Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy tìm – Chương 7.1

Phiên bản Dịch · 974 chữ

Ring…ring …RIng…RINg…RING…

“ Cái đồng hồ chết tiệt có im đi không thì bảo” tôi khua tay loại xạ mong dập tắt cái tiếng kêu phiền toái đó nhưng quát lạ…mãi mà không khua trúng, tôi bèn úp mặt vào gối, hai tay bịt khín tai, mặc kệ nó, ngủ tiếp

- CON HEO CHẾT TIỆT, CẬU CÓ DẬY KHÔNG HẢ ??????????????????????

Một tiếng kêu “ lánh lót” đập vào tai tôi, đầu tôi ong lên choáng váng, màng nhĩ như muốn bay ra khỏi tai, các dây thầy kinh đang nghỉ ngơi thì bị một áp lực khủng khiếp khiến chúng phải căng ra, cứng đờ

- CÓ NGHE KHÔNG HẢ, DẬY MAU…..

Lại thêm nữa, các dây thần kinh bắt đầu thoát khỏi trạng thái “ngừng hoạt động” khuôn mặt ngu ngơ của tôi cũng bắt đầu có phản ứng, cơ thể bắt đầu ý thức, não bắt đầu chỉ huy cho tôi nên làm những gì, và thế là

- AAAAAAAAAAAA……..- người bật dậy khỏi giường, miệng hét còn to hơn cả cái tiếng lảnh lót lúc nãy, mắt bắt đầu mở to ra xem ai là thủ phạm mà dám to gan lớn mật như vậy

- CẬU LÀM GÌ MÀ HÉT TO VẬY?? – Thiên Vũ hai tay bịt tai, nhăn mặt nói

- Đồ chết bằm, cậu làm cái trò gì vậy hả?

Nói xong tôi nhảy xuống giường, vớ lấy cây gậy bên giường đuổi cậu ta chạy khắp phòng vừa chạy vừa hét lên:

- Cậu bị điên à, hay lên cơn mà chưa uống thuốc, hết trò nghịch rồi chạy đến chỗ bà chọc tức hả, tưởng bà bị điếc hay chưa bị nên muốn làm bà vào bệnh viện luôn hả… đồ chết dẫm, đồ điên, tôi cảnh cáo cậu, cậu thử một lần hét vào tai tôi như vậy nữa là tôi cho cậu vào nhà xác luôn đó nghe chưa. Đồ thần kinh….aaaaaaaaaa …. Đứng lại đó cho tôi

Tôi vừa đuổi, vừa cầm cây gậy đánh túi bụi vào cậu ta làm cậu ta chạy bán sống bán chết, cố lết cái thân tàn ra phòng khách cầu cứu.

- Ôi mẹ ơi cứu con với….aaaaaaaaa… cậu đứng đánh nữa mà, tôi biết lỗi rồi, Cảnh Phong, cậu ra đây , ai bảo cậu bày tớ làm cái trò này hả….. huhuhuhu tớ xin lỗi mà Hoàng Ngọc ….. aaaaa… đau quá….

Cảnh Phong từ trong bếp ló ra, thấy sự tình bất ổn vội lao ra cứu bạn, đứng chắn trước mặt Thiên Vũ

“ à, tên này cũng là đồng bọn hả, được rồi, mới sáng ra, chưa được nghe chim hót mà đã phải nghe cái giọng gà trống cửa tên điên đó, tất cả là do tên này bày trò chứ gì, được lắm để bà ày chết chung mới nó luôn” máu nóng bắt đầu dồn lên não, không thương tiếng tôi cho tên đó một gậy đau điếng

- Cậu còn có gan ra bao che hả…được rồi, cậu đi chết luôn đi…đánh này,,,đánh nữa này…

Cả ba đuổi nhau ra tận ngoài vườn, hai tên đó lúc thì nhảy lên cây. Lúc thì loăng nga loăng ngoăng chạy khắp nơi, sau cùng họ chọn nơi cuối cùng là bay xuống bể bơi…” bọn chúng cũng thông minh lắm, biết mình không biết bơi nên mới trốn xuống đó chứ gì, đồ đáng chết…”

- LÊN ĐÂY NHANH

- BỌN TÔI ĐÂU CÓ NGU MÀ LÊN ĐÓ, CÓ GIỎI THÌ CẬU XUỐNG ĐÂY ĐI – cảnh Phong đáp trả bằng cọng sức cuối cùng, nói mà cũng thở hổn hà hổn hển

- HAI NGƯỜI MÀ KHÔNG LÊN ĐÂY NGAY BÂY GIỜ THÌ ĐỪNG CÓ MÀ HỐI HẬN ĐÓ

- LÊN ĐÓ LÀ ĐIỀU HỐI HẬN NHẤT CỦA ĐỜI TÔI…

- ĐƯỢC THÔI, KHÔNG LÊN CHỨ GÌ, TÔI CHO CÁC CẬU Ở ĐÓ LUÔN, ĐỪNG HÒNG LÊN NỮA

Nói xong tôi ngồi xuống cái nghế bên cạnh, 3 cặp mắt cứ thế đắm đuối nhìn nhau

Cả ba nhìn nhau súyt cháy cả cây, sôi cả nước trong hồ, được một lúc, chị Bảo Trâm bước ra, bọn tôi vẫn không thèm để ý chị, vẫn tiếm tục đấu mắt

- Ồ…các em cũng ở đây hả…- không ai thèm trả lời chị

- Hoàng Ngọc – chị ấy bỗng dưng kêu lên “thánh thót” – em ăn mặc cái kiểu gì vậy???

- Hả ??? – tôi thôi nhìn 2 tên đó mà lại nhìn lại mình

- AAAAAAAAA – ” xấu hổ quá đi mất” tôi bây giờ mắc đọc nhất một chiếc váy ngủ, đã vậy lại còn ngắn nữa mới chết chứ, huhuhu…


Tươm tất xong, xuống ngồi vào bàn ăn, tôi, Thiên Vũ và Cảnh Phong cứ nhìn thấy nhau là mặt lại ửng đỏ lên

- 3 người sao vậy, đáng nghi lắm nha…- Tùng Lâm nhìn 3 người chúng tôi bằng ánh mắt dò hỏi

chị Bảo Trâm thì cứ ngồi cười tủm tỉm mãi không thôi

- e..hèm…, chúng ta vào vấn đề chính thôi…- Cảnh Phong hăng giọng nói, phá tan bầu không khí

- Cảnh Phong à, tôi nghĩ cậu ta không cần tập chạy nữa đâu, lúc nãy chúng ta chạy còn không bằng cậu ta nữa mà – Thiên Vũ

- Không được, phải huấn luyện thật kĩ mà… nè Hoàng Ngọc, cậu nghe cho kĩ nha…e,hèm…tôi sẽ dạy cậu bắn súng và học võ, Thiên Vũ sẽ chịu trách nhiện về phần chạy, Tùng Lâm và chị Bảo Trâm là dạy về máy tính và sách vở, cậu phải cố gắng chăm chỉ đó nha…cậu phải hoàn thành thật tốt, vào năm học, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc TRUY TÌM anh cậu và tổ chức BLACK đó, cậu hiểu chứ

Bạn đang đọc Truy tìm của Trần Thị Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.