Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tu luyện linh nhãn 1

Tiểu thuyết gốc · 1783 chữ

Trần Thiên ngồi điều tức ở trong phòng và thầm nghĩ:

- Hiện tại, mình có 10 điểm chuyên cần và 1 linh thạch sơ phẩm. Không phải là 7 viên linh thạch sơ phẩm mới đúng.

- Nếu vậy, mình đã có được 9 viên Ích Cốc Đan. Bây giờ, mình chỉ còn thiếu một viên nữa.

Suy xét một cách cẩn thận, hắn quyết định không đi làm nhiệm vụ. Bởi vì trong khoảng thời gian 2 tháng tu luyện nội công, hắn nhận được thêm 4 viên linh thạch.

Vấn đề lương thực đã được giải quyết, Trần Thiên ra dòng suối và bắt đầu tu luyện nội công.

- Tiếng “bùm ~bùm…chát~ chát” lập tức vang vọng khắp con suối.

Chớp mắt một cái, 2 tháng nhanh chóng trôi qua.

Một người thanh niên cởi trần áo đang nhìn ngắm cơ thể của mình ở trong nước.

Người thanh niên này chính là Trần Thiên.

Trong 2 tháng này, đan điền của hắn đã tích tụ đủ nội công.

Vì luyện tập với cường độ khắc nghiệt và nặng nhọc, nên cơ thể của hắn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Tay chân của hắn to ra và xuất hiện từng bó cơ bắp. Ở bụng, các bó cơ cũng bắt đầu nổi lên và tạo thành 6 cục.

Nước da của hắn cũng không có gì thay đổi. Tuy nhiên, chiều cao của hắn đã tăng chóng mặt.

2 tháng trước, hắn chỉ cao 1m7. Nhưng hiện tại, hắn đã cao 1m8. Điều này làm cho Trần Thiên cực kỳ bất ngờ.

Theo như kiến thức mà hắn đã tiếp thu, một con người khi trên 22 tuổi thì đã ngừng phát triển về chiều cao tự nhiên.

Nhưng năm nay, hắn đã 25 tuổi. Chỉ sau 2 tháng luyện tập, chiều cao của hắn lại một lần nữa tăng thêm một mảng lớn.

Sau hồi ngắm nghía cơ thể của mình, Trần Thiên đứng lên và mặc chiếc áo cũ vào.

Không biết chiếc áo này được làm từ loại vải gì, nhưng sau khi mặc nó vào thì hắn vẫn cảm thấy cực kỳ vừa vặn.

- Đã đến lúc tu luyện linh nhãn.

Thầm nhủ xong, Trần Thiên chầm chậm đi tới Quảng Trường.

Sau 2 tháng, cảnh vật ở đường đi cũng không có gì thay đổi. Những sư huynh, sư đệ đi ra đi vô cực kỳ tấp nập.

Lách qua đám người, Trần Thiên nhanh chóng đi tới Tiên Các.

Bước lên tầng 2, âm thanh tang thương của năm tháng vang lên:

- Ngươi cần gì ?

Nghe được thanh âm này, Trần Thiên cúi người xuống và cung kính đáp:

- Đệ tử muốn nhận linh thạch hàng tháng.

Lập tức, âm thanh tang thương vang lên:

- Tên và cảnh giới của ngươi ?

- Đệ tử tên là Trần Thiên là luyện khí tầng 1.

Trần Thiên vừa dứt lời, 10 viên linh thạch sơ phẩm lập tức bay đến trước người của hắn.

Nhìn thấy những viên linh thạch này, hắn nói tiếp:

- Đệ tử muốn dùng 10 viên linh thạch này và 10 điểm chuyển cần đổi sang hết Ích Cốc Đan.

- Được!

Khi thanh âm tang thương vừa dứt, 10 viên linh thạch đang bay lơ lửng ở trước mặt của hắn lập tức biến mất.

Tức khắc, 12 viên Ích Cốc Đan lập tức xuất hiện.

Nhận lấy những viên đan này, Trần Thiên cung kính nói:

- Đa tạ trưởng lão! Đệ tử xin cáo từ!

Sắc mặt của hắn không nóng không lạnh nhanh chóng lùi ra bên ngoài.

Khi thấy Trần Thiên đã đi, âm thanh tang thương này lại một lần nữa vang lên:

- Tên đệ tử này có chút kỳ lạ.

….

Trở về nhà, Trần Thiên không vội vã tu luyện linh nhãn ngay lập tức. Ngày hôm nay, hắn cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt.

Sáng ngày hôm sau, Trần Thiên thức dậy cực kỳ sớm.

Ở kiếp trước, bước đầu tiên này đối với hắn cực kỳ gian nan. Sự tập trung cực độ của hai mắt không phải muốn là được. Hắn phải trải qua đắng cay ngọt bùi và tiêu tốn thời gian dài mới bước vào được cấp độ này.

Tuy nhiên do có kinh nghiệm từ kiếp trước, nên hắn đối cảnh giới này không còn lạ lẫm gì.

Theo những gì trong Bát Môn lưu truyền lại, linh nhãn có rất nhiều loại. Mỗi loại sẽ có các tác dụng riêng và được xếp theo thứ tự từ thấp đến cao là Hoàng, Huyền, Địa, Thiên.

Ví dụ như ở kiếp trước, hắn đạt được Bạch Nhãn. Đây là linh nhãn có phẩm chất Huyền, là loại linh nhãn tầm trung. Ngoài việc thấy được các huyệt đạo để mở các cổng trong Bát Môn thì nó còn nhìn thấu được một số ảo cảnh, vật giả, huyễn thuật…

Loại linh nhãn mà người tu luyện nhận được sẽ phụ thuộc vào vật mà kẻ đó giành sự tập trung.

Trần Thiên thoáng nhắm mắt lại suy nghĩ:

- Kiếp trước, mình tên là Thổ. Vậy nên mình mới nhìn chằm chằm vào mảnh đất ở dưới chân và đạt được Bạch Nhãn.

- Tác dụng của Bạch Nhãn hầu như chả giúp ích gì đến sức mạnh của mình. Mình cần phải tìm kiếm một loại linh nhãn khác.

Ở thế giới kiếp trước, rất hiếm người tu luyện huyễn thuật và ảo cảnh. Nên Trần Thiên mới tỏa ra như thế. Cơ hồ về sau, hắn chưa bao giờ sử dụng tác dụng nhìn thấu của Bạch Nhãn.

- Còn kiếp này, mình tên là Thiên. Mình sẽ nhìn vào bầu trời. Liệu linh nhãn mà mình đạt được sẽ là gì ?

Vừa nghĩ tới đây, hai mắt của Trần lóe sáng lên.

Đã xác định được vật cần giành sự tập trung cực độ, hắn nhanh chóng chuẩn bị sữa ong chúa và Ích Cốc Đan.

Sau khi đã chuẩn bị mọi thứ hoàn tất, Trần Thiên đi tới cạnh bờ suối và ngồi trên một tảng đá gần đó.

- Róc rách~ róc rách~ róc rách….

- Chít ~chít ~chí…

Tiếng nước chảy, tiếng chim kêu, tiếng lá cây lay động tạo nên một loại âm thanh phức tạp vang vọng khắp núi rừng.

Có lẽ đối với người khác, lựa chọn của hắn cực kỳ ngu xuẩn.

Họ sẽ đặt ra một số câu hỏi như là:

- Tạp âm to như vậy thì làm sao tập trung cho được ? Ngươi phải tìm một chỗ cực kỳ yên tĩnh mới đúng.

Tuy nhiên, Trần Thiên không nghĩ vậy.

Đối với hắn, những tạp âm này chính là âm thanh của tự nhiên. Đây là thứ thứ thích hợp nhất để tu luyện sự tập trung.

Khi nghe được âm thanh này, người nghe sẽ cảm giác được mình được hòa quyện với thiên nhiên. Đồng thời, nó còn giúp cho tâm trí của họ được thanh thản và thoải mái tránh suy nghĩ những việc khác.

Bên cạnh đó, mùi thơm của hoa cỏ và cây cối cũng giúp cho tâm hồn yên tĩnh và trầm lặng.

Sau khi ngồi lên tảng đá, đầu của hắn ngước lên.

Vì để tránh việc nhìn thẳng Mặt Trời dẫn đến mù lòa, hắn quay người sang hướng Bác.

Hai mắt của hắn mở to ra và nhìn chằm chằm vào phía Bắc của bầu trời.

- Trời hôm nay nhiều mây cực!

Cái nắng gay gắt do Mặt Trời chiếu vào nhanh chóng trôi qua. Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích một tý gì và chỉ nhìn vào chằm chằm vào khung trời ấy.

Mặt Trời từ từ lặn đi và thay vào đó là Mặt Trăng. Từng ngôi sao bắt đầu xuất hiện báo hiệu một buổi tối tuyệt đẹp.

Ánh trăng kết hợp với ánh sáng le lói của các ngôi sao nhanh chóng chiếu sáng thân thể của hắn.

Từng cơn gió lành lạnh lướt qua người của hắn làm cho quần áo tung bay.

Tiếng côn trùng kêu “e…e…e…..e” vang vọng khắp không gian.

Trần Thiên chứng kiến tất cả mọi chuyện, nhưng hắn không quan tâm. Ánh mắt của hắn vẫn mở to và chỉ tập trung vào vùng trời ấy.

Dần dần, Trần Thiên rơi vào trạng thái vong ngã.

Trăng đi, Trời đến! Tuần lễ đầu tiên nhanh chóng trôi qua.

Cánh tay của Trần Thiên cử động và thọc vào người. Một viên Ích Cốc Đan được cầm ra và cho vào miệng của hắn.

Trong khoảng thời gian, hắn chìm đắm trong trạng thái vong ngã nên không thể nhận biết được tình hình xung quanh và thời gian trôi qua.

Mãi tới khi cơn đói khát ập đến, hắn mới tỉnh lại.

Tuy rằng đã trải qua một tuần, nhưng hai mắt của hắn có đôi chút mỏi mệt ra thì không còn việc gì khác.

Nuốt xuống viên Ích Cốc Đan, hắn tiếp tục vứt bỏ tạp niệm và giành toàn bộ sự tập trung của mình vào hai mắt.

Mọi việc cứ lặp đi lặp lại. Thời gian thấm thoát thôi đưa, một tháng đã trôi qua.

Trong một tháng này, hắn đều giành toàn bộ sự tập trung của mình vào hai mắt. Tuy nhiên, hai mắt của hắn vẫn chưa có dấu hiệu mù lòa. Nó vẫn nhìn thấy rõ mọi sự vật và hiện tượng xuất hiện trong khung trời ấy.

Lại nuốt một viên Ích Cốc Đan, Trần Thiên bỗng nghe được tiếng gió thổi mạnh “xào xạc~ xào xạc”.

Bầu trời hôm nay bỗng tối đen một cách kỳ lạ. Hắn không thấy được ánh Trăng sáng, không thấy được ánh sáng le lói của các ngôi sao.

Tiếng côn trùng cũng ngừng kêu. Một cảm giác lành lạnh ập đến.

Trần Thiên cảm nhận được dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Cảm giác này rất mơ hồ. Mặc kệ là đúng hay sai, nhưng vạn nhất là thật thì Trần Thiên cảm thấy cực kỳ không ổn.

Trong khoảnh khắc này, Trần Thiên nhanh chóng bình tĩnh lại và suy tính:

- Khi kẻ này tới, hắn không phát ra bất kỳ động tĩnh gì và mình cũng không thể cảm nhận được. Điều này chứng tỏ một điều rằng, kẻ này là cao thủ và mình chỉ là con kiến. Nếu như kẻ này có ý đồ xấu, mình chắc chắn không thể chạy thoát.

Nghĩ vậy, nên Trần Thiên mặc kệ nguy cơ và tiếp tục việc tu luyện linh nhãn.

Bạn đang đọc Truy Tiên 1 sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.