Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trước Cơn Bão(1)

Tiểu thuyết gốc · 2503 chữ

Đông tại nhường chỗ cho xuân tiến tới.

Trời đã bước vào đêm, mưa phùn bồng bềnh rũ xuống tưới cho thiên địa này mảnh sinh cơ mới.

Gió đi qua khiến khu rừng rì rào êm tai, tại đằng xa xa tiếng sói chu lên, vang vọng khắp núi rừng.

Những ánh lửa từ bên trong khu rừng kiên cường tỏa ra hào quang lấp lánh, soi sáng xung quanh. Thay cho ánh trăng cùng các vì tinh tú vốn bị mây đen che phủ.

Cộc, cộc...

Một đoàn có tới bảy chiếc xe ngựa, đa số là xe chở hàng còn lại hai chiếc là do con người sử dụng. Không dùng tới việc chở kéo, có tới ba con tuấn mã được người ta điều khiển, đặt tại giữa trung tâm và cuối.

Còn lại địa vị có vẻ thấp hơn, họ phải chấp nhận cuốc bộ trên con đường đất, đầu đội nón người mặc áo từ lá cau để che mưa.

Cứ thế chả ai nói với ai bất cứ điều gì, tinh thần vô cùng tập trung cảnh giác xung quanh. Với động tĩnh nhỏ, chắc chắn lưỡi đao trong tay sẽ ra khỏi vỏ!.

Dựa vào ánh sáng từ các ngọn đuốc mà không ngừng di chuyển theo lộ tuyến vốn vẽ sẵn ra từ ngày trước. Bất chấp cho mưa xuân rì rào, ngọn gió còn đọng lại chút khí đông thổi qua.

Đến khi họ rời đi, trả lại sự yên tĩnh hoang dã cùng những gì khu rừng này vốn có.

Phía đông bên kia, mặt trời rốt cuộc sau một đêm đã tỉnh lại, mưa phùn từ bao giờ cũng đã ngừng rơi.

Một ngày mới như vậy cũng bắt đầu.

- Mọi người trước nghỉ ngơi trong thời gian ba tiếng.

Thuộc vị trí đầu đoàn, nhưng theo sự đồ khiển của vị hán tử có khuôn mặt dữ tợn ngồi trên lưng, ngựa quay lại hướng về phía cuối đoàn đội, hán tử cái mồm ngoác ra thật rộng để thông báo.

Lời của đại hán rõng rạt vào tai từng ngươi, khiến trong lòng bọn họ vui sướng như muốn nở hoa.

Một đêm không ngủ, tinh thần lúc nào cũng căng như dây đàn, cơ thể phải chịu lấy gió lạnh thổi qua, quả thực trụ đến giờ bọn họ đã vô cùng mệt mỏi.

Còn tiết tục trạng thái như tối qua, sẽ có rất nhiều người không chịu được mất.

Theo như ba người cưỡi ngựa chạy dọc chạy đông kia ra lệnh.

Các xe hàng bắt đầu tập chung lại, một số người nhận nhiệm vụ lấy lương thực bên trong xe đựng vật tư, phân phát cho mọi người xung quanh.

- Oa...

Vươn thẳng chiếc lưng của mình, giác quan sung sướng cảm nhận không khí tươi mát xung quanh. Bên trong cơ thể thì bùng theo sức lượng sảng khoái.

- Hôm qua may mắn ngủ được, nếu không nay tinh thần sẽ tụt dốc không phanh nha.

Trường Thanh cảm khái nói.

Lúc bắt đầu tham gia đoàn đội, đã là việc của ba ngày trước. Hắn đối với lời nói vô cùng có trách nhiệm, lên vậy.

Sáng hắn theo Tiểu Mai luyện lại võ công, may mắn trước đó cơ thể hắn có luyện qua chẳng phải mất công rèn luyện cơ sở. Tuy nhiên việc hành khí, hô hấp, nhiều loại học thức liên quan tới chắc chắn phải từ số không đi lên!

Không giống với mọi khi nghỉ ngơi trong quán trọ, thuộc các trấn mà đoàn đội đi qua. Thì ngày trước chẳng có dừng lại dọc đường, một đường tiến thẳng, Trường Thanh chỉ có thể ngủ trong không gian phóng đại, nhưng hễ ngủ được, xe lại đi vào hoặc cán qua vật, Trường Thanh đôi khi nghĩ do tên lái ngựa và mấy tên giắt cố ý làm vậy với hắn!

- Hả!?

Đột nhiên cảm giác xung quanh, nôi hắn ra khỏi suy nghĩ của bản thân.

Có một nhóm người, ngồi cách xe ngựa hắn chỉ có hai mét. Bọn họ người thì lấy cỏ làm đệm để ngủ, còn thức như đang ăn cái gì đó vốn rất hưởng thụ thời gian nghỉ. Chỉ là Trường Thanh than vãn như vậy, lọt vào tai khiến người ta sôi máu, ghen tỵ.

- Thằng công tử này rốt cuộc đi theo để làm gì vậy? Chán việc ở nhà rảnh rỗi, đâm ra muốn ra ngoài hưởng thú vui lạ à? Con mẹ nó đúng người có tiền!

- Mình thì cả đêm chả được một lúc chớp mắt, vậy mà con lợn này sung sướng nghỉ ngơi.

Ông chủ Kim và đoàn trưởng của bọn họ Kim Hùng không có công bố việc tên công tử mặt trắng này sẽ đảm nhiệm vai trò bảo tiêu quan trọng. Bọn hắn vì thế lầm tưởng Trường Thanh là cái tên công tử thích đi du lịch, tham gia đoàn cũng chỉ là việc tiện đường. Không may sự thật sáng tỏ, ánh mắt bọn họ chẳng dừng lại đó mà coi là chuyện cười nhân sinh, cũng có thể việc nói trâm trọc bọn hắn, khinh thường bọn hắn không bằng trẻ con!

Chứ không ai tin Trường Thanh làm bảo tiêu.

Tuổi Trường Thanh ở nhà bọn hắn còn đang nhõng nhẽo khóc lóc đòi đồ chơi với em, phụ mẹ phụ cha cái sân nhà với nồi cơm thì còn được. Với thế gia luyện võ danh tiếng, thế này vẫn thật cố hết sức học các chiêu. Chứ đâm chém như vầy vẫn phải lâu nữa mới đủ khả năng tiếp nhận!

- Công tử... ngài đang làm gì vậy?

Tiểu Mai bước xuống xe ngựa, mệt mỏi quá độ, người chau chuốt như nàng vậy mà để tóc tai bù xù lộn xộn.

Chẳng thể trách được bông hồng nhỏ nhắn này, nàng cả ngày đương nhiên không chỉ có truyền lại võ công cho Trường Thanh, còn có nhiệm vụ của một nô tỳ phải làm cho chủ tử và cả việc chỉ bảo, giải thích cho cái người đã mười ba tuổi nhưng cứ giống đứa trẻ mới biết nói, biết đi, suy nghĩ nhiều lúc thất thường a. Dù cho Tiểu Mai làm việc nặng thành quen, nhưng tuổi tác vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành. Trường Thanh mệt một nàng mệt mười, càng là do hôm qua di chuyển cả đêm, nàng không khác gì Trường Thanh, rất khó khăn mới được nghỉ ngơi được!

Tiểu Mai xuất hiện dù có bết bát, nam nhân xung quanh dù có đã lập gia đình hoặc chưa, mắt bọn hắn cứ giống như đã móc ra, rồi thay cái khác vậy. Rất là say mê vẻ đẹp gái mới lớn như nàng, nhiều kẻ cảm khái tương lai nàng sẽ thành một mỹ nhân. Nghĩ thế thôi căng bọn thiếu niên két két hung tợn nhìn tên Trường Thanh kia, đầy đố kỵ.

- Ta cảm thấy bản thân khi tỉnh dậy, như nhớ tới bản thân rất muốn làm một thứ gì đó để bản thân nhanh tỉnh ngủ, nhưng mãi ta không thể nhớ ra được mình cần làm gì.

Trường Thanh dựa trên hình ảnh mơ hồ xuất hiện thoáng qua trong đầu, đứng với một tư thế rất buồn cười.

- Nhưng trước tới giờ, thiếu gia đâu có kiểu này đâu?

Tiểu Mai khó hiểu nói.

Thói quen của mình hiểu nhất chỉ có Tiểu Mai, nhưng nàng lại phủ định như vậy. Trường Thanh ngượng ngùng bẻ lái sang chuyện khác, cơ thể thu hồi lại tư thế coi chưa có việc gì xảy ra.

- À nãy ngươi chưa có dậy, có người đưa ta cái này, nói đồ ăn sáng.

Trường Thanh từ trong túi áo lấy ra hai ổ bánh, đưa trước Tiểu Mai

- Thiếu gia trước cứ cầm hộ nô tỳ nha, nô tỳ đi bổ xung nước uống trước.

...

Mặt trời trên cao, tỏa ra muôn vàn tia nắng vàng, làm dòng sông lấp lánh ánh bạc. Cỏ cây xanh tốt mọc ven bờ, khi thấy được một hai con bươm lượn lờ bên hoa.

Thùng nước vớt lên rồi lại vung xuống, mấy nam nhân độ tuổi thiếu niên thân để trần, tay xách hạ thùng nước lớn để đổ vào chum. Làm các cơ múi uốn lượn căng phồng hoàn hảo trên người phát lực, nam cảnh siêu cuốn dành cho chị em a.

Lúc sau cứ vậy chum trên xe ngựa, được đổ đầy!

- Thế này đủ rồi, nữa cũng không chở về được đâu.

Mọi người thu xếp, treo lên cái xe ngựa còn lại. Hai chiếc xe ngựa di chuyển trở về địa điểm tập chung lại. Bánh xe dừng lại, một cái chàng trai trẻ tuổi hô lên thông báo.

- Nước về rồi mọi người ơi!

Mọi người tay cầm ổ bánh còn gặm dở, người hai tay cầm hai túi đựng nước vừa cho mình cũng cho đồng bạn mỏi mệt, đã ngủ từ lâu, nháo nhào tập chung xếp thành hàng.

Cứ thế chum nước đầy may mắn đủ cung cấp cho ba mươi mạng người cùng thêm gần chục người nữa tham gia đoàn, nếu không sẽ mất rất nhiều thời gian để tiếp tục đi lấy lại.

- Này tiểu cô nương, đợi ta với, đợi ta với.

Tiểu Mai trong lòng ôm hai túi nước đã được đổ đầy, một cái đương nhiên là của nàng còn lại của Trường Thanh.

Nàng tung tăng đi về xe ngựa dành riêng cho chủ tớ mình, thì bỗng nhiên đằng sau suất hiện tiếng gọi.

Nàng trong lòng chẳng thèm để ý tới, coi như không phải gọi bản thân nàng.

- A!

Nam nhân tuổi hai mấy, thân thể cứng rắn, khí lực hơn người, chỉ nhìn vết sẹo trên cơ thể đủ biết hắn được ngày hôm nay, chính là thành quả của những tháng ngày quên mình tôi luyện.

Vậy mà chẳng thể nghĩ được hắn bị một tiểu cô nương mới mười hai mười ba, cầm hai túi nước nhỏ đựng đầy nước chông còn khó khăn, cần phải ôm lại mang đi về, dễ dàng mà vật ngã xuống!

Tiểu Mai lật đối phương thành nằm xấp, một chân tỳ chặt giữa lưng nam tử, hai tay cầm chặt cái tay tên nam tử đã động vào nàng xoay ngược lại với góc độ nhất định, tùy thời có thể bẻ gãy.

Nàng quá nhanh, động tác lô hỏa thuần thanh làm cho nam tử bất lực gào thét.

- Đừng mà, đừng mà, ta không có ý gì xấu đâu.

Nàng không cảm xúc nói, đồng thời hai tay dùng thêm lực để đẩy lên, chân tiếp tục nhấn lên lưng.

- Thật!?

Cảm nhận nỗi đau tiến tới, nam tử dãy dụa mãi vẫn chẳng thể thoát được, hắn gào thét kêu.

- Thật mà, thật mà...

Đúng lúc này, thêm tên nữa xuất hiện, vẻ như là đồng bạn tiến ra giải vây.

- Cô nương huynh đệ này của ta nói đều thật cả, hắn chỉ muốn bắt chuyện làm quen với cô nương thôi. Nếu đã mạo phạm mong cô nương tha thứ cho hoặc tại hạ sẽ đền bù chứ chỗ đông người cứ vậy, thật chẳng tốt lành gì đôi bên.

- Hừ! Lần đầu mong cũng lần cuối, nếu còn chân tay không quản được, ta chẳng những phế cánh tay, ngay cả mạng ngươi cũng mất!

Nhặt túi nước bị rơi xuống đất, Tiểu Mai cẩn thận phủi sạch đất cát dính trên, nàng kiểm tra chúng, may mắn nước không bị hư hao. Hết thảy như vậy, mặt búp bê của Tiểu Mai mới thả lỏng, bỏ cảm giác tội lỗi đối với Trường Thanh trong lòng.

Mặc kệ xung quanh nhìn mình bằng ánh mắt nào, nàng chở về xe riêng.

- Trường gia quả thế gia trọng võ, một cái nô tỳ mà cũng ngang với Võ Đồ, năng lực ứng biến còn mạnh hơn người ngang cấp tại giang hồ, nơi mà việc sống chết mỏng như tờ giấy vậy.

Chuyện Tiểu Mai đánh bại thành viên trong đoàn, đều được Kim Vũ Hùng tên đoàn trưởng này thu lại trong tầm mắt.

Hắn không bất ngờ lý do thành viên mình bị đánh, còn cho rằng đúng phải thất bại, một hay nhiều chiêu mới quan trọng thôi.

Trường gia, cái gia tộc bá chủ một phương, tuyệt học đi cùng Tông Sư, đã nhiều không kể. Nô tỳ không tiếp cận tới bí truyền, nhưng phải được chút da lông kiểu võ học hàng cao cấp, so với võ công tạp nham trôi nổi trên giang hồ a, như cứt vàng với vàng thật vậy.

- Sao nào, hiềm nghi của ngươi đối với Trường tiểu tử còn hay không? Không ngại nói với người anh họ này thêm đôi lời chứ.

- Nô tài không giám tiếp tục phiền tới lão gia cùng thiếu gia nghỉ ngơi nữa, nô tài cáo lui.

Cứ thế Kim Vũ Hùng bước ra khỏi xe ngựa, đi giải quyết hậu quả của cuộc tranh chấp vừa rồi. Bỏ lại Kim lão gia, người đàn ông trung niên béo phúc hậu với cậu cháu trai đang cùng nhau chơi đùa.

Kim lão gia ở lâu thành quen với cái thói Kim Vũ Hùng, hắn trốn việc trả lời nhưng Kim lão gia đã đoán được một hai.

Do ngại chứ sao?

Thân phận ngày đầu, Kim Vũ Hùng chưa xác định được Trường Thanh là con cháu Trường gia, gia tộc thanh danh vang dội kia. Chỉ biết theo lời Kim lão gia, có bảo tiêu từ bên ngoài do Thanh Vân Thành bên kia chọn lựa.

Mãi sau chịu tìm hiểu mới biết gia thế tên công tử mười ba tuổi và cả năng lực yêu cầu để nhận nhiệm vụ hộ vệ, hộ tống của Trường gia cao như nào.

Cùng hôm nay trò hề, Kĩm Vũ Hùng đoán được phần nào thực lực Trường Thanh, xóa bỏ hiềm nghi.

Kim lão gia bất nhiên lắc đầu, nhìn nô tỳ vẫn đứng đó mà nói.

- A Tú, A Sương, a Vy ba người các ngươi cùng thiếu gia chơi đi, ta có chút việc.

Cháu trai lão đang vui cười, chợt mặt xị ra nói.

- Gia gia người không chơi với Vân Phong nữa à?

Kim lão gia hiền hòa xoa đầu nhỏ của đứa cháu mới bốn tuổi của mình.

- Vân Phong cháu ngoại ta, cháu ngoan ngoãn chơi với A Tú các nàng đợi gia gia về nhé.

Vân Phong chỉ đành miễn cưỡng gật đầu, không lỡ rời xa gia gia nhưng lại không muốn vì mình mà hỏng chuyện của người.

- Vâng.

Vân Phong quả thật đứa trẻ ngoan!

Bóng người Kim lão gia một mình biến mất qua cánh cửa.

Bạn đang đọc Trường Tam Ca sáng tác bởi LaoSon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaoSon
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.