Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về Diệp gia

Tiểu thuyết gốc · 1456 chữ

Sáng tỉnh dậy, định đè người yêu ra rồi làm thêm nháy nữa, nhưng sau cơn sướng thì cơn đau rát do bị phá thân vẫn còn, nên Mị Như không cho Khánh Phong tiếp tục làm chuyện người lớn, cũng thấy thương nàng, nên hắn cũng thôi không đòi hỏi nữa

"Vết thương của chàng như thế nào rồi" Mị Như hỏi.

"Nhờ sự chăm sóc của nàng nên nó đã tốt hơn rất nhiều, ta dự định trở về gia tộc, nàng có theo ta trở về luôn không"

"Được thôi, nếu chàng không chê ta là hồ ly"

"Không chê, dù như thế nào thì nàng đã là đàn bà của ta rồi trừ phi ta chết. Nếu không, nàng mãi mãi là chính thất"

"Òa, như vậy thì tốt rồi, chàng đợi ta, ta trở về thông báo cho Diệp gia một tiếng".

Sau khi thông báo cho Khánh Phong dự định của mình, Mị Như nhẹ nhàng xé rách không gian mà đi. Đúng là thần mà.

Còn lại một mình, Khánh Phong mò mẫm trong bóng tối đi đến cuối hang, bất chợt Khánh Phong phát hiện bên trái có đóm sáng le lói, Khánh Phong từ từ bước tới chạm nhẹ vào vùng sáng, bỗng nghe "Uỳnh... " một tiếng. Không ngờ cuối hang là một cánh cổng đá, Khánh Phong hơi ngẩn ra rồi cũng bước vào.

Khung cảnh bên trong cũng không có gì đặc sắc ngoài ánh sáng lờ mờ từ những lỗ thông hơi, đường đi đầy những viên đá sắc lẹm, nếu không cẩn thận có thể xảy ra án mạng bất cứ lúc nào. Khánh Phong theo đường mòn đi tới, hắn cảm giác được là càng đi càng xuống sâu trong lòng đất.

Cũng không biết là qua bao lâu, cuối cùng Khánh Phong cũng tới cuối đường , trước mặt hắn là chiếc ghế giành cho các ông vua thời cổ đại, trên ghế là một bộ xương với những ánh sáng lờ mờ, trên tay bộ xương là một thanh kiếm gỉ sét. Khánh Phong vừa không ngừng đánh giá xung quanh vừa lo sợ..

"Xin chào người hữu duyên, 500 năm rồi, cuối cùng ta cũng đợi được ngày này"

"Ai... Ai... Ai.. Đ..ang nói chuyện vậy, ta... Ta.... Ta chỉ vô tình đi vô thôi, nếu người không thích ta lập tức liền đi ra" Khánh Phong vừa chắp tay vừa vái lạy bốn phương.

"Ngươi không cần biết ta là ai, ngươi có nhìn thấy thanh kiếm rỉ sét kia không. Chỉ cần ngươi giúp ta một việc, nó là sẽ của ngươi, nó sẽ giúp ngươi có được võ công cả đời của 1 vị thần như ta"

Là thần đó, chỉ cần học được chút da lông bên ngoài thì cũng có thể tự do xưng bá một trời, huống hồ là võ công một đời.

"Được, ngài nói đi"

Nghĩ vậy nên Khánh Phong mạnh dạn đáp ứng.

"Giúp ta tiêu diệt nhà họ Lâm. Cứu vớt thôn trang họ Diệp, ngươi làm được chứ"

"Ta làm được"

"Tốt, trẻ nhỏ dễ dạy. Bây giờ, ngươi cùng với thanh kiếm này thoát khỏi nơi này, nếu không còn tàn hồn của ta, nơi này sẽ sụp đổ. Vị trí cách miệng hang động ba thước kiếm có một hộp sắt. Ngươi hãy tìm lấy nó và rời khỏi đây"

"Được, cảm ơn lão thần, ta sẽ giúp ông hoàn thành công việc"

Khánh Phong mang theo thanh kiếm cũ kỹ rời đi. Vừa bước đến miệng hang động. Thì phía sau lưng chuyền đến hàng ngàn tiếng động long trời lỡ đất. Hang động bắt đầu sụp đổ, không bao lâu nữa sẽ đến chỗ của Khánh Phong .

"Ta phải nhanh chóng tìm ra hộp công pháp đấy. Ba thước, ba thước kiếm là ở đâu thế"

"Ầm, Ầm"

"Aa, đau vậy, đá ở đây tại sao sắc vậy chứ"

"Hang động đã sập đến nơi rồi, nếu không mau đi sẽ bị chôn vùi mất... Haizza, châm cài của Mị Như, tại sao ta lại quên chứ"

Vừa định ra khỏi chỗ nguy hiểm, mặc kệ lời hứa với vị thần, Khánh Phong chợt nhớ lại châm cài tóc của Mị Như vẫn còn trong động thế là hắn liều mạng chạy vào lấy lại chiếc châm, thanh kiếm cũ không đỡ được quá nhiều đá rơi trên đầu, vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại xuất hiện, một thường dân như hắn thì làm sao chịu nổi chứ, nhưng đấy là vật của Mị Như hắn không đành lòng bỏ lại. Chết vì gái là cái chết tê tái mà.

Lúc hắn quay đầu chuẩn bị đi ra, thì tình cờ Khánh Phong thấy được hình hài một chiếc hộp lẫn trong lớp đất đá. Khánh Phong cấy kỹ chiếc châm, mặc kệ đời, hai tay ra sức cào vào lớp đá nhọn dưới chân, mặc cho toàn thân ứa máu, hắn nhất định phải lấy được chiếc hộp quý báu này.

Một khoảng thời gian trôi qua, hang động hoàn toàn sụp đổ, Khánh Phong cuối cùng cũng đã lấy được chiếc hộp kia ôm trong lòng, dù chưa biết trong hộp có những gì nhưng vì lời hứa với một người đã khuất mà Khánh Phong đã phải trả cái giá khá đắt.

"Khánh Phong, ta về rồi đây chúng ta mau đi thôi! " Từ xa, Mị Như hướng về hang động hét lên.

"K.. Khánh.... Khánh Phong ... Ngươi đang ở đâu?" Trước mắt nàng là một đống đổ nát, bóng dáng người nàng thương lại chẳng thấy đâu. Mị Như gào lên trong đau đớn tuyệt vọng, hai tay tụ lực, chim chóc gần đó bay tán loạn, đúng là cơn giận của một vị thần mà, thở một cái cũng đủ diệc sạch mọi loài trong chớp mắt. Dù là đau thương, nhưng nàng không cho phép mình tuyệt vọng, mất đi lý trí, với một thân thần cấp, Mị Như nhẹ nhàng nâng lớp đất đá đang chìm trong lớp bụi kia, bụi dần tan hình ảnh phía trước cũng dần rõ hơn trong mắt nàng, thân hình quen thuộc vất vưởng nằm đó, cũng không rõ là còn sống hay đã chết.

Mị Như mang theo Khánh Phong một lần nữa trở về Diệp gia. Vừa vào cổng làng, Mị Như đã cất tiếng gọi:

"Diệp Ái Lan, cô lấy giúp ta ít nước, chuẩn bị giúp ta một bộ quần áo nam giới luôn nhé"

"Vâng, thưa nữ hoàng" cô gái được gọi là Diệp Ái Lan ngay lập tức chạy đi.

Về phần Mị Như bên này, nhờ vào nguồn linh lực hùng hậu của mình cộng thêm việc sở hữu sinh mệnh lực, Mị Như trực tiếp chuyền vào trong người Khánh Phong lấy về một cái mạng xui xẻo của hắn. Vết thương trên người hắn phục hồi một cách nhanh chóng, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

"Dạ, thưa nữ hoàng cao quý, những thứ người cần đều ở đây ạ" Một người đàn ông khoảng 50 tuổi, tay mang theo một bộ quần áo và một luồng nước đi tới.

"A Phủ, việc của ngươi đã hết, ngươi mau trở về nhà đi, con trai ngươi đang đợi ngươi ở nhà đấy" Diệp Ái Lan vừa giúp Mị Như rửa vết thương vừa nói với A Phủ.

"Vâng, Diệp cô nương"

"Mị tỷ, người này là ai thế? Không phải người từng nói, Diệp gia chúng ta là thôn trang bí mật với người ngoài sao? " A Phủ vừa đi, Diệp Ái Lan liền mở miệng nói ra ghi vấn trong lòng cô đối với Mị Như .

"Ta đi săn thú ngoài suối, tình cờ bắt gặp hắn đang bị thương, nên tiện tay mang hắn về đây, bắt quá ta để hắn cho ngươi làm tệ sai vật cũng nên" Mị Như mặt không đổi sắc trả lời Diệp Ái Lan .

"Tỷ cứ nói đùa, người tỷ mang về, ta như thế nào dám đụng đến. Haha" Diệp Ái Lan cười to trêu trọc.

"Con bé này, ta nuôi ngươi từng này tuổi, để giờ cắn ngược lại ta à! " Mị Như đỏ mặt, khẽ liếc mắt về Diệp Ái Lan .

.......

"Được rồi, không đùa với ngươi nữa, trong khoảng thời gian này, nhờ ngươi chăm sóc cho A Phong giúp ta, ta lên rừng tìm ít thần dược về luyện đan đây" Mị Như hướng Diệp Ái Lan nói.

"Vâng, thưa bệ hạ". Diệp Ái Lan cung kính đáp rồi dìu Khánh Phong về hướng căn nhà của già làng.

Bạn đang đọc Truy cầu sức mạnh sáng tác bởi NguoimetruyenY
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguoimetruyenY
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.