Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 15: Song Nữ Đanh Đá

Tiểu thuyết gốc · 1504 chữ

Cao Bá Hiền nói với Cao Cảnh Sơn:

-Ta thấy không thể có chuyện họ dùng ám khí đánh con đâu.

Nghe xong tới đây mọi người lại rộn rã cả lên.

Mấy đệ tử nói với nhau:

-Làm gì có chuyện đệ tử thành gia dùng ám khí hại người.

Đệ tử khác nói:

-Tên kia đường đường là trang chủ không ngờ lại ăn nói bậy bạ.

Thực ra để thuyết phục Cao Bá Hiền xuống núi Cao Cảnh Sơn đã bịa ra câu chuyện người Thành gia đánh không lại hắn lại còn dùng ám khí hại hắn. Nghe tin đệ tử Cao gia bị hại nên Cao Bá Hiền không thể làm ngơ được, nên mới đến đây hỏi cho ra lẽ. Ban đầu ông nghĩ người Thành gia thật sự là bọn tiểu nhân nên mới ra tay với đệ tử Thành gia. Đến bây giờ nghĩ lại ông hối hận vô cùng.

Thục Trình nói:

-Có chuyện này sao, sư đệ đệ tử Thành gia hôm nay có thiếu ai không.

Thành Dao:

-Thưa đại sư huynh cả đệ tử, gia đinh, nữ hầu không ai vắng mặt.

Thục Trình:

-Vậy thì tốt. Vậy kêu tất cả mọi người ra sân trước cho ta.

Lệnh vừa ban ra, tức khắc tất cả những người trong gia trang đều tập hợp lại một chỗ.

Thục Trình lại hỏi Cao Cảnh Sơn:

-Cao trang chủ cho hỏi ngài bị tấn công khi nào và ở đâu?

Biết là Cao Cảnh Sơn bịa chuyện nhưng Trình vẩn cứ hỏi xem thái độ của hắn ra sao. Cao Cảnh Sơn chả biết làm sao mà trả lời cho được.

Hắn nói đại:

-Đêm tối ba ngày trước, trong khu rừng ngoại thành.

Thục Trình đầu gật gật:

-À thì ra là vậy.

Thục Trình nhìn ra phía những người đang đứng.

Anh nói:

-Vậy Cao trang chủ hãy xem kỉ tất cả những người ở đây để xem có người nào đánh lén ngài không.

Đám đệ tử và gia nhân làm gì là đối thủ của Cao Cảnh Sơn. Hắn chỉ đại một người chả sao nhưng sẽ mang tiếng ăn hiếp tiểu bối. Còn Trình, Dao và Chân thì hắn chả phải là đối thủ, nếu nói họ dùng ám khí thì chả ai tin cả. Hắn lần này thực sự chẵn biết phải chỉ ai cả.

Hắn liền nói:

-Đều không có.

Thục Trình nghe vậy liền quay sang Thành Dao và Tiểu Chân hỏi:

-Trang ta dạo này có ai mới không.

Cả hai cùng lắc đầu. Cả đám người đang đứng lại tiếp tục xôn xao.

Có người nói:

-Hắn khẳng định là người trang mình làm, mà lại không chỉ ra được.

Cao Cảnh Sơn nói:

-Là các ngươi bao che cho hắn, đấu hắn đi rồi.

Ai cũng biết hắn muốn gây chuyện nên bày đủ trò. Lần này không có đường trả lời nên tìm cách đỗ cho ba huynh đệ Thục Trình.

Tiểu Chân nói:

-Bọn ta có sổ sách ghi tên gia nhân và đệ tử. Cao trang chủ có cần điểm danh không.

Thấy cách nói chuyện ngay thẳng Cao Bá Hiền tin Tiểu Chân không nói dối. Ông bắt đầu nghi ngờ Cao Cảnh Sơn.

Ông nghĩ:

-Không lẽ hắn bịa chuyện sao.

Ông liền nói với Cao Cảnh Sơn:

-Có lẽ con nhầm lẫn rồi, không thể là họ đâu.

Cao Cảnh Sơn cãi lại:

-Con không có nhầm.

Một đệ tử lúc này lên tiếng:

-Hắn bảo không có ở đây không lẽ bảo là thái sư phụ sao.

Cao Cảnh Sơn vội đáp:

-Đúng là như vậy đó.

Hắn vừa dứt lời thì mọi người xung quanh phá lên cười. Cái cách trả lời không thèm suy nghĩ của hắn đúng là khiến người ta phải buồn cười.

Thục Trình nói:

-Không ngờ Cao trang chủ đây có võ công cao cường có thể khiến ân sư dùng ám khí hảm hại.

Thành Thiên Vũ bây giờ đã là bậc tôn sư võ lâm, được cả giang hồ kính trọng. Ngay cả ba đệ tử của ông, Cao Cảnh Sơn còn không thắng nổi. Thế mà hắn dám nói Thành Thiên Vũ đã dùng ám khí đánh hắn. Việc này chỉ làm trò cười cho họ thôi.

Thấy Cao Cảnh Sơn ăn nói hàm hồ. Cao Bá Hiền bắt đầu nghi ngờ nhân cách của hắn.

Ông nghĩ:

-Võ công của ba người kia ai cũng khá hết. Thành Thiên Vũ chắc còn xuất sắc hơn họ nhiều. Vả lại danh tiếng của vô thường kiếm cả chục năm nay đâu phải tự nhiên mà có. Lần này ta lại nghe tên tiểu bối nói sằn rồi làm bậy. Ta đúng là hồ đồ quá đi. Tên súc sinh Cao Cảnh Sơn làm mất mặt Cao giá quá. Để xem khi về Cao gia Trang ta trừng trị ngươi thế nào?

Thấy Cao Cảnh Sơn đang bị đám đông cười nhạo ông cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Ông chắp tay nhìn xung quanh rồi nói:

-Mọi việc đều là do hiểu lầm, tại hạ muốn bái kiến Thành trang chủ để nói chuyện.

Cao Cảnh Sơn nghe vậy nói thêm:

-Đúng! Gọi hắn ra đây.

Hắn tưởng sư thúc có ý bênh vực hắn nên nói bồi thêm mấy câu.

Cao Bá Hiền nhìn hắn quát to:

-Ngươi mau lui ra cho ta.

Liên tục bị mắng Cao Cảnh Sơn không biết áp mặt vào đâu cho đỡ nhục. Biết sư thúc mình đang giận lắm nên lần này hắn chắc không dám hé môi nữa.

Thục Trình:

-Ân sư đi khắp Lĩnh Nam rất ít khi có mặt ở trang. Mong tiền bối thông cảm.

Lúc này Võ Ngọc và A Hoắc mới về tới nơi.

Vừa bước vào Võ Ngọc liền hỏi Thục Trình:

-Tên vô lại đi gì mà nhanh thế hả? Còn để tên nhóc đang bị thương cho ta nữa chứ?

Lúc này mọi người nhìn Võ Ngọc một cách kì lạ. Thành Dao và Tiểu Chân thấy cô chữi đại sư huynh của mình là kẻ vô lại nên rất tức giận. Nhưng lại thấy Trình rất bình thản không có phản ứng gì là giận dữ cả.

Thấy vậy Cao Bá Hiền nói:

-Nếu các vị có khách, tại hạ xin cáo từ. Lần sau sẽ đên tạ lỗi với Thành trang chủ.

Thục Trình:

-Vậy tiền bối đi cẩn thận.

Nói xong Dao và Chân cũng chắp tay bái biệt Cao Bá Hiền. Cao Cảnh Sơn thì âm mưu bất thành nên trong lòng rất tức tối. Nhưng sợ sư thúc mình nên hắn cũng phải đi. Hắn biêt thế nào về cũng bị trách phạt.

Đợi họ đi ra khỏi cửa chính, Võ Ngọc nói tiếp:

-Tên vô lại ngươi là đệ tử cao gia. Thật là không ngờ luôn đó!

Thấy Trình bị mắng mà không chút phản ứng gì. Mọi người đang nghĩ không biết Võ Ngọc thực sự là ai.

Thành Dao hỏi nhỏ Thục Trình:

-Sư huynh cô ấy là bạn huynh à?

Thục Trình đáp:

-Mới quen thôi.

Tiểu Chân thấy sư huynh bị chữi trong lòng cực kì khó chịu.

Cô hỏi Võ Ngọc:

-Cô nương ban nãy cô gọi ai là kẻ vô lại vậy?

Võ Ngọc nhìn Tiển Chân từ trên xuống dưới.

Cô cất tiếng mắng:

-Cô có bị điếc hay mù gì không vậy? Ta nói tên vô lại kia kìa.

Vừa nói cô vừa chỉ tay vào Thục Trình. Tiểu Chân nghe vậy giận đến nỗi mặt đỏ bừng bừng.

Cô quát:

-Nha đầu, nếu là bạn của huynh ấy thì hà tất phải chữi huynh ấy như vậy.

Võ Ngọc:

-Ngươi có lẽ nhỏ hơn ta mấy tuổi, dám gọi ai là nha đầu. Ai nói ta là bạn của tên vô lại kia chứ.

Thành Dao nhìn cả hai đấu khẩu mà bổng cười thầm.

Anh nói nhỏ với Trình:

-Sư huynh kiếm đâu ra cô nương này vậy. Xem ra tiểu sư muội gặp đối thủ lớn rồi.

Trình nghe xong cũng cười. Tiểu Chân từ nhỏ đã ngang bướng, ương ngạnh đặc biệt miệng lưỡi sắc bén cãi nhau chưa thua ai bao giờ. Nay lại thấy một Võ Ngọc cũng miệng lưỡi không thua kém gì cô. Họ cãi nhau rộn rã cả Thành gia trang.

Tiểu Chân mắng tiếp:

-Ngươi dám chữi đại sư huynh ta một câu nữa xem. Cẩn thận cái lưỡi của ngươi.

Câu hăm dọa khiến mọi người biết đây không còn đơn thuần là hai phụ nữ cãi nhau nữa.

Thành Dao nói nhỏ:

-Thôi xong rồi, tiểu sư muội tức lắm rồi.

Dao và Trình bắt đầu lo lắng. Nhưng Võ Ngọc chẵng có chút sợ hãi gì.

Cô lên giọng thách thức:

-Ta cứ gọi đấy. Thục Trình là vô lại, đại vô lại, đệ nhất vô lại, vô lại nhất Nam Việt.

Bạn đang đọc Trường Hận Anh Hùng sáng tác bởi Anibus
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anibus
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.