Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hung hiểm trong truyền thừa (3)

Tiểu thuyết gốc · 2260 chữ

Kiếm quang lóe lên, Thanh Liên dùng kiếm đỡ được nắm đấm vừa rồi. Nhưng dư lực đẩy lui Thanh Liên về phía sau.

Răng rắc!

Hai bàn chân truyền đến cơn đau nhức kinh khủng nhưng Thanh Liên không có thời gian quan tâm. Trước mặt Thanh Liên là ba con nhân ngư với song thủ cứng rắn, bên ngoài bọc thêm huyền thiết.

Đám nhân ngư này có cấu tạo kinh mạch như lũ tinh tinh kia, linh khí lưu chuyển trong huyết mạch và không hề tỏa ra bên ngoài.

Gào... Con nào con nấy đều to lớn hơn nửa trượng (2m) mà không chỉ thế, chúng còn là linh Sĩ tứ tinh nữa, hơn Thanh Liên tận một tinh. Một con biến mất khỏi tầm mắt Thanh Liên.

Phong Thuẫn, khai!

Bang!

Cánh tay sắt đánh vào màn chắn trước mắt Thanh Liên. Bỗng nhiên mặt đất rung chấn dữ dội làm Thanh Liên lập tức nhảy khỏi đó.

Một con nhân ngư độn thổ nhảy hòng bắt lấy chân Thanh Liên, cũng trong khoảnh khắc đó, con nhân ngư còn lại xuất hiện phía trên Thanh Liên.

Thanh Liên xử lí thông tin trong giây lát, với tư thế này không thể nào né tránh trên không được, chỉ có thể sử dụng truyền tống.

Cả cơ thể Thanh Liên biến mất, bọn chúng bắt vào khoản không, Thanh Liên lần nữa xuất hiện gần đó. Thanh Liên run rẩy ôm vai mình, vừa rồi trong khoảnh khắc truyền tống cô bé đã bị con nhân ngư phía trên đánh sượt qua.

Dù chỉ là sượt qua thôi nhưng cơ thể đã chịu tải thương tổn quá khủng khiếp, tinh thần suýt chút nữa không chịu nổi đau đớn mà sụp đổ.

Bên cạnh đó, Thanh Liên phát hiện một khi sử dụng tinh thần lực một phần sẽ bị vơi đi một phần và không thể khôi phục được, hẳn là do thiên địa áp chế rồi. Nếu vậy bản thân phải hạn chế sử dụng tinh thần lực trong này, bởi đây chính là toàn bộ ưu thế của Thanh Liên.

Bởi vì có tinh thần lực và trận pháp, Thanh Liên mới có tự tin một mình xông vào truyền thừa. Nếu tinh thần lực cứ sử dụng mà không thể tự hồi phục giống bên ngoài, vậy sẽ vô cùng nguy hiểm.

Thanh Liên nhìn thấy ba con nhân ngư trước mắt thì lóe lên ý nghĩ. Nơi này thật sự quá lớn, có lẽ nên bắt lấy một vài nệm lưng.

Đám nhân ngư kia hết cãi vã thì quay sang Thanh Liên, chuẩn bị tấn công lần nữa thì Thanh Liên đã biến mất, đột nhiên xuất hiện trên lưng con ở giữa kia. Thanh Liên chém một kiếm xuống khiến da thịt rỉa máu ra.

Từ chỗ máu, huyết quang xuất hiện khắc thành chú ngữ pháp trận. Toàn bộ kinh mạch trong cơ thể nhân ngư, tinh thần và ý thức như có một sợi xích xuất hiện, hoàn toàn trói buộc nó lại.

Hai con nhân ngư kia thấy Thanh Liên đang ở trên người thì quay sang định bắt lấy Thanh Liên. Thanh Liên lại truyền tống, linh hoạt tránh né vẽ chú ngữ trói buộc lên hai con còn lại.

Thanh Liên lui ra xa, quan sát chú ngữ đang thấm vào cơ thể bọn chúng. Thế nhưng...

Gào... Một con trong chúng xông lên tấn công Thanh Liên, Thanh Liên kịp thời tránh né trong gang tấc.

“Hửm, trận pháp không thành công sao?” Rõ ràng ở ngoài kia Thanh Liên chỉ cần một lần là thành công kết trận mà khống chế lũ chó kia.

Thanh Liên thử động niệm lần nữa, ba con nhân ngư có một khoảnh khắc dừng lại, rồi tiếp tục hướng về phía Thanh Liên. Dường như trận pháp làm cho đám nhân như này nổi điên lên.

“Là do cấp bậc sao?” Phải rồi, bên ngoài, đám Dạ Khuyển Nanh Giao kia chỉ có tu vi linh Đồ, Thanh Liên có thể khống chế chúng được, còn ba con nhân ngư trước mắt tu vi cao hơn Thanh Liên tận một tinh.

“Thử nó xem sao.” Thanh Liên lại sử dụng trận pháp mình từng thi triển lên Già La và An Phi lúc đó.

Ánh sáng chú ngữ xuất hiện dưới chân, cưỡng chế hạ tu vi của đám nhân ngư, tăng tu vi của Thanh Liên lên. Tu vi của hai bên đã ngang bằng, Thanh Liên lại sử dụng trận pháp trói buộc lần nữa, lần này trận pháp đã kết được rồi.

Ba con nhân ngư ngơ ngác đứng yên một chỗ, không còn ý định tấn công Thanh Liên nữa. Thanh Liên nhàn nhã ngồi lên lưng một con nhân ngư, sau đó điều khiển chúng chở cô bé đi theo sợi tơ đỏ kia.

Cùng lúc đó, có một bóng đen lập lờ dưới lòng sông, lớn đến mức tưởng như thái sơn, hai cặp mắt đỏ tươi vừa ngoi khỏi mặt nước rồi lại lặn xuống.

Ở trên lưng nhân ngư, Thanh Liên bỗng nhìn lại con sông xanh kia, vừa rồi cô bé cảm nhận có một luồng linh lực dao động rất mạnh thì phải, chẳng nhẽ bản thân nhầm lẫn sao. Thanh Liên ngả lưng lên lưng nhân ngư, thở phì một cái, đi lại quá nhiều khiến cho đôi chân đau đớn khủng khiếp, tinh thần chịu tải có lẽ sinh ra chút ảo giác.

Thanh Liên gỡ mặt nạ xuống, ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua khẽ lá, làm lộ diện đôi tử nhãn âm u thâm trầm, gió ven sông vuốt nhẹ lên mái tóc đen, tung bay những sợi trắng bạc.

Thanh Liên nhìn cánh tay và hai bàn chân băng bó chi chít của mình, đôi chỗ lộ ra vết thâm bầm tím. Dù đã quen với việc đi lại nhưng cơn đau thấu xương kia vẫn còn đó, vẫn luôn theo sát Thanh Liên mỗi bước đi, mỗi nhịp di chuyển.

Không thể dùng thuốc giảm đau, không thể né tránh cảm giác này, chỉ có thể tự thân chịu đựng. Càng đi lại nhiều, càng quen thuộc với cảm giác ấy nhưng cũng càng đau đớn hơn.

Thanh Liên biết càng bước đi bao nhiêu sẽ càng đau hơn bấy nhiêu, nhưng nếu không bước đi, Thanh Liên sợ rằng bản thân sẽ giống như những bệnh nhân nhiễm tà kia, sẽ sợ hãi đứng lên, sẽ gục ngã mất.

Thanh Liên cầm trận pháp tàn khuyết kia ra, ngồi suy diễn. Chú ngữ này có điểm kỳ quái, Thanh Liên làm cách nào cũng không thể suy diễn ra hình thù hoàn chỉnh được, dường như có một loại lực lượng mạnh mẽ nào đó hoàn toàn chặn Thanh Liên ở bên ngoài, không thể thăm dò sâu được.

Thanh Liên đành cất nó vào, tiết kiệm tinh thần lực của mình. Trận pháp của quân Vương, đúng là Thanh Liên vẫn chưa có đủ thực lực để nhìn vào nó.

Những con rết nhỏ dưới lùm cây bỗng trường khỏi đó, những con côn trùng đang đậu cũng rời cây, trên trời, đàn chim lượn ngược cơn gió... Tất cả chúng đang tránh xa khỏi con sông, như bị thứ gì đó dọa sợ.

“Hửm?” Thanh Liên cảm thấy lưng con nhân ngư run rẩy nhẹ, không chỉ thế mà ba con nhân ngư dường như đang tăng tốc dù Thanh Liên chưa hề ra lệnh.

Ào... ào...

Bỗng nhiên một sinh vật lớn trồi khỏi con sông, nước sống bắn lên tung tóe như cơn mưa phùn. Một sinh vật khổng lồ, tưởng như là cả thái sơn.

Linh khí khắc họa cơ thể khổng lồ này như chạm đến tầng mây, thân hình có lẽ chỉ kém Lệ Kình thành Vương vài phân. Là một con rồng, cái đầu rồng với cặp sừng dài bắn ra quang phổ, đôi mắt đỏ tươi không nhìn đám thú vật kia mà nhìn thẳng vào nơi của Thanh Liên.

Thanh Liên chắc chắn, nó đang nhắm vào mình.

Gào... Tiếng gầm như muốn xé rách cả không gian mây trời, mặt nước dậy sóng, chấn kinh cả thú rừng. Ngay cả ba con nhân ngư cũng sợ hãi mà không di chuyển được.

So với quái thú trước mắt này, Thanh Liên và ba con nhân ngư như là hạt cát giữa sa mạc vậy. Không chỉ thế, tu vi của nó khủng bố đến mức Thanh Liên cũng không thể cảm nhận được.

Là Tướng lĩnh, con quái thú này có tu vi Tướng lĩnh.

Con rồng hướng về phía Thanh Liên, há miệng rộng với vô số chiếc răng sắc bén ập đến.

Thanh Liên vội vàng truyền tống cả bốn đi trong khoảnh khắc cái miệng cắn xuống.

Rầm!

Toàn bộ chỗ đất vừa rồi bị miệng rồng cắn qua, đất sụp thành hố, những cây to dễ dàng bị nhổ lên, những yêu thú nhỏ xấu số bị nghiền nát trong miệng.

Thanh Liên vừa xuất hiện ở phía xa đó thì lệnh cho nhân ngư chạy thật nhanh, bản thân có hơi quay đầu lại. Thanh Liên thấy cái đầu con rồng vẫn hướng về phía này, đôi mắt đỏ tươi như khóa chặt lấy Thanh Liên.

Tinh thần Thanh Liên truyền đến cảm giác rất không lành.

Ầm... ầm... ầm...

Mặt đất truyền đến những cơn rung chấn nhẹ, tưởng như nước sông tạo thành sóng lớn nhưng không phải, là cơ thể con rồng đang ngoi lên.

Thanh Liên không thể tưởng tượng được nó phải lớn đến mức nào, thật sự còn hơn cả thái sơn hùng vĩ. Điều kỳ lạ là không phải thân rồng, mà là bốn chi của ngựa.

“Long mã.” Thanh Liên đã từng thấy nó, trong huyễn cảnh của lão tướng Phạm Tu. Dạ Trạch Vương Trần Bá Tiên cưỡi long mã lướt trên cơn sóng, huyết chiến với Vạn Xuân Vương.

Vó ngựa đạp lên sóng lớn, hủy diệt khung thương, nghiền nát toàn bộ nghĩa quân của Lí Bí trong cái đêm định mệnh ấy. Thanh Liên đã cảm thấy kinh diễm khi chứng kiến cảnh tượng ấy rồi, nhưng lúc đối mặt trực diện thế này, từng sợi thần kinh trong cơ thể đang căng cứng lên.

Lại là cảm giác này, cảm giác ham muốn nóng rực bên trong còn lớn hơn cả khi đối mặt với yêu xà Lệ Kình. Cảm giác như muốn bỏ qua tất cả mà xông tới đó, dùng chính đôi tay này mà chém giết nó một phen.

Bỗng nhiên Thanh Liên sực tỉnh khỏi cảm giác mê mang kia, nhìn thẳng về phía long mã. Chẳng lẽ, con này cũng là... tà linh?

Gào... Tiếng gầm lần này mang theo uy áp khủng khiếp, nghiền nát toàn bộ tồn tại dưới Tướng lĩnh xung quanh, khiến Thanh Liên lập tức thi triển trận pháp hộ thân khỏi uy áp của nó.

Đàn chim bay trên trời trúng phải uy áp mạnh mẽ, rơi xuống đất như mưa, đám thú trong rừng không chịu nổi uy áp mà nằm chết tại chỗ. Ngay cả những táng cây xanh kia, cảm giác như sụp xuống vài phân do dư âm của tiếng gầm vừa rồi.

Éc... éc...

Éc...

Ba con nhân ngư cũng có kết cục tương tự, thân thể linh Sĩ không chịu nổi uy áp, thất khiếu chảy máu, kinh mạch vỡ toát bên trong, đồng tử trắng bệch. Chúng ngã xuống đất, tuyệt khí bỏ mình.

Thanh Liên không hề đau lòng, toàn bộ tinh thần đều đặt vào con long mã trước mắt. Thanh Liên tự hỏi vì sao nó chỉ nhắm vào bản thân mình như thế, còn cảm giác kỳ quái kia nữa.

Cơ thể khổng lồ như thái sơn hiện rõ trước mắt, những chiếc vảy đen kịt tỏa ra hắc khí nhàn nhạt. Là tà khí, con long mã này cũng là tà linh.

Rầm... ầm... ầm...

Từng cơn rung chấn truyền đến dưới chân Thanh Liên, nó đã bắt đầu di động. Cây xanh cao lớn so với Thanh Liên, chỉ như hạt cát nhỏ với quái thú trước mắt này. Từng cái dậm chân làm mặt đất rung chuyển kịch liệt, rừng cây dễ dàng bị nó san phẳng.

Kì lạ là hắc khí tỏa ra xung quanh lại không khiến đám cây kia nhiễm tà. Thanh Liên không có thời gian suy nghĩ nữa, việc bây giờ là phải thoát khỏi nó trước đã. Thanh Liên chỉ là linh Sĩ tam tinh, đối mặt với Tướng lĩnh, hoàn toàn là tìm chết.

Ầm! Ầm!

Bỗng nhiên mây đen kéo đến, từng tử quang của lôi điện đánh xuống xung quanh con long mã, tạo thành cái lồng giam.

Gào...

Long mã liên tục bạo phát lực lượng, linh lực tuy uy mãnh nhưng không hề làm di chuyển nổi lồng giam này, thậm chí lồng giam càng lúc càng hẹp đi, trói đứng cả cơ thể nó lại.

Thanh Liên có thể cảm nhận được, những đạo lôi điện kia chứa một ý niệm cực mạnh, yêu thú Tướng lĩnh như long mã trước mắt cũng vô lực phản kháng.

Một giọng nói vang vọng bên tai Thanh Liên: “Một linh Sĩ nhỏ nhoi lại dám đơn thương độc mã xông vào đây ư?”

Bạn đang đọc Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.