Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Đường Tương Lai Của Lạc Gia

Phiên bản Dịch · 1335 chữ

“Phụ thân , hôm nay người thấy sắc mặt lão tổ tông như thế nào?”

Im lặng một hồi, Lạc Xuyên lại hỏi.

“sắc mặt của lão tổ?” Lạc Bình suy tư một lát, nhỏ giọng trả lời : “sắc mặt lão tổ tông kém hơn so với tuần trước.”

“Thậm chí, khi ta đứng cạnh Trường Phong lão tổ, còn hơi ngửi thấy mùi mục nát cùng với khí tức tử vong.”

“Có lẽ không đến một tháng, Trường Phong lão tổ sẽ…”

“Như vậy à?” Lạc Xuyên nghe thấy thế, hơi nhíu lông mày.

Biểu cảm trên mặt, theo thời gian trôi qua, ngày càng trở nên nghiêm trọng.

“Xem ra tình hình của Lạc gia, còn nghiêm trọng hơn so với ta nghĩ.”

“Lạc gia chúng ta được người ngoài gọi là một trong tứ đại gia tộc ở Thanh Thạch trấn.”

“Thực lực cường đại, tiền tài vô số.”

“Nhưng bên trong gia tộc, suy nghĩ của các hệ phái khác nhau đối với sự phát triển của gia tộc cũng không giống nhau.”

“Phụ thân ngươi là gia chủ, cần lấy đại cục làm trọng.”

“Nhị thúc học hành vất vả mười năm, không có kết quả đành chuyển sang kinh doanh, trong tay nắm giữ hơn bảy mươi phần trăm tài chính của gia tộc.”

“Tam thúc thân thể cường tráng, thực lực cường đại, là người mạnh nhất Lạc gia chúng ta.”

“Trong tay lại sở hữu những gia đinh tinh nhuệ nhất gia tộc.”

“Nhưng đầu óc ngu si tứ chi phát triển.”

“Một người mà chỉ hở ra một chút cũng có thể bị người khác lừa gạt, tự mang bản thân đi bán lúc nào còn không biết.”

“Lạc gia này lớn như vậy, còn có thể duy trì đến tận bây giờ.”

“Tất cả là dựa vào uy phong trước kia của Lạc Phong lão tổ.”

“Nếu trong thời điểm quan trọng này, Lạc Phong lão tổ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…”

“Chỉ sợ Lạc gia chúng ta cũng phải sụp đổ từ đây, kết quả sẽ bị ba đại gia tộc khác và những tên tham quan trong Thanh Thạch trấn từng bước xâm chiếm.”

Lạc Xuyên vừa nói xong.

Không khí trong phòng chớp mắt trở nên đông cứng lại, khiến người ta cảm thấy khó chịu.

“Hài tử, thật sự không có biện pháp nào bảo vệ được gia tộc hay sao?”

“Biện pháp không phải là không có, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì, nói thẳng ra đi, ta chịu đựng được!” Lạc Bình nhìn chằm chằm nhi tử của mình, có chút run rẩy nói.

Mà Lạc Xuyên thì lại từ từ bưng lên ly trà ở bên cạnh.

Đưa lên miệng, uống cạn.

Hơi liếc về phía phụ thân, hơi thở còn đang hỗn loạn, hắn khẽ thở dài nói : “Cho dù cơ sở của Đại Phong hoàng triều vẫn còn, nhưng hiện nay đã không tránh khỏi loạn thế.”

“Trong loạn thế, Lạc gia chúng ta nếu không đồng lòng.”

“Ta cảm thấy, chi bằng tìm một vùng núi sâu không người ở, sống ẩn thế, đây cũng xem như một cách kéo dài huyết mạch gia tộc.”

“Nhưng nếu như Lạc gia chúng ta làm như thế thật, chỉ sợ cũng phải từ bỏ hai ba trăm năm gia tộc sản nghiệp trong Thanh Thạch trấn này.”

“Đến lúc loạn thế kết thúc, Đại Phong hoàng triều trấn áp được loạn lạc, hoặc là xuất hiện kẻ thống trị mới.”

“Lạc gia chúng ta cũng khó mà quay trở lại Thanh Thạch trấn này.”

Ngôn từ của Lạc Xuyên, mặc dù nghe có vẻ rất bình thản.

Nhưng chính sự bình thản như vậy, lại làm cho vị đương nhiệm gia chủ kia cảm thấy vô cùng trầm trọng.

“Cam đoan kéo dài huyết mạch gia tộc?”

“Xuyên nhi, ngươi nói như vậy… là có ý gì?”

Suy ngẫm hồi lâu, Lạc Bình bỗng nhiên phát hiện một tin tức quan trọng, vội vàng hỏi nhi tử Lạc Xuyên.

“Đúng vậy, mặc dù làm như thế cũng chỉ vẹn vẹn cam đoan kéo dài huyết mạch gia tộc mà thôi.”

Lạc Xuyên lại tự rót cho mình một chén trà, sau đó lại một hơi uống cạn.

Hắn ngẩng đầu, sắc mặt có chút bất đắc dĩ nhìn về phía gia chủ phụ thân của mình và nhẹ giọng nói : “Phụ thân, ngươi sẽ không ngây thơ cho rằng, chỉ cần ngươi quyết định ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc thì nhị thúc tam thúc sẽ ngoan ngoãn nghe theo người chứ?”

“Tính cách của nhị thúc rất cổ hủ.”

“để hắn từ bỏ sản nghiệp, rời khỏi Thanh Thạch trấn này, nhất định là một chuyện không thể nào.”

“Tam thúc thì hiếu thắng, muốn nhân dịp loạn thế sông xáo bên ngoài.”

“Nếu không phải Trường Phong lão tổ vẫn tại thế, tam thúc sớm đã mang theo người, rời khỏi cái thị trấn không đến mười vạn nhân khẩu này rồi.”

“Cho nên, cho dù ngài có nghe theo ta, không tham dự đến loạn thế phân tranh này, tối đa cũng chỉ là cam đoan kéo dài được huyết mạch gia tộc mà thôi.”

“Chẳng lẽ không có cách nào vẹn toàn hơn hay sao?” Lạc Bình thấy hơi do dự.

Nếu như có thể, hắn cũng không muốn cứ thế mà rời đi cái thị trấn đã cùng Lạc gia sinh tồn cùng lạc gia phát triển hai ba trăm năm này.

“Phụ thân, cá cùng tay khấu chỉ được chọn một…”

“Ngài thân là Lạc gia chi chủ, tại thời khắc quan trọng, nhất định phải đưa ra lựa chọn!”

Lạc Xuyên nói xong, yên lặng đứng lên, đi về phía gian phòng bên ngoài.

Sau khi Lạc Xuyên rời đi, thân ảnh dần dần khuất khỏi tầm mắt.

Lạc Bình có chút vô lực ngồi lại trên chiếc ghế gỗ.

Hai mắt vô thần nhìn về phía xa.

“Sống ẩn cư, hay là cắn răng ở lại.”

“Đối với hai con đường này, ta rốt cuộc nên chọn này nào bây giờ?”

Trong khi Lạc Bình gia chủ còn đang do dự chưa quyết định được.

Bên trong Triệu gia, một trong tứ đại gia tộc Thanh Thạch trấn.

Tiệu Vũ thân là đương nhiệm gia chủ Triệu gia, đang ở cùng với một nhóm trưởng lão.

Ngay lúc này cũng đang nhao nhao tụ tập.

“Vương lão y sư, theo ngươi thấy lão già Lạc gia kia còn sống được khoảng bao lâu?”

Trong đại sảnh có chút yên tĩnh.

Triệu vũ ngồi trên vị trí chủ tọa, bỗng thấp giọng hỏi một lão già mặc hoa phục màu tím, mặt mũi đều là nếp nhăn, chòm râu dài và bạc trắng.

Mặc dù đã già, nhưng tinh thần lại rất khỏe mạnh.

“Theo ta thấy , không tới nửa tháng, lão bất tử của Lạc gia kia bởi vì tuổi thọ hao hết mà phải bỏ mình.”

Vương y sư mỉm cười, vừa vuốt râu vừa trả lời một cách tự tin.

Lão già tự xưng là Vương y sư kia, tên thật là Vương Khôn.

Trước đây, hắn vốn dĩ là một y sư có y thuật tốt nhất và cũng nổi danh nhất Thanh Thạch trấn.

Bởi vì vị Vương y sư này không gi nhập vào bất kỳ thế lực nào.

Vì thế, các thế lực trong Thanh Thạch trấn đều muốn mời hắn về trị liệu các loại bệnh tật.

Trước đây Lạc gia lão tổ, bởi vì thọ nguyên sắp hết, trong lòng lo lắng.

Đã từng mời qua vị Vương y sư này, hỏi thăm phải chăng có cách nào kéo dài tuổi thọ.

Kết quả cũng rõ ràng.

Không nói trước kia có hay không, cho dù có, cái giá của nó không phải Lạc gia nho nhỏ có thể chịu nổi.

Bạn đang đọc Trường Sinh Tu Tiên : Ta Có Thể Sử Dụng Khí Huyết Của Tộc Nhân Để Thêm Điểm của Bách Niên Lão Hoàng Ngưu

Truyện Trường Sinh Tu Tiên : Ta Có Thể Sử Dụng Khí Huyết Của Tộc Nhân Để Thêm Điểm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Qiye97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.