Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 20: Vượt Qua Lễ Giáo

Tiểu thuyết gốc · 1622 chữ

Võ Ngọc nghe vậy ngơ người ra chẵn hiểu là chuyện gì nữa.

Cô hỏi lại:

-Ca bảo sao chứ? Muội phu gì chứ?

Kinh Hào cười “ ha ha” rồi nói:

-Muôi à đừng có vờ vịt nữa, ta nghe Tiểu Chân cô nương kể hết rồi.

Võ Ngọc chẵn biết gì cả. Chân và Dao lúc này cũng cười thầm.

Ngọc lại gần Chân hỏi nhỏ:

-Muội nói bậy gì vậy?

Chân cười khúc khích rồi nói:

-Tỷ tỷ à muội đâu có nói gì sai đâu?

Thì ra Chân đã kể chuyện giữa Trình và Ngọc đang thầm yêu nhau cho Võ Kinh Hào nghe. Hào nghe muội muội có người thương liền rất vui mừng, cho rằng có thể dùng việc này thuyết phục cha mình đổi ý.

Ngọc nghe xong hoảng hốt nói:

-Ai nói với muội chuyện này vậy ta đâu có.

Chân cười:

-Muội tinh mắt lắm không dấu được muội đâu.

Kinh Hào cứ nhìn ra bên ngoài để xem Trình thật sự ra sao.

Hào lại hỏi:

-Thục Trình đâu rồi?

Ngay cả Ngọc lúc này cũng muốn biết Trình đang ở đâu. Trong lòng nàng thực ra đã yêu say đắm Thục Trình từ bao giờ. Nhưng thấy Chân và ca ca mình như thế cô bối rối vô cùng.

Thục Trình lúc này không biết đi đâu. Nhưng anh cũng vừa về tới. Vừa bước vào cửa đã thấy Chân, Dao, Ngọc cùng với một người đàn ông lạ ở đó.

Ngọc thấy Trình vui mừng vô cùng, nàng định lại hỏi xem Trình đã đỡ ốm chưa.

Nhưng lúc này Kinh Hào chợt lao lên dùng Xích Can cầm nã thủ tấn công Trình. Trình bất ngờ nhưng vẫn kịp né sang một bên. Kinh Hào dùng chưởng đánh thẳng vào Trình, Trình cũng dùng chưởng tiếp chưởng. Cả hai đều bị nội công phản lại bật ra sau. Trình thấy nội công của đối thủ cực kì cao cường anh đang suy nghĩ là ai. Hào thấy nội công của Trình cũng rất thâm hậu.

Anh nói:

-Khá lắm, như vậy mới xứng là muội phu của ta chứ.

Trình “ hả” một tiếng anh cũng thẩn thờ. Còn Ngọc thì mặt đỏ bừng.

Cô nói:

-Ca ca đừng nói bậy mà.

Chân nói:

-Ta đâu có nói lung tung đâu, chả lẻ tỷ không ưng đại sư huynh.

Ngọc muốn nói “ có” ngay lập tức nhưng ngượng quá không nói lên lời. Mặt chỉ dần đỏ lên. Cô biết cho dù có yêu Trình đến đâu cũng phải chờ chàng đồng ý.

Trinh lúc này mới thắc mắc:

-Thực ra có chuyện gì vậy?

Kinh Hào khoát vai Trình rồi nói:

-Thục huynh đệ à, chuyện của đệ mà muôi tử ta đã biết rồi đừng có ngại mà.

Trình đáp:

-Ta với muội huynh có chuyện gì chứ?

Kinh Hào vì quá khẩn trương nên quên mât là mình chưa giới thiệu. Anh vội xưng thân thế cho Trình.

Trình gật gù nói:

-Thì ra là Võ công tử.

Chân lúc này cũng chạy lại kể lại mọi sự cho Trình nghe. Trình lúc này giận vô cùng.

Anh mắng:

-Cái gì sao muội có thể tự quyết như thế?

Dao nói:

-Sư huynh không phải đệ nhiều chuyện, nhưng huynh đã qua ba mươi rồi. Cũng nên yên bề gia thất. Như vậy cha đệ cũng vui lắm.

Thục Trình từ lâu cũng đã yêu mến Võ Ngọc. Nhưng anh luôn coi trọng lễ giáo, anh biết Ngọc đã có hôn ước nên không dám mơ mộng. Anh sợ sẽ gậy tiếng xấu cho Thành gia, và sẽ khiến Võ Ngọc bị người đời khinh ghét.

Anh nói:

-Nhưng mà…

Kinh Hào ngắt lời:

-Nhưng nhị cái gì chứ? Ta hỏi ngươi có phải tiêu muội ta có nấu thuốc cho ngươi không.

Trinh gật đầu:

-Có

Kinh Hào:

-Cho ngươi biết từ nhỏ đến giờ, nó chưa bao giờ làm mấy việc đó đâu. Mà vì ngươi nó cam chịu tức nó rất yêu ngươi rồi. Nên mau đồng ý đi.

Võ Ngọc đứng ngoài rât mong Trình sẽ gật đầu ưng thuận. Nhưng cô biết bản thân đã có hôn ước sao có thể mong được người ta đồng ý chứ.

Trình thì trong lòng đầy mâu thuẩn. Một bên là tình yêu, bên kia lại là lễ giáo.

Chàng nghĩ:

-Ta phải làm sao đây? Có nên đồng ý lấy nàng.

Thấy Trình phải chịu sức ép từ anh trai và Tiểu Chân. Ngọc cũng không đành lòng.

Cô quát lên:

-Mọi người thôi đi.

Kinh Hào đang nhốn nháo bổng im lìm, Chân cũng như vậy. Ngọc có vẽ rất giận.

Ngọc nói:

-Đừng ép huynh ấy nữa, ta chỉ là một cô gái đã có hôn ước đâu có xứng đáng với Vũ kiếm đại hiệp chứ.

Không biết cô giận vì Tiểu Chân quá tài lanh, Kinh Hào quá nóng vội hay là vì Thục Trình vì cái lễ giáo đó mà không dám yêu thương cô. Cô chạy vội ra ngoài, tay ôm mặt khóc.

Kinh Hào, Tiểu Chân và Thành Dao chỉ biết im lặng. Thục Trình liền chạy theo xem sao.

Ngọc chạy một mạch ra con suối sau trang. Cô hét to thật to. Trình cũng đứng ngay phía sau.

Cô khóc không ngừng.

Cô nhìn lên trời rồi hét:

-Ông trời ơi! Ông ác lắm!

Biết Ngọc lúc này rất chi là đau lòng. Thục Trình mong có thể đến ôm cô ngay tức khắc.

Anh nói:

-Có chữi trời cũng không làm cô vui được đâu.

Ngọc lau nước mắt, nhưng vẫn còn thút thít.

Cô nói:

-Đúng bây giờ ta chẵng vui lên được.

Thục Trình:

-Phải làm sao cho cô vui lên được đây.

Ngọc quay người nhìn thẳng mặt Thục Trình.

Cô mắng:

-Thục Trình vô lại. Ta ghét huynh! Là đại hiệp thì ghê gớm lắm sao. Ta có hôn ước là đáng chê sao. Vì sao…

Nói đến đây cô bậc khóc.

Cô cố nói:

-Vì sao chàng không chấp nhận ta chứ?

Cô quỵ cả hai chân, Trình vội vàng quay lại đỡ cô. Cô liền ôm chầm lấy Trình, cô ôm rất chặt Trình thấy cô khóc nên cũng để yên.

Cô lại nói:

-Vì sao ta lại gặp chàng? Vì sao lại yêu chàng chứ?

Những giọt nước mắt của cô thấm vào áo Trình. Anh cảm nhận được những dòng lệ đang chãy dài.

Anh nói:

-Sao nàng lại khổ vậy chứ? Ta có gì để nàng phải như vậy?

Võ Ngọc:

-Thiếp không biết, không biết. Hai ta đi đâu đó thật xa đi mặc kệ thiên hạ nói gì. Chỉ cần có chàng là được.

Ngọc vẫn không ngừng khóc. Trình càng đau lòng hơn. Chàng không lo cho danh dự của mình mà lo cho danh dự của Ngọc và danh dự của sư phụ. Làm sao tình và nghĩa có thể trọn vẹn.

Võ Ngọc nói:

-Thiếp mặc kệ người ta nói gì, chỉ cần chàng thôi. Hãy cho thiếp ở bên chàng lúc này.

Lúc này Trình chỉ mong trên đời không có lễ giáo để chàng và nàng có thể bên nhau. Chả lẽ họ thật sự có duyên mà không có phận hay sao. Trình phải làm gì bây giờ. Anh nhắm nghiền mắt suy nghĩ chỉ mong khoảng khắc này dừng lại mãi mãi.

Anh cố nói:

-Được chúng ta hãy đi thật xa đi, đi đến nơi nào mà không ai biết chúng ta.

Võ Ngọc không tin vào tai mình.

Cô nói:

-Chàng nói thật chứ?

Thục Trình gật đầu, Võ Ngọc hạnh phúc không thể tả. Cả hai nhìn nhau đắm đuối rồi đặt lên môi nhau nụ hôn thắm thiết. Hai con tim hanh phúc hòa quyện vào nhau. Quyết định buông bỏ mọi định kiến, lễ giáo đễ đến với nhau.

Lúc này Chân, Dao và Kinh Hào đã đứng quan sát từ khi nào đã đứng quan sát phía xa. Thấy cặp tình nhân hôn nhau thắm thiết họ cũng vui lây.

Kinh Hào lúc này lại nỗi lên khóc nức nở.

Chân hỏi:

-Võ công tử người khóc cái gì thế?

Võ Kinh Hào:

-Ta vui quá, ta mừng quá.

Thấy Ngọc tìm được hạnh phúc khiến Kinh Hào vui đến phát khóc. Ông cố lau hêt những dòng lệ nhưng lệ vẫn cứ thế tuông ra khiến ông cứ lau hoài, lau hoài.

Chân lúc này cũng rưng rưng nước mắt.

Cô nói:

-Muội bảo mối này chắc chắn thành mà.

Dao cười nói:

-Đúng muội lần này thì giỏi?

Kinh Hào:

-Cảm ơn hai vị đã giúp muội muội ta.

Dao đáp:

-Công tử đừng nói vậy, chúng tôi chả có làm gì nhiều hết.

Kinh Hào:

-Lần này thì tốt rồi, ta sẽ về nói với cha hủy bỏ hôn sự.

Kinh Hào rất hi vọng việc này thành công. Anh tin tưởng em gái mình sẽ hạnh phúc.

Chân nói:

-Từ nay hai nhà ta là thông gia.

Dao và Kinh Hào cười đồng ý. Họ nhìn cặp tình nhân mà lòng rất vui.

Dao lúc này bất chợt nghĩ liệu hai người họ có thật sự hạnh phúc hay không. Khi họ sẽ đối mặt với định kiến, lễ giáo. Trình liệu có thể bỏ mặc danh dự sư môn đề đi theo tình yêu của đời mình.

Định kiến xã hội là con dao sắc bén có thể giết chết mọi tình yêu và hi vọng của bất cứ ai. Liệu họ có vượt qua những thứ đó để mãi mãi hạnh phúc.

Bạn đang đọc Trường Hận Anh Hùng sáng tác bởi Anibus
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anibus
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.