Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy tìm – Chương 3

Phiên bản Dịch · 1542 chữ

- Cái gì??? Anh nói gì vậy???- tôi hét lên kinh ngạc.

- Anh…

- Chắc cô ấy đi đâu đó thôi, bọn mình cùng đi tìm nhé, cậu đừng hoảng quá như vậy – Tùng Lâm đi lại vỗ lên vai Hoàng Nam an ủi

Cả bọn chia nhau, mỗi người một ngả, chạy đi tìm Phương Nhi

- Hoàng Ngọc. Tôi đi với cậu. dù sao cậu cũng chưa thuộc đường mà – Cảnh Phong đột nhiên lên tiếng

- Cái gì ??? Tôi tròn mắt ngạc nhiên ‘’ cậu ta bị chạm đây hay sao mà bỗng dưng tốt quá vậy’’

Tôi nhíu mày nhìn mấy người còn lại như để chứng thực câu vừa rồi của cậu ta

Cả bọn gất đầu cái rụp

‘’ Ôi chuyện này lạ à nha ‘’

( tất cả mọi người đều đồng ý bởi vì không phải như nó nghĩ mà là cậu ta đi theo để bảo vệ nó. Rất có thể người tiếp theo bị bắt chính là nó. Không biết nhân vật chính của chúng ta có tưởng bở không nhỉ)

Tôi và Cảnh Phong đi đến khu vui chơi tìm kiếm. suốt dọc đường tôi gọi khản cả cổ mà tuyệt nhiên tên Cảnh Phong không gọi tiếng nào. Chỉ lấm lét nhìn xung quanh

- Nè … cậu đi tìm người hay ngắm cảnh vậy??? – tôi bực mình hét lên

… Soạt … xẹt…soạt…một vài âm thanh khì lạ phát ra nơi mấy bụi cây gần đó

Lập tức Cảnh Phong kéo tôi lại gần, ôm tôi lại

- Cậu làm cái gì vậy??? – tôi hỏi thầm kèm theo sự run rẩy. trái tim tôi muốn bay ra khỏi lồng ngực, nhảy nhót điên loạn theo nhịp những tiếng động phát ra từ những bụi cây

- Chúng ta …

Cậu ta chưa kịp nói hết câu thì bất thình lình mấy cái bóng đen thoát bụi bay ra

- CHẠY…- cậu ấy hét lên

Cậu ta kéo tay tôi vụt chạy theo một hướng không có bọn chúng, có lẽ đây là lý do tại sao cậu ta cứ lấm lét nhìn đường nãy giờ

May mà tôi là một đứa suốt ngày cận lực tập chạy để thoát khỏi bọn giang hồ , nên bây giờ mới có thể theo chân tên này chạy nhanh đến vậy. Những lúc thế này thấy cuộc sống ăn mày cũng có ích.hehehe

Đang ngẩn ngơ suy nghĩ. Cảnh Phong đột ngột phanh gấp. Làm tôi va cả vào hắn ta. May mà hắn dang tay đỡ tôi nhanh

Từ trong gốc cây cổ thụ to lớn

Tên cầm đầu hiện ra với 1 bộ dạng thật đáng sợ, hắn bận nguyên cả bộ đen từ đầu đến chân, râu ria xồm xoàm, nước da đen ngăm, hắn ta đội 1 chiếc mũ che đi đôi mắi bí hiểm, tuy không thấy rõ miệng của ông ta ( vì bộ râu che khuất ) nhưng tôi dám chắc ông ta đang nhếch mép cười một cách thật khinh bỉ và trong đầu đang lóe lên một vài ý nghĩ đáng sợ cùng thông điệp ‘’ các ngươi có mọc cánh cũng đừng mong thoát khỏi đội quân hùng hậu của ta, hahaha’’, ông ta phất tay ra hiệu cho bọn tay chân. Bọn chúng thì cứ tiến. còn bọn tôi thì cứ lùi dần về phía sau dù biết rằng bọn chúng cũng đang ở phía sau

”Không được, nhất định không thể thế này được, phải có cách gì thoát thân mới được chứ”

Tay Cảnh Phong siết chặt tay tôi, mồ hôi túa ra đầm đìa điều đó cho thấy ý nghĩ chúng ta có thể đánh lại bọn chúng là hoàn toàn xẹp lép

Bọn kia đã bắt đầu xấn tới nhưng đầu óc tôi vẫn chưa khai sáng được chút nào hết

- Yaaaa…- một lên lao vào Cảnh Phong

Cậu ta một tay giữ tôi, một tay chống trả

- Yaa… – lại một lên nữa lao tới, nhưng là lao về hướng tôi

Tôi bèn quay lại, kiễng chân, xoay một cú ngoạn mục đá vào đầu hắn ta một cú trời giáng, tên đó liền lăn ra bất tỉnh nhân sự

- Cậu biết võ sao – Cảnh Phong quay lại hỏi tôi

- Lưu manh mà không biết võ thì làm sao tôi sống nổi đến bây giờ???

Nhưng tôi vẫn chắc một điều chúng tôi sẽ không thoái nổi, nếu không có ai giúp. Đành cúi đầu xin thượng đế vậy

Hạ thêm vài tên nữa mà chân tôi muốn rụng ra, bọn này lực lưỡng thật, không như bọn lưu manh đánh nhau đầu đường xó chợ với thân hình da bọc xương đánh nhẹ một cái là về nhà nằm nhịn đói cả tháng

Bất ngờ Cảnh Phong hét lên :

- HOÀNG NGỌC, CẨN THẬN…

Tôi còn chưa kịp định hình thì đã bị một tên đánh lén đằng sau, phần đầu đau nhức rồi từ từ thân người không trụ vững mà ngã sụp xuống. trước khi chìm vào hôn mê , tôi nge thấy tiếng súng rền vang. Ôi thượng đế đã nghe thấy lời tôi thỉnh cầu rồi ư…nhưng sao không đến sớm hơn một chút vậy


-Bọn mình nói chuyện một lát – Cảnh Phong kéo Hoàng Nam ra một góc, Tùng Lâm và Thiên Vũ cũng theo sau.

- Mình sẽ đi cứu Phương Nhi – Hoàng Nam nói một câu chắc nịch

- Cậu cứu bắng cách nào, gia nhập vào bọn chúng ư???…bọn mình tuyệt đối không cho phép – Cảnh Phong buông lời đáp trả

- Cô ấy đang ở trong tay bọn chúng, cậu không biết cô ấy sẽ nguy hiểm như thế nào đâu…

- Bọn mình hiểu cậu lo cho Phương Nhi thế nào, nhưng gia nhập vào đó thật sự vô cùng nguy hiểm – Thiên Vũ giải thích

- Đúng vậy chúng ta hãy nghĩ cách đã – Tùng Lâm

- Không còn thời gian đâu – anh ấy giơ đồng hồ lên xem – bây giờ là 7h, và bọn chúng hẹn mình 7h30 phải có mặt mới mong cô ấy an toàn

- Chúng chỉ đang dọa cậu thôi – Cảnh Phong

- Dọa ư…chúng là loại người nói được làm được …cũng như lần bắt cóc Hoàng Ngọc vậy, tớ không thể để mất cô ấy, tớ cần bảo vệ cô ấy – Hoàng Nam hét vào mặt Cảnh Phong

- Nhưng chúng làm vậy chẳng phải mong cậu sẽ thế này à??… cậu phải bình tĩnh chứ,cậu chấp nhận lấy tài năng của cậu cho bọn chúng sử dụng sao??? – Cảnh Phong cũng cao giọng nhắc nhở

- Bình tĩnh ư…tớ không thể…làm sao có thể khoanh tay nhìn người con gái mình yêu đang phải chịu sự sợ hãi, nguy hiểm như thế chứ, dù phải đánh đổi tất cả để bảo vệ cô ấy mình cũng sẽ không hối hận – anh như con mãnh thú kêu gào, sự đau khổ xâm chiếm trái tim, từng đường gân xanh nổi lên trên gương mặt tỏ rõ vẻ bi thương nhưng bất lực…một lát sau anh bình tĩnh lại, khàn giọng nói với cả bọn:

- Xin hãy bảo vệ em gái mình. Đừng để em ấy phải chịu tổn thương nữa…

Nói xong anh xoai người bỏ đi

- Anh…

Bước chân anh khựng lại, xoay đầu nhìn tôi. Tôi vội vã chạy lại ôm chầm lấy anh. Phải, tôi đã tỉnh và nghe thấy tất cả những gì họ nói

-Hứa với em phải mạnh khỏe và quay về – Từng viên pha lê trong suốt rơi xuống gò má của tôi. Trên khóe mi anh cũng đã ướt đẫm

- Ừ. Anh hứa…nhưng em giúp anh một chuyện được không??? – Anh hôn lên mái tóc và nói với tôi. Tôi gật đầu thay cho câu trả lời

- Giúp anh đi học…anh sợ những cổ đông khi nghe tin anh bỏ đi, sẽ gây khó dễ cho ba chúng ta – anh nhỏ nhẹ

Tôi giương đôi mắt to tròn đã phủ một màn nước lên nhìn anh, bắt gặp đôi mắt mong đợi đang nhìn mình, tôi mạnh giạn gật đầu :

- Nhất định phải quay về với em. – Tôi thủ thỉ bên tai anh ấy

Anh buông tôi ra, lau nhẹ hàng nước mắt và nhẹ nhàng hôn lên trán tôi

- Nhất định…- anh mỉm cười dịu dàng nói với tôi

- Khi nào anh mới có thể quay về vậy???- tôi hỏi trong tiếng nấc nghẹn ngào

Anh hơi bối rối. nhưng chỉ một lát sau, anh nhìn thẳng vào mắt tôi nói

- Anh sẽ sớm quay lại thôi…

Sau đó anh nhìn lại các bạn, ánh mắt cầu khẩn nhìn họ, nói với tôi

- Các cậu ấy sẽ giúp em…

Dứt lời anh quay đi

Tôi vội vàng bước thêm mấy bước, mong níu giữ anh lại một chút, nhưng một bàn tay ai đó đã nắm tay tôi lại. tôi nhìn bóng anh đi khuất mà thì thầm một câu

- Bảo trọng…

Bạn đang đọc Truy tìm của Trần Thị Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.