Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tin tức của Tiên

Tiểu thuyết gốc · 1670 chữ

Quay lại 5 phút trước!

Kể từ khi biết được rằng không gian này chính là não của bản thân, Trần Thiên đã có dự định giết con bé.

Nếu để con bé ở trong não của hắn, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Vậy nên cách tốt nhất, con bé phải chết.

Nhưng vì muốn tìm cách thoát khỏi không gian này và thu thập thêm thông tin, nên Trần Thiên mới kiên nhẫn cho tới bây giờ.

Bị hắn bóp chặt cái cổ, Khả Ái bắt đầu vùng vẫy và dãy dụa một cách dữ dội. Cô bé dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể phát ra thành tiếng.

- Áaa…a

Trần Thiên dùng hết sức lực vào cánh tay này.

Trong chớp mắt, cái cổ bé nhỏ của Khả Ái lập tức bị bóp cho vặn vẹo. Khuôn mặt của cô bé đỏ bừng lên vì thiếu dưỡng khí. Cả người thì dần dần co cứng lại. Hai mắt của cô bé thì trợn trắng lên.

Sau 10 phút siết chặt, Trần Thiên xác nhận rằng tiểu yêu tinh này đã chết. Vì vậy, hắn thả lỏng bàn tay ra.

Khi thân xác của tiểu yêu tinh vừa rơi xuống nền, một cơn gió nhẹ không biết từ đầu ập tới.

Tức khắc, cả cơ thể của Khả Ái động đậy. Đôi mắt của cô bé dần có hồn trở lại và nhìn chằm chằm vào Trần Thiên.

Cái cổ bị hắn bóp méo xẹo lập tức hồi phục như cũ, dường như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Chứng kiến tất cả mọi chuyện, Trần Thiên cực kỳ chấn động. Hắn chắc chắn con bé đã chết. Nhưng chuyện trước mắt là như thế nào ? Không một ai giải thích cho hắn biết.

Sau khi đã hồi phục hoàn toàn, Khả Ái nở một nụ cười đầy nham hiểm và nói:

- Chủ nhân ác quá. Chưa gì, người đã muốn giết nô tì rồi.

Giọng nói này cực kỳ ngọt và dường như không có một xíu oán hận nào ở trong đó.

Dường như, mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là sự ảo tưởng của Trần Thiên.

Nghe thấy tiểu yêu tinh nói, Trần Thiên từ trong cơn chấn động hồi phục. Hắn liền quát to:

- Vì sao ngươi có thể sống lại ?

- Hihi! Chủ nhân đã quên lúc nãy nô tì nói rồi. Vậy thì để nô tì nhắc lại cho chủ nhân. Nếu phá hoại không gian này, cả nô tì và chủ nhân đều chết. Điều này có nghĩa là nô ti có mối quan hệ mật thiết với không gian này. Chừng nào không gian này còn thì nô tì bất tử!

Khả Ái vừa nói vừa thọc tay ra sau gãi gãi cái mông của mình.

Dựa theo dự tính của hắn, tiểu yêu tinh này sẽ không nói thật. Nhưng sau khi nghe được con bé nói, Trần Thiên giật mình.

Hắn không ngờ được rằng đáp án sẽ là như vậy. Đáp án này khả năng cực cao là sự thật. Nét mặt của hắn dần thả lỏng đi đôi chút.

- Dựa theo những gì đã xảy ra, mình dám chắc lời của con bé là thật. Nếu vậy thì mình không cần lo về vấn đề tính mạng nữa rồi.

Nghĩ vậy, Trần Thiên lạnh lùng nói:

- Ngươi không oán hận ta ?

Thấy biểu cảm của hắn dần thả lỏng, Khả Ái nở một nụ cười lém lỉnh đáp:

- Bởi vì, người là chủ nhân của nô tì mà.

Trần Thiên chịu thua trước dáng vẻ của tiểu yêu tinh này. Hắn lạnh lùng quát to:

- Ta mặc kệ sứ mệnh hay không sứ mệnh. Ta không phải là con cờ của các ngươi. Vận mệnh của ta là do ta nắm giữ, kể cả ông trời cũng vậy!

Nghe thế, Khả Ái thu liễm nụ cười đi và thay vào đó là sắc mặt lạnh lùng. Khả Ái âm u nói:

- Chẳng lẽ, chủ nhân không sợ chủ thượng lấy lại tính mạng của mình ư ? Người không sợ, nhưng nô tì sợ chết à.

- Hừ! Có giỏi thì kêu hắn giết ta đi.

Trần Thiên thách thức nói.

Thấy vậy, Khả Ái lại nở một nụ cười nham hiểm. Sau đó, cô bé lập tức đáp:

- Hihi! Chủ nhân thật thú vị. Ngay cả cái chết mà chủ nhân cũng không sợ. Aiiii da, nô tì thật không biết có vật gì ở trên đời này làm cho chủ nhân sợ không nhỉ ?

Sau vài giây xoa xoa hai bên thái dương của mình, Khả Ái la lên:

- Ah! Có rồi..Chẳng lẽ chủ nhân không muốn gặp lại Tiên ?

Khi cái tên Tiên được cất lên, khuôn mặt của Trần Thiên liền khẽ biến.

Giấu đi sắc mặt của mình, hắn lạnh lùng nói:

- Đừng bao giờ dùng tin tức của Tiên đến uy hiếp ta. Ngươi nghĩ rằng không có các ngươi, ta không tìm được Tiên hay sao ?

- Hihi! Tức nhiên, nô tì tin tưởng chủ nhân có thể tìm được nàng ấy. Nhưng trong bao lâu ?

Khả Ái lại quay trở lại với sắc thái lém lỉnh nói.

- Chuyện của ta không cần các ngươi xía mũi vào. Tạm biệt!

Thấy Trần Thiên chuẩn bị rời đi nơi này, Khả Ái lập tức nói:

- Tiên hiện tại đang sống không bằng chết.

Trần Thiên đang chuẩn bị hô “khắc xuất” thì nghe thế. Hắn lập tức quát to lên:

- Ngươi nói cái gì ? Tiên bị làm sao ?

Thấy dáng vẻ đầy sốt ruột của Trần Thiên, Khả Ái mỉm cười đầy thỏa mãn. Cô bé liếm liếm cái răng nanh của mình và nói:

- Nếu như chủ nhân không đến kịp, nô tì oe rằng người sẽ vĩnh viễn không thể gặp được nàng. Thậm chí, cả kiếp sau, kiếp sau nữa cũng thế. Bởi vì, nguyên thần của nàng đã hồn siêu phách lạc.

Khi nghe được những lời này, Trần Thiên lập tức lao tới trước mặt của tiểu yêu tinh. Hai tay của hắn đặt lên vai của cô bé và hét lên:

- Ngươi nói mau. Nàng rốt cuộc bị sao ? Hiện tại nàng đang ở đâu ?

Bị lắc lư như thế, nhưng Khả Ái vẫn bình tĩnh đáp:

- Hihi cái đó thì nô tì cũng không rõ. Sau khi phục hồi được một ít ký ức, nô ti mới biết tin tức về nàng ta. Có lẽ sau khi phục hồi nhiều ký ức hơn, nô tì có thể biết nàng ta đang ở đâu.

Nghe rõ từng chữ của con bé nói, Trần Thiên càng nôn nóng hơn. Hắn lạnh lùng nói:

- Làm cách nào để ngươi có thể phục hồi được ký ức ? À đúng rồi. Là máu của ta có đúng không ?

Khả Ái lè lưỡi của mình ra liếm liếm khi nghe thấy hắn nói như vậy. Dường như đã biết phần thắng thuộc về mình, cô bé mừng rỡ đáp:

- Máu của chủ nhân cũng ngon đó, cũng có tác dụng đấy. Nhưng nó lại không có tác dụng trong việc giải phong ấn ký ức của nô tì.

- Vậy rốt cuộc bằng cách nào ngươi có thể phục hồi được ký ức. Ngươi mau nói đi?

Trần Thiên nôn nóng hỏi. Hắn biết rằng tiểu yêu tinh này đã nắm được nghịch lân của hắn. Vậy nên, hắn không cần thiết phải che dấu nữa.

Thấy thế, Khả Ái đưa một ngón tay ra trước mặt của Trần Thiên và đáp:

- Chỉ có một cách duy nhất. Trước tiên, chủ nhân cần nghe hết rõ những điều mà nô tì nói đã.

Thấy con bé dường như đang thử thách độ kiên nhẫn của hắn, Trần Thiên bồn chồn nói:

- Ngươi nói đi. Ta nghe!

Thấy chủ nhân của mình nóng như chảo dầu, Khả Ái cười hì hì đáp:

- Lúc nãy chủ nhân cũng đã nghe qua rồi. Vì để bù đắp những mất mác do việc lựa chọn sai thân thể dẫn tới chủ nhân không thể tu luyện nhanh, chủ thượng quyết định ban cho chủ nhân một hệ thống.

Chuyện này Trần Thiên cũng đã nghe qua lúc nãy. Bây giờ được nghe lại, hắn mới lộ ra vẻ tò mò. Vì vậy, hắn lập tức hỏi:

- Hệ thống ? Hệ thống là cái quỷ gì ?

Nghe thế, Khả Ái lập tức đáp:

- Chủ nhân cứ bĩnh tình nghe hết những điều mà nô tì nói đã. Hệ thống này sẽ giúp chủ nhân mạnh lên. Muốn biết hệ thống là thứ gì thì chủ nhân cần phải chấp nhận sứ mệnh của mình. Có như vậy, hệ thống mới hiện lên.

Nghe tới đây, Trần Thiên quát to:

- Lại là sứ mệnh ? Ta nói rồi, ta không muốn trở thành con cờ của bất cứ kẻ nào. Bản thân của ta sống lại một kiếp này chỉ có một mục tiêu duy nhất đó chính là Tiên. Những thứ khác có hay là không, không quan trọng.

Biết rằng chủ nhân của mình sẽ trả lời như thế, Khả Ái liền nói:

- Nếu như chủ nhân không chấp nhận sứ mệnh của mình. Hệ thống cũng sẽ không hiện. Điều này đồng nghĩa với việc ký ức của nô tì cũng sẽ không được hồi phục. Mà khi ký ức của nô tì không khôi phục, chủ nhân tìm Tiên trong bao lâu ?

Khả Ái ngập ngừng rồi nói tiếp:

- Xin tiết lộ một tin tức cho chủ nhân biết, Tiên không còn bao nhiêu thời gian. Chậm thì một đến hai trăm năm nữa, nhanh thì vài chục năm nữa nàng sẽ hồn phi phách tán. Hihi! Cho dù chủ nhân có tìm thấy nàng ta trước khoảng thời gian này, nô tì oe rằng kết cục của nàng ta vẫn thế.

Bạn đang đọc Truy Tiên 1 sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.