Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết Kiến Vàng 2

Tiểu thuyết gốc · 1706 chữ

Nhìn thấy những điều này, Trần Thiên lộ ra vẻ hứng thú. Hắn vừa đấm đá bọn kiến cấp 1, vừa nói thầm:

- Ồ! Lớp giáp đất của mấy con kiến cấp độ 2 này giảm tận 60 sát thương. Xem ra, mình phải tiêu tốn thêm một ít thời gian thì mới giết được toàn bộ chúng nó.

Thấy bọn kiến cấp 2 sắp tới, Trần Thiên âm thầm dồn hết lực vào cánh tay phải và nén chúng lại.

- Thốn quyền!

Hư ảnh của con khỉ lập tức tung ra một cú đấm xuyên thấu vào đám kiến cấp 2 này.

Đột nhiên, Trần Thiên nghe được tiếng kêu “chít chít” phát ra từ một con kiến có màu đỏ cam. Con kiến này to gấp hai lần so với bọn kiến cấp 2.

Nghe được âm thanh này, bọn kiến cấp 2 nhanh chóng chạy sang hai bên. Bọn chúng hiểu được âm thanh này đại biểu cho sự nguy hiểm. Tướng quân đang chỉ huy chúng nó.

Cùng lúc đó, cú đấm của Trần Thiên cũng đi xuyên qua bọn kiến cấp 2. Bởi vì chúng nó đã né trước, nên đòn tấn công này chỉ đánh trúng mặt đất.

Mặc dù đã né được sát thương trực diện, nhưng những con kiến cấp 2 này vẫn bị dư âm của Thốn quyền đánh trúng.

Lớp giáp đất lập tức bị vỡ nát và tan biến. Từng đợt khí trắng từ bàn tay của hư ảnh con khỉ tấn công vào thân thể của chúng nó.

Ngay lập tức, từng con số có màu đỏ nằm trong khoảng từ 110 đến 140 xuất hiện và kéo theo đó là thân xác của bọn kiến cấp 2 nằm la liệt khắp nơi.

Đồng thời, trên người của Trần Thiên cũng xuất hiện các con số có màu lam. Nhìn vào các con số này, hắn thầm nghĩ:

- Ồ! Mình nhận có 3 exp. Nhớ không nhầm lúc nãy, mình nhận được tới 12 exp khi giết một con kiến cấp 2, sao bây giờ nó lại ít thế nhỉ ?

- À đúng rồi! Hồi nãy vẫn còn ở cấp độ 1, nên mình được xét vào diện vượt cấp chiến đấu. Chính vì vậy, điểm kinh nghiệm mà mình nhận được mới cao như thế.

- Sau một hồi giết chóc bọn kiến cấp 1, mình đã từ cấp độ 2 thăng lên cấp độ 3. Hiện tại, cấp độ của mình đã cao hơn so với đám kiến cấp 2. Vậy nên, điểm kinh nghiệm mình nhận được sẽ ít hơn rất nhiều so với lúc vượt cấp.

Trần Thiên vừa nghĩ vừa gõ gõ vào đầu của mình.

Tất cả mọi chuyện diễn ra chưa đầy một giây. Tới khi con kiến có đỏ cam lao lên thì đã quá trễ, nó chỉ có thể nhìn từng thuộc hạ của mình hy sinh anh dũng.

- Khônggggggggggg!

- Tên nhân loại, ngươi phải trả giá. Hôm nay, ngươi phải trả giá bằng cái mạng này.

Nếu là lúc bình thường, nó sẽ lựa chọn từ bỏ và tháo chạy. Nhưng hôm nay, nhiều chuyện đã xảy ra làm cho đầu óc của nó không còn được minh mẫn nữa. Vậy nên, máu của nó đã dồn lên tới não, nó quyết định trả thù.

Nghe được tiếng “chít chít” vang to, Trần Thiên từ trong suy nghĩ đi ra và nhìn vào con kiến có màu đỏ cảm đang hì hục bước từng bước tới phía hắn.

Theo mỗi bước chân của nó, lớp đất bên dưới lập tức sụp xuống. Từng tia linh khí ở dưới đất và ở xung quanh được nó hấp thụ. Lớp vỏ của nó cũng càng ngày càng đỏ.

Tức khắc, cả người của nó được bao bọc trong lớp giáp đất màu đỏ.

“Hỏa Nghĩ”.

“Cấp độ: 3”.

“Sinh mệnh: 130/150”.

“Năng lượng: 2/250”.

Vừa thấy được thông tin của con kiến này, Trần Thiên lộ ra một nụ cười lạnh. Hắn biết rằng thủ lĩnh của đàn kiến này đã xuất hiện.

- Oh! Lớp giáp đất chặn được tới 120 sát thương. Ghê nhỉ!

- Vốn dĩ ta định chơi đùa với người một phen, nhưng thời gian không cho phép. Xin lỗi ngươi nhé!

Dứt lời, Trần Thiên lập tức lao lên và tung ra một cước vào cơ thể của con kiến.

Khi chân của hắn chạm vào lớp giáp đất trước ngực của con kiến, nó không tan biến giống như giáp của bọn kiến cấp 1 và cấp 2.

Cùng lúc đó, số 27 đỏ chót hiện lên trên người của con kiến này. Sinh mệnh của nó tụt xuống còn 103/150 giọt.

Thấy lớp giáp đất của con kiến chỉ xuất hiện vết nứt, khuôn mặt của Trần Thiên lộ ra nét bất ngờ.

Phải biết rằng, hắn đang cấp độ 3 và chỉ số “Sức Mạnh” hiện đang có 14 điểm tiềm năng. Lực tấn công của hắn mạnh hơn rất nhiều so với cấp 1 và cấp 2.

- Ăn trọn một đòn trực diện từ mình mà không vỡ giáp, có điều quái lạ.

Trần Thiên đang suy nghĩ thì bỗng nhiên cảm thấy đau rát như bị lửa đốt từ dưới bàn chân ập vào não bộ.

Hắn cúi đầu xuống nhìn thì thấy con kiến này đang cắn bàn chân của hắn. Con số 50 đỏ chót lập tức xuất hiện.

Cảm thấy phát cắn đã trúng đích, Hỏa Nghĩ lập tức nhả miệng ra để cắn phát tiếp theo.

Nhìn vào trong miệng của nó, từng cái răng nanh sắc nhọn đang bao bọc bởi ngọn lửa đỏ cam lồ lộ ra bên ngoài.

Không để cho con kiến thực hiện được ý đồ, Trần Thiên lập tức vung một quyền vào người của nó.

Thấy vậy, Hỏa Nghĩ ỷ vào thân hình nhỏ bé nên đã luồng xuống lòng bàn chân của hắn để né cú đấm này.

Ngay khi né được đòn tấn công của Trần Thiên, nó nhanh chóng kiếm được một cơ hội để ra đòn. Không để thời cơ trôi qua, nó lập tức cắn vào lòng bàn chân của Trần Thiên.

Bị con kiến này cắn lần thứ hai, Trần Thiên không lộ bất kỳ nét bối rối nào. Mặc dù bị phát cắn hành hạ và trừ 50 giọt sinh mệnh, nhưng não của hắn vẫn hoạt động cực kỳ tốt.

Ngay khi con kiến né được cú đấm của hắn, Trần Thiên liền lập tức dậm chân xuống mặt đất thật mạnh.

Vừa cắn xong phát thứ hai, Hỏa Nghĩ đang tỏ ra đắc ý và thỏa mãn thì một cảm giác đè nén ập tới.

- Rầm!

Mặt đất liền lõm sâu xuống bởi cú dậm này.

Ăn trọn cú dậm này của Trần Thiên, lớp giáp đất của nó ngay lập tức vỡ vụn. Sát thương lập tức hiện lên. Sinh mệnh của nó theo đó cũng tụt xuống còn 63/150 giọt.

Đồng thời, số 5 có màu lam cũng hiện lên trên người của Trần Thiên.

Biết rằng Hỏa Nghĩ vẫn còn sống, hắn nhanh chóng nhấc cái chân lên và đạp xuống lần nữa.

Sau khi ăn phát cụ dậm đầu tiên, Hỏa Nghĩ vẫn còn bỡ ngỡ và bị bất ngờ. Nên nó chỉ có thể nằm im dưới mặt đất và chịu đựng cú đạp thứ hai.

- Rầmmm!

Cú đạp này của hắn mạnh hơn rất nhiều. Bên cạnh đó, lớp giáp đất của Hỏa Nghĩ cũng đã bị vỡ vụn. Chính vì vậy, cả cơ thể của nó lập tức tan xương nát thịt trước uy lực của đòn này.

Sinh mệnh của nó lập tức trở về 0 giọt. Điều này đồng nghĩa với việc nó đã chết.

Nhìn thấy hai con số 5 có màu lam hiện lên, Trần Thiên nói thầm:

- Cuối cùng, mình đã giải quyết xong thứ phiền toái nhất.

Dứt lời, hắn giương mắt liếc nhìn xung quanh. Rất nhanh chóng, ập mắt của hắn chỉ toàn xác chết của đàn kiến vàng.

Xung quanh của hắn lúc này không còn bóng dáng của bất kỳ một con kiến còn sống nào.

Không biết từ lúc nào, những con kiến may mắn còn sống sót đã chạy trốn biệt tăm biệt tích.

Thấy vậy, Trần Thiên nói thầm:

- Xem như các ngươi thức thời. Các ngươi nên biết ơn những cấp trên của bọn bay đi. Nếu như không có bọn chúng hy sinh anh dũng để các người đào thoát, thì hôm nay bọn bay cũng đừng mong thoát được khỏi tay của ta.

Đột nhiên, hai con số 1 có màu đỏ hiện lên từ vết cắn của Hỏa Nghĩ.

Nhận thấy sinh mệnh bị hao hụt, hắn lập tức cúi đầu xuống nhìn thì thấy miệng của hai vết thương đang bị đốt cháy.

Một mùi khen khét từ thịt theo đó cũng bốc lên.

Nhìn thấy vậy, Trần Thiên nhanh chóng dập ngọn lửa đi. Nhưng không được, ngọn lửa này dường như vĩnh hằng. Hắn cố dập mãi nhưng chúng nó vẫn không tắt.

Cứ vài chục giây trôi qua, sinh mệnh của hắn lại hao hụt thêm 1 giọt. Hiện tại, sinh mệnh của hắn còn 250/360 giọt.

- Chết tiệc! Sao số của mình toàn dính tới mấy cái hao mòn sinh mệnh từ từ như thế này ?

Sau khi chửi thầm, hắn nhanh chóng nghĩ đối sách:

- Bây giờ, mình chỉ còn có một cách duy nhất để giải quyết tình trạng này.

- Đúng! Chính là thịt heo rừng.

Ở lại nơi này không còn ích lợi gì, Trần Thiên dồn hết lực vào hai chân và nhanh chóng chạy ra ngoài bìa rừng để tránh những con yêu thú khác.

Khi hắn chạy ra tới địa bàn hoạt động của heo rừng, Trần Thiên thở dài một hơi và lộ ra nét mỏi mệt khi nghĩ lại những chuyện đã xảy ra kể từ khi hắn tỉnh lại.

Cùng lúc đó, trời cũng dần sáng. Ngắm nhìn mặt trời đang le lói ở phương xa, hắn quyết định nằm nghỉ một chút rồi mới đi săn heo rừng.

Bạn đang đọc Truy Tiên 1 sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.