Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại náo hoàng cung

Tiểu thuyết gốc · 4423 chữ

Hoàng Cung đại Minh vào đêm tối

Thường Ngọc thi : ”Liên Nhi, ta dặn ngươi bỏ độc vào thuốc của Đàn Phong, tạo sao bây giờ ả vẫn sống tốt”

Liên Nhi: ”Thường Phi xin tha tội, khi nô tỳ lén bỏ thuốc thì bị quỷ dọa, có quỷ thật đó”

Thường Ngọc Thi : ”là có kẻ giả thần giả thánh, nói như vậy hành động của ngươi đã bị lộ ta càng không thể để cho ngươi sống, người đâu”

một tên thuộc hạ : ”con tiện nhân ban thưởng cho các ngươi làm gì nó thì tùy, ngày mai ta muốn thấy cái đầu của nó”

Bạch Ngọc Đường được tộc Loại Truyền Tin, hắn nghĩ : ”ây cha cha, không ổn rồi, nếu để con ả này bị hại thì ta vô tình hại chết người, khốn kiếp ít nhất củng để tiểu gia ta thưởng thức cô nương này chứ sao lại tới lược bọn nhãi các ngươi, không được không được, mặt dù ta không hứng thú với con nha đầu này nhưng không thể để ả chết, làm sao làm sao đây

Bạch Ngọc Đường bỗng cười gian : “à có rồi, con quả phụ này hẳn là vắng chồng lâu ngày cũng thèm khác chuyện chăn gối lắm đây để tiểu gia biến thành chồng mi đùa với mi”

Bạch Ngọc Đường nghĩ : ”đầu tiên ta cần cứu gia đình cô ta và con nha đầu đó”

....................

Lúc này người nhà Liên Nhi bị nhiều kẻ bịt mặt xông vào tấn công, thì không hiểu từ đâu xông ra một bầy chuột lớn cắn chết bọn chúng, người nhà của cô kinh hãi lập tức báo quan

Lúc này Liên Nhi vừa bị một tên quan sai xé ào thì bỗn từ đâu một đàn chuột xông ra cắn chết chúng, Liên Nhi ngất đi,

Bạch Ngọc Đường Đang Định tìm Thường Ngọc Thi thì nghĩ lại : ”phải ha, nếu họ bị cho là hung thủ thì oan cho họ, thôi thì để tiểu gia ta giúp các ngươi có chứng cứ ngoại phạm”

thế là tại xác của bọn chúng có kèm dõng chữ: ”VUA CHUỘT PHẪN NỘ, DIỆT KẺ GIAN TÀ”

người nhà Liên Nhi báo quan, Bạch Ngọc Kiệt hay tin tới hiện trường xem xét ông nghĩ : ”Vua Chuột, koi bộ có liên quan tới Bạch Ngọc Đường, Bạch hộ vệ, hắn không định học theo Bạch Ngọc Đường thời Tống mà đại náo hoàng cung chứ?”

.......................

Lúc này Thường Ngọc Thi được người hầu vào báo: ”bẩm Thường Phi, đám thị vệ đang định làm nhục Liên Nhi thì bị một đám chuột tấn công chết không còn một ai, bên canh còn có dòng chữ vua chuột phẫn nộ, diệt kẻ gian tà”

Thường Ngọc Thi : ”lại là tên nào giả thần giả thánh, người đâu truyền các pháp sư, vào trừ yêu cho ta”

khi các Pháp sư tiến hành nghi thức trừ yêu, Bạch Ngọc Đường nghĩ : ”trò vui này thiếu hắn thì mất vui” hắn dùng thần thức gọi Lâm Anh Tuấn : ”huynh đệ, có trò vui”

Lâm Anh Tuấn cười : ”ngươi lại bày trò gì đây?”

Bạch Ngọc Đường : ”ngày mai ngươi lên đường rồi bây giờ tranh thủ chơi một trò đi”

Lâm Anh Tuấn : ”trò gì?”

Bạch Ngọc Đường : ”cho người biết, ả Thường Ngọc Thi không biết an phận, sai người hạ độc Đàn Phong, may mà ta phát hiện kịp, bây giờ ả sai người hàng yêu một mình ta quậy thì mất vui”

Lâm Anh Tuấn : ”nhưng sẻ hưởng tới mẹ ta”

Bạch Ngọc Đường : ”sợ quái gì, ngoài chúng ta có ai biết thân phận của ngươi, họ có thể biết là ngươi, nhưng không nắm được chứng cứ”

Lâm Anh Tuấn : ”không lẽ ngươi quên, ta đã lộ thiên biến vạn hóa rồi sao?”

Bạch Ngọc Đường : ”ngươi chỉ cần giúp ta dụ bọn pháp sư đó đi là được còn đùa với ả cứ để ta”

Lâm Anh Tuấn : ”được, mai ta đi rồi cùng lắm quậy lần cuối”

Bạch Ngọc Đường : ”hảo nhanh lên”

Lâm Anh Tuấn dòm qua dòm lại thì thấy Chu Cao Túc tới tìm : ”Túc nhi tìm ta có việc gì?”

Chu Cao Túc : ”con muốn dọa ma mấy cô cô”

Lâm Anh Tuấn : ”vậy sao ta đang định đi dọa Thường Phi”

Chu Cao Túc : ”tại sao?”

Lâm Anh Tuấn : ”Bạch Ngọc Đường nói ả sai người hạ độc vào thuốc của mẹ con, nên giờ bọn ta đi trừng trị ả”

Chu Cao Túc : “ả dám hại mẹ con, cho con đi với”

Lâm Anh Tuấn : ”tốn cón biến thành ruồi đi có mập cũng không bị lộ đâu”

Chu Cao Túc Biến thành con ruồi mà nhìn như con ong

Lâm Anh Tuấn : ”tạm ổn đi theo ta”

thế là Lâm Anh Tuấn cùng Chu Cao Túc đi tới chỗ Bạch Ngọc Đường ,

Chu Cao Túc : ”Bạch thúc, có bằng chứng vạch tội ả không?”

Bạch Ngọc Đường : ”có chứ, tội chứng của ả đầy đủ hết, mà vạch tội ả thì hết vui, tiểu gia ta phải đùa với ả thêm chút nữa”

Lâm Anh Tuấn : ”Bạch Huynh bây giờ cần bọn ta làm gì?”

Bạch Ngọc Đường : ”phá tan pháp đàn của chúng dụ chúng đi”

Lâm Anh Tuấn : ”Túc Nhi con biến thành mặt ngựa đi, ta sẽ biến thành đầu trâu”

Chu Cao Túc : ”dạ biến”

thế là trước mặt bọn pháp sư, Đầu Trâu mặt ngựa phá tan pháp đàn của chúng Lâm Anh Tuấn, Chu Cao Túc:” bọn phàm nhân to gan, âm gian làm việc mà các ngươi dám ngăn cản sao”

Bọn Pháp Sư : ”Yêu Nghiệt phương nào dám hại Thường Phi”

Lâm Anh Tuấn : ”bọn phàm nhân có mắt như mù kia mở to mắt ra mà xem bọn ta là ai?”

Bon Pháp Sư : ”Yêu Nghiệt giả thần lộng quỷ, dám mạo xưng Đầu Trâu Mặt Ngựa, xem bọn ta làm sao hàng phục các ngươi"

Lâm Anh Tuấn : ”giỏi có bãn lãnh thì đi theo mà hàng bọn ta”

Chu Cao Túc và Lâm Anh Tuấn vừa trêu vừa chạy, bọn pháp sư đi hết, Bạch Ngọc Đường biến thành Chu Tiêu : ”Ngọc Thi Ngọc Thi, nàng có nghe ta nói không”

Thường Ngọc Thi : ”Chu Tiêu Là Chàng?”

Bạch Ngọc Đường : ”là ta đây”

Thường Ngọc Thi Ôm lấy Chu Tiêu : ”Thiếp Cô Đơn lắm, Tứ Đệ Của chàng nhận giặc làm mẹ, còn hùa theo bọn nữ Nhi quốc, đối phó thiếp, thiếp tủi thân lắm”

Bạch Ngọc Đường nghĩ : ”con ả này tính ra cũng thối thật còn hôi hơn mấy con chuột bọn ta, không may cho ngươi chọc phải tiểu gia ta”hắn tát Thường Ngọc Thi một cái : “nàng còn dám nói, Tứ Đệ hiếu Thảo với Phụng Phi có gì sai? Nàng lại lỗ mãng xúc phạm người, còn âm thầm hãm hại Tứ Đệ Muội, không biết hối lỗi còn dám tố cáo với ta” hắn lại tát cô một cái

Thường Ngọc Thi hỏa khí xung thiên : ”chàng dám đánh thiếp, không đúng ngươi là ai. Ngươi không phải Chu Tiêu”

Bạch Ngọc Đường tát cho Thường Ngọc Thi cái nữa : ”con đàn bà thối, vong hồn, ta dưới cửu tuyền vì hành động của ngươi mà không được yên nghỉ, ngươi còn không biết điều”

Thường Ngọc Thi : ”giả thần giả quỷ trêu đùa ta, xem ta làm trừng trị ngươi”

Bạch Ngọc Đường lại tát cho ả một cái nữa : ”còn dám nói ta giả thần giả quỷ, con tiện nhân ngươi mở to mắt mà xem cho kỹ”

Thường Ngọc Thi nhìn thấy hai mắt Chu Tiêu chảy ra máu hai hàng, miêng cũng chảy máu, đầu cũng chảy máu, cô không còn dám không tin nữa cô quỳ xuống : ”Thiếp Biết lỗi rồi, Chàng chết có linh xin phù hộ cho thiếp giúp Doãn Văn nắm quyền”

Bạch Ngọc Đường : ”ta chết một mình buồn lắm nàng hãy xuống đó cùng ta”

Thường Ngọc Thi mặt xanh như con nhái : ”Đừng Tới đây, Đừng tới đây, AAAAAAa có Ma”

Bạch Ngọc Đường : ”Theo ta xuống đó”

đúng lúc này thị vệ chạy vào : ”Thường Phi có chuyện gì?” họ vừa chạy vào thì nhìn thấy gương mặt đầy máu của Chu Tiêu

Bạch Ngọc Đường : ”cút ngay cho ta, hay các ngươi muốn chết”

cả đám thị vệ mặt xanh như con nhái, buôn vũ khí tè ra quần, bỏ chạy : ”CÓ MA”

Bạch Ngọc Đường : ”Ngọc Thi, Ngọc Thi, ta nhớ nàng lắm, đi theo ta xuống dưới”

Thường Ngọc Thi mặt tái xanh : ”đừng lại đây, đừng lại đây”

Cao Bân đang niêm kinh tối thì nghe có Ma, ông hỏi một tên thị vệ : ”a di đà phật, thí chủ có ma xuất hiện sao, không phải bọn ta đã làm phép rồi sao?”

Tên Thị Vệ : ”bẩm đại pháp sư là hồn ma của Đại Hoàng Tử Chu Tiêu”

Cao Bân Trợn Tròn mắt : ”Chu Tiêu?” ông nghĩ : ”lạ thật, Thiên Ma cũng không vào được, sao Chu Tiêu lại vào được, nhớ rồi nghe nói lần trước là Hắc Bạch Vô Thường, xuất hiện cũng là dọa Thường Phi, mà Anh Tuấn lại biết thiên biến vạn hóa, không phải lại là trò của hắn chứ, ta nên tới đó xem thử”

Lưu Bá Ôn cũng nghe động, lập tức thấy các vị pháp sư đuổi theo một tên Mặt Ngựa, ông nghĩ ;" quái, Mặt ngựa âm sai thường đi với đầu trâu mà bây giờ ta thấy giống hắn đang dụ các vị pháp sư đi thì hơn” ông hỏi một vị pháp sư : ”vị pháp sư này xin hỏi có chuyện gì vậy?”

Vị pháp sư đáp : ”tên này giả làm mặt ngựa tới dọa Thường Phi”

Lưu Bá Ôn : “các vị mau về bảo vệ Thường Phi tên yêu quái này để ta”

Vị Pháp Sư : ”xin hỏi ngài là…?”

Lưu Bá Ôn : ”tại là Lưu Cơ”

Vị Pháp sự : ”thì ra là Lưu Quốc Sư, nếu vậy bần đạo xin cáo từ, các sư đê đi thôi”

Lưu Bá Ôn đuổi theo Chu Cao Túc, Ông xuất ra giáng yêu phục ma kiếm đuổi theo, thầm thấy lạ : ”lạ thật tại Sao Giáng Yên Phục ma kiếm không có phản ứng, nếu là yêu nghiệt nó sẽ phản ứng mới phải”

Chu Cao Túc đang chạy thì thấy Lưu Bá Ôn đuổi theo, cậu nổi hứng muốn đánh nhau, cậu trong bộ dạng mặt ngựa xuất ra phi thiên trảo, Lưu Bá Ôn cả Kinh tự hỏi : ”lạ thật Mặc Ngựa âm sai từ khi nào dùng phi thiên trảo”

Phi Thiên Trảo của Chu Cao Túc Liên tục tấn công, Lưu Bá Ôn xử ra côn Luân kiếm pháp, đánh gát Phi Thiên Trảo, Lưu Bá Ôn càng đánh càng thấy khó hiểu và ông chợt nhớ tới lời vị pháp sư kẻ này là giả, ông mỉm cười xuất kiếm : ”để ta xem nhà ngươi là ai”

Phi Thiên Trảo Và Hàng Ma Phục Yêu Kiếm tương tranh, Chu Cao Túc Bị ép thế, đành xuất ra Vòng Càn Khôn, vòng càn khôn và Phi Thiên Trảo liên tục tấn công, Lưu Bá Ôn lúc này cũng nhận ra đối phương ông nói : ”tiểu hoàng tử cậu cũng nghịch ngợm thật”

Chu Cao Túc : ”bị lộ rồi sao”

cậu hóa lại biến thành Lưu Bá Ôn nhưng lại khá mập, Lưu Bá Ôn đến cạn lời, Chu Cao Túc : ”tên giả mạo mau nộp mạng”

Lưu Bá Ôn : ”được rồi để ta chơi với cậu” ông xử ra côn luân phi thiên trảm giao đấu với Vòng Càn Khôn và phi thiên trảm, ông có phần nhường cho Chu Cao Túc

Chu Cao Túc : ”tên giả mạo chịu thua chưa?”

Lưu Bá Ôn : ”ta nhận thua”

Chu Cao Túc : ”haha vui quá, biến” cậu hóa lại thành Chu Cao Túc : ”hahaha vui quá”

Lưu Bá Ôn : ”tiểu hoàng tử cậu lại bày trò gì đây?”

Chu Cao Túc : ”không nói với ngài ta về ngủ đây”

Lâm Anh Tuấn thì hóa thành ruồi và cắt đuôi được : ”muốn đuổi theo ta, các ngươi còn kém lắm”

Cao Bân Chạy Tới chỗ Thường Phi thì Bạch Ngọc Đường cũng chạy mất, Cao Bân : ”Thường Phi cô không sao chứ?”

Thường Ngọc Thi : ”Cao Bân Sư Phụ, Cứu Ta có Ma”

Cao Bân : ”a di đà phật được rồi cô tụng kinh theo ta,để hồn đó siêu sinh”

Thường Ngọc Thi : ”đa tạ đại pháp sư”

Cao Bân : ”nào niệm theo ta Nam-mô a di đa bà dạ

Ða tha dà đa dạ

Ða địa dạ tha.

A di rị đô bà tỳ

A di rị đa tất đam bà tỳ

A di rị đa tì ca lan đế

A di rị đa, tì ca lan đa

Dà di nị dà dà na

Chỉ đa ca lệ ta bà ha..”

Thường Ngọc Thi niêm theo và cứ thế Cao Bân ở bên cạnh niệm cho tới sáng

.....................

Lúc này Lâm Anh Tuấn, Bạch Ngọc Đường gặp lại nhau

Lâm Anh Tuấn : ”tình hình sao rồi”

Bạch Ngọc Đường : ”hành hạ được một chút Cao Bân Sư phụ tới phải rút thôi”

Lâm Anh Tuấn : “lần này không được thuận lợi nhỉ”

Bạch Ngọc Đường : ”cũng dọa cho ả một trận”

Lâm Anh Tuấn : ”haha uống đi”

Bạch Ngọc Đường : ”được uống”

thế là Lâm Anh Tuấn cùng Bạch Ngọc Đường cứ thế uống tới sáng

Chu Cao Túc thì khác, tên nhóc này hòa thành con ong bay vào phòng của Tô Na, nó đốt cho Tô Na một cái, Tô Na Đau Điếng : ”Ui Da”

Chu Cao Túc biến thành cái đầu biết bay, Tô Na ngồi dây thấy nguyên cái đầu trước mặt Cô khều Tấn Lý dậy, Tần Lý ngáy ngủ : ” cái gì vậy?”

Tô Na : ”hư….hu,, có … có …”

Tần Lý : ”có cái gì?”

Tô Na chỉ chỉ, Tần Lý nhìn theo : ”CÓ MA” hét xong hắn lăn ra xỉu

Tô Na : ”ta cũng xỉu” thế là Tô Na Tần Ly xỉu hết

thế là nó lại mò sang hù Kim Ngân Và Hoài An

lần này nó biến Cái đầu biết bay : ”Kim ….Ngân…. Hoài …An dậy đi”

Kim Ngân vốn là tướng nghe âm Thanh bậc dậy, cô trợn tròn mắt, khều Hoài An, Hoài An Giật mình bật dậy : ”chuyện gì vậy, Kim Ngân Tỷ”

Kim Ngân : ”có con ma dám dọa chúng ta kìa”

Hoài An nhìn cái đầu biết bay, cô chụp lấy Kim Ngân Bảo La đập cho cái đầu ma đó bay đi, cũng may nó né kip, nó cũng chạy luôn

Hoài An : ”dám dọa ta, may mà mi chạy nhanh”

Kim Ngân : ”thôi ngủ tiếp”

Hoài An : ”ừ kệ nó”

Chu Cao Túc thầm cám ơn trời : ”không ngờ hai vị cô cô nó gan dạ vậy, à đi dọa nội Tồ Mẫu”

thế là Chu Cao Túc biến thành cái đầu tới dọa Hòa Yên Ninh, Hòa Yên Ninh đang ngủ thì bi khều mở mắt thì thấy cái đầu ma, Bà nhìn nó không chớp mắt, nó cùng tiến lại gần bà : ”hư…hư… trả… mạng…. cho ….ta”

bà niệm chú vào tay bất ngờ chụp đầu nó đánh tới tấp,

Chu Cao Túc : ”UI DA, nội tổ mẫu đừng đánh là con”

cậu biến lại thành Chu Cao Túc : ”ui da đau quá”

Hòa Yên Ninh bậc cười : ”Túc Nhi, con không ngủ mà bày trò gì thế này”

Chu Cao Túc : ”nó vui mà”

Hòa Yên Ninh ôm lấy Chu Cao Túc : ”đừng chơi trò này nữa, không tốt đâu, nếu người nhát gan con sẽ dọa chết họ đó, có đau không?”

Chu Cao Túc : ”dạ hơi đau”

Hòa Yên Ninh bậc cười : ”thiệt tình, con thật là nghịch ngợm, mau khai thật với ta, Là Lâm Nhi bày cho con đúng không?”

Chu Cao Túc : ”dạ thúc ấy với Bạch Thúc đi hù Thường Phi, con thấy vui nên đi chung”

Hòa Yên Ninh giật mình : ”cái gì? Bọn chúng đi hù Thường Phi. Đáng ghét, ngày mai ta dậy chúng một bài học”

Chu Cao Túc : ”dạ đúng vậy? Vui lắm”

Hòa Yên Ninh : ”tại sao con lại hùa theo họ, Lần Trước trừng phạt cô ấy chưa đủ sao?”

Chu Cao Túc : ”tại người không biết, nghe Bạch Thúc nói ả sai người hạ độc muốn hại chết mẹ, khiến mẹ xẩy thai, may mà Bạch Thúc phát hiện đó”

Hòa Yên Ninh : ”Ngọc Thi, nò thật sự làm điều này sao? Trong truyện này liệu có hiểu lầm gì không? hay là bị kẻ sấu uy hiếp, giả mạo để hãn hại......... Bà nghĩ :" vì Bạch hoàng án của mình ngày sưa, tuy bề ngoài ai cũng nghĩ mình làm, nhưng bên trong là bị kẻ khác hãm hại. Mình nhất định phải kêu Lâm nhi điều tra để không vu oan kẻ vô tội, dù là nó từng xúc phạm ta, không vừa mắt với ta

Bà cúi mặt, cánh tay khẽ chúi mắt. Chu Cao Túc :" Nội tổ mẫu à. Người sao vậy?

Hòa Yên Ninh :" Ta biết rồi con đừng hùa theo họ nữa, ta sẽ tìm họ nói chuyện”

Chu Cao Túc : ”tại sao chứ? vui mà”

Hòa Yên Ninh cau mày : ”bây giờ lời của ta con không thèm nghe đúng không ?”

Chu Cao Túc xụ mặt : ”dạ, con biết rồi. Nhưng người dừng lên tìm Thường phi vào lúc này. Cho dù dì ấy có làm đi nữa, dì ấy cũng không nhận đâu. Con không muốn người tới đó để ả xúc phạm người

Hòa Yên Ninh : ”hảo hài tử. Ta hiểu mà. ta sẽ không đi tìm nó nữa.được chưa. Đi ngủ đi”

Chu Cao Túc : ”hì hì con ngủ với người"

Hòa Yên Ninh : ”được, ngoan ngủ đi”

Bà nhìn Chu Cao Túc ngủ mà lắc đầu cười :” đứa trẻ này thật là nghịch ngợm, ta có phải quá nghiêm khăc không?” . Bà ra ghế ngồi, hai tay trống xuống bàn, bàn tay áp vào cằm " Hai đứa nó lại hù dọa Ngọc Thi rồi. Có khi nào Hoàng thượng biết được sẽ hiểu lầm mình, hỏi tội mình không?"

và rồi bà nghủ ngồi

......................

tại nữ Nhi Quốc

Đàn Tuyết tuyện triệu thân nhân của Hoa Bình, Thủy Hồ

Đàn Tuyết : ”Nguyệt Giao Cô Nương, thuyết phục được họ không xem ở cô rồi”

Lâm Nguyệt Giao : ”đa Tạ Tam Công Chúa"

Yến Linh, tam muội của Hoa Hồ, Thủy Bình : ”nghe nói cô là con gái của Kẻ đã sát hạ hai vị tỷ tỷ của tôi”

Lâm Nguyệt Giao : ”đúng vậy, tôi muốn các vị bỏ qua cho ông ấy, mọi thù hận xin trút hết vào tôi”

Yên Linh : ”cô giúp cho Nữ Nhi Quốc khá nhiều, tôi có thể nể mặt mà không giết ở đây có hai thanh kiếm, nếu ông ấy có thể đâm cả hai vào mà còn sống thì tôi chấp nhận bỏ qua”

Hồ Duy Dung : ”ta chấp nhận” ông nghĩ : ”nếu ta tự đâm thì ta chết chắc” ông nói : ”ta không có dũng khí tự đâm mời cô nương ra tay”

Yến Linh : ”được” cô đâm thẳng hai thanh kiếm vào Hồ Duy Dung, nhưng quá bất ngờ ông không chết, nhưng cũng bị thương

Hồ Duy Dung : ”cô nương trời không muốn diệt ta, ta đã cho cô nương trả thù rồi, cô nương đã toại nguyện chứ”

Yên Linh : ”ông cao số, ta đã đâm ông để trả thù, ân oán này từ nay chấm dứt”

Lâm Nguyệt Giao lo lắng : ”Cha, cha không sao chứ?”

Hồ Duy Dung : ”cha không sao? Theo yêu cầu của Hoàng Dung Thân vương, ta sẽ một bước quỳ ba bước lạy tới mộ của nhị tướng quân, nói câu tạ tội”

Đàn Tuyết : ”được Hồ Tướng Gia quả nhiên có bãn lãnh Đàn Tuyết Khâm Phục”

Hồ Duy Dung : ”ta phải đa tạ cô đã chiếu cô cho Nguyệt Giao, Tam Công chúa có yên tâm, ta dù có xấu xa đến thế nào cũng không bao giờ động thủ với Nữ Nhi Quốc, nơi mà con gái ta đã dốc tâm dốc sức bảo vệ nó, chỉ Cần Nữ Nhi Quốc, chấp nhận con gái ta, giúp đỡ cho nó, thì cái mạng già này ta tặng luôn cho các cô”

Đàn Tuyết : ”chỉ cần ngài không gây điều gì ảnh hưởng tới Nữ Nhi Quốc Ta thì ông cứ ở Phủ Thừa Tướng mà hưởng phước”

Hồ Duy Dung : ”vậy ta xin đa tạ, bây giờ ta sẽ tiến hành chịu phạt luôn”

Hồ Duy Dung một bước quỳ, ba bước lạy dập đầu tạ tội : ”ta Hồ Duy Dung, xin tạ lỗi với hai vị tướng quân, Hoa Hồ, Thủy Bình”

Lâm Nguyệt Giao : ”cũng làm cùng ông”

Hồ Duy Dung : ”con gái ngoan mau đứng dậy, hãy để tự ta vậy mới tỏ rõ thành ý của ta”

Lâm Nguyệt Giao : ”vậy được, cha đừng quá sức"

Hồ Duy Dung : ”Vì tôn Nhi của ta, nó là niềm hy vọng của ta, khổ hơn ta cũng chịu được”

thế là ông tiếp tục một bước quỳ ba bước lạy tạ tội với Hoa Hồ Thủy Bình

Lâm Nguyệt Giao tấu lên một khúc nhạc: ”Lợi danh, phú quý như áng mây trôi dần

Hồng trần chìm trong men ái dục

Nhân nghĩa chưa trọn, lòng người còn ganh đua

Sao chấp mê, chuốc phiền muộn

Thời gian qua mau chưa thấu câu vô thường

Vì người mà ta mang oán hờn

Cay đắng, sân hận, làm mờ đi lương tâm

Gieo nỗi đau khắp dương trần

Buông xuống đi, thế gian vốn không thật

Một cơn gió qua đã tan giấc mơ dài

Yêu, hận, tham, si, là vô minh đã vương

Làm sao ta bước qua luân hồi.

Đêm trắng đêm, chấp tay trước

Phật Đài Lời kinh mãi vang xóa đi những ưu phiền

Tâm định thân an, cầu cho nơi thế gian

Vượt qua tai kiếp đang nặng mang.”

Hồ Duy Dung : ”con muốn mượn bài hát này bảo ta từ bỏ đi thù hận và dã tâm, vì lợi danh phú quý chỉ là mây trôi à”

Lâm Nguyệt Giao cười : ”phải con biết đối với một người luôn sống trong thù hận như cha chưa bao giờ có được hạnh phúc, con cũng chưa từng nghĩ mình sẽ tha thứ cho cha, nhưng vì Yên Nhi, con học cách buông bỏ thù hận, vì nó mà làm mọi thứ, miễn tương lại của nó thật tốt, nên mong cha cũng từ bỏ thù hận, vì Yên Nhi, và con muốn tình cảm này để cha cảm nhận được sự hạnh phúc mà buôn bỏ thù hận”

Hồ Duy Dung : ”ta chưa từng có được cảm giác này, đa tạ con Nguyệt Giao”

........................

Nam Vu Lý

Thất Công Chúa : ”đáng ghét Tố Nhi bị lộ rồi”

Bát Hoàng Tử : ”đệ e là Tên Chu Nguyên Chương đang tìm cách tấn công chúng ta”

Thất Công Chúa : ”thật là tức chết được”

Bát Hoàng Tử : ”thất tỷ thư giãn đi, Đệ sẽ tới Bắc Nguyên”

Thất Công Chúa : ”đệ tới Bắc Nguyên Làm gì”

Bát Hoàng Tử : ”liên Minh với Dương Bảo Bảo”

Thất Công Chúa : ”đệ muốn liên minh với Bắc Nguyên”

Bát Hoàng Tử : ”chỉ dựa vào chúng ta không diệt được Minh triều, với lại chúng có Nữ Nhi Quốc hỗ trợ”

Thất Công Chúa : ”ta nghĩ có một người lợi dụng được”

Bát Hoàng Tử : ”tỷ nói ai?”

Thất Công Chúa : ”Vân Đăng Sa Thần”

Bát Hoàng Tử : ”tỷ muốn nói là giúp ả giành lấy ngai vàng, để ả trở mặt với Minh triều”

Thất Công Chúa : ”đúng vậy”

Bát Hoàng Tử : ”vậy đợi Tố Nhi về đây, ta và tỷ chia ra hành động”

Thất Công Chúa : ”chỉ là Dương Bảo Bảo con ngươi tự đại, nên ta e khó mà mời hắn”

Bát Hoàng Tử : ”thất tỷ đã quên, mối quan hệ giữa lão tiên vương đời thứ 2 và Thiếc Mộc Chân à?”

Thất Công Chúa : ”phải ha ít nhiều chúng ta cũng có giao tình với họ, nhưng Bắc Nguyên ngày nay còn niệm tình xưa không khó mà nói, huốn hồ giao tình đã qua cả mấy trăm năm”

Bát Hoàng Tử : ”phải thử cái đã”

Thất Công Chúa : ”vậy đệ phải cẩn thận đó, theo như ta hiểu về Dương Bảo Bảo, có thể hắn sẽ tóm đệ tặng Cho Chu Nguyên Chương đó”

Bát Hoàng Tử : ”không phải chứ, không phải hắn luôn muốn khôi phục Nguyên triều sao?”

Thất Công Chúa : ”tên Dương Bảo Bảo này rất kiêu ngạo, như lại bãn lãnh hơn người, hắn muốn một mình thực hiện, nên ta lo là đệ sẽ bị hắn tóm để tặng cho Chu Nguyên Chương”

Bát Hoàng Tử : ”đệ nghĩ không đâu?”

Thất Công Chúa : ”tóm lại đệ hãy cẩn thận, còn ta sẽ tới nữ nhi quốc tìm Sa Thần”

Bát Hoàng Tử : ”Sa Thần tuy có dã tâm nhưng lại đặt nặng lợi ích của Nữ nhi quốc, nên tỷ cũng phải cẩn thận đó”

Thất Công Chúa : ”ta biết rồi”

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.