Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 990 chữ

Thiên Nguyệt chào xong thì nghe tiếng mẹ cô kêu, cô đi lại chỗ mẹ và bà Khương đang nói chuyện. Ánh mắt long lanh nhìn mẹ đang cười hiền từ nhìn mình, cô bất giác chớp mắt nhìn:

- Dạ mẹ

Vũ Lan đưa tay lên xoa nhẹ đầu Thiên Nguyệt rồi bế cô lên, động tác nhanh gọn không một chút thừa:

- Bé con, sáng tốt lành

- Mẹ cũng vậy ạ

Thiên Nguyệt ôm lấy Vũ Lan rồi hôn nhẹ lên má bà, tinh nghịch cười, giọng nói non nớt có chút thắc mắc vang lên nhè nhẹ:

- Bốn anh đâu rồi mẹ.

- Ôi dào, con nhắc tới chúng làm gì. Tham công tiếc việc chạy đi từ sớm còn không chịu ăn sáng

Không nhắc lại còn đỡ, nhắc lại bà càng thấy tức. Có một ngày đầy đủ mà cũng không thể ngồi ăn được một lúc. Không hiểu nổi nghĩ cái gì, một tuần mới về một lần mà không ở lại ăn là sao.

- Mẹ, mẹ đừng trách, mấy anh ấy cũng bận mà

Thiên Nguyệt áp tay lên má Vũ Lan mà bao biện cho đám anh trai. Thật ra cô cũng tức và có chút buồn, nhưng biết sao được, họ bận mà.

- Nguyệt nhi, con đừng buồn. Lần sau mẹ sẽ bắt chúng ở nhà chơi với con

Vũ Lan nhìn bé con của mình hiểu chuyện đến đau lòng, bà hôn nhẹ lên trán cô, tự nhủ sẽ mang đến cho cô những gì tốt nhất, sẽ không để chuyện khi trước xảy ra một lần nào nữa

- Dạ con biết rồi._Thiên Nguyệt khúc khích cười. Thật tuyệt khi cô có một gia đình như vậy

Mặt trời lên cao chiếu rọi khuôn viên bên cạnh nhà, những cánh bướm dập dờn bay quanh mỹ nam đang ngắt từng bông hoa tinh xảo. Hạt sương lung linh được chiếu sáng ánh lên như những hạt pha lê. Thiên Khởi đưa tay lên che mặt trời chói chang, khẽ tặc lưỡi khó chịu:

- Đã nắng gắt vậy rồi sao

- Thiếu gia, đã đến giờ dùng bữa rồi ạ

Nữ hầu gái đứng bên cạnh lên tiếng, giỏ hoa trên tay cũng đã vừa đủ làm thành một bó lớn. Hương thơm ngát toả ra thu hút ong bướm, màu sắc hài hoà chan hoà ánh nắng. Phải nói rằng mắt thẩm mỹ của Thiên Khởi rất tốt, thiên về vẻ đẹp nhẹ nhàng mà thanh toát.

- Ta biết rồi

Thiên Khởi gật nhẹ, ánh mắt nhìn về phía xa, khẽ hít một hơi thật sâu tận hưởng không khí mát lành buổi sáng. Song hắn quay người vào nhà. Nữ hầu gái thấy vậy cũng theo sau, giỏ hoa được đưa cho người khác trang trí.

Ngang qua phòng khách, Thiên Khởi đi thẳng đến phòng ăn. Vệ sĩ vẫn túc trực trước cửa, cúi đầu chào hắn rồi mở cửa ra. Ánh đèn vàng trong phòng bao phủ lên người Thiên Khởi. Không nhanh không chậm, hắn tiến vào trong, môi nhếch lên chào hỏi:

- Mẹ, dì Khương, Nguyệt Nhi sáng tốt lành.

Thiên Nguyệt đang ngồi trong lòng mẹ thì cô nghe tiếng mở cửa, cô khẽ quay lại mỉm cười:

- Chào anh Thiên Khởi, anh sáng tốt.

Cô cười nhẹ lên tiếng chào anh 4, vì lâu rồi cô cũng không gặp các anh. Các anh lúc nào cũng bận đi làm nên rất ít thời gian chơi với cô như trước. Cô cảm thấy khá cô đơn nhưng không sao, cô đã dần quen rồi

- Thằng nhóc thối, biết giờ là mấy giờ rồi không

Vũ Lan đập bàn lên tiếng mắng nhiếc Thiên Khởi. Thật không hiểu nổi, đi nước ngoài ba năm, giờ về giờ giấc chẳng đâu vào đâu. Muốn ức chết bà già này à

Thiên Khởi ái ngại cười một cái. Hắn thề hắn chỉ theo thói quen khi ở nước ngoài:

- Ách... Mẹ yêu quý, đừng nóng giận tổn hại phượng thể

- Con còn biết nói vậy sao

Vũ Lan liếc mắt nhìn Thiên Khởi, ánh nhìn sắc như dao khiến hắn khẽ rén không biết nói sao đành đưa mắt cầu cứu Thiên Nguyệt

- Mẹ à, đừng tức giận. Con đói rồi

Thiên Nguyệt trong lòng Vũ Lan khẽ ngẩng lên kéo góc áo bà.

- Bé con đói rồi sao. Dọn đồ ăn lên đi

Vũ Lan xoa đầu Thiên Nguyệt ân cần lên tiếng song quay sang kêu dọn đồ ăn sáng lên. Dì Khương gật đầu đã hiểu liền lui xuống sai người dọn đồ lên. Một lúc sau, đồ ăn sáng đã được dọn sẵn lên bàn, đầy đủ dinh dưỡng, tốt cho sức khỏe.

Thiên Khởi cũng đã được cho phép ngồi vào bàn, hắn nở nụ cười cảm ơn cô em gái bé bỏng của mình. Thiên Nguyệt gật nhẹ định về chỗ của mình thì Vũ Lan ôm lại, bà nhẹ nói:

- Con ngồi đây là được rồi

- Nhưng...

Thiên Nguyệt tính từ chối vì ngồi vậy sẽ bất tiện cho mẹ thì bị Vũ Lan cắt ngang:

- Không sao, con cứ ngồi đây cho ta

Thiên Khởi ngồi một bên không biết nói sao. Hắn chỉ cứng đờ ngồi nhìn, có thể thấy rằng mẹ hắn thiên vị cực rõ ràng. Nhưng không sao, dù gì cũng là đứa em gái bé bỏng nên hắn cũng chẳng thấy đau thương gì

Thiên Nguyệt không biết nói gì hơn chỉ đành ngồi trong lòng mẹ ăn bữa sáng. Bữa sáng diễn ra yên ổn, chỉ có tiếng dao nĩa chạm vào nhau. Ghét ồn ào là bản tính có sẵn của Phụng Huyết gia, nó khiến họ cảm thấy khó chịu.

Bữa ăn kết thúc nhanh chóng, Vũ Lan giao Thiên Nguyệt cho Thiên Khởi rồi đi làm việc của mình. Thiên Khởi dặn dò người hầu rồi bế Thiên Nguyệt ra phòng khách chơi.

Bạn đang đọc Truyện Ánh Sáng Nơi Tăm Tối sáng tác bởi congchuasakura

Truyện Truyện Ánh Sáng Nơi Tăm Tối tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi congchuasakura
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.