Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt ong chúa

Tiểu thuyết gốc · 1787 chữ

Trần Thiên nhắm mắt lại và bắt đầu lục lọi ký ức của mình. Hắn nói thầm:

- Hy vọng cỗ thân thể này có thể tu luyện được linh nhãn.

Dựa theo ký ức ở kiếp trước, hắn muốn tu luyện được Bát Môn Độn Giáp cần phải có linh nhãn.

Người sở hữu linh nhãn có thể nhìn xuyên thấu và thấy được các ô huyệt đạo ở trong cơ thể.

Các ô huyệt đạo này có rất nhiều bí mật.

Ở kiếp trước, hắn chỉ tập trung tu luyện thể thuật. Vậy nên, hắn chỉ có thể biết được tác dụng của tám huyệt đạo.

Mỗi ô huyệt đạo này sẽ tương ứng với mỗi cánh cổng của Bát Môn.

Sau một hồi lục lọi trí nhớ, Trần Thiên cũng nhớ lại được phương pháp tu luyện linh nhãn.

Muốn luyện được linh nhãn, người đó cần phải có nội công và sữa ong chúa. Cách thức tu luyện đòi hỏi sự kiên trì và nhẫn nại. Nếu người đó không thể chịu đựng được hoặc thiếu một trong hai yếu tố ở trên, thì hai mắt của hắn chắc chắn sẽ bị mù.

Đầu tiên, hắn cần phải khiến cho hai mắt của bản thân tập trung cao độ trong thời gian dài. Và trong khoảng thời gian này, hắn tuyệt đối không được nháy mắt. Khi hai mắt không còn thấy được gì nữa, hắn có thể chuyển sang bước thứ hai.

Thứ hai, hai mắt của hắn cần phải được nhỏ sữa ong chúa trong khoảng 1 tuần sau đó.

Thứ ba, hắn phải dùng nội công để tu bổ cho hai mắt sau mỗi lần nhỏ sữa ong chúa. Sau khi hoàn thành bước này, hắn sẽ sở hữu được linh nhãn.

Muốn luyện ra được nội công, người đó cần phải có tâm pháp. Tâm pháp này chắc chắn phải là loại dùng để hấp thụ những linh khí trong tự nhiên. Sau quá trình luyện tập võ nghệ, những linh khí này sẽ được chuyển hóa thành nội công và lưu trữ ở trong đan điền.

Ở điều kiện này, Trần Thiên không cần phải lo lắng về vấn đề nội công. Vì cảnh giới của hắn là Luyện Khí tầng 1, nên hắn đã có thể hấp thụ được linh khí trong tự nhiên. Vậy nên, hắn chỉ cần luyện tập võ nghệ thì sẽ có được nội công.

Trần Thiên cũng không vội vã tu luyện linh nhãn. Trước tiên, hắn cần phải đi tìm kiếm sữa ong chúa.

Cũng may tư chất kém, nên chủ nhân của cỗ thân thể này không phải thuộc dạng khổ tu. Hắn ta thường xuyên đi tới quảng trường để tiếp nhận các nhiệm vụ ở trong tông môn.

Điều quan trọng là, hắn ta biết được có một tổ ong mật ở đồi núi phía Nam. Tổ ong mật này đã sinh sống ở đó được sáu tháng rồi.

Để đến được vị trí của tổ ong, Trần Thiên chỉ cần đi dọc theo bờ suối là có thể tới nơi.

Đã định vị được mục tiêu, Trần Thiên lập tức đứng lên và bước đi ra ngoài.

Sau khoảng một giờ đi bộ dọc theo bờ suối, Trần Thiên cũng đã đến được vị trí của tổ ong.

Ánh mắt của hắn liếc nhìn các táng cây ở xung quanh. Rất nhanh chóng, một tổ ong mật to gấp đôi thân người hiện ra.

Vì đã luyện khí tầng 1, nên Trần Thiên không cần sợ những cú chích của loại ong mật tầm thường này.

Tuy nhiên để tránh các phiền phức có thể xảy ra, hắn quyết định dùng biện pháp lấy mật của người dân bình thường.

Trần Thiên bắt đầu bẻ các cành cây tươi và quấn thành một cục giống như cây chổi. Sau đó, hắn nhặt các cành lá khô và quấn quanh chúng ở bên ngoài cây chổi này.

Tiếp đến, hắn dùng đá lửa đánh vào nhau.

- Cạch! Cạch! Cạch!

Rất nhanh chóng, ngọn lửa bùng lên ở đầu cây chổi.

Cháy được tầm 1 phút, Trần Thiên quạt lên quạt xuống vài cái.

Vì đã cháy hết các lá khô, nên ngọn lửa rất nhanh chóng bị tắt đi. Theo đó, từng luồng khói trắng cũng bắt đầu bốc lên ở đầu cây chổi.

Nhìn thấy như vậy, Trần Thiên càng tự tin hơn trong việc bắt ong chúa và lấy mật ong.

Hắn đi tới gốc cây đang chứa tổ ong. Sau đó, hắn cầm cây chổi quạt quạt vài cái.

Mục đích của việc này nhằm làm cho luồng khói bốc lên cao và khiến cho lũ ong không dám bay xuống.

Nhận thấy có kẻ xâm nhập, lũ ong bắt đầu rục rịch. Nhưng khi bay xuống, bọn chúng gặp phải đám khói trắng bốc lên. Điều này khiến cho chúng bị cay mắt. Rất nhanh chóng, từng con ong rơi "bịch ~ bịch" xuống đất vì bị mất phương hướng.

Thấy thời cơ đã đến, Trần Thiên từ từ leo lên táng cây. Đi tới đâu, hắn quạt khói tới đó.

Rất nhanh chóng, hắn đã leo lên gần tới cái tổ ong. Chỉ cần vươn tay ra, Trần Thiên có thể chạm vào chúng nó.

Tuy vậy, nhưng Trần Thiên không hấp tấp. hắn cầm cây chổi đang bốc "nghi ngút" khói hướng về phía cái tổ ong. Tức khắc, một đám ong đang bám trên tổ bị rớt xuống. Nhận thấy có kẻ địch tấn công, chúng bắt đầu bay ra và quây khắp xung quanh người Trần Thiên. Nhưng bọn nó lại không thể tấn công hắn.

Sau một hồi xua đuổi, tổ ong dần thưa thớt. Ngay lập tức, Trần Thiên phát hiện ra một con ong khác biệt so với tất các con còn lại.

Con ong này to gấp bốn lần so với một con ong bình thường và nó có họa tiết sặc sỡ hơn. Phần đuôi của con ong này thì đang căng mọng nước màu vàng.

- Mày đây rồi!

Biết đây là ong chúa, Trần Thiên không chần chừ. Hắn lập tức vươn tay ra và bắt lấy nó này.

Khi tay của Trần Thiên nắm vào thân của con ong, cái đuôi của nó lập tức chích vào ngón tay cái của hắn.

Một cảm giác đau đớn và nhức nhói từ vết chích ập vào não bộ của Trần Thiên.

- Chết tiệc! Con ong này không phải loài bình thường.

Biết rằng có rủi ro xảy ra, hắn lập tức bóp nát đầu con ong chúa này và bỏ nó vào trong người.

Nhìn vào vết chích ở ngón tay cái, hắn thấy được từng luồng khí màu đen theo mạch máu từ từ lan rộng ra.

Tức khắc, hắn cảm thấy hai mắt mờ dần đi. Cơn đau nhức thì càng ngày càng dữ dội hơn. Nhịp hít thở của hắn cũng càng ngày càng nặng dần.

Rất nhanh chóng, ý thức của Trần Thiên lập tức mất đi.

Không còn ý thức điều khiển, thân thể của hắn theo đó cũng ngã từ trên cây xuống.

Bỗng chốc, một luồng gió tiến đến bao bọc lấy cả người đang ngã của Trần Thiên. Sau đó, luồng gió này đưa hắn nằm xuống mặt đất một cách nhẹ nhàng.

- Hừ.. Luyện Khí tầng 1 mà cũng dám đi bắt Ong Mật do ta nuôi dưỡng. Kẻ này chán sống rồi sao ?

Theo giọng nói phát ra, hình bóng của một mỹ phụ tầm khoảng 30 tuổi xuất hiện.

Nhìn Trần Thiên gục dưới mặt đất, mỹ phụ lập tức vươn tay ra. Một viên đan dược lập tức bay vào trong miệng của hắn.

Khi đan dược đã bị hắn nuốt xuống bụng, chất độc màu đen ở cánh tay ngừng phát tán và bắt đầu giảm dần.

Hai mắt của Trần Thiên hơi run rẩy. Cơn đau từ từ giảm bớt. Hắn mở mắt ra và nhìn mỹ phụ ở trước mặt.

Biết đây là người đã cứu mình, Trần Thiên đưa tay ra trước và nói:

- Cảm tạ ơn cứu mạng của tiền bối.

Nghe thấy thanh âm suy yếu của hắn, mỹ phụ lạnh lùng nói:

- Ngươi là ai ? Tại sao lại dám bắt Ong Mật do ta nuôi ?

Nghe vậy, Trần Thiên giật mình. Não của hắn lập tức nhảy số. Sau đó, hắn nói:

- Bẩm tiền bối! Ta tên là Trần Thiên và là đệ tử của Thanh Phong môn. Cứ nghĩ loài ong mật này là loài bình thường và vô chủ, nên ta mới mạo muội đi lấy mật. Xin tiền bối thứ tội!

Mỹ phụ trĩu môi một cái và nói:

- Ta đương nhiên biết ngươi là đệ tử Thanh Phong môn. Nếu ngươi là kẻ xa lạ, ta mới lười cứu người.

Thấy Trần Thiên gãi gãi đầu, mỹ phụ nói tiếp:

- Ong này không khác gì so với loài ong mật bình thường là mấy. Nhưng vì thường xuyên hấp thụ phấn hoa ở trong Dược Viên, nên phần đuôi kim của bọn chúng đã sinh ra độc tố chết người.

- Đừng nói là tên luyện khí tầng 1 như ngươi, cho dù là luyện khí tầng 3 cũng bị bọn chúng độc chết.

Nghe mỹ phụ nói vậy, Trần Thiên thầm rùng mình. Hắn thầm nhủ:

- Haizzz! Người tính không bằng trời tính.

Thấy Trần Thiên há hốc mồm, mỹ phụ mỉm cười nói:

- Được rồi! Lần này ta tạm tha thứ cho ngươi. Kể từ bây giờ, cấm ngươi lảng vảng ở khu vực này. Ngươi đi đi.

Trần Thiên hồi phục tinh thần, hắn đứng lên và cáo từ mỹ phụ:

- Trần Thiên một lần nữa cảm tạ tiền bối. Nếu tiền bối cần việc gì, thì người có thể đến tìm ta. Nhà của ta cách con suối này khoảng 1 giờ đi bộ.

Nghe vậy, mỹ phụ xì cười lên một tiếng. Bàn tay mềm mại và trắng noãn của nàng lập tức đưa lên và che đi miệng của mình.

Nhìn thấy biểu cảm của mỹ phụ, Trần Thiên biết rằng nàng ta đang khinh thường thực lực của mình.

Hắn không nói gì nữa và lập tức rời đi.

Nhìn bóng lưng của Trần Thiên từ từ khuất dần đi, mỹ phụ nói thầm:

- Luyện khí tầng 1 bé nhỏ mà cũng dám nói chuyện như vậy ở trước mặt ta.

Bỗng chốc, ánh mắt của nàng nhìn về hướng tổ ong. Khuôn mặt kiều diễm của nàng dần dần trầm xuống.

-Trần Thiên a Trần Thiên! Ta sẽ ghi nhớ rõ ngươi.

Bạn đang đọc Truy Tiên 1 sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.