Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Lang Vương

Tiểu thuyết gốc · 5321 chữ

Nhóm Người Hòa Yên Ninh lúc này đã về quân doanh,

Hòa Yên Ninh : "Lâm Nhi, con nhờ Ngọc Đường truyền tin về cho nghĩa phụ con”

Lâm Anh Tuấn : ”dạ”

Hòa Yên Ninh : ”Từ Tướng Quân, Khanh lãnh binh điều động họ mang lương thực hỗ trợ lão bá tánh”

Từ Tuấn Kiệt : ”Mạc Tướng tuân lệnh”

Hòa Yên Ninh : ”Lưu Quốc Sư, quốc gia đại sự còn nhiều, Khanh hãy hồi kinh đi, ở đây có Đệ Nhi và Lâm Nhi hỗ trợ cho ta”

Lưu Bá Ôn : “Nương nương, trước khi đi, Hoàng thượng hạ chỉ lệnh thần bảo vệ an toàn của người. Nếu bây giờ thần không về cùng nương nương, hoàng thượng sẽ lấy đầu thần đó, xin nương nương cho phép thần ở lại”

Hòa Yên Ninh : ”cũng đúng, vậy khanh hãy ở lại"

Lưu Bá Ôn : ”Cảm tạ nương nương”

Hòa Yên Ninh : ”Tần Chỉ Huy, khanh lệnh cho các quan phủ địa phương tìm xem có nhà nào bị mất trẻ con không”

Tần Anh : “dạ Mạc Tướng đi làm ngay”

Hòa Yên Ninh : ”Kim Chi muội ở lại quân doanh”

Kim Chi : ”gì chứ muội không chịu đâu”

Hòa Yên Ninh : “vậy ai ở lại đây?”

Kim Chi : ”La Chương”

Hòa Yên Ninh : ”La Chỉ huy bọn ta ra ngoài một lát mọi chuyện ở quân doạnh nhờ câu”

La Chuong : ”Mạc Tướng Tuân mệnh”

Hòa Yên Ninh : “Đệ nhi, Lâm Nhi, Kim Chi, Quốc sư, mọi người theo ta tới nơi tìm thấy đứa bé, xem xét có manh mối nào để tìm người thân của nó không?”

Chu Đệ : ”mẹ. Những chuyện như vậy, sao không để thuộc hạ đi?”

Hòa Yên Ninh : “chúng ta là người phát hiện ra nó, chính chúng ta đi xem sẽ không bỏ xót manh mối”

Chu Đệ : ”Dạ, con hiểu rồi”

Thế Là Hòa Yên Ninh, Lưu Bá Ôn, Chu Đệ, Kim Chi và Lâm Anh Tuấn, đi tới gần rừng núi hoang vắng, nơi họ nhặc được đứa bé

Chu Đệ : ”bây giờ nhìn kỹ hình như có xác động vật”

Lưu Bá Ôn : ”là thỏ”

Kim Chi Quan sát đứa bé : ”hình như trên người nó có dấu răng thú”

Hòa Yên Ninh : ”quả thật có dấu răng, không lẽ nó bị thú rừng tha về đây”

Lâm Anh Tuấn : ”Là Răng sói, vô lý thật, nếu sói muốn ăn thịt nó không thể sống”

Lưu Bá Ôn : ”xin nương nương cho thần một chữ”

Hòa Yên Ninh : ”khanh muốn đoán chữ à, vậy ta cho khanh chữ Lang (con sói) trong Sài Lang”

Lưu Bá Ôn : ”Chữ LANG 狼 trong "sài lang" là một chữ hình thanh điển hình kết cấu trái phải. Trong đó, bộ KHUYỂN 犭 bên trái có tác dụng biểu nghĩa cho chữ, chữ LƯƠNG 良 (lương thiện) có nhiệm vụ biểu thị âm đọc. 犭là con chó, một loài vật có nguồn gốc hoang dã, được con người thuần hóa trở thành vật nuôi giữ nhà. Trong chữ hán bộ 犭 được dùng rất nhiều với vai trò biểu nghĩa khi tham gia tạo chữ. Các chữ hán trong đó có bộ 犭 đa số có ý nghĩa liên quan đến hành vi của loài chó, một số khác chỉ tên các loài vật, đặc biệt là các loài vật ăn thịt. Trong cấu tạo chữ 狼 với vai trò biểu nghĩa kết hợp với âm đọc “liǎng” của 良 tạo thành chữ 狼 với nghĩa là con sói.

Từ chữ này cho thấy, con vật tha nó đi là một con vật thiện, có thể là chó hoặc sói”

Kim Chi : ”nói vậy, có khi nào nó bị bỏ rơi, và một con sói đã nuôi dưỡng nó không?”

Lưu Bá Ôn : ”có khả năng này”

Hòa Yên Ninh :" Nhưng ta nhìn ra, nó mới được sanh ra không bao lâu

Khi nhóm người đang suy từ thì xung quanh họ không biết từ lúc nào xuất hiện mấy chục con sói, Con Sói Đầu Đàn có bộ lông màu trăng và đôi mắt xanh lục rất dễ phân biệt với đồng loại

Con sói đầu đàn :” Grừ Grừ…..” nó ra hiệu cho đồng loại bao vậy nhóm người

Chu Đê rút ra Long Hồn Kiếm, Lưu Bá Ôn rút ra giáng yêu phục ma kiếm, Kim Chi rút ra roi,

Lâm Anh Tuấn : ”các vị hãy bảo vệ nghĩa mẫu, người đang ẳm đứa bé, không ra tay được, để lũ này cho ta”

Lâm Anh Tuấn biến hình thành Cự Long dọa lại Đám Sói, nhưng bất ngờ thay đám sói không hề hoảng sợ, sẵn sàng liều mạng với Cự Long

Bạch Ngọc Đường : ”Huynh đệ bình tĩnh, để ta hiện thân nói với chúng”

Lâm Anh Tuấn hóa lại bản thể :”dùng thần chú nào để ngươi tới đây?”

Bạch Ngọc Đường : ”không cần, tộc loại của ta không thiếu ta có thể hoán đổi vị trí với chúng trong tích tắc”

Lâm Anh Tuấn : ”hiểu rồi, tới nhanh đi nếu không bổn công tử đây phải thịt hết chúng đó”

Bạch Ngọc Đường hiện thân trước sự bất ngờ của mọi người, Bạch Ngọc Đường : “Bạch Lang Vương, ta biết ngươi đã khai mở linh trí, ngươi hiểu ta nói gì chứ?”

Bạch Lang Vương : ”grừ....”

Bạch Ngọc Đường : ”ngươi nói sao?”

Bạch Lang Vương nói chỉ có Bạch Ngọc Đường hiểu được còn lại không hiểu gì : ”mau trả đứa bé đó cho ta, nếu không ta giết sạch các ngươi”

Bạch Ngọc Đường : ”ngươi muốn ăn thịt nó à?”

Bạch Lang Vương : ”không? Cha mẹ nó là ân nhân của ta, cha mẹ nó bị người ta hại chết là ta tối qua đã cứu và chăm sóc nó, khôn hôn trả nó cho ta,, nếu không thì ta liều mạng với các ngươi”

Bạch Ngọc Đường : ”ngươi nói cha mẹ nó bị người ta hại chết, vậy ai ra tay?”

Bạch Lang Vương : ”ta không biết, ta chỉ biết đó là người của quan phủ, nên tốt hơn hết, mau giao trả nó cho ta”

Bạch Ngọc Đường : “người đừng gấp, vị này là tứ hoàng tử Chu Đệ, hẳng ngươi cũng nhìn ra tử kim chân long khí, người phụ nữ này là Phụng Phi nương nương, người đàn ông đó là thần cơ diệu toán Lưu Bá Ôn”

Bạch Lang Vương : “con quạ nào mà không đen, ta không tin kẻ trong quan phủ, mau trả nó lại cho ta”

Bạch Ngọc Đường : ”ê con sói kia, tiểu gia ta nể tình mi có tình nghĩa mới nhỏ nhẹ với mi, tưởng tiểu gia ta sợ mi à”

Bạch Lang Vương : ”ta biết ngươi lợi hại nhưng ta là không sợ ngươi”

nhóm người Lưu Bá Ôn, biết Bạch Ngọc Đường là Chuột nhưng hình ảnh trước mắt khiến họ không khỏi buồn cười

Lâm Anh Tuấn : ”huynh thấy gì không? hắn nói chuyện với con chó đó”

Chu Đê nín cười : ”thấy rồi"

Kim Chi : “nếu không phải đã biết hắn là Bạch Thử Tinh thì ta còn tưởng hắn bị điên nữa đó”

Hòa Yên Ninh : “đúng là buồn cười thật”

Lưu Bá Ôn cũng cố gắng nín cười

Bạch Ngọc Đường : ”rõ rồi chuyện là thế này ,,, hả? Cái ánh mắt đó sao?”

Lâm Anh Tuấn : ”Bạch huynh đệ, ngươi thấy ai nói chuyện với chó bao giờ chưa?”

Bạch Ngọc Đường hiểu ý : ”ý huynh là có tên vô dụng không hiểu tiếng chó à?”

Lâm Anh Tuấn : “ồ không? Loài người bọn ta không hiểu thường chỉ có đồng loại hiểu nhau thôi”

Bạch Ngọc Đường : ”ồ, huynh muốn nói ta là chó”

Lâm Anh Tuấn cười : ”huynh thông minh đó”

Bạch Ngọc Đường : ”ồ, vậy ta nói gì huynh hiểu không?”

Lâm Anh Tuấn : ”dĩ nhiên hiểu”

Bạch Ngọc Đường : ”ồ, huynh vừa bảo chỉ có đồng loại mới hiểu nhau, huynh nói ta là chó, mà huynh lại hiểu ta, chứng tỏ huynh cũng là chó như ta”

Lâm Anh Tuấn lúc này biết mình mắc bẫy : ”huynh...”

Bạch Ngọc Đường cười : ”ta có thể hiểu nó, huynh lại không huynh đúng là con chó vô dụng nhất đó”

Lâm Anh Tuấn không trả đũa được, cay cú im luôn

Lưu Bá Ôn :" Bạch huynh dệ, sao huynh dám so sánh Lâm Nguyên soái là chó chứ, huynh không thấy có lỗi với huynh ấy à"

Bạch Ngọc Đường cười :" Haha, có chứ, ta còn thấy có lỗi với chó vì đi so sánh hắn với loài chó kìa"

Lâm Anh Tuấn :" Cái con chuột đáng ghét kia, ngươi muốn sống hay muốn chết đây?

Bạch Ngọc Đường :" Còn phải hỏi, đương nhiên lão tử ta muốn sống rồi"

Lâm Anh Tuấn dùng lực đẩy Bạch Ngọc Đường khiến hắn ngã ngửa ra sau :" Muốn sống thì im miệng lại đi"

Bạch Ngọc Đường tự ngồi và đứng lên. Hòa Yên Ninh cười :" Bạch hộ vệ, trên đầu của khanh dính gì kìa"

Bạch Ngọc Đường đưa tay lên đầu, và đưa tay xuống thì nguyên cục phân ở lỏng bàn tay

Năm người đều không nhịn được cười, họ đồng thanh nói :" Haha, là phân chó"

Kim Chi :" Bạch hộ vệ, huynh vừa nằm lên bãi phân chó rồi hahahaha"

Lâm Anh Tuấn :" Này do huynh tạo nghiệp nên bị trời phạt đó"

Bạch Ngọc Đường :" Huynh nhớ đó cho ta"

Chu Đệ :" Mẹ, mẹ thấy vui không?

Hòa Yên Ninh :" Vui, mẹ vui chứ

Kim Chi : ”hahaha” nhóm người Hòa Yên Ninh cũng không nhịn được cười

Bạch Ngọc Đường : ”rõ rồi, con sói này nó đã cứu đứa bé, cha mẹ của nó đã bị một tên tham quan hại, nên nó thấy mọi người mặc quan phục nên nó chuẩn bị liều mạng”

Kim Chi : ”đúng là một con sói có tình nghĩa”

Chu Đệ : ”phải chi thu phục nó thì hay quá”

Lâm Anh Tuấn : ”nghĩa mẫu người muốn nuôi chó không?”

Hòa Yên Ninh : ”hảo nếu có cách thì bảo bọn nó dời tới bảo vệ Hòa Gia Trang đi”

Lâm Anh Tuấn : ”Bạch huynh”

Bạch Ngọc Đường : ”tên khốn, huynh khoát lác cho đã lại đẩy cho ta”

Lâm Anh Tuấn : ”hết cách tại có mỗi mình huynh nói chuyện được với nó”

Bạch Ngọc Đường : “ta nghĩ không nên, đàn sói này đã quen môi trường hoang dã, nếu huynh đưa và kinh thành, hay nơi gần con người huynh bảo chúng làm sao sinh tốn, săn người à?”

Lâm Anh Tuấn : ”điều này, ta quên mất, có thể thu phục con đầu đàn cho mẹ ta làm sủng vật không?”

Bạch Ngọc Đường : ”ta nghĩ không nên, nương nương ăn chay, nuôi sói huynh muốn nương nương sát sanh à?”

Hòa Yên Ninh, Chu Đệ, Kim Chi, Bá Ôn đều cười

Chu Đệ chọc khuê :" Mẹ à, ăn chạy nhiều sẽ thành ni cô đó"

Hòa Yên Ninh :" Ai nói vậy? Nè, trên suốt đường đi, con lúc thì nịnh ta, lúc thì chọc tức ta. Con đó"

Chu Đệ :"Mẹ đừng giận mà Là con tự nghĩ thôi, với lại mẹ ăn ít như vậy, thào nào phụ hoàng gọi người là nấm lùn, thật chẳng sai chút nào”

Hòa Yên Ninh :" Con..."

Kim Chi :" Đây không phải lùn, phải gọi là chiều cao khiêm tốn. Đệ nhi à, khi về cung, con và hoàng thượng phải bắt tỷ ấy ăn nhiều hơn một chút"

Hòa Yên Ninh cốc đầu Kim Chi :" Muội muốn ta mập lên hả? Đệ nhi nó chọc giận ta thì cũng thôi đi. Muội còn dám nói vào"

Kim Chi :" Haha, về chuyện này tỷ cứ yên tâm đi, tạng người của tỷ dù ăn nhiều lên cũng không mập như Tô Na kia đâu"

Cô và Chu Đệ cùng cười :" Hahahaha"

Hòa Yên Ninh :" Hai người..."

Chu Đệ :" Thôi được rồi, con nói chơi thôi, con sẽ không chọc giận mẹ nữa"

Hòa Yên Ninh nhìn Chu Đệ cười, giọng nói trầm lại :" Bình thường con cùng phụ hoàng con bận quốc gia đại sự, hiếm thấy lúc nào con dành thời gian quan tâm mẹ, trò truyện với mẹ như vậy"

Chu Đệ cầm tay Hòa Yên Ninh :" Mẹ à, Nhớ trước đây mẹ nhiều lần hy sinh bản thân để bảo vệ con. vậy mà con lại gây ra những chuyện khiến mẹ phải đau lòng. Mẹ, con xin lỗi vì thời gian mẹ bị bệnh, con không dành thời gian quan tăm, chăm xóc mẹ. làm tròn chữ hiếu của người con,

Hòa Yên Ninh :" Mẹ hiểu, quốc gia đại sự quan trọng hơn. sao mẹ lại đi trách con được chứ, con thường xuyên bận quốc gia đại sự, phải giữ gìn sức khỏe của mình cho tốt, xung quanh chúng ta có nhiều người, nếu cần họ giúp gì, con cứ nói, ta tin họ sẽ hết lòng giúp đỡ con và phụ hoàng con

Chu Đệ :" Dạ con biết rồi. Họ nói không sai, mẹ từ bi, hiền lành lại chính nghĩa, lương thiện.

Hòa Yên Ninh cười :" Đó là đương nhiên mà, có gì đâu chứ.

Lâm Anh Tuấn :" Nghĩa mẫu từng trải qua một số truyện buồn lòng. Vậy mà người vẫn giữ được bản tính hiền lành, lương thiện như vậy quả là hiếm thấy. Nhưng nghĩa mẫu à, con thấy nhiều lúc người thực sự hiền lành quá mức cho phép. Con nghĩ người lên điều chỉnh lại tính cách của mình

Hòa Yên Ninh cười :: " Sao lại hiếm chứ. Trong mỗi con người chúng ta đều tồn tại hai bản tánh thiện và ác. Khi cái thiện bị áp chế thì cái ác sẽ xuất hiện. Ta chọn lương thiện không phải là vì ta mềm yếu mà vì ta hiểu rằng, lương thiện là bản tính đơn sơ vốn có của con người. Nhân tri sơ tính bổn thiên. Làm người thì không thể lựa chọn trở thành kẻ ác, vì kẻ ác nhất định sẽ có báo ứng. Giữa thiện và ác chỉ cách nhau một ý niệm . Đương nhiên những kẻ có dã tâm không để tâm đến điều này

Thường Có câu

Hoa thơm nhờ nhụy

Người có giá trị nhờ đạo đức

Con cứ sống sao cho có phúc, có đức

Đừng làm chuyện trái với lương tâm

Ai sống sao kệ họ

Hoàn thiện bản thân mỗi ngày mới là điều cần thiết

Gặp người hoạn nạn, ta phát tâm hoang hỷ giúp đỡ, không mong có ngày được họ báo đáp, chỉ mong họ mãi mãi bình an. khi ta giúp đỡ họ, họ thấy vui thì đương nhiên chúng ta cũng thấy vui theo họ

Chu Đệ :" Mẹ quá hiền lành, thào nào Mẫu hoàng ví người như thánh mẫu,

Hòa Yên Ninh :" Đó là do tỷ ấy quá đề cao ta thôi"

Kim Chi :" Tỷ tỷ à,  tỷ phát hiện ra đứa bé này, chứng tỏ tỳ có duyên với nó. Đây cũng xem như sắp đặt của Thiên hậu nương nương, Hay là tỷ nhận nó làm con nuôi đi"

Hòa Yên Ninh nhìn đứa bé đang nghủ và cười phúc hậu :" Sao ta có thể làm như vậy được, lúc này mẹ của nó nếu còn sống, hẳn cô ấy đang rất mong nhớ nó. giống như năm xưa ta nhớ Đệ nhi vậy. Ta không thể để mẹ của nó chịu đau khổ như ta được. Giả lại chúng ta Tìm ra hung thủ thực sự. trả lại trong sạch cho những người vô tội. Như vây chúng ta sẽ giúp những người vô tội đang gặp bất hạnh có niềm tin và hy vong. Với lại có thể giúp bá tánh thoát khỏi uy hiếp của kẻ sấu đó

Chu Đệ :" Nếu mẹ nó còn sống và rơi vào hoàn cảnh khó khăn, nghèo khổ, một thân một mình thì làm sao nuôi nổi đứa bé chứ

Hòa Yên Ninh :" Chỉ cần có lòng, không có gì là không thể cả. Huống hồ đó là tình mẫu tử

Lưu Bá Ôn :" Nếu thế gian này có nhiều người giống như nương nương thì hẳn sẽ trở thành vùng đất vui vẻ của nhân gian, không xâm xi, thù hận, không có chiến tranh.

Bach Ngọc Đường :" Điều đó chỉ có ở tây phương cực lạc của phật A di đà thôi

Chu Đệ nhất thời phẫn nộ :" To gan, ngươi dám trù mẹ ta"

Hòa Yên Ninh :" Không sao, vốn dĩ người chết đi sẽ theo nghiệp lực của mình dẫn dặt, nếu người đó còn sống mà phát tâm thiện lành, không có tà tâm hoặc biết sám hối, quay đầu là bờ, biết lấy công chuộc tội thì được phật A Di Đà tiếp dẫn về Tây phương cực lạc thế giới mà"

Chu Đệ :" Mẹ à, Đệ nhi nhất định không để mẹ bị kẻ sấu hãm hai

Kim Chi :" Tỷ tỷ. Tấm lỏng của tỷ thật đáng kính phục, nơi nào có tỷ, nơi đó trở lên rất ấm áp

Bạch Ngọc Đường :" Hèn chi loài người có câu. Tướng do tâm sanh. Tấm lòng từ bi của nương nương đây, hôm nay ta thật may mắn được thỉnh giáo,  thật đáng bội phục

Lâm Anh Tuấn : ”à, ta biết rồi huynh có thu phục được không?”

Bạch Ngọc Đường : ”này tên khốn, nãy giờ là mẹ huynh muốn thu phục hay huynh muốn thu phục thế, ta chưa nghe nương nương nói câu nào đó”

Lâm Anh Tuấn : “nghĩa mẫu à, người muốn có sủng thú chứ?”

Hòa Yên Ninh : “mặt dù ta rất thích nhưng nên để bọn nó ở lại tự nhiên, đừng can thiệp vào sự sinh tồn của chúng”

Bà nói với con sói : ”ta biết ngươi đã tu ra linh trí, nên hiểu được ta nói gì phải không?” con sói gật đầu, bà nói tiếp : “xin ngươi hãy tin tưởng ta, giao đứa bé này cho ta, ta hứa sẽ đòi lại công bằng cho cha mẹ nó”

Bạch Lang Vương nhìn Hòa Yên Ninh, rồi tru lên một tiếng, cả bầy sói lập tức rút đi, Bạch Lang Vương quay đầu nhìn đứa bé một cái rồi phóng đi

Chu Đệ : ”quả là con sói có tình nghĩa”

Bạch Ngọc Đường : ”con sói này tương lai có tiền đồ lắm”

Lưu Bá Ôn : :tiếc là nó vẫn chưa tu tới cảnh giới tiểu yêu, nếu không có thể chiêu mộ nó”

Hòa Yên Ninh : ”Đệ Nhi con lập tức điều tra xem”

Bạch Ngọc Đường : ”ta xin cáo từ, trở về bảo vệ hoàng thượng đây”

Hòa Yên Ninh : ”Bạch hộ vệ vất vả cho cậu quá”

Bạch Ngọc Đường : “nương nương quá lời, ta đi trước”

nói xong Bạch Ngọc Đường dùng thuật thay đổi vị trí với tộc loại

Hòa Yên Ninh : “Đại Minh ta có nhiều nhân tài quả là đáng mừng”

Lâm Anh Tuấn : “quên mất hỏi cha mẹ nó sống ở đâu rồi?”

Lưu Bá Ôn : ”không sao, ta nhìn cảnh vật này thì đoán nó ở không xa, gần đây”

Hòa Yên Ninh : ”Quốc sư mau nói”

Lưu Bá Ôn : ”Nhìn mặt đứa bé này thì thần đoán cha mẹ nó vừa qua đời không lâu, số nó tứ cố vô thân, nhưng hậu vận sẽ được chiếu cố, và Nương Nương lại là quý nhân của nó”

Hòa Yên Ninh : ”nếu nói vậy, được chúng ta ở lại quân doanh điều tra xem tên tham quan nào lộng quyền, Đệ Nhi, Lâm Nhi, Quốc sư, ba người hãy lập tức điều tra thân nhân của nó”

Lưu Bá Ôn, Lâm Anh Tuấn, Chu Đệ : ”dạ”

.....................

Lúc này nhóm người Sala đang hướng về Đại Minh

Hà Như Song bói một quẻ : ”ồ, quẻ này cho thấy Nương Nương dẫn quân chinh phục Nam Vu Lý”

Sala : ”cô nói Yên Ninh dẫn quân?. Sao có thể chứ”

Hà Như Song : ”phải theo quẻ này là vậy”

Tô Na : “Như Song cô nương vậy có tính ra là ai đi cùng không?”

Hà Như Song bấm ngón tay tính : ”hẳn là Đại Tế Tư..”

Châu Linh : ”Đại Tế Tư Minh Triều từ khi nào mà có đại tế tư?”

Tần Lý : ”Đại Tế Tư có điều không biết, khi tên gian thần Hồ Khải lộng quyền thì Hòa Kim Chi muội muội của Phụng Phi nương nương đã lập được đại công nên hoàng thượng phong cho cô ấy là Đại Tế Tư Của Minh Triều”

Châu Linh : “ồ, Tần Lý, Ta Cảm Giác được cậu có phần bãn lãnh nam tử hán đó, không lẽ cậu ở Đại Minh đủ lâu để ảnh hưởng tới cậu sao?”

Tần Lý : “nào có, Ta có được như lúc này tất cả nhờ có Lục Hoàng Tử Chu Thiên Bá”

Châu Linh, Châu Vũ, Hoàng Dung : ”Lục Hoàng tử Chu Thiên Bá”

Kim Ngân : ”phải rồi hình như muội chưa được tẩu tẩu kể cho chuyện này, muội cứ nghĩ là tẩu tẩu ảnh hưởng bởi nam nhân Minh Triều Chứ”

Tần Lý : ”được ta kể một lại lần cho các vị nghe, trong lần ta cùng Hoàng biểu tẩu về Đại Minh đã bị Hổ Phách tập kích”

Hoàng Dung : ”cái gì Hổ Phách, ta nhớ không lầm ả là thuộc hạ của Sa Thần”

Sala : ”Sa Thần quả thật chưa từ bỏ giã tâm”

Châu Linh : ”bà ấy cũng vì Nữ Quốc, hy vọng bà ấy có thể như ta, quay đầu là bờ”

Hoàng Dung : ”hiện ta không nắm được chứng cứ, nếu không ta hỏi tội nó”

Sala : ”hoàng biểu tỷ, dù gì cũng là hoàng tộc, bọn trẻ không sao chúng ta cũng không cần làm căng”

Hoàng Dung : ”ta hiểu, nó cũng vì nữ quốc mà thôi, tiếc là chọn sai cách”

Kim Ngân : ”bỏ qua cái bà Sa Thần đó đi, chuyện gì sau đó?”

Tô Na : ”bọn chúng bày ra ngũ quỷ âm sát trận bọn ta gần như bỏ mạng thì Lục Hoàng Tử Ngự kiếm phi hành, lao vào vòng vây, một đường kiếm khí giết sạch ngũ quỷ, Hổ Phách bỏ chạy bọn ta mới giữ được mạng”

Sala : ”ra là cậu ta, ta còn thấy lạ là sao cậu ấy lại biết rõ về Hỏa Hoàng Kiếm và Hỏa Phụng Kiếm”

Hoàng Dung : ”vậy cậu ấy đã làm gì con”

Tần Lý : ”trong lần con đang luyện kiếm, nhưng hoàng dì người cũng biết rồi, con là nam nhân nữ quốc, làm gì có tâm lý đại anh hùng, hào khí nam nhi, nên luyện kiếm như đuổi rồi, nên lục hoàng tử, vì thấy chướng mắt nên đã thách đấu với con”

Sala : ”Chu Thiên Bá võ công cực cao, dù ta và Hoàng biểu tỷ liên thủ cũng khó mà thắng được hắn”

Hoàng Dung : ”bãn lãnh Chu Thiên Bá thì ta chưa lãnh giáo nhưng thấy Tuyết Nhi có được Tu Vi của Chu Thiên Bá, ta nhân xét thấy nó hầu như vô địch Nữ Quốc, nếu không phải nó còn quá ít kinh nghiệm không phát huy được toàn bộ bãn lãnh, thì ta không thắng nổi nó”

Sala : ”đừng nói Tần Lý Trước kia, Tần Lý của hiện tai cũng chưa phải đối thủ của Chu Thiên Bá”

Tần Lý : ”đúng vậy, cậu ấy lợi hại tới mức không tấn công mà để con tấn công cậu ấy chỉ dùng một ngón tay chặn hết mọi chiêu thức của con, dù con đã làm hết khả năng cũng không làm trầy được cậu ấy, khi con nản lòng từ bỏ thì cậu đòi giết con, sau câu ấy hỏi nếu vô tình trở thành vật cản của kẻ xấu bị hắn cho vào danh sách tử thì phải làm sao để mà sống sót”

Sala : ”và con đã ngày đêm khổ luyện”

Tần Lý  : ”dạ đúng, một thời gian rèn luyện của con, và càng luyện con càng thích, nên con hầu như dành thời gian luyện tập”

Hoàng Dung : ”ồ nói vậy Cậu Chu Thiên Bá này đã giúp nữ quốc ta có thêm một cao thủ”

Sala : ”hóa thành tâm linh kiếm bảo vệ Tuyết nhi, giúp Tần Lý trở thành cao thủ, lại tặng Huyết Hỏa Kiếm và Âm Dương Liệt Hỏa Trân cho Tần Lý, Phụng Huyết Kiếm cho Phong Nhi, xem ra nữ quốc ta nợ cậu ấy rất nhiều”

Hoàng Dung : “nữ vương nói phải, Ta Nghe nói Minh Triều đã làm Quốc Tang cho cậu ta, ta nghĩ nữ quốc chúng ta cũng nên làm lễ tạ ơn”

Tô Na : ”cậu ấy từng yêu cầu hoàng thượng tước đi danh hiệu hoàng tử của mình, vì chán ghét cuộc sống gò bó nơi hoàng cung”

Hà Như Song : ”nghĩ cũng thật là trớ trêu, cậu lấy là lục hoàng tử của Minh Triều nhưng lại hy sinh vì Nữ Quốc”

Kim Ngân : ”Tiếc là ta không gặp huynh ấy nếu không bà đây nhất định phải cưới được chàng”

Tô Na : ”nha đầu ngươi nằm mơ đi, theo ta được biết thì, cậu ấy yêu kiếm hơn mạng, sỡ dĩ cậu ấy tiếp súc tam công chúa, và nảy sinh tình cảm cũng là do tâm kiếm mà thôi”

Kim Ngân : ”tỷ quên muội thích sưu tập bảo khi à, huynh ấy lại đam mê kiếm, muội mặc kệ huynh ấy thích ai nếu có cơ hội muội sẽ ép huynh ấy thành thân với muội”

Hà Như Song : ”Kim Ngân cô nương, hôn nhân cưỡng ép sẽ không hạnh phúc”

Kim Ngân : ”Như Song tỷ, chẵng lẻ quên nữ quốc ta là nữ quyền không phải nam nữ bình đẳng, bổn cô nương thích người đàn ông nào thì hắn phải thuộc về ta”

Tần Lý : ”con nha đầu muội, có khí phách đó nhưng lục hoàng tử thì muội không ép nổi đâu, đừng quên cậu ấy một kiếm lấy mạng, ngự kiếm phi hành, giết người không cần chiêu thứ hai, muội có bãn lãnh đó sao?”

Kim Ngân : ”cái này muội không có, nhưng một ngày nào đó muội sẽ còn lợi hại hơn vậy”

Tô Na : ”muội đó lo mà luyện tập, thì mong có ngày lợi hại”

Kim Ngân : ”bà mập kia tỷ nói ai vậy? Kẻ phải luyện tập là tỷ đó, cứ ham ăn làm biếng không chịu luyện tập, tay cầm lang nha bổng mà không phá nổi phòng thủ của Kim Ngân Bảo La, đến Thần Khí Gia Tộc Liệt Hòa Kỳ ta cũng dùng tốt hơn tỷ”

Tô Na : ”muội nói cái gì?”

Sala : ”đủ rồi, Kim Ngân nói đúng đó, Tô Na ngươi nên chăm chỉ tập luyện đi nếu không ngươi chính thức thành kẻ làm vướng chân mọi người đó”

Tô Na xụ mặt : ”Thần biết rồi”

Chu Cao Túc nghĩ : ”Lục Hoàng Thúc quả nhiên lợi hại, hẳn oan hồn thúc ấy còn ở địa phủ mình phải nhờ nội tổ mẫu tìm hồn phách thúc ấy mới được”

Số Trân nghĩ : ”Lục Hoàng Tử thì kiếm pháp đỉnh cao, còn Ngũ Hoàng Tử Thiên Biến Vạn Hóa, Tứ Hoàng Tử anh dũng vô song, Đại Minh quả là họa hổ tàng long”

Châu Vũ : ”à đúng rồi, Như Song con nói Phụng Phi nương nương dẫn quân bình định Nam Vu Lý, xảy ra chiến sự sao?”

Hà Như Song : ”con cũng thấy khó hiểu, nhưng theo quẻ nói Nương Nương khôn đánh cũng thắng”

Châu Vũ : ”sẽ không có thương vong chứ, A Lý chắc sẽ buồn lắm”

Hà Như Song : ”dì yên tâm, A Lý Lần này sẽ là cơ hội của nó”

Châu Vũ : ”hy vọng bà ấy nương tay với người dân Nam Vu Lý”

Sala : ”cô Yên tâm, Yên Ninh hiền lành sẽ không lạm sát đâu”

Châu Vũ : ”hy vọng vậy”

Chu Cao Túc : ”nội tổ mẫu, vô cùng hiền lành, mỗi tội hở tý là phạt ta, thì điểm nào cũng tốt”

Sala, Số Trân Bậc cười, Số Trân : ”Túc Nhi à, người nghiêm khắc với con, vì con còn trẻ vẫn chưa đủ kinh nghiệm phân biệt đúng sai, lại sở hữu thần thông, người không muốn con học theo Na Tra Tam Thái Tử,gây nên họa lớn, phải rút xương trả cha lóc thịt trả mẹ, tự sát tạ tội”

Chu Cao Túc : ”con biết rồi, nhưng bị phạt không vui”

nhóm người Sala chỉ biết cười

Châu Linh :" Nghe mọi người kể nhiều về phụng phi nương nương. Châu Linh thật tâm vô cùng cảm phục bà ấy. Trải qua nhiều biến cố mà vẫn giữ cho mình bản tính từ bi, chánh nghĩa, lương thiện. Ta và thất công chúa kia vô cùng sấu hổ, khi tới gặp nương nương, ta không giám ngẩng cao đầu

Hà Như Song : ”Mẹ à, vể điều này xin người đừng lo lắng quá. Mghia mẫu con không kiêu ngạo vậy đâu. Theo quẻ nói người đi cùng nương nương là người thân, hẳn là Đại tế Tư, Tứ Hoàng Tử, Quốc sư, và còn một người con nữa à?”

Sala : ”hẳn là Lâm Anh Tuấn”

Hà Như Song : ”có lẽ vậy”

Tô Na :" Cô quả nhiên là nữ đệ tử của Lưu quốc sư, thông minh tài trí như vậy"

Hà Như Song :" Không dám, cô quá lời rồi

Chu Cao Túc : ”con có trò này vui lắm”

Sala : ”con lại nghĩ ra trò quỷ gì đây”

Chu Cao Túc : ”chúng ta giả làm cướp chặn đánh họ đi”

Sala : ”hồ đồ, sao lại làm thế”

Chu Cao Túc : ”nó vui lắm, người tham gia đi mà Hoàng tổ Mẫu”

Sala cau mặt quát : ”Hoang Đường”

Tô Na : ”nghe vui đó, cho họ bất ngờ”

Sala : ”cả cô nữa sao?”

Kim Ngân : ”Phải đó không phải người đang buồn phiền vì nương nương quá hiền sao? Đúng lúc này, giúp nương nương lấy lại phong cách hào hùng đi”

Sala : ”cũng có lý, được chúng ta giả cướp chặn đường đánh nó”

Hoàng Dung : ”nghe cũng thú vị ta tham gia”

Tô Na : ”vậy thần cũng đi”

Sala : ”riêng ngươi thì không, ngươi mà tham gia bọn ta bị lộ hết”

Hoàng Dung : ”không sai, ngươi ngoan ngoan ở ngoài cho ta”

Châu Linh : ”phải đó có con mập ngươi chỉ làm hỏng chuyện”

Hà Như Song và Sô Trân cũng bậc cười, Kim Ngân : ”tỷ đúng là chỉ làm vướng chân mọi người”

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.