Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm sự giữa hai người bạn

Tiểu thuyết gốc · 7263 chữ

Yên Ninh bước ra ngoài thì một thái giảm cản lại : ”Khởi bẩm nương nương, Cống Cát Châu Linh cầu kiến”

Hòa Yên Ninh : ”Châu Linh dẫn cô ấy tới hoa viên gặp ta”

Thái Giám : ”dạ”

Hòa Yên Ninh tới Hoa Viên Nhâm Nhi một tách trà, Thái Giám dẫn Châu Linh đến

Châu Linh : ”Nữ quốc Đại Tế Tư Cống Cát Châu Linh Tham Kiến Đại Minh Phụng phi Nương Nương”

Hòa Yên Ninh : ”Miễn Lễ, Trùng hợp thật, ta định đích thân tới quốc sư phủ gặp cô.. Châu Linh cô dùng lễ gặp ta hẳn là có việc, nói đi”

Châu Linh : ”Châu Linh phụng lệnh nữ vương điều tra con ma nữ với hình dáng của Mã Hoàng Hậu, và Theo Như thần được biết Nương Nương là người duy nhất nhìn thấy?”

Hòa Yên Ninh : ”Cô Vì Việc này mà tới sao?”

Châu Linh : ”đúng là vậy?”

Hòa Yên Ninh : "ngoài Châu Linh các ngươi lui ra hết cho ta"

Cung nữ và Thái giám : "dạ Nương Nương"

Hòa Yên Ninh : ”Lúc đó ta bị thương nên có thể ta nhìn thấy ảo ảnh, còn gần đây thì Hoàng Thượng nghi ngờ có kẻ giả mạo Mã Hoàng Hậu, nên vẫn đang điều tra”

Châu Linh : ”xin hỏi đã điều tra được gì chưa? Có liên quan tới con ma nữ đó không?”

Hòa Yên Ninh : ”ta không biết, theo suy đoán của Bạch Ngọc Đường thì câu ấy nghi ngờ Mã Hoàng Hậu đang tu luyện một loại tà công, nên sử dụng một kẻ thế thân che đi tai mắt người khác”

Châu Linh : ”Không thể nào? Mã Hoàng Hậu từ bi thương dân như con thiên hạ đều biết, không thể nào bà lấy lại tu luyện tà công được”

Hòa Yên Ninh : ”ta cũng không muốn tin vào điều này, nhưng thực tế khiến cho ta không thể không tin, thật lòng mà nói nếu giữa ta và Hoàng Hậu, nói có người luyện ma công, thiên hạ sẽ cho kẻ đó là ta”

Châu Linh : ”đúng vậy, nói Hoàng Hậu nương nương tu luyện tà công ta quả thật không thể tin”

Hòa Yên Ninh : ”Châu Linh không phải cô cũng vốn là một người hiền lành từ bi,  và nhập ma hay sao?”

Châu Linh :" Chuyện của thần, kể ra dài dòng lắm. Không biết nương nương có muồn nghe không?

Hòa Yên Ninh :" Có chứ, cô kể đi"

Châu Linh : ” Ừm, Được. Kế Châu là nơi đau lòng của thần, là nơi thần và Song nhi cốt nhục phân ly Hà Bình và Phan Thị kết hôn không bao lâu. Hà Bình quen với ta ờ Nữ quốc, hai người thật lòng yêu nhau. Ta đành từ bỏ địa vị vinh hoa phú quý, một lòng theo Hà Bình về trung nguyên. Nào ngờ Phan Thị nhẫn tâm giam ta vào phòng xay bột, mặc sức hành hạ ta. đánh đập ta, ngay cả khi ta mang thai, bà ấy cũng ép ta say bột, trẻ củi, không cho nghỉ ngơi, Sau khi ta sanh Song nhi bà ấy kêu Hà Bình đuổi ta ra khỏi nhà, còn cướp đi đứa con ruột của ta. lúc đó trên người ta không có một vât đáng giá nào tặng cho Song nhi xem như vật để sau này hai mẹ con ta nhận nhau, Ta đành nhẫn tâm cắn tay của nó Mấy năm đầu khi mất Song nhi, hàng đêm ta chỉ khóc

Có một năm ta từ Nữ nhi quốc tới kế châu, ngân lượng của ta bị cướp sạch hết.bất đắc dĩ ta phải ăn xin tới kế châu, khi tới kế châu, qua sự dò la ta biết được Nhà họ Hà bị sử trảm cả nhà. vậy là ta liên tục khóc ba ngày ba đêm, tới khi ta phát hiện cái ta khóc không phải là nước mắt mà chính là máu. Từ đó ta quyết tâm đi vào ma đạo, vì mất đi Song nhi, đối với ta không còn gì quan trọng nữa

Hòa Yên Ninh :" vậy vì sao cô phát hiện được Song nhi là con gái ruột của cô?"

Châu Linh :" bất đắc dĩ ta phải cắn tay của nó.. Rồi tới khi Như Song dùng máu của nó để nén vào mật thất của ta, cộng thêm ta yêu cầu nữ vương đem nó đi nấu để làm thuốc chữa bệnh cho bá tánh, nhưng.... nhưng thực chất là để đối phó Lưu quốc sư. qua dò hỏi ta mới chứng minh nó là con mình nhưng nó không thể chấp nhận một ác ma làm đủ chuyện xấu như ta. Vì thù hận quá sâu, ta đã gây ra quá nhiều tội ác Hãm hại Nữ vương, Sa Tương thân vương, ,Đàn Hoa, Đàn Phong, Đàn Tuyết, xuất binh đánh Đại Minh chết người ở chiến trận, Cùng tiêu di bày ra đại trận Thiên lý thực tai, giúp Thiên Ma làm nứt trời,dẫn ma hỏa,đá vào sát hại thần dân , gây ra nhiều thiên tai cho đông nữ quốc, Sử dụng khống tâm thuật và ma lực đẩy tâm đại pháp khống chế Song nhi, muốn nó làm đứa con ngoan, làm kẻ thừa kế của ta. Ta nhớ song nhi từng nói thẳng với ta -----Tại sao bà phải gạt ta ---ta luôn hy vọng bà có thể tâm khẩu như một, có thể cải tà quy chánh. Mà bà lại gạt ta bà luôn miệng nói bà là mẹ ta, nói là quan tâm ta, nói yêu ta. Nhưng mà bà ko biết điều ta cần là gì, bà thực sự ko có hiểu ta. bà có biết thực ra trong lòng ta đang nghĩ gì ko người làm mẹ không chỉ sanh đứa con ra lả được, cũng phải biết làm ng mẹ như thế nào chứ. Phải biết làm thế nào mới là tốt cho đứa con. phải biết điều con mình cần thật ra là cái gì? Là bà suy nghĩ đơn phương, dùng cách nghĩ cách làm của bản thân bà, toàn bộ đều đặt hết lên người ta. thậm chí vì đạt được mục đích của bà, bà luôn lừa gat ta. Đó ko phải quan tâm, cũng ko phải yêu, cũng ko phải thương ta. điều bà cần chỉ là một phổng đức được gọi là con. Điều bà cần ko phải ta, thực sự bà ko xứng đáng lảm mẹ. Nhưng mạng sống của ta là bà cho ta, vậy thì ta trả cho bà. Tại sao trước giờ ta ko quan tâm đến thân thế của mình, tại sao ko quan tâm đến huyết thống của mình, ta ko sợ hãi trước số phận, nhưng mà ta ko thể ko làm chính mình, bởi vì ta chính là ta, ta ko phải là đứa con mà trong lòng bà đã nghĩ Sau khi nghe nó nói vậy, trong lòng ta không những không biết hối cải mà còn đày thêm thù hận, ra tay bắt Phan Thị, uy hiếp Song nhi rằng ta sẽ giết bà ấy nếu nó còn gọi bà ấy là mẹ. Sau đó Tiêu Di xuất hiện đánh nén ta ttư sau lưng, Phan Thị không màng nguy hiểm, dùng tánh mạng của mình để cứu ta, ltrươc khi chết, bà ấy thú nhận với ta là bà ấy ghanh tỵ Hà Bình yêu ta lên đã muốn chia cắt ta và Song nhi, bà còn nói Hà Bình đuổi ta ra khỏi nhà là muốn bảo vệ ta, tại vì chính bà ấy đã cáo mật với Lam Ngọc là Hà Bình có ý cáo trạng Lam Ngọc với ý đồ phản quốc. Lúc đấy ta mới thức tỉnh lương tăm, ta vì chứng minh cho Song nhi và mọi người là ta đã cải tà uy chính lên đã tự phế đi pháp lực của ta. Không ngờ ta và Như Song đoàn tụ chưa đày năm ngày thì ta đã bị Thiên Ma gài bãy, chiếm mất thể xác của ta để sử dụng vào mục đích xấu Mọi Chuyện là vậy đó."

Hòa Yên Ninh cảm động, rơi chút nước mắt :" Nỗi đau trong lòng cô, ta hiểu. Còn ta, Nhớ lại, Khi ta vừa sanh song Đệ nhi thì có một đám cung nữ xông vào cướp con của ta, ta đau lòng, tuyệt vọng vô cùng. những năm tháng ở lãnh cung, Đệ nhi là động lưc để ta tiếp tục kiên trì mà sống sót, ngoài ra ta còn đọc kinh phật, đọc trú đại bi của Quán Thế Âm Bồ Tát, làm vài món ăn chay, học may vá, chơi xỏ vòng, nhiều khi ta hứng lên chép lại cuốn Hoài Ngọc kỳ chuyện mà ta rất thích. Nhiêu đó để ta phần nào quên đi ám ảnh do vụ Bạch hoàng án và nỗi đau mất con, mất đi tình yêu thương của người đàn ông mình yệu. Cứ duy trì như vậy suốt 23 năm nhưng ta nào quên được, Có nhiều khi ta rất muốn bỏ cuộc bằng cách dùng thạch tính để kết liễu mạng sống của mình. Nhưng mà mỗi khi ta định tự sát thì ta lại nhớ tiếng khóc của con ta năm đó, nó nhắc nhở ta không được chết vì nếu ta chết đi ta sẽ không có cơ hội gặp được nó nữa. Thế là Ta tự trách minh, tại sao yếu đuối thế. Ta làm mấy công việc kia. có chăng là với đi một chút. Sau khi ra khỏi lãnh cung, ta Vì muốn nhận lại Đệ nhi, đầu tiên ta đưa lục lạc vàng cho Hồ Duy Dung, kêu hắn đưa cho Chu Đệ để nó nghi ngờ về thân thế của nó mà điều tra. Ta còn kêu Thu Huế tới bắc thành Huyền Thiên miếu đợi nó, đưa nội cung bí lục cho nó. Vài ngáy sau nó tới tìm ta, ta đã thừa nhận ta là mẹ nó, tâm trạng nó vô cùng kích động, lại không tin là sự thật, nó là con của tội phạm. Từ đó ta vì nhận nó mà bắt chấp quỳ xuống van xin Lưu quốc sư giúp ta nói lời công bằng. Hoàng thượng biết được ta muốn nhận con, đã dam ta vào thiên lao, muốn giết ta. người nói loại người như ta không xứng đáng làm mẹ nó. Ta vì Đệ nhi gọi ta một tiếng mẹ, cho dù bị rơi đầu, ta cũng không tiếc nuối, Cho tới khi Lam Tiểu Điệp dùng ma quỷ phệ huyết đại trặn sát hại Đệ nhi, ta dùng củ huyết đàm hương mộc để di chuyển hoán huyết đại pháp đổi máu cứu nó, trước lúc ra đi, ta có cầu xin Lưu lão phu nhân mẹ của quốc sư, hãy làm sao để cho Đệ nhi tình nguyện gọi ta một tiếng mẹ, chỉ một tiếng thôi là đủ rồi, ta không còn thấy tiếc nuối gì nữa". May mắn thay sau đó không lâu, trước khi ta ra đi, Đệ nhi nó mới chịu gọi ta một tiếng mẹ. Và một thới gian sau, cha và lão thái quân vì muốn ta hoàn thành tăm nguyện được làm mẹ, họ dùng hồi sinh đại pháp, hy sinh tánh mạng của họ để cứu ta sống lại. Ta vô cùng biết ơn cha và lão thái quân"

Hòa Yên Ninh lau đi nước mắt " Còn với cô, Cô vì thù hận cá nhân mà gây ra nhiều tội như thế, quả là không nên. nhưng khó tránh khỏi, vì một khi lòng thù hận che mờ đi tâm lương thiện thì ta rất khó dùng lý trí điều khiển bản thân, không chừng còn làm theo bản năng của con thú. Một người đã bị dồn đến đường cùng , gần như là mất hết tất cả , ở mỗi con người đều có mặt tốt và mặt xấu , những việc làm đều có lí do , đôi khi gây cho người khác sự hiểu lầm không nên có , đâu có ai mà nhìn thấu được lòng ai đang nghĩ những gì , họ từng chịu nỗi đau như thế nào trong quá khứ để trưởng thành, những gì của mình mãi mãi là của mình, những gì không phải là của mình cố giành lấy cũng không có được, mọi vật đều bắt đầu từ số không , nếu không có điểm xuất phát đều sẽ không thành công

Châu Linh :" Đúng là khổ tâm cho người, với hoàn cảnh đấy, người có thể đọc kinh phật và làm những việc đó. Thật không đơn giản. Con người có xu hướng xuy nghĩ tiêu cực hơn là tích cực. Tham, Sân, Si, mạn, nghi, ác, kiến. vốn là bản ngã của con người Bảo vệ chính mình và những người xung quanh là bản năng của con người. Muốn đạt được mong muốn của mình, khó tránh phải dùng tới thủ đoạn. Chỉ là thủ đoạn đó chỉ giới hạn ở việc nhận con, hay là vì bản thân mình mà liên lụy lây sang nhiều người, giống như thần---- Thần lúc đó chỉ nghĩ cách để báo thù nên thần đã khống chế Song nhi, thần luôn nghĩ cho con bé tất cả mọi thứ trên thiên hạ là được, nhưng giờ nghĩ lại thần làm vậy thật sự là không đúng, nó giống như thần đang nhốt nó vào 1 cái lồng vậy. Thần luôn nghĩ nếu được làm lại thì thần sẽ làm theo ý Song nhi để cho nó được vui. Trước đây, thần. là vì thù hận, thần dại dột làm kẻ thứ ba bị phu quân của mình đánh đập, cướp đi Như song trước mặt thần, thần vì thù hận mà sinh tồn, người nghĩ xem muốn trả thù có thể dựa vào thần thánh sao? Chỉ có thể nhờ vào ma quỷ, và tôi đã tìm tới và thờ phụng Quỷ Bốn Mặt”.

Hòa Yên Ninh :" Ta và cô đúng là hai kẻ dại dột thật. Cuộc đời của mình tự mình quyết định. Nếu được chọn lại, cho dù có yêu người đàn ông đó đến đâu cũng không buộc mình là kẻ thứ ba. Haizzz. Cứ xem như đó là sai lầm của tuổi trẻ. Việc chúng ta cần làm là đối mặt với hiện tại, vì chỉ có chấp nhận, chúng ta mới có cách thay đổi nó

Châu Linh :" Là sai lầm, có cái sai có thể sửa chữa hoặc bù đắp được. Nhưng có cái sai khiến chúng ta buộc phải trả giá cả đời cũng không hết. Tất cả đều do chúng ta đơn phương đa tình. Nếu không sẽ không khổ như vậy"

Hòa Yên Ninh :" Phải....Cuộc đời là biển khổ vô tận, đành phải chấp nhận thôi. Chúng ta là người phàm, không phải Như Lai phật tổ và các vị thánh thần, lên vì chấp niệm và tham muốn cá nhân mà phạm sai lầm là điều khó tránh. Thật vui khi cô biết quay đầu là bở, dốc lòng hướng thiện để bù đắp nỗi lần đã tạo, ngoài ra cô lên tụng kinh sám hối, đọc chú đại bi để trong lòng thanh tịnh hơn, cũng xem như hóa giải phần nào nghiệp quả của cô. Thiên Hậu nương nương từng dậy ta. Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma - uộc sống này vốn là một dạng tu hành, thiện có thiện báo, ác có ác báo. Mỗi người đều có câu chuyện riêng của mình, đem đến cho mình những trải nghiệm riêng, những bài học riêng mà không ai giống ai Có chăng là nghe nhau tâm sự, để từ đó rút ra kinh nghiệm từ cái sai của người khác và của bản thân.

Châu Linh :" Số của chúng ta đúng là khổ. Phải nói. Người trải qua kiếp nạn mà hiểu chân lý. Thật đáng để thần học tập. Còn nếu thần vào vị trí của người, dựa vào tính cách trước đây của thần, thần không cằn gấp tứ hoàng tử nhận thần vào lúc này mà kinh động Hoàng Thượng, thay vào đó là tìm cách khống chế, lợi dụng cặu ta và binh quyền hoàng thành mà cặu ta nắm giữ để trả thù. Như vặy mới gọi là kẻ thực sự có âm mưu, ví dụ như ả Thất công chúa, người xem ả có màng tới chuyện nhận lại A Lý không?.

Hòa Yên Ninh :" Ta nghĩ có lẽ ả nhận A Lý bây giờ, không có lợi gì cho ả"

Châu Linh :" Đúng vậy, ả Thiếc Liên Tâm và Thẩm Vạn Tam. kẻ ác, chúng đặt dã tâm lên hàng đầu, chứ không ai đặt tình cảm lên hàng đầu đâu. Như người vừa nói, người muốn thái tử gọi người một tiếng mẹ, cho dù có mât mạng, người đều bằng lòng. Người như vậy sao có thể cho là kẻ có âm mưu chứ. p Còn bây giờ, thần không cần Như Song có biết những việc thần làm hay không nhưng thần nhất định sẽ làm mọi cách khiến coi bé vui. Chỉ cần thấy con bé luôn sống vui vẻ, giữ nụ cười của con bé trên mỗi là được. Thần và người đều là mẹ rồi. Đương nhiên chúng ta sẽ hiểu chỉ cần con cái mình vui là mình thấy hạnh phúc rồi

Hòa Yên Ninh khóc :" Cho dù năm xưa Tú Anh có thực sự hại ta hay không, ta vẫn chọn tha thứ cho bà ấy, miễn sao Hoàng thượng và Đệ nhi vui là được rồi. Chỉ cần ngày nào Hoàng thượng còn quan tâm ta, ta được ở bên cạnh Hoàng thượng là tốt rồi, ta không mong gì hơn"

Châu Linh :" Nương nương à. Trong tình cảm, Người không thể lừa dối bản thân mình nhiều quá.Biết đâu nó chỉ là tạm thời thôi. Tới lúc nào đó, chúng ta sẽ hiểu rằng, tình yêu chỉ là một phần của chúng ta thôi, chúng ta còn có nhiều chuyện quan trọng hơn thế

Hòa Yên Ninh :" Tạm thời..... Không phải có thể, mà đúng là vậy, ta sẽ chú ý cảm xúc của mình, không để bị núng sâu. Nhớ trước kia ta dùng cách đấy để nhận lại Đệ nhi. ta làm vậy có đúng không?. ý là ta không có ý muốn trả thù. ta chỉ một lòng dùng tình cảm để nhận lại Đệ nhi. Còn Lâm nhi, thật ra.... Nó là đệ đệ song sinh của Đệ nhi. Nhưng... nó tuy nhận ta, âm thầm bảo vệ ta nhưng mà chưa nhận lại Hoàng thượng. Hoàng thượng tốt với ta như vậy mà ta lại giấu người chuyện này, trong tâm ta vô cùng bất an và tự trách. Ta nói sự thật với Hoàng thượng, Lâm nhi nó nghĩ sao về ta ?. Nhưng nếu ta không làm vậy, đó chẳng khác nào ta đang lừa gạt Hoàng thượng, người mà biết sẽ ko tha thứ cho ta. Vậy thì ta...."

Châu Linh :" Người làm vậy không đúng nhưng cũng không sai. Mỗi người đều có sự lựa chọn riêng. Nhưng điều quan trọng là kết quả của nó

Nếu đột nhiên người dùng quá nhiều tình cảm với tính cách của Thái tử có lẽ sẽ nghĩ người có ý đồ để tiếp cận. Nhưng với người khác họ sẽ nghĩ là người đang bù đắp cho họ. có người nói người có dã tâm muốn khống chế Thái tử nhằm thực hiện ý đồ trả thù của người. Thần nghĩ 1 phần là do sự lựa chọn của bản thân chúng ta còn 1 phần là đối phương nghĩ sao về việc đó. Còn về Nghũ hoàng tử, cậu ấy có chủ kiến của mình, vì bảo vệ cho người mà thôi. Với bản lĩnh của cău ấy, người không cần lo lắng Hoàng thượng trách tội người đâu. Người không lên đặt quá nặng vào điều náy. mà hãy thả lỏng. Hãy để nội tâm mình được thoải mái

Hòa Yên Ninh : Là cái số cả. Nếu như ta mà phạm nhiều tội trạng như cô thì ta đã bị sử tử rồi, và giờ này ta đang ở địa phủ chịu phạt.

Châu Linh :" Nương nương, người vốn lương thiện mà

Hòa Yên Ninh :"vậy cô nghĩ Hoàng hậu có khả năng nhập ma không?”

Châu Linh : ”nếu nói lý do tôi quả thật không cho rằng hoàng hậu nương nương có lý do để nhập ma, hậu cung tranh sủng, với địa vị của Hoàng Hậu thì bà ấy không cần giành với nương nương”

Hòa Yên Ninh : ”đúng vậy ta thật sự nghĩ không thông, nên cũng không dám khẳng định là bà ấy đang luyện tà công, hơn Nữa Châu Linh từ lúc cô tại Đại Minh đã gặp Hoàng Hậu bao giờ chưa?

Châu Linh  giật mình : ”phải ha ta chưa từng gặp, không lẽ thật sự là luyện tà công? cô nói: ”nếu như nói một người hiền lành từ bi như Mã Hoàng Hậu có thể nhập ma tôi chỉ nghĩ tới hai chữ”

Hòa Yên Ninh : ”Là hai chữ gì?”

Châu Linh : ”THIÊN MA”

Hòa Yên Ninh : ”cô nói là Thiên Ma”

Châu Linh : ”chỉ có hắn mới có bãn lãnh này thôi”

Hòa Yên Ninh : ”Thiên Ma sao? Nếu vậy khả năng này có thể xảy ra” bà lắc đầu : ”haizz ta hy vọng điều này sẽ không bao giờ xảy ra”

Châu Linh : ”vậy cái cậu Bạch Ngọc Đường này, đã điều tra được rồi à?”

Hòa Yên Ninh : ”chỉ là suy đoán, cậu ấy vẫn chưa tìm ra vị trí của Hoàng Hậu Thật, ta cũng đã thử dùng âm hồn tìm nhưng vẫn không tìm được còn xém tý bị phản pháp mà trọng thương”

Châu Linh : ”vậy Châu Linh có cách”

Hòa Yên Ninh : ”cô có cách gì?”

Châu Linh : ”nếu tìm ma quỷ thì nên nhờ ma quỷ”

Hòa Yên Ninh : ”ừ nhỉ, sao ta không nghĩ tới, vậy chuyện này làm phiền cô”

Châu Linh : ”được cứ giao cho thần tối nay thần sẽ làm phép”

Hòa Yên Ninh : ”Làm phiền cô”

Châu Linh :" Chúng ta vốn lả bạn thân của nhau, Nương nương, người yên tâm. Cho dù xảy ra truyện gì, thần mãi mãi ở bên hỗ trợ người, giúp đỡ người. Không để người một mình đối mặt

Hòa Yên Ninh :" Đa tạ cô. Châu Linh". Hai người móc ngoéo tay nhau. Yên Ninh :" Chúng ta mãi mãi là bạn tốt của nhau"

Hai người gật đầu

Hòa Yên Ninh cảm thông, nghĩ thầm :" Châu Linh trước đây tuy ác nhưng xuất phát điểm của cô ấy cũng rất đáng thương. Nếu không phải số phận đưa đẩy, liệu họ có ác nổi không. kẻ ác phần nhiều đều do chấp niệm, do lòng tham và cái tôi cá nhân quá lớn. Một phần cũng vì thất vọng về cuộc sống lên mới trở thành kẻ ác

Châu Linh :" Thằn muốn xin người một cuốn Hoài Ngọc kỳ truyện"

Hòa Yên Ninh :" Được chứ, lát nữa ta về phòng, ta sẽ lấy cho. Chỉ sợ là cô không thích nó thôi"

Châu Linh cười :" Bạn tốt à. Thứ người thích, chắc chắn rất hay. Với lại, chúng ta có điểm chung mà.... Chỉ là người không ác như ta"

Hòa Yên Ninh cười, đánh vai Châu Linh :" Cái ả chết tiệc này"

........................

Đàm Phong một mình ngồi trong phòng

Kim Chi : ”Đàn Phong con sao vậy, ta thấy con không vui”

Đàn Phong : ”dì à không có gì đâu?”

Hoài An : ”ai nói không có gì đâu? Tức chết luôn đó”

Đàn Phong : ”Hoài An Câm miệng còn nói nữa cút về Nữ Quốc cho ta”

Hoài An : ”dạ thưa đại công chúa”

Kim Chi : ”hay thật bây giờ hai ngươi khai hay muốn ăn đòn” Kim Chi Rút Roi dọa

Đàn Phong : ”dì không có gì đâu, chỉ là con đang nghĩ xem có đại sự gì mà Chu Đệ Phải giấu cả con”

Kim Chi :” có chuyện này sao? Đôi khi bí mật quốc gia nó không tiên cho con biết đừng nghĩ nhiều”

Hòa Yên Ninh và Châu Linh đi ngang, Hòa Yên Ninh : ”có chuyện gì vậy?”

Hoài An : ”nghĩa mẫu à, Lâm Ca Và Bạch Đại ca có chuyện gì nghiêm trọng lắm, họ nói riêng với thái tử, cả đại công chúa cũng bị đuổi ra ngoài”

Hòa Yên Ninh nghĩ : ”hẳn là vô cùng nghiêm trong, không được Lâm Nhi, con lại làm chuyện nguy hiểm gì sao?

Không được ta phải đi tìm Đệ Nhi, hỏi cho rõ mới được” lòng bà như lửa đốt vì lo cho Hà Lâm : ”Ta Đi tìm Đệ Nhi”

Đàn Phong : ”mẹ à đừng mà”

Hòa Yên Ninh quát : ”Câm Miệng”

Kim Chi : ”Muội đi cùng tỷ”

Hoài An : ”con đi nữa”

Hòa Yên Ninh : ”Hoài An con ở đây cùng Đàn Phong, Kim Chi đi với ta”

Hoài An : ”Nghĩa mẫu à”

Hòa Yên Ninh : ”Câm Miệng”

Hoài An : ”dạ”

Hòa Yên Ninh Cùng Kim Chi đi khỏi, Châu Linh : ”Đại Công chúa, người gọi Lâm Nhi đó có thân phận gì sao thần thấy bà ấy có vẻ lo lắng”

Đàn Phong : ”Lâm Anh Tuấn là nghĩa tử của mẹ, chỉ là đối xử với mẹ không khác gì còn ruột mà còn tốt hơn cả Chu Đệ”

Châu Linh :” vậy sao, ta thấy chuyện này thú vị đây, đi theo xem thử”

Đàn Phong  : ”Không được”

Châu Linh : ”Đại Công Chúa yên tâm bà ấy không phát hiện đâu”

Châu Linh đưa lá bùa lên miệng : “Âm Tà Tốc hiển, âm linh nghe khiển theo dõi Hòa Yên Ninh sắc”

.....................

Hòa Yên Ninh đi tới gặp Chu Đệ,

Chu Đệ : ”mẹ, dì có việc gì mà trông mẹ gấp vậy?”

Hòa Yên Ninh  : ”Đệ Nhi, Lâm Nhi đã từng trở về đúng không?”

Chu Đệ :  ”dạ đúng, nhưng Đệ ấy có nhiệm vụ đặc biệt nên đã cùng Bạch Ngọc Đường đi nữa rồi”

Hòa Yên Ninh : ”rốt cuộc là chuyện gì? Con nói cho mẹ biết đi”

Chu Đệ : ”xin lỗi mẹ, chuyện này con không thể nói”

Hòa Yên Ninh : ”có phải Lâm Nhi nó đi mạo hiểm không?”

Chu Đệ : ”mẹ à, không có đâu”

Hòa Yên Ninh : ”Đừng gạt mẹ, nếu không phải thế cần gì phải lui tả hữu, thậm chí cả Đàn Phong cũng không thể biết, con hãy nói với mẹ đi, mẹ xin con đó”

Chu Đệ : ”mẹ à, con xin lỗi con thật sự không thể nói, xin mẹ đừng làm khó con”

Kim Chi : ”nói nhảm gì đó, ngày xưa con ép hỏi mẹ con như thế nào, hại mẹ con khóc hết nước mắt bây giờ gặp quả báo rồi đó”

Chu Đệ đứng dậy nắm tay Hòa Yên Ninh : ”Mẹ à khi xưa Đệ Nhi, ép hỏi mẹ cũng vì sự an toàn của lê dân bá tánh, hại mẹ đau lòng mà khóc”

cậu quỳ xuống dập đầu : ”Đệ Nhi xin tạ tội với mẹ”

Hòa Yên Ninh : ”Đệ Nhi mẹ hiểu, hẳn là Lâm Nhi không muốn con cho mẹ biết, nhưng mẹ xin con hãy nói với mẹ, vì mẹ hiểu nó, nó sẽ vì mẹ mà làm những chuyện kinh thiên, nên mẹ xin con hãy cho mẹ biết”

Chu Đệ : ”quả thật đệ ấy không muốn cho mẹ biết, và con đã hứa với đệ ấy”

Hòa Yên Ninh : ”hãy nói cho mẹ biết được không?”

Chu Đệ : ”được con sẽ nói, nhưng mẹ có thể trả lời con một câu không?”

Hòa Yên Ninh : ”con hỏi đi”

Chu Đệ : ”thân phận thật sự của Đệ ấy có phải Ngũ Hoàng Tử không?”

Hòa Yên Ninh giật bắn mình : ”con đã biết rồi sao?”

Chu Đệ : ”quả nhiên đúng như con nghĩ, và Đệ ấy là huynh đệ cùng mẹ với con đúng không?”

Hòa Yên Ninh : ”Lâm Nhi đã nói với con rồi sao?”

Chu Đệ : ”này thì không có, con chỉ dựa vào vài chi tiết mà suy đoán thôi”

Hòa Yên Ninh : ”cái gì suy đoán thôi sao? Con dựa vào điểm nào?”

Chu Đệ : ”đầu tiên là về Ngũ hoàng Tử khi các huynh đệ tỷ muội hỏi về Ngũ Hoàng Tử phụ hoàng không bao giờ trả lời, thứ hai là sự quan tâm của đệ ấy dành cho mẹ nó không giống nghĩa tử chút nào? Thứ ba là thái độ của mẹ, con cảm nhận được vừa rồi, nếu con không đồng ý mẹ sẽ dùng Bích Ngọc Minh Hỏa mà đối phó với con, và với biểu cảm vừa rồi của mẹ con đã hoàn toàn xác định được thân phận của đệ ấy”

Kim Chi : ”con lợi hại thật, đã vậy bọn ta không cần giấu con nữa, không sai nó là Hà Lâm Đệ đệ song sinh của con”

Chu Đệ : ”đệ ấy là Đệ Đệ song sinh của con”

Hòa Yên Ninh : ”đã lộ rồi ta không cần giấu làm gì nữa, không sai nó là đệ đệ song sinh với con, ta đã trích huyết nhận thận, nó vì ta từng bị giam từng bị thiệt thòi mà có chút bất mãng với hoàng thượng, nên nó chưa muốn nhận tổ quy tông”

Chu Đệ : ”ra là vậy con có thể hiểu, con sẽ nói với phụ hoàng nhận lại đệ ấy”

Hòa Yên Ninh : ”đừng, con đừng làm thế, hãy để tự nó, khi nào nó muốn nó sẽ nhận tổ quy tông”

Chu Đệ : ”nhưng đệ ấy là đệ đệ của con”

Hòa Yên Ninh : ”về Lâm Nhi, Đệ Nhi mẹ xin con đừng làm khó nó, hãy để khi nào nó hoàng toàn chấp nhận nó tự dập đầu nhận tổ quy tông, bây giờ con hiểu sao ta lo cho nó chưa?”

Chu Đệ : ”con hiểu rồi, nếu đệ ấy là đệ đệ của con, vậy con cho mẹ biết, đệ ấy điều tra được thân phận của Lý Thiện Đường không đơn giản, không phải họ có thể tự đối phó nên  đệ ấy và Bạch Ngọc Đường đã liên hệ một số bạn hữu ở Yêu Tộc chuẩn bị đại chiến với Lý Thiện Đường”

Hòa Yên Ninh : ”Thế lực của Lý Thiện Đường”

Chu Đệ : ”ngoài Mộ Dung Thế Gia, còn có Nam Cung Thế Gia, Thượng Quan Thế gia, Tuyệt Tình Cốc Công Tôn gia, một cao thủ bí ẩn Đông Phương Bạch, hoài ra hắn vô tình Tìm được Địa Cung của Nam Việt Vương Triệu Đà, dưới trước có Côn Luân Nô khống lôi, Người Cổ Trùng, Ma Nữ Nhập Xác, Sơn Miêu Tinh, ngoài ra về thân phận của Lý Thiện Đường có liên quan tới một thế lực của Yêu Tộc, đệ đệ không muốn mẹ lo lắng nên đã tự mình quyết định liên hệ Yêu Tộc đại chiến với Lý Thiện Đường”

Hòa Yên Ninh : ”Thằng con ngốc này, nó thật là .. nó đi lâu chưa”

Chu Đệ : ”Đệ ấy đi cũng lâu rồi”

Hòa Yên Ninh : ”Được rồi, thân thế của nó tạm thời đừng cho phụ hoàng con biết”

Chu Đệ : ”con biết rồi mẹ”

Hòa Yên Ninh : ”mẹ đi tìm Quốc Sư”

Chu Đệ : ”để con mời quốc sư vào?”

Hòa Yên Ninh :” cũng được”

.................

lúc này Lưu Bá Ôn đang bói một quẻ : ”hai dương một âm, bắc hiện yêu di, quẻ này liên quan tới yêu quái, Lý Thiện Đường liên quan tới yêu quái sao?”

Hà Lâm : ”Quốc sư”

Lưu Bá Ôn : ”Lâm Nguyên Soái, có việc gì?”

Hà Lâm : ”ta đã điều tra được toàn bộ thế lực của Lý Thiện Đường rồi, đã báo lại với Thái Tử, từ giờ vụ này ta sẽ toàn quyền sử lý mọng Quốc Sư đừng xen vào”

Lưu Bá Ôn : “nếu vậy ta tìm hoàng thượng để báo lại”

Hà Lâm : ”được vậy ta đi trước cáo từ”

nói xong Hà Lâm bay đi mất

................

Lưu Bá Ôn di tìm Chu Nguyên Chươg thì gặp được Cao Bân : ”ế Cao Bân Sư Phụ ông đang đi đâu vậy”

Cao Bân : ”ta nghe nói có Đạo Tế Thánh Tăng nên đi xem thử thật hư”

Lưu Bá Ôn : ”hả Đạo Tế, thôi ngài không tìm được đâu, mà cũng không cần tìm”

Cao Bân  mặt cười : ”tại sao? Không lẽ Đạo Tế Thánh Tăng lại nói” ông làm kiểu hoắc tay kêu ai đó : “ê Cao Bân Ta là Tế Công ta tới gặp ngươi sao?”

Lưu Bá Ôn : ”nếu là Thánh Tăng thật thì như thần long thấy đầu không thấy đuôi, đi khắp nơi độ hóa chúng sanh, nào dễ gặp vậy, nếu dễ cho ngài gặp thì kẻ đó không phải là thật gặp chỉ phí thời gian không phải sao?”

Cao Bân : ”nói cũng có lý nhỉ, còn ngài đinh đi đâu đây?”

Lưu Bá Ôn : ”ta đi tìm Hoàng Thượng”

Cao Bân : ”vậy ta đi với ngài”

Lưu Bá Ôn : ”sẵn ta cũng muốn hỏi Cao Bân Sư Phụ có từng nghe nói tới Bạch Ma Nữ không?”

Cao Bân : ”Bạch Ma Nữ, cái này đứa con nít nó cũng biết ngài không biết sao?”

Lưu Bá Ôn : ”xin nghe rõ”

Cao Bân : ”Bạch Ma Nữ là cách gọi của nhân gian gọi một loại ma ở ma giới, ở ma giới có một tộc Bạch Ma, tên riêng của từng cá thể thì chỉ chúng mới biết, còn chúng ta gọi chung tất cả chúng là Bạch Ma, mà Ma Nữ thì là Bạch Ma Nữ”

Lưu Bá Ôn : ”nói như ngài,  có rất nhiều cá thể Bạch Ma Nữ?”

Cao Bân : ”không sai, Bạch Ma Nữ là những ma nữ của Bạch Ma Tộc”

Lưu Bá Ôn : ”có thể nói cụ thể hơn không?”

Cao Bân : ”về Bạch Ma Tộc thì liên quan chữ bạch và chữ ma đều là thành viên của Bạch Ma Tộc, nếu như Bạch Ngọc Đường nhập ma và tới ma giới thì hắn sẽ là thành viên của Bạch Ma Tốc, và cách gọi hắn lúc này là Bạch Ma Thử”

Lưu Bá Ôn : ”là như vậy sao? Thế ngài có biết câu chuyện nào liên quan tới Bạch Ma Nữ Không?”

Cao Bân : ”ta nhớ là có một truyện mà nó tên gì hòa thượng ta quên mất rồi”

Lưu Bá Ôn : ”vậy sao, nếu ngài nhớ hãy nói với ta, ta tìm Hoàng Thượng một là nói về Lý Thiện Đường, hai là về Bạch Ma Nữ

Cao Bân : ”vậy ta đi với ngài”

Lưu Bá Ôn : ”đi thôi”

..............

Chu Nguyên Chương lúc này đi tới chỗ của Mã Tú Anh : ”Quách Vinh, Nương nương đâu?”

Quách Vinh : ”Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu Nương Nương  đã đem vàng bạc đi cứu tế bá tánh”

Chu Nguyên Chương : ”được rồi lui ra” ông nghĩ : ”quả nhiên là giả, ngươi chạy cũng nhanh đó,  Bà Chân Hôi, bà không sao chứ? Người đâu”

Ngự Lâm Quân : ”Hoàng Thượng có gì căn dặn”

Chu Nguyên Chương : ”Phong Tỏa Toàn Bộ Kinh Thành tìm cho ra Hoàng Hậu Nương Nương cho trẫm”

Ngự Lâm Quân  : ”rõ”

Thái Giám : ”bẩm hoàng thượng, Lưu Quốc Sư, và Cao Bân Sư Phụ cầu kiến”

Chu Nguyên Chương : ”tới đúng lúc lắm cho chúng vào đây”

Lưu Bá Ôn : ”Vi Thần Tham Kiến Hoàng thượng”

Cao Bân : ”a di đà phật, tham kiến hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”miễn lễ, nói đi tìm trẫm có việc gì?”

Lưu Bá Ôn : ”thần có hai chuyện muốn tấu”

Chu Nguyên Chương : ”nói đi”

Lưu Bá Ôn : ”một là Về Lý Thiện Đường, Lâm Nguyên Soái đã điều tra được, và đã xin phép thái tử, giao toàn quyền cho cậu ấy”

Chu Nguyên Chương : ”Đệ Nhi giao toàn quyền cho nó à cũng tốt, còn việc thứ hai”

Lưu Bá Ôn :” Thần theo lệnh điều tra về con ma nữ, bói được chữ Bạch nên khoanh vùng là Bạch Ma Nữ, theo Cao Bân Sư phụ thì là một cá thể trong Bạch Ma Tộc, nghe nói có một câu chuyện có nhắc tới Bạch Ma Nữ, nhưng Cao Bân Sư phụ không nhớ”

Chu Nguyên Chương : ”Bạch Ma Nữ, trùng hợp trẫm vừa xem, nó là Hoài Ngọc Kỳ chuyện, về Bạch Ma Nữ. Yên Ninh vừa giải thích với ttâm. khanh Tìm Yên Ninh đi”

Lưu Bá Ôn : ”nếu vậy vi thần cáo lui”

Chu Nguyên Chương : ”khanh cứ đi còn Cao Bân trẫm có nhiệm vụ giao cho ông đây”

Lưu Bá Ôn : ”hoàng thượng thấy mặt người khí sắc không tốt có việc gì sao?”

Chu Nguyên Chương : ”Bà Chân Hôi mất tích rồi”

Lưu Bá Ôn : ”CÁI GÌ? Hoàng hậu nương nương mất tích”

Cao Bân  : ”không phải chứ?, Tú Anh mất tích rồi, hôm qua ta còn nhìn thầy bà ấy đưa vàng bạc đi cứu tế mà?”

Chu Nguyên Chương : ”kẻ đó là giả, trẫm đã âm thầm điều tra nhưng phân tâm bởi chính sự, bây giờ mới rãnh để điều tra không ngờ ả ôm của cao chạy xa bay, ta muốn ông bằng mọi cách tìm cho ra bà chân hôi”

Cao Bân : ”sự việc nghiêm trọng rồi đây, hòa thượng đi ngay, à há, Ngũ Nhãn Lục Thần Thông”

Cao Bân Bước sang trái bước sang phải, chân trai qua chân phải lại : “ Nhục Nhãn ngại phi thông

Thiên Nhãn thông phi ngại,

Pháp Nhãn duy quán tục,

Huệ Nhãn liễu chân không,

Phật Nhãn như thiên nhật,

Chiếu dị thể hoàn đồng.

Thiên cũng thông thông thông

Địa cũng thông thông thông

Ngũ nhãn lục thần thông”

Đôi mắt Cao Bân Tỏa sáng nhìn khắp tứ phương, ông nhíu mày : ”ả đúng là giả, hiện đang chạy tới Yên Tử”

Chu Nguyên Chương : ”Cao Bân Cầm lệnh bài, đuổi theo, bắt ả lại”

Cao Bân :”được  Hòa Thượng ta đi ngay”

Lưu Bá Ôn : ”Hoàng Thượng có cần vi thần giúp không?”

Chu Nguyên Chương : ”khanh tìm Yên Ninh đi, khi nào cần tới khanh trẫm sẽ gọi”

Lưu Bá Ôn: ”vi thần tuân chỉ, vi thần cáo lui”

thế là Cao Bân lên đường đuổi theo Mã Tú Anh Giả, Lưu Bá Ôn thì đi tìm Hòa Yên Ninh

Chu Nguyên Chương  trầm tư : ”bà chân hôi à, bà ổn chứ? Bà đừng có xảy ra chuyện nha, haizz hết Yên Ninh lại tới Chân Hôi, rốt cuộc Chu Nguyên Chương ta phạm phải nghiệp quả gì chứ? Ông trời ơi, ta kính ông, sao ông không tìm Chu Nguyên Chương ta mà lại hành hạ những người phụ nữ bên cạnh ta chứ”

Quách An : ”Hoàng Thượng xin bảo trọng long thể”

Chu Nguyên Chương : ”Quách An gọi toàn bộ những người ở phủ hoàng hậu tới đây cho trẫm”

Quách An : ”nô tài tuân chỉ”

tất cả Thái Giám và Cung nữ Phủ Hoàng Hậu tới : ”chúng nô tài tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”

Chu Nguyên Chương : ”bình thân”

tất cả Thái giám cung nữ : ”tạ hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm hỏi các ngươi Hoàng Hậu Nương Nương làm gì sau khi từ Nam Vu Lý Trở về, và Ả Thiếc Tố Nhi giả đó tồn tại bao lâu”

Hồng Cơ (Thiếc Tố Nhi) nghĩ : ”hắn bắt đầu điều tra rồi sao?” cô lên tiếng :” Bẩm Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương làm việc xưa giờ chúc nô tỳ không thể biết, và cũng không dám hỏi”

một Thái Giám (Lâm Bình Chi) :”bẩm hoàng thượng, không phải hoàng hậu nương nương đã khởi giá đi cứu tế bá tánh rồi hay sao?”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm biết, trẫm hỏi khi bà ấy ở đây các ngươi có thấy có gì khác thường không?”

một cung nữ khác: ”bẩm hoàng thượng, khác thường duy nhất là người trong cung biến mất một cách bí ẩn”

Chu Nguyên Chương : ”xảy ra trước hay sau khi Hoàng Hậu từ Nam Vu Lý trở về”

cung nữ đáp : ”dạ là khi hoàng hậu ở Nam Vu Lý”

Chu Nguyên Chương trầm tư : ”thế thì lạ thật, được rồi các ngươi lui ra hết, có tin gì của hoàng hậu lập tức báo cho trẫm”

các thái giám cung nữ : ”nô tài tuân chỉ” - “ nô tỳ tuân chỉ”

bon họ ra ngoài, một mình Chu Nguyên Chương trầm tư lo lắng : ”Vợ Chân hôi à, bà với tôi thanh mai trúc mã, bà ở bên tôi khi tôi còn là tên ăn mày, Chu Nguyên Chương tôi có một người vợ như bà tôi vốn không có ý định nạp phi, chính bà khuyến khích tôi nạp phi, trong những người phụ nữ của tôi bà là người có vị trí quan trọng nhất, dù bây giờ có thêm Yên Ninh, nhưng tôi vẫn rất yêu bà Chân hôi à, Thiên hậu nương nương nói bà là kiếp nạn của Yên Ninh, tôi thật sự không hy vọng đây là thật, bà là người hiền lành, thương dân như con, tôi hiểu vì Yên Ninh tự động tiếp cận không có sự cho phép của bà, thiếu đi sự tôn trong đối với bà, bà mới làm khó cô ấy, nhưng tôi hy vong bà và Yên Ninh tỷ muội đồng tâm, cùng với tôi phu thê đồng lòng đánh khắp thiên hạ, bà chân hôi à, cả bà cả Yên Ninh đếu rất quan trọng đối với tôi bà đừng xảy ra chuyện nha”

Chu Nguyên Chương đưa bình rượu lên uống : ”không được, lúc này trẫm không nên uống, trẫm nên tìm Yên Ninh, nếu cả Yên Ninh cũng xảy ra chuyện thì trẫm sẽ đau lòng mà chết mất”

Chu Nguyên Chương đứng dây đi, Quách An : ”Hoàng Thượng muốn đi đâu”

Chu Nguyên Chương : ”tới Ngự Thự Phòng”

Quách An : ”dạ, bãi giá Ngự Thư Phòng”

.................

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.