Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy tìm – Chương 5

Phiên bản Dịch · 1424 chữ

có phải là bạh ???

- oái…- tôi la lên kinh ngạc khi thấy Tùng Lâm kệ nệ xách về 2 hộp pizza lớn cùng 1 túi hamburgers cỡ … bự – cậu định dự trữ ăn cả tháng hay sao mà mua nhiều vậy ???

- Nếu còn để Thiên Vũ nấu ăn thì tớ tình nguyện ăn cái này cả tháng cũng được


- cậu nghĩ bọn mình là heo hay bò mà cậu mua lắm thế??? – Thiên Vũ kêu lên khi thấy Tùng Lâm bày biện thức ăn lên bàn

- nhờ cậu mà tụi tui sắp thành que tăm hết rồi nên hôm nay ăn nhiều một chút, bù đắp những tháng ngày khổ sở do có một ‘‘ đầu bếp xuất…xuất…

- Xuất cái gì ? xuất cái gì nào?….

Bị bí từ, nghĩ mãi không ra từ nào phù hợp, lại bị giục, cậu ta buông ra một câu

- Xuất trại…hahahah

- Cậu…cậu…cậu… Tôi xuất trại, còn cậu là trốn trại

- HAHAHAHA….. – lần này là cả tôi và Cảnh Phong phá ra cùng cười với Tùng Lâm

- CÁC CẬU MÀ CÒN CƯỜI NỮA THÌ ĐỪNG TRÁCH TỚ – Thiên Vũ quát lên, đứng đậy, khoanh tay lại và trợn trừng mắt ra oai

Bọn tôi tuy đã giảm cười nhưng người vẫn run lên từng đợt do phải nhịn


Đang ăn thì Cảnh Phong bất ngờ nghiêm nghị tuyên bố :

- Lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài

- để làm gì ???

- Tôi không được đi đúng không – vừa mới vui một chút, tôi lại ỉu xìu khi nghĩ mình lại phải ở nhà một mình…huk,huk

- Cậu phải đi…- Cảnh Phong cao giọng nói, chẳng khác gì mệnh lệnh

- ‘‘ Phải đi ’’ cậu đang ra lệnh với tôi đó àk???

- Tôi không phải ra lệnh

- Cái giọng đó mà không phải là đang ra lệnh sao ???

- Cậu là đang kiếm chuyện với tôi hay không muốn đi…- Cậu ta gắt lên, đứng dậy định quay người bỏ đi. Trước khi đi, còn nói – Tùy cậu muốn nghĩ là tôi ra lệnh hay không, nhưng lát nữa cậu phải đi…- nói xong cậu ta lại tiếp tục bước lên cầu thang

- Cậu căm ghét tôi đến vậy sao … ??? – tôi vội vàng lên tiếng trước khi cậu ta bỏ đi

Bước chân cậu ta khựng lại nhưng không quay đầu nhìn tôi. Tại sao…tôi luôn hỏi tại sao cậu ta luôn lạnh nhạt với tôi, tôi biết cậu ta luôn đi theo tôi, luôn bảo vệ, trông coi tôi cận thận như 1 đứa trẻ, ‘bởi vì lời hứa với anh trai tôi ư??’ , tôi luôn thấy nhói trong tim khi nghĩ vì cái lí do đó, thật ra trong mắt cậu ta tôi có đáng là một người bạn hay không

Tôi bất giác lắc đầu, khóe mắt đã đong đầy những giọt nước mặn chát…-Tôi biết cậu không ưa gì tôi, bởi vậy cậu cũng không cần bảo vệ tôi nữa, ngay hôm nay cậu có thể đi khỏi nhà tôi, tôi không muốn miễn cưỡng cậu…

Tôi vụt chạy lên nhà trên trước khi những giọt nước tràn ra từ khóe mắt, tôi không muốn yếu đuối, không muốn cậu ta thương hại tôi, không muốn…không muốn chút nào hết

Tôi chạy vào phòng đóng sầm cửa lại nhưng không khóa, có lẽ tôi đang mong chờ một sự an ủi nào đó

Lần này tôi làm lớn chuyện như vậy cũng chỉ là “ một giọt nước làm tràn ly”. Tôi đã muốn hỏi cậu ta những điều này từ lâu lắm rồi. tôi muốn hỏi cậu ta có coi tôi là một người bạn không hay chỉ coi tôi là một lọ lem thấp hèn, chỉ nhờ gia đình mới được làm công chúa và mới có thể gặp cậu ta, coi tôi là thứ rác rưởi không đáng lưu tâm, và chỉ vì lời hứa với anh mới phải làm bạn với tôi

Tôi ngồi khóc thầm, tự kỉ nghĩ về những điều đáng sợ đó. Càng nghĩ tôi càng muốn khóc, càng tủi thân, tiếng khóc ngày càng thảm thiết, càng đáng thương

… Cạch …

Thiên Vũ bước vào, nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt tôi, đưa tay lau nước mắt cho tôi. Cậu vốn định để tôi bình tĩnh hơn nhưng thấy càng ngày tôi càng khóc lớn hơn nên đành đẩy cửa bước vào

- Sao cậu lại nói cậu ấy không ưa cậu ??? – Cậu ta ngồi xuống giường, bên cạnh tôi

Từ lúc thấy cậu ấy bước vào, cảm giác được quan tâm làm tôi càng cảm thấy tủi thân hơn, những cử chỉ ân cần ấy làm tôi lại muốn nũng nịu thêm nữa. khi cậu ấy ngồi xuống bên cạnh, tôi liền ôm chặt cậu lại, tôi sợ cậu ấy sẽ bỏ đi, không thèm quan tâm 1 đứa như tôi, tôi thì thầm bên tai cậu ấy

- Cho tớ mượn vai cậu một chút…

- Tớ luôn sẵn sàng… vì chúng ta là bạn…

- Cậu thật sự coi tớ là bạn ??

- Tất cả bọn tớ, ai cũng coi cậu là bạn…

Tôi buông cậu ra, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, xem xem có chỗ nào là giả dối hay không nhưng tôi đã nhận được một sự chân thành cùng chắc chắn làm tôi yên lòng

- Nhưng Cảnh Phong, cậu ấy…

- Cậu ấy chưa từng quan tâm với bất kì ai ngoài bọn tớ, nhưng tớ nhận ra cậu ấy đã thật sự tiếp nhận cậu, coi cậu là 1 thành phần của nhóm, đã bắt đầu lo lắng cho cậu, câu ấy không cho cậu ra ngoài vì sợ cậu gặp nguy hiểm, nói như ra lệnh vì muốn cậu không phạm sai lầm, kể cả chuyển luôn về đây sống cũng là vì lo cho cậu…

Tôi nghe cậu ấy nói cùng ngẫm lại mọi chuyện, cứ coi như đó là cậu đã lo lắng cho tôi nhưng

- Không, đó chỉ là giữ lời với anh tớ, bảo vệ tớ vì anh ấy mà thôi

- Nếu vậy, với thân phận là trưởng nhóm, cậu ấy chỉ cần giao nhiệm vụ cho bọn tớ, và chỉ xuất hiện những lúc cậu thật sự nguy hiểm. tớ nhận ra cậu ấy coi cậu là bạn từ lúc bọn mình tìm ra cậu, nếu không cậu ấy sẽ không bao giờ chịu theo bọn mình lặn lội đường xa đi thăm cậu khi cậu còn ở bên Anh đâu

- Nhưng …. Cậu ấy nói chuyện với tớ rất ít, có nói cũng chỉ là cãi nhau. Mỗi ngày gặp cậu ấy bao nhiêu lần, mấy lần thấy cậu ta cười mình cũng có thể đếm ra đầu ngón tay…. Thử hỏi làm sao tớ không suy diễn lung tung cho được

- Cậu ấy cũng như vậy với bọn tớ mà. Chỉ những lúc chúng ta bên nhau cậu ấy mới cười được những nụ cười đẹp như vậy, cậu sẽ không bao giờ thấy cậu ta cười thật trước những người xa lạ đâu

- Thật sao

- ừ…Ôi ! khó chịu quá…cậu khóc ướt hết áo tớ rồi này

- Ôi…đáng yêu quá…chúng ta là bạn mà – nói xong tôi lại cúi xuống vai cậu ta lau hết số nước mắt cùng nước … mũi lên áo cậu

- GHÊ QUÁ , HOÀNG NGỌC – cậu ta hét toáng lên khi nhìn thấy hành động của tôi

- Không sao…để lát tớ nhờ máy giặt giặt giúp cậu

- Nói vầy mà cũng nói được

-….

-….

( Hai người trong phòng cười đùa với nhau,hai người còn lại lại đứng ngoài cửa ngắm nhìn

- Con gái thật khó hiểu, suy diễn tùm lum hết cả. – Tùng Lâm than

- Tớ không ngờ cậu ta lại suy diễn thành ra như vậy – Cảnh Phong nói, nhìn cảnh nó đang đùa vui mà thầm nghĩ “ đồ ngốc, là tôi sợ sẽ thích cậu đấy “ )

- Nè … cậu lo chuẩn bị lát nữa còn ra ngoài với tụi tui nữa kìa

- ừ ha…cậu tự giặt nhé…bye bye – nói xong tôi đẩy cậu ta ra khỏi phòng

“Phải xin lỗi Cảnh Phong mới được” tôi thầm nghĩ rồi sắm sửa chẩn bị ra ngoài

Bạn đang đọc Truy tìm của Trần Thị Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.