Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệm vụ kỳ ngộ(2)

Tiểu thuyết gốc · 2406 chữ

Vị Thanh Vi Môn tu sĩ kia nghe được người phía trước có tàng bảo đồ, lập tức cất tiếng hỏi Dịch Nguyên Tông tu sĩ: “Đạo hữu có thể giải thích kỹ hơn không?”

Dịch Nguyên Tông tu sĩ bắt đầu kể: “Lúc hai người bọn ta vừa mới xuất hiện ở bên trong huyết sắc mê cung, lập tức bị một cái thượng cổ trận pháp vây khốn. Mà cái thượng cổ trận pháp vây khốn bọn ta, ở bên trong một cái thượng cổ động phủ. Ban đầu hai bọn ta là đối thủ, sau một hồi lâu tranh đấu thì cả hai hợp lực phá vỡ thượng cổ cấm chế.”

Không lâu sau, Dịch Nguyên Tông tu sĩ tiếp tục nói: “Sau ba ngày phối hợp phá vỡ thượng cổ cấm chế, hai người bọn ta thành công tiến vào bên trong động phủ. Cả hai đồng thời phát hiện ra bên trong động phủ có một bộ hài cốt, có hai tấm bản đồ được khắc ở trên hai bộ da yêu thú; mỗi người cầm một quyển, không nghĩ tới bản đồ ở trên hai tấm da thú chính là vị trí chính xác của thượng cổ động phủ. Vị tu sĩ kia lập tức tấn công ta, sau khi cả hai người thoát khỏi động phủ kia.”

Thanh Vi Môn tu sĩ kia nghe xong nhẹ gật đầu, sau đó đối với Dịch Nguyên Tông tu sĩ nói: “Trước mắt chúng ta tiêu diệt vị tu sĩ đến từ Luyện Huyết Môn, sau đó chúng ta cùng nhau đi đến động phủ kia.”

Nói xong, lập tức đi về phía hai người, đi đến bên cạnh Dịch Nguyên Tông tu sĩ. Vị Thanh Vi Môn tu sĩ kia, không lâu sau nói: “Đạo hữu chỉ cần để ý hành động của Luyện Huyết Môn tu sĩ, những chuyện khác giao cho tại hạ là được.”

Vị Dịch Nguyên Tông tu sĩ kia, vốn lấy ra tàng bảo đồ hấp dẫn Thanh Vi Môn đệ tử. Để hắn ra tay đối phó Luyện Huyết Môn tu sĩ, còn mình thì tranh thủ thời gian khôi phục pháp lực, nhằm dễ đối phó tình huống phát sinh.

Nhưng Dịch Nguyên Tông nghe được lời nói quả quyết của Thanh Vi Môn tu sĩ, trong lòng không biết vì sao, nhưng biết mình phải ngăn cản Luyện Huyết Môn tu sĩ. Vì vậy Dịch Nguyên Tông tu sĩ sau đó nhìn chằm chằm vào Luyện Huyết Môn tu sĩ.

Vị Thanh Vi Môn tu sĩ kia, cũng không có nhìn Dịch Nguyên Tông tu sĩ, mà nhìn về phía Luyện Huyết Môn tu sĩ. Giống như Luyện Huyết Môn tu sĩ chính là người, mà Thanh Vi Môn tu sĩ đề phòng.

Vị đệ tử đến từ Luyện Huyết Môn nghe hai người nói chuyện xong, liền biết bản thân mình chạy trốn vào lúc cũng không chạy trốn được. Pháp lực ở trong người của mình, cũng không còn nhiều, chỉ có thể liều mạng. Trong trường hợp bản thân không đấu lại được, hắn sẽ tự bạo pháp thể làm cho kẻ thù vẫn lạc cùng hắn.

Một lúc sau, Thanh Vi Môn tu sĩ dừng lại cơ thể, nhìn Luyện Huyết Môn tu sĩ nói: “Luyện Huyết Môn đạo hữu, pháp lực của ngươi bây giờ không còn nhiều. Vì vậy, ngươi hãy từ bỏ phản kháng đi, ta để ngươi nhẹ nhàng chết. Nếu không từ bỏ phản kháng, ta để ngươi hồn bay phách tán.”

Nói xong, nam tu sĩ lập tức triệu hoán ra một thanh pháp khí có ngoại hình của một dây leo, hồng quang léo lên, sau đó bay về phía Dịch Nguyên Tông tu sĩ.

Dịch Nguyên Tông do mải để ý Luyện Huyết Môn tu sĩ, cho nên không để ý đằng sau mình. Nhưng hắn cảm nhận được nguy hiểm phát ra từ đằng sau, vội vàng sử dụng linh lực hộ thuẫn, sau đó quay về đằng sau nhìn. Hắn kinh ngạc khi thấy Thanh Vi Môn tu sĩ, dùng một pháp khí có ngoại hình giống với dây leo đâm thẳng vào cơ thể của hắn; không lâu sau, hắn từ từ ngã xuống.

Lúc chết hắn vẫn không hiểu vì sao mà Thanh Vi Môn tu sĩ tấn công hắn. Thanh Vi Môn tu sĩ kia, thấy Dịch Nguyên Tông tu sĩ chết không nhắm mắt, cười lạnh một tiếng sau đó nhìn thi thể của Dịch Nguyên Tông tu sĩ nói: “Hai người các ngươi đều phải chết, hai người các ngươi chết rồi thì ta mới có thể độc chiếm toàn bộ đồ vật ở trong thượng cổ động phủ. Ngươi khó đối phó hơn vị Luyện Huyết Môn tu sĩ kia, bởi vì ngươi có con rối hỗ trợ, cho nên ta mới giết ngươi trước.”

Thanh Vi Môn tu sĩ nói xong, liếc mắt nhìn ba con rối nằm trên mặt đất của thung lũng. Do chủ nhân của chúng chết rồi, cho nên chúng đều trở thành vật vô tri.

Thanh Vi Môn tu sĩ đắc ý nhặt lên đồ rơi ở thi thể của Dịch Nguyên Tông tu sĩ, sau đó lấy túi trữ vật của người này. Hắn không cần phải để ý đến Luyện Huyết Môn tu sĩ, vì hắn biết trong vòng nửa khắc Luyện Huyết Môn tu sĩ không thể đem chính mình pháp lực, khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.

Có một thiếu niên lơ lửng ở trên không trung, cách Thanh Vi Môn tu sĩ kia khoảng bốn mươi trượng.

Trên người của thiếu niên này mặc một bộ y phục màu đen, bên hông phải có đeo một thanh trường kiếm. Khuôn mặt của thiếu niên bị một chiếc mặt nạ che dấu, cho nên tu sĩ khác rất khó nhìn thấy khuôn mặt thực sự của thiếu niên. Vị hắc y nhân này chính là Trương Tiêu Phan.

Vị Luyện Huyết Môn tu sĩ kia chính là người đầu tiên phát hiện ra Trương Tiêu Phan, lập tức nhìn Trương Tiêu Phan một lúc. Một lúc sau, trên khuôn mặt của vị Luyện Huyết Môn tu sĩ xuất hiện nụ cười, điều này làm cho Thanh Vi Môn tu sĩ kinh ngạc.

Vị đệ tử này của Thanh Vi Môn thấy đối phương lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, cảm thấy không ổn, vội vàng thả ra thần thức của mình. Không ngờ hắn phát hiện Trương Tiêu Phan đang đứng ở phía sau hắn, hắn lập tức xoay người lại.

Đợi hắn thấy rõ người tới là địch nhân, vẻ mặt ở trên khuôn mặt hắn nhanh chóng thay đổi, từ kinh ngạc chuyển sang cảnh giác.

Từ lúc hắn hiện thân cho đến bây giờ, không đến nửa tiếng, không ngờ đằng sau hắn xuất hiện thêm một người đối địch. Mà người còn là một tu sĩ Trúc Nguyên kỳ, hắn vậy mà không phát hiện được người này. Hắn biết thủ đoạn và thần thức của người này, mạnh hơn hắn mấy lần.

Trương Tiêu Phan vẫn lơ lửng ở trên không trung, không có một động tác nào sau khi xuất hiện.

Một lúc sau, Trương Tiêu Phan nhìn Luyện Huyết Môn tu sĩ ngồi ở trên mặt đất nói: “Luyện Huyết Môn đạo hữu, đạo hữu yên tâm khôi phục pháp lực đi. Chuyện còn lại, giao cho ta giải quyết.” Nói xong, Trương Tiêu Phan lập tức triệu hoán ra một cái pháp bảo, không lâu sau ở trước mặt của Trương Tiêu Phan xuất hiện một toà tháp nhỏ đang lơ lửng ở trên không trung.

Vị Thanh Vi Môn tu sĩ kia thấy Trương Tiêu Phan lấy ra một pháp bảo, nhưng có ngoại hình của một toà tháp, trong lòng lập tức suy nghĩ: “Thân phận của người này không đơn giản. Mình đành phải từ bỏ tàng bảo đồ còn lại, bảo vệ tính mạng của mình mới là quan trọng.”

Thầm nghĩ xong, vị Thanh Vi Môn tu sĩ kia lập tức xoay người chạy trốn. Luyện Huyết Môn tu sĩ thấy Thanh Vi Môn tu sĩ chạy trốn, đôi mắt nhìn về phía Trương Tiêu Phan, nhanh chóng cất tiếng nói: “Thanh Nguyên Tông đạo hữu, nếu để Thanh Vi Môn tu sĩ chạy trốn thành công thì chúng ta khó đoạt bảo vật được.”

Vị Thanh Vi Môn tu sĩ kia chạy trốn được hơn trăm trượng, thấy đối phương không có đuổi theo, trong lòng mừng rỡ.

Hắn đang muốn dùng toàn lực thoát đi nơi này, thì cảnh vật ở trước mặt hắn thay đổi. Từ một cảnh quang hoang mạc, chỉ trong một thời gian ngắn biến thành cảnh quang rừng rậm. Trong lòng của vị Thanh Vi Môn tu sĩ này rất nhanh biết, bản thân mình vậy mà bị một cái trận pháp vây khốn, muốn thoát khỏi trận pháp thì chỉ có thể phá vỡ trận pháp.

Vị Thanh Vi Môn tu sĩ kia nghĩ xong, quyết định phá vỡ trận pháp đang vây khốn hắn. Hắn đột nhiên xông thẳng về phía trước, không lâu sau hắn quay trở lại vị trí ban đầu.

Trương Tiêu Phan thấy đối phương xuất hiện ở trong trận pháp mà hắn đã bố trí, lập tức xoay người nói với Luyện Huyết Môn tu sĩ: “Đạo hữu, đạo hữu hãy khôi phục tu vi trước. Đợi tại hạ tiêu diệt được Thanh Vi Môn tu sĩ kia, chúng ta nói chuyện sau.”

Nói xong, Trương Tiêu Phan lao về phía trận pháp. Luyện Huyết Môn tu sĩ thấy vậy, lập tức khôi phục pháp lực, đồng thời chú ý đến hành động của Trương Tiêu Phan.

Trương Tiêu Phan sau khi xuất hiện ở bên cạnh con rối, mà hắn triệu hoán ra sau khi bố trí xong trận pháp, lập tức tiếp nhận trận bàn ở từ con rối. Hắn nhanh chóng đánh ra một đạo pháp quyết, tên kia ở trong trận pháp di chuyển loạn xạ nhưng vẫn trở lại vị trí ban đầu.

Trương Tiêu Phan xem xong hành động của vị tu sĩ kia, thấy hắn ta vẫn ở trong khu vực trung tâm của trận pháp chạy loạn. Một lúc sau, hắn quyết định dùng một tấm bùa chú tấn công người kia Thanh Vi Môn tu sĩ, một bùa chú biến dị mang tên “Liệt Viêm Diễm Phù”.

Bên trong trận pháp, nam tu sĩ kia thấy bốn phía trận pháp xuất hiện đầy hỏa diễm. Nam tu sĩ kia vội vàng dùng linh lực tạo thành một cái hộ thuẫn, bảo vệ cơ thể của mình.

Linh lực hộ thuẫn của nam tu sĩ kia, sau khi tiếp xúc với hỏa diễm, lập tức hoá thành tro. Hỏa diễm chỉ mất một thời gian ngắn, để nó thiêu rụi cơ thể của nam tu sĩ kia, chỉ còn sót lại hai túi trữ vật cùng một món địa cấp thượng phẩm pháp khí.

Trương Tiêu Phan cấp tốc thu hồi trận pháp, sau đó đem hai túi trữ vật cùng món địa cấp pháp khí kia thu hồi.

Nơi xa tên kia Luyện Huyết Môn tu sĩ nhìn thấy Trương Tiêu Phan dễ dàng tiêu diệt tu sĩ cùng giai, trong lòng kinh sợ; nhanh chóng ổn định cảm xúc, rồi tiếp tục khôi phục pháp lực.

Trương Tiêu Phan bay đến cách Luyện Huyết Môn tu sĩ ba mươi trượng, thì hắn dừng lại cơ thể, sau đó mở miệng nói với Luyện Huyết Môn tu sĩ: “Đạo hữu tranh thủ thời gian mà khôi phục pháp lực đi, tại hạ hộ vệ cho đạo hữu.”

Nói xong, Trương Tiêu Phan ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần hộ vệ cho Luyện Huyết Môn tu sĩ.

Thời gian tiếp tục trôi đi, hai canh giờ nhanh chóng trôi qua. Luyện Huyết Môn tu sĩ cuối cùng khôi phục pháp lực, cùng Trương Tiêu Phan nói chuyện một lúc, đưa cho Trương Tiêu Phan tấm tàng bảo đồ kia.

Trương Tiêu Phan nhanh chóng nhận lấy tấm tàng bảo đồ này, lấy ra một phong thư, đưa nó cho vị Luyện Huyết Môn tu sĩ này rồi nói: “Phương Quân đạo hữu, đạo hữu sau khi thành công thoát khỏi Thiên La bí cảnh, mà muốn tiếp tục con đường tu tiên của mình thì hãy đem bức thư này đến Thanh Nguyên Tông. Thanh Nguyên Tông chấp nhận cho đạo hữu gia nhập môn phái, đợi tại hạ trở lại môn phái thì tại hạ bảo tông môn ban thưởng cho đạo hữu. Trong Thanh Nguyên Tông có một toà kiến trúc, toà kiến trúc này có thể giúp cho tu sĩ nâng cao khả năng đột phá thành công cảnh giới Chân Cơ, Kết Động kỳ.”

Phương Quân nhận lấy phong thư từ tay Trương Tiêu Phan, sau khi hắn nghe xong ân nhân của mình nói. Hắn sau đó rời khỏi nơi này, tiếp tục tiến sâu vào bên trong bí cảnh Thiên La.

Trương Tiêu Phan đợi Phương Quân đi xa, cất tiếng nói với hệ thống của mình: “Phần thưởng của ta đâu? Ta đã hoàn thành nhiệm vụ kỳ ngộ rồi.”

Hắn vừa dứt lời, tiếng của hệ thống lập tức vang lên ở trong đầu của Trương Tiêu Phan: “Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ kỳ ngộ. Chủ nhân đạt được các vật phẩm sau: mười viên Thiên Lôi Châu, năm mươi viên Bồi Nhan Đan, một cuốn thiên cấp linh kỹ Thiên Hạ Vô Song, một lượt triệu hoán thần thông, một lượt triệu hoán tọa kỵ, một lượt triệu hoán vương cấp linh kỹ, năm tấm linh phù Dịch Chuyển Linh Phù cùng 3000 điểm tích lũy. Tất cả vật phẩm đã được hệ thống chuyển vào hệ thống không gian, mời chủ nhân xem vật phẩm.”

*Tác giả có điều muốn nói: Truyện tác ra cũng được hơn bốn mươi chương rồi, nhưng lượt thích cũng như lượt bình luận không nhiều. Vì vậy tác mong các đọc giả tương tác với tác.

Vị đọc giả nào có lòng ủng hộ tác, tác xin chân thành cảm ơn.

Hôm nào truyện bắt đầu thu phí, tác thông báo cho các bạn sau.”

Bạn đang đọc Truy Tiên Truyện sáng tác bởi kinhvu02hoason
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kinhvu02hoason
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.