cười khiêu khích  : ”Đại Hòa thượng ngài động lòng phàm với tiểu nữ sao không nói sớm chứ?”

Liên Nhi từ tiến lại Cao Bân, Cao Bân chấp tay : ”A DI ĐÀ PHẬT, nữ thí chủ cô nói cái gì vậy, hòa thượng ta động tâm với cô khi nào?”

Liên Nhi cởi một lớp áo, cơi dần dần : ”ngài thích mà còn chối, được tiểu nữ hôm nay hầu hạ đại hòa thượng người”

Cao Bân nhắm mắt : “NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT, NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT, nữ thí chủ xin tự trọng”

Liên Nhi : ”đại hòa thượng nói vậy làm tiểu nữ thấy tổn thương đó, nếu đại hòa thượng không thích tiểu nữ vậy tiểu nữ đi nha, cáo từ”

nói xong Liên Nhi chạy mất

Cao Bân Lúc này mới phác giác mình trúng kế ông cay cú : ”con nha đầu chết tiệc dám dùng mỹ nhân kế lừa hòa thượng ta, đứng lại”

Chạy được hai bước ông dừng lại : ”không được, lỡ ả dùng lại chiêu này thì hòa thượng làm sao đối phó à có rồi lúc đó nhắm mắt lại điểm huyệt ả là xong”

thế là Cao Bân lại đuổi theo :” nha đầu kia đứng lại”

Liên Nhi Tăng tốc chạy : ”tên hòa thượng chết tiệt”

Cao Bân : ”khỏi chạy cô chạy không thoát đâu”

họ đuổi nhau tới một khu phố đầy người qua lại, Khi Cao Bân gần đuổi kịp Liên Nhi thì cô hét toáng : ”bớ ngươi ta có dâm tăng, cưỡng bức nữ nhân Cứu Tôi Với”

Dân làng hiếu kỳ nhìn thì thấy quả thật một Hòa thượng đang đuổi bắt một cô gái thế là họ ngăn cản Cao Bân, người dân : ”tên dâm tăng kia, ban ngày ban mặt dám bắt cóc nữ nhân, đúng là bại hoại của phật môn, huynh đệ ngươi đi báo quan, mọi người à chúng ta đánh hắn đi”

Cao Bân : “các vị hiểu lầm rồi ả là tội phạm ta phụng lệnh hoàng thượng đi bắt ả”

Người dân : ”ngươi tưởng bọn ta là đồ ngu sao? Nếu ả là tội phạm kẻ phụng lệnh đi bắt phải là quan binh bao giờ tới lược tên hòa thượng như ngươi, mọi người đánh chết tên bại hoại phật môn này đi”

Cao Bân : ”nè nè, người xuất gia không nói dối, ta nói thật mà”

Người Dân : ”người xuất gia không nói dối nhưng dâm tăng thì luôn nói dối, chết đi tên dâm tăng chết tiệt”

Cao Bân : ”oan cho hòa thượng ta quá” Cao Bân đành phải tự vệ, nhưng đối phương quá đông, ông lại không thể làm họ bị thương, Cao Bân Thi triển khinh công, lại bị ném đá, Cao Bân Lần này đúng là có lý mà không nói được, thế là Cao Bân bị người dân đánh cho tơi bời, người một gậy đập vào đầu người một gậy đập vào vai, người thì một cây chọc vào mông, loạn côn đả Cao Bân

quan phủ cũng kéo tới, Yên Châu chi phủ Trần Nam : ”dừng tay, nơi này có việc gì?”

Liên Nhi lúc này đã chạy mất

người dân : ”bẩm đại nhân, chúng tôi bắt quả tăng tên dâm tăng này có y định bắc cóc dân nữ”

Trần Nam : ”vậy cô gái đó đâu?”

Người dân : ”cô gái đó có lẽ sợ qua nên chạy rồi”

Trần Nam :” cô gái hoảng sợ chạy là bình thường, người đâu giải tên bại hoại phật môn này về nha môn cho ta”

mấy tên lính : ”dạ đại nhân”

Cao Bân :” đợi đã, ngươi dân ngu muội không biết còn ngươi mệnh quan triều đình hẳn biết thứ này” Cao Bân đưa lệnh bài của Chu Nguyên Chương : ”nhìn thấy lệnh bài như hoàng đế thân lâm, còn không mau hành lễ”

Trần Nam : ”hả, thần châu phủ Yên Châu tham kiến hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”

đám người dân thấy thế cũng biết lần này họ đánh nhầm người thật cũng quỳ xuống

Trần Nam : ”không biết đại sư pháp danh là gì?”

Cao Bân :” hòa thượng ta pháp danh Cao Bân”

Trần Nam : ”hả, hạ quan tham kiến đại pháp sư, không biết đại pháp sư giá đáo, có thất lễ xin pháp sư bỏ qua”

Cao Bân : ”cô gái vừa rồi là khâm phạm triều đình, hoàng thượng đích thân lệnh ta truy bắt, các ngươi mau chia ra tìm đi, không tìm được koi chừng cái đầu của các ngươi đó”

Trần Nam : ”dạ hạ quan biết rồi, hạ quan đi làm ngay”

Cao Bân nhăn nhó : ”đau quá, đau chết hòa thượng ta rồi” Cao Bân ngồi xoa con mắt bầm đen cùng với cái đầu sưng y như búi tóc của Phật Thích Ca Mô Ni

Trần Nam : "Đại Pháp sư để tôi kêu đại phu cho ngài”

Cao Bân Ký đầu hắn : ”Đi nhanh lên, không phải hòa thượng ta nội công thâm hậu thì bị đánh chết rồi đó”

...................

lúc này tại một mật động Bạch Ma Nữ : ”Hồng Cơ, con cảm thấy kế hoạch này ổn chứ?”

Hồng Cơ : ”con e là thất bại rồi”

Bạch Ma Nữ : ”vậy mà lại thất bại”

Hồng Cơ : ”con phát hiện ra một điều”

Bạch Ma Nữ : ”điều gì?”

Hồng Cơ : ”biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nhưng chúng ta lại không biết rõ về kẻ địch nên liên tục thất bại”

Bạch Ma Nữ : ”nói có lý?”

Hồng Cơ :”con không hiểu tại sao người, lại phải dùng tới hạ sách này?”

Bạch Ma Nữ : ”vì ta muốn xác định một điều, và tình hình hiện tại quả nhiên là ả có nó, Ngọc Cốt Lệnh Bài có thứ này mọi phàm độc đều không làm gì được ả”

Hồng Cơ : ”Ngọc Cốt Lệnh Bài nó là cái thứ gì?”

Bạch Ma Nữ : ”nói ra dài dòng? Bây giờ con đừng hành động giúp bổn tọa tìm ra Liên Nhi Giết nó cho ta”

Hồng Cơ : ”xin tuân lệnh”

Bạch Ma Nữ cười thầm :" Haha... Đợi khi ta xác minh điều này là thật thì hẳn sắp có kịch hay để coi rồi. Hòa Yên Ninh, Để con tiện nhân như ngươi sống thoải mái một chút khi bổn tọa nắm được đầy đủ mọi thứ về bốn kẻ các ngươi, rồi sau đó giết sạch cả bốn người các ngươi luôn"

Hồng Cơ : "con không hiểu sao người không chặn đường đánh ả, con nghĩ đây là cơ hội"

Bạch Ma Nữ : "đừng có ngây thơ như vậy? ả có thần linh âm thầm bảo vệ, hơn nữa lại có cao thủ tu ma bên cạnh, ta có phần lo ngại kẻ này, nếu làm liều để ả nắm được khí tức của ta, thì ta cũng không chắc mình là đối thủ của ả đâu, cận thận vẫn hơn"

...................

tại ma cung của Thiên Ma Tiêu Dương trần như nhộng ôm ấp Thiếc Liên Tâm 

Tiêu Dương :”Công Chúa nàng cảm thấy thế nào?”

Thiếc Liên Tâm : ”chán ghét, ngươi thật xấu”

Tiêu Dương : “hahaha, Đạo Gia ta sẽ cho nàng biết thế nào là niềm vua trăng gió”

Thiếc Liên Tâm : ”ngươi đó, ham mê nữ sắc còn dám xưng là đạo gia”

Tiêu Dương : ”từ giờ công chúa là Đạo Gia phu nhân”

Thiếc Liên Tâm : ”chán ghét”

Tiêu Dương hôn lên môi Thiếc Liên Tâm : ”Phu nhân công chúa, nàng thích chứ”

Thiếc Liên Tâm : ”ai mà thích ngươi đừng có mơ”

Tiêu Dương : ”hahaha, cơ thể nàng đang tố cáo nàng đó hahaha”

................

Hồ Khải và Thiếc Mê A Lam lúc này đang bế quan

...............

Hòa Yên Ninh cùng Châu Linh lúc này đang đi trên đường

Hòa Yên Ninh : ”thôi chết”

Châu Linh : ”nương nương chuyện gì?”

Hòa Yên Ninh : ”chúng ta chạy theo thằng bé, rồi tới hoàng lăng tống triều, nói vậy chúng ta đi lạc rồi”

Châu Linh lúc này mới phác giác : ”cắm đầu cắm cổ đi cho đã rồi lạc đường”

Hòa Yên Ninh : ”cô nhớ lúc chúng ta đuổi theo thằng bé chúng ta từ hướng nào tới không?”

Châu Linh lắc đầu : ”thần chỉ chú ý thằng bé không để ý đường đi”

Hòa Yên Ninh vỗ trán cười : ”thôi chết ta đành đi hỏi người ta thôi”

Châu Linh cười : ”đành vậy thôi”

thế là Hòa Yên Ninh và Châu Linh đi tìm nhà dân, nhà này có một cô thôn nữ đang sinh sống

Hòa Yên Ninh : ”tiểu cô nương xin cho ta hỏi”

thôn nữ : ”nhị vị phu nhân hai vị muốn hỏi gì?”

Châu Linh nhíu mày nghĩ : ”lạ nhỉ sao ta thấy cô ta có vong hồn đeo bám”

Hòa Yên Ninh : ”ta muốn hỏi thăm đường đi tới Ô Long Tự”

Thôn Nữ : ”Ô Long Tự Sao nói vậy hai vị đi ngược lại năm trăm dặm”

Hòa Yên Ninh : ”hả ta lại đi nhầm hướng sao? Thật là…”

Châu Linh : ”cô nương chúng tôi đi đường xa đã mệt không biết có thể vào nhỉ ngơi không” Châu Linh móc ra hai lương vàng : ”có một chút đỉnh mong cô nhận cho”

Thôn Nữ : ”thật là khách quý, nếu hai vị không chê hàn xá mời vào”

Châu Linh : ”làm phiền cô giúp bọn ta chuẩn bị vài món”

thôn Nữ :” được”

Hòa Yên Ninh : ”xin hỏi tôn tánh đại danh của cô nương”

Thôn Nữ : ”Tiểu Nữ Lý Nguyên Chỉ”

Hòa Yên Ninh : ”cái tên rất đẹp”

Lý Nguyên Chỉ : ”đa tạ phu nhân tôi đi làm vài món cho ba vị”

Hòa Yên Ninh : ”Phượng Nhất sao nãy giờ cháu không nói gì?”

Phượng Nhất : “cháu… sợ họ đánh cháu”

Châu Linh : ”cháu yên tâm đi cùng bọn ta không ai dám đánh cháu đâu”

Hòa Yên Ninh : ”Tiểu Hài Tử cháu hình như không ổn”

Phượng Nhất : ”cháu nhìn thấy một cố gái giống hệt vị tỷ tỷ đó”

Châu Linh : ”cháu có thể nhìn thấy sao? Quả đúng như ta cảm nhận được”

Hòa Yên Ninh : ”ý cô nói có vong hồn sao?” Hòa Yên Ninh vận thiên lý Nhãn nhìn : ”quả nhiên là có một vong hồn giống hệt cô ấy”

Châu Linh : ”làm sao nên trừ ma không?”

Hòa Yên Ninh :” khoang đã chúng ta từ từ quan sát”

Lý Nguyên Chỉ : ”ba vị mời dùng, nhà nghèo không có món gì cao sang mong ba vị đừng trách”

Phượng Nhất gắp lên ăn : ”ngon quá, chưa bao giờ cháu ăn ngon thế này”

Lý Nguyên Chỉ : ”tiểu đệ đệ ninh ta đó hả?”

Phương Nhất : ”đệ nói thật mà”

Châu Linh : ””thằng bé nói thật đó, hoàng cảnh của nó vốn là….”

Lý Nguyên Chỉ : ”trời thật đúng là một hài tử đáng thương, vốn là con của anh hùng lại bị xem là quái vật, đúng là ông trời không có mắt, tiểu đệ đệ nếu muốn ăn thêm nữa thì nói tỷ tỷ làm thêm cho đệ”

Phương Nhất cười : ”thật không đa tạ tỷ tỷ”

Châu Linh : ”Lý Cô Nương trời cũng chập tối, có thể cho bọn ta ngủ nhờ không?”

Lý Nguyên Chỉ : ”nếu ba vị không sợ ma thì cứ tự nhiên”

Châu Linh : ”nơi này có ma sao?”

Lý Nguyên Chỉ : ”tôi cũng không chắc, đã mấy lần những tên công tử bất lương, muốn cưỡng bức dân nữ thì chỉ cần chúng bước vào nhà thì kẻ có ý định làm nhục tiểu nữ thì sẽ thất khiếu mà chết, kẻ đồng bọn thì hô lên có quỷ và chạy mất”

Châu Linh :” ồ ta cũng tò mò muốn thấy đó, cô yên tâm ba người bọn ta chẳng ai sợ ma đâu”

Lý Nguyên Chỉ : ”vậy ba vị cứ tự nhiên”

đêm tối bên ngoài có một nhóm người

Vân Trung Hạc : ”đạo trưởng ngài chắc hàng được con quỷ này chứ?”

vị đạo trưởng : ”công tử yên tâm, đợi bần đạo hàng con quỷ đó trừ hại cho dân, công tử hãy đưa thiếu phu nhân về”

Vân Trung Hạc : ”vậy ta vào dụ nó, phiền đạo trưởng hàng nó”

Hòa Yên Ninh cùng Châu Linh Phương Nhất, Lý Nguyên Chỉ đang trò chuyện thì một người đạp cửa vào

Lý Nguyên Chỉ biến sắc : ”Vân Công Tử sao lại là ngươi”

Vân Trung Hạc : ”ta tới đón nàng tiểu phu nhân, ồ có khách à?”

Hòa Yên Ninh : ”ngươi là ai? Đêm hôm xông vào nhà ngươi khác biết tội gì không?”

Vân Trung Hạc :” ta nhìn nhị vị cũng là kẻ có tiền, ta khuyên hai vị không nên xen vào, gia gia ta là Vân Trùng Tử, Cô Cô Ta là Vân Phi Nương Nương, tuy người đã mất nhưng danh vọng vẫn còn ta khuyên nhị vị không nên chọc tới ta”

Châu Linh : ”Vân Phi nương Nương? Chỉ là một phi tần đã chết mà thân nhân lại koi trời bằng vung như vậy sao? Nếu ngươi biết…”

Hòa Yên Ninh chạm vào Châu Linh Lắc đầu ra hiệu, Châu Linh Hiểu ý : ”nếu ngươi biết khôn thì cút đi cho nhanh”

Vân Trung Hạc : ”hai vị koi bộ không nể mặt bổn thiếu gia rồi, hôm nay ta không muốn đắc tội hai vị chỉ muốn đưa phu nhân của mình về mà thôi”

Lý Nguyên Chỉ : ”ai là phu nhân của ngươi”

Vân Trung Hạc : ”nàng chứ ai, Dương Đạo Trưởng làm phiền ông”

Dương La : ”vô lượng thiên tôn, bần đạo Dương La hôm nay tới hàng ma, Công tử xin tránh một lát ta dùng ma ép ma”

Vân Trung Hạc : ”được phiền đạo trường”

Dương La mơ nắp hồ lô, một vong Trắng nữ quỷ hiện ra Dương La thì thầm : ”Đánh Bại cái vong kia, thể xác đó sẽ là của ngươi”

Vong Trắng lập tức tấn công Lý Nguyên Chỉ, lúc này bên cạnh Lý Nguyên Chỉ một vong đỏ  hiện ra chống lại Vong Trắng,

Châu Linh : ”Trận này thú vị âm ta tốc hiện hiển chân linh, sắc  bây giờ ai cũng xem được trận này”

Hòa Yên Ninh : ”ồ cô gái này quả thật rất giống?”

Lý Nguyên Chỉ Lúc này kinh ngạc thốt lên : ”Tỷ Tỷ”

không sai vong màu đỏ chính là tỷ tỷ của Lý Nguyên Chỉ, đang giao đấu với vong trắng

Dương La Âm thầm ra tay hòng ám hại vong đỏ, Châu Linh nhanh chóng dùng phép phá cô dùng truyền âm nhập mật : ”yêu đạo chớ có làm càng”

Dương La cũng biết đối phương không đơn giản không dám manh động, nhưng cũng không muốn rút lui thế là cả bọn quan sát hai vong quỷ đánh nhau, vong trắng áp chế vong đỏ, Châu Linh : ”cô nương tỷ tỷ cô tên gì?”

Lý Nguyên Chỉ : ”tỷ tỷ tiểu nữ tên Lý Nguyên Châu”

Châu Linh âm thầm niệm chú : ”âm tà tốc hiện ma khí khiển thần, Quỷ Bốn Mặt hiển thế, độ hóa Lý Nguyên Châu Sắc”

một luồn ma khí truyền Vào Lý Nguyên Châu, Lý Nguyên Châu bộc phát sức mạnh đánh tan hồn phách vong trắng

Lúc này Lý Nguyên Châu định giết Vân Trung Hạc, lúc này Dương La Đã chạy mất

Vân Trung Hạc : ”Nguyên.... Nguyên Châu là... là...”

Lý Nguyên Châu : ”tên lòng lang dạ sói nhà ngươi lừa gạt tình cảm của ta hại chết ta, bây giờ con định đụng tới muội muội của ta, ngươi phải chết”

Lý Nguyên Châu hai bàn tay ma hòng giết Vân Trung Hạc, Hòa Yên Ninh lập tức ngăn cản : ”cô nương, cô là ma hắn là người cô giết hắn là phạm thiên điều”

Lý Nguyên Châu : ”để bảo vệ thân nhân của mình có phạm thiên điều thì ta cũng làm , phu nhân ta biết bà không phải người xấu, cũng cảm ta hai vị âm thầm hỗ trợ, nhưng xin đừng cản ta”

Hòa Yên Ninh : ”cô nương nghe ta một lời, tên này để pháp luật trị tội hắn’

Lý Nguyên Châu : ”hắn đã tiêu hủy hết chứng cứ, lại có chỗ dựa trong triều pháp lực nào mà trị được hắn”

Hòa Yên Ninh : ”ta dùng thân phận của mình hứa danh dự với cô nương, tên này sẽ đền tội”

Châu Linh Lúc này một trảo lấy mạng hắn : ”cưỡng bức dân nữ, hãm hại nữ nhi là loại mà Châu Linh ta ghét nhất, gặp ta là ngươi xui rồi”

Hòa Yên Ninh :” Châu Linh cô làm gì vậy?”

Châu Linh : ”nương nương người từ bi quá đó, người quên người đi Ô Long Tự để làm gì à?”

Hòa Yên Ninh : ”ta...”

Châu Linh :” người đi Ô Long Tự đóng tiểu hoàng tử, để hỗ trợ cho ngũ hoàng tử, chúng ta không có thời gian cho tên cặn bã này, Nguyên Châu Cô Nương cô là ma không nên giết người, cứ để ta giết, mọi tỗi lỗi ta gánh cho cô”

Lý Nguyên Châu : ”Nguyên Châu Cảm tạ ân công, à lúc này nghe người gọi vị phu nhần này là nương nương”

Châu Linh : ”vị này là Phụng Phi Nương Nương”

Lý Nguyên Chỉ, Lý Nguyên Châu : ”dân nữ tham kiến Phụng Phi Nương nương”

Hòa Yên Ninh : ”miễn lễ”

Châu Linh :” ta nhìn tỷ muội cô giống nhau hẳn là song sinh, có thể cho ta biết câu chuyện của cô không?”

Lý Nguyên Châu : ”hai chúng tôi từ nhỏ sống trong một gia đình cũng có chút quyền thế, từ lúc tên Vân Trung Hạc đó tiếp cận lừa gạt tình cảm của tiểu nữ, hắn lần lược hại chết cha mẹ để chiếm đoạt tài sản khi tiểu nữ phát hiện, hắn giết luôn tiểu nữ, nhưng hắn không giết dứt khoát, mà để bọn thuộc hạ lần lược làm nhục, khiến tiểu nữ ô nhục mà chết, sau đó tiểu nữ vong hồn bất tán, tìm hắn trả thù lại phát hiện hắn muốn hại muội muội, nên tiểu nữ dặn lòng mình phải bảo vệ muội muội tới khi có người thay tiểu nữ bảo vệ cho nó thì tiểu nữ mới tìm hắn báo thù”

Lý Nguyên Chỉ : ”tỷ tỷ”

Hòa Yên Ninh : ”dù đã là ma nhưng vẫn bảo vệ người thân sao?"

Châu Linh : ”hiện tỷ muội hai người có muốn đi cùng ta không, Nguyên Chỉ ta vừa nhìn là thích, ta muốn truyền lại những thứ của ta cho con, hơn nữa Nguyên Châu có muốn thành tiên không?”

Lý Nguyên Châu : ”Vong hồn cũng có thể thành tiên sao?”

Châu Linh :” ma theo chánh đạo chính là tiên, con nếu một lòng tu luyện theo chánh đạo sẽ có ngày thành tiên, lúc đó con bảo vệ nhiều người hơn nữa”

Lý Nguyên Châu : ”thật vậy Sao?”

Châu Linh : ”ta có ý thu nhân đồ đệ, hai đứa thấy thế nào?”

Lý Nguyên Chỉ, Lý Nguyên Châu : ”ân sư tại thượng nhận của đồ nhi ba lạy”

Châu Linh : ”Nguyên Châu nơi này ta có âm cốt tiêu con hãy trú ẩn bên trong, và Nguyên Chỉ con hãy giữ thứ này”

Lý Nguyên Châu, Lý Nguyên Chir :" Đạ tạ sư phụ"

Châu Linh :" Ừm, càc con vào nghỉ ngơi đi"

Lý Nguyên Chir, Lý Nguyên Châu :" Dạ"

Lý Nguyên Chỉ cùng với Âm Cốt Tiêu chứa vong hồn Lý Nguyên Châu Vào Trong, Giờ còn lai Yên Ninh và Châu Linh

Hòa Yên Ninh :” ta nói Châu Linh cô tại sao lại đòi ở đây thì ra muốn thu đồ đệ”

Châu Linh : ”haha, không phải nhờ vậy mà hai ta có thêm một trải nghiệm mới, biết được một câu chuyện mới sao?”

Hòa Yên Ninh : ”đúng vậy, Nghĩ lại thật nực cười. ta cứ nghĩ mình tội nghiệp nhất, hóa ra ta tự đề cao mình, còn nhiều người khổ hơn cả ta”

Châu Linh :" Sao có thể trách người được, do người bị giam mà, cũng như thần bị giam trong thù hận mà mất đi lý trí. Người ít có cơ hội ra ngoài dân gian

Hòa Yên Ninh :" Ta...."

Châu Linh :" Chết thì rất đơn giản, chỉ cần một đao là kết liễu sanh mạng, nhưng để sống xót trong nỗi đau bất hạnh đấy.  tiếp tục đấu tranh, cố gắng trống cự với nó, cùng với ác niệm và thiện niệm của bản thân, đấu tranh vì chánh nghĩa, không vì oán hận mà gây nhiều tội ác. Điều này khiến thần khâm phục ở người. Thiên hạ này còn tồn tặi nhiều câu chuyện đau lòng hơn người và thần, Phượng Nhất, Nguyên ChỈ và Nguyên Châu. Chỉ là chúng ta chưa thể chứng kiến hết được câu chuyện của họ. Nhưng cũng không thể vì vậy mà không có nghĩa là người không được sự quan tâm, đồng cảm và chia sẻ. Thần cũng vậy. Cuộc đời này thần thật may mắn khi có được bạn bè tốt như người"

Hòa Yên Ninh mỉm cười :" Ta cũng vậy. Đa tạ cô làm bạn với ta, nghe ta tâm sự, lại còn hiểu ta như vậy"

Châu Linh :" Chỉ mong người trong thiên hạ gặp được may mắn sau những tháng ngày khổ đau. Giống như chúng ta". Kẻ ác tìm về chánh đạo, quay đầu là bờ, giống như thần. Như người đã từng nói. Cuộc sống la một dạng tu hành, thiện có thiện báo, ác có ác báo.

Là ma hay phật, chỉ trong một ý niệm. Nhất niệm thành phật

Nhất niệm thành ma

Là phật hay ma, chỉ trong một niệm

Thần từ từ hiểu ra. Là ác hay thiện, chỉ trong một ý niệm. Tánh người vốn lương thiện, chẳng qua vì trải qua nhiều chuyện, ảnh hưởng bởi nhiều mối quan hệ xấu, cộng thêm bản thân chịu đả kích chịu bi kịch lên mới trở thành kẻ ác. Chúng ta cũng là người, cũng có lòng ích kỷ, oán hận nhưng nương nương khống chế được nó chứ không để nó khống chế mình. 

Hòa Yên Ninh :" Cô đề cao ta quá. Đều do ta may mắn thôi, cũng là do cơ duyên của ta. Ta chọn lương thiện không phải vì ta mềm yếu mà vì ta hiểu rằng, lương thiện là bản tính nguyên sơ của con người. Nhân trí sơ tánh bổn thiện.  Làm người thì không thể lựa chọn trở thành kẻ ác, vì kẻ ác nhất định sẽ có báo ứng"

Châu Linh phát niệm :" Nam mô quán thế âm bồ tát"

Hòa Yên Ninh :" Đa tạ Thiên Hậu nương nương từ bi. Đa tạ người giúp chúng con có cơ hội trải nghiệm, biết thêm những câu chuyện mới để con từ từ hiểu ra. Trên thế gian này còn có nhiều mảnh đời bất hạnh hơn chúng con, họ cần được động viên cần được hỗ trợ nhiều hơn. Đệ tử xin phát nguyện, hy vọng người có dã tâm biết quay đầu là bờ, biết cải tà uy chánh như Châu Linh. Để thế gian này tồn tại hai chữ tình người. Cuộc sống này tươi đẹp biết bao nhiêu khi chúng ta biết trân trọng, nỗ lực và cố gắng để hoàn thiện mình, để mình ngày mai sẽ khác hơn mình của hiện tại"

Châu Linh :" Đệ tử từ nay xin nguyện làm tín đồ của người, nghe theo lời chỉ dậy của người để đệ tử được hoàn thiện bản thân. Xin người không chê trách con có ma khí'

Hòa Yên Ninh cười

Châu Linh : ”còn Phượng Nhất Nương nương tính thế nào?’

Hòa Yên Ninh : ”ta nghĩ nó có yêu khí thì nên thỉnh giáo Bạch hộ vệ, cậu ấy là yêu tộc, hẳn có cách giúp thằng bé”

Châu Linh :” được vậy chúng ta nghỉ ngơi sáng mai tìm đường tới Ô Long Tự”

Hòa Yên Ninh :" Cô ngủ đi. Ta không ngủ được, ta lâu rồi chưa đọc chú đại bi. Tìm lại bản thân, biết đâu ta lại ngủ được"

Châu Linh :" Chú đại bi của Quán Thế Âm Bồ Tát. Vậy thần xin được niệm cùng người"

Hòa Yên Ninh :" Được . cô cùng niệm theo ta.... Cô đợi một lát, ta không mang sách theo, quên chú đại bi niệm như thế nào rồi"

Châu Linh :" Không sao đâu, người cứ từ từ nhớ lại xem"

Hòa Yên Ninh tay cầm lệnh bài :" Từ lúc hồi cung, ta không có niệm trú đại bi lên quên rồi". Bà nhắm mắt tầm mười phút rồi mở mắt ra :" Ta nhớ rồi. Trú đại bi gổm 84 câu. Cô cùng niệm theo ta"

Họ cùng chấp tay niệm:"

Nam mô a di đà phật

Nam mô bổn sư thích ca mâu ni phật

Nam mô quán thế âm bồ tát ma ha tát

1  Nam mô hắc ra đát na đa ra dạ da

Nam mô a rị da

Bà lô yết đế thước bát ra da

Bồ Đề tát đỏa bà da

Ma ha tát đỏa bà da

Ma ha ca lô ni ca da

Án

Tát bàn ra phạt duệ

Số đát na đát tỏa

Nam mô tất kiết lật đỏa y mông a rị da

Bà lô kiết đế thất Phật ra lăng đà bà

Nam mô na ra cẩn trì

Hê rị, ma ha bàn đa sa mế

Tát bà a tha đậu du bằng

A thệ dựng

Tát bà tát đa (Na ma bà tát đa)

Na ma bà dà

Ma phạt đạt đậu đát điệt tha

Án. A bà lô hê

Lô ca đế

Ca ra đế

Di hê rị

Ma ha bồ đề tát đỏa

Tát bà tát bà

Ma ra ma ra

Ma hê ma hê rị đà dựng

Cu lô cu lô yết mông

Độ lô độ lô phạt xà da đế

Ma ha phạt xà da đế

Đà ra đà ra

Địa rị ni

Thất Phật ra da

Giá ra giá ra

Mạ mạ phạt ma ra

Mục đế lệ

Y hê di hê

Thất na thất na

38 A Ra sâm Phật ra xá lợi

Phạt sa phạt sâm

Phật ra xá da

Hô lô hô lô ma ra

Hô lô hô lô hê rị

Ta ra ta ra

Tất rị tất rị

Tô rô tô rô

Bồ Đề dạ Bồ Đề dạ

Bồ đà dạ bồ đà dạ

Di đế rị dạ

Na ra cẩn trì

Địa rị sắc ni na

Ba dạ ma na

Ta bà ha

Tất đà dạ

Ta bà ha

Ma ha tất đà dạ

Ta bà ha

Tất đà du nghệ

Thất bàn ra dạ

Ta bà ha

Na ra cẩn trì

Ta bà ha

Ma ra na ra

Ta bà ha

Tất ra tăng a mục khê da

Ta bà ha

Ta bà ma ha a tất đà dạ

Ta bà ha

Giả kiết ra a tất đà dạ

Ta bà ha

Ba đà ma kiết tất đà dạ

Ta bà ha

Na ra cẩn trì bàn đà ra dạ

Ta bà ha

Ma bà rị thắng yết ra dạ

Ta bà ha

Nam mô hắc ra đát na đa ra dạ da

Nam mô a rị da

Bà lô kiết đế

Thước bàn ra dạ

Ta bà ha

Án. Tất điện đô

Mạn đà ra

Bạt đà gia

Ta bà ha.

Họ cứ thế niệm đi niệm lại. Châu Linh niệm được hai mươi lần thì năn ra ngủ. Hòa Yên Ninh niệm 100 lần thì ra ngoài hóng xương đêm. Gằn sáng bà " Hắt xì. Đau đầu quá. Ta sao dễ dàng nhiễm lạnh được nhỉ?. Thôi kệ đo, Sắp tới đầu giờ Dần rồi. Giá như ở gần đây có hồ sen"

Một người phụ nữ đi ngang, Hòa Yên Ninh tới gần hỏi :" Vị cô nương, tôi phiền người một chút"

Người phụ nữ :" Phụ nhân, tôi có thể giúp được gì cho người"

Hòa Yên Ninh :" Ở gần đây có hồ sen không?. Tôi muốn đi hái chút hạt sen để làm điểm tâm cho mọi người ở nhà phía bên"

Người phụ nữ :" Cô là khách của Nguyên Chi cô nương hả?. Trùng hợp cách đây môt dặm ở hướng động có một hồ sen, cô qua đó đi"

Hòa Yên Ninh :" Đa tạ cô nương. Xin hỏi cao danh quý tánh của cô nương"

Người phụ nữ :" ta là Triệu Ngọc Trân. Còn cô?

Hòa Yên Ninh :" Ta tên Hòa Yên Ninh

Ngọc Trân :" Thôi Cô tranh thủ lúc sương sớm mà hái hạt sen đi"

Hòa Yên Ninh cười :" Pháp khí tiên tử. Lâu quá không gặp"

Ngọc Trân :" Haha. Cô nhận ra ta rồi hả? Ta tưởng đâu cô quên ta rồi chứ"

Hòa Yên Ninh :" Ta mà quên cô được sao? Có quên ta thì có. Cô tới rồi thì đi cùng ta tới hồ sen đi

Ngọc Trân :" Đi thôi"

Ngọc Trân theo Hòa Yên Ninh đi, miệng mỉm cười :" Đây mới là chị em tốt của Triệu Ngọc Trân này chứ"

tới được hồ sen họ cùng lấy hạt sen

Ngọc Trân :" Nhiêu đây đủ rồi, về thôi"

Hòa Yên Ninh :" Chúng ta cùng nấu nha. Cho cô bát chè ngon nhất luôn"

Gữa giờ mão.

Châu Linh tá hỏa :" Nguyên Chỉ, con thấy nương nương đâu không?

Lý Nguyên Chỉ :" Sao cơ, nương nương không có ở chỗ người à"

Hòa Yên Ninh tay cầm cái khay có năm bát đồ ăn :" Không cần tìm đâu. Ta về rồi nè. Để các vị lo lắng, Ta làm cháo và bánh hạt sen. Mọi người dùng luôn cho nóng"

Lý Nguyên Chỉ :" Nương nương, thất lễ quá. Những việc này để dân nữ làm. Sao người đích thân vào bếp vậy"

Hòa Yên Ninh mỉm cười :" Cô đừng khách sáo, đây là chuyện nhỏ mà. Nè, mỗi người một bát"

Châu Linh giúp Yên Ninh chia bát cho ba người

Hòa Yên Ninh :" Còn nóng, cẩn thận đó"

Phượng Nhất :" nhìn Ngon quá, Phụng phi nương nương, đa tạ người"

Châu Linh :" Nương nương, người thật khéo tay"

Hòa Yên Ninh :" Chỉ là chuyện nhỏ thôi"

Mọi người cùng ngồi ăn. Chẳng mấy chốc hết sạch

Triệu Ngọc Trân đứng tàng hình ở ngoài cười :" may mà có ta không thì cô ấy lạc rồi. Tới khi ta lộ diện, ta và cô ấy cùng nhau nấu ăn, luyện võ. Chắc sẽ thú vị lắm"

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt thích 1
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.