Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1669 chữ

Chương 63: Nơi thay đổi

Khương Tú thấy ánh mắt anh nhìn thẳng mình, liền nhíu mày đưa tay lắc lắc trước mắt anh, "Nè! Anh đang nhìn cái gì vậy? Em vừa gọi anh đi mua gạo, anh có nghe thấy không? Anh đang sửng sốt cái gì vậy? Còn không mau đi mua đi? ”

Trần Vũ rốt cục cũng định thần lại.

Trên mặt bỗng nhiên có nụ cười, anh nhìn trái nhìn phải bốn phía, bọn họ hiện tại đang ở trong biệt thự nhà mình, đây là thư phòng của anh, trên bàn sách trước mặt còn có một quyển sách đang mở ra, phỏng chừng vừa rồi anh đang ở thư phòng đọc sách, xem ngủ thiếp đi.

Bởi vậy, anh cũng có thể đoán ra được sơ sơ, lần thay đổi thời không này hẳn là không ảnh hưởng đối với anh.

Ít nhất biệt thự này vẫn còn, Khương Tú vẫn là vợ của anh.

Thế là đủ rồi!

Trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức dưới ánh mắt nghi hoặc của Khương Tú, anh đứng dậy đi qua, giang hai tay ra, ôm chặt lấy cô vào trong ngực.

Lúc ấy lKhương Tú bị ôm đến sững sờ.

Cô theo bản năng đưa tay đẩy anh ra giọng nói bất mãn: "Anh làm gì vậy? Em đã bảo anh đi mua gạo, anh đang làm gì vậy? ”

Trần Vũ điếc tai không nghe thấy, vẫn ôm chặt lấy cô, nhắm mắt lại, hít thật sau hương thơm trên mái tóc cô, nhẹ giọng nỉ non: "Tú nhi, em vẫn còn... em vẫn còn ở đây, thật tuyệt vời! ”

Khương Tú rốt cục nhịn không được, hai tay đẩy ngực anh ra, đột nhiên dùng sức, đẩy hắn ra, trầm mặt trừng mắt nhìn anh: "Anh bị thần kinh à? Em bảo anh đi mua gạo, anh đừng tưởng rằng nói với em mấy câu ngọt ngào liền có thể lười biếng không cần đi, buổi tối anh không muốn ăn cơm sao? Em hỏi anh, anh có đi mua gạo không? Anh có đi không? ”

Ngay cả khi bị cô đối đãi thô bạo, mặt mày phẫn nộ mắng, nụ cười trên mặt Trần Vũ vẫn sáng lạn như cũ, cười hắc hắc giơ hai tay lên, làm bộ đầu hàng.

"Đi đi! Vợ, anh đi là được, em đừng tức giận, tức giận dễ già! ”

Khương Tú liếc xéo anh, ánh mắt rất lạnh: "Vậy anh còn không mau đi ? Còn ở đây trêu chọc?”

Trần Vũ không dám chọc giận cô, cũng miễn cưỡng chọc giận cô, vì vậy anh đáp ứng, vui vẻ bước ra khỏi thư phòng, xuống lầu đi mua gạo.

Lúc đi xuống lầu, trong miệng còn huýt sáo vui vẻ.

Trên lầu.

Khương Tú nhíu mày từ thư phòng đi ra, nhìn bóng dáng chồng mình là Trần Vũ huýt sáo, bước chân nhẹ nhàng xuống lầu, ánh mắt của cô rất nghi hoặc.

Muốn hỏi anh có uống nhầm thuốc không?

Sao hôm nay lại khác thường như vậy?

......

Ở tầng dưới.

Trần Vũ thay giày thể thao ra ngoài, lấy chìa khóa xe ra khỏi cửa đi tới gara nhà mình.

Mở gara ra xem, thấy ba chiếc xe nhà mình đậu ngay ngắn ở trong gara, anh không khỏi hoảng hốt, ánh mắt bình tĩnh nhìn chiếc xe hai khoang màu đỏ tươi đang đỗ bên cạnh Mercedes-Benz Big G, anh cảm giác như đang mơ.

Nó thật là viễn vông.

Rõ ràng một khắc trước, anh còn ở cửa hàng sửa chữa ô tô cùng chủ tiệm nói sơ qua về tình trạng hư hỏng của chiếc xe này, chuẩn bị sửa xe.

Kết quả là gì?

Chỉ trong nháy mắt, anh đã ở thư phòng nhà mình và bị Khương Tú đánh thức.

Và bây giờ... Chiếc xe này sáng nay rõ ràng bị một chiếc xe đâm vào, lúc này lại còn nguyên vẹn đậu trong gara nhà anh.

Giờ khắc này, trong đầu anh tự động vang lên một câu quảng cáo —— trường sửa chữa ô tô nhà nào mạnh? Nhà nào cũng không bằng thời không thay ...

Anh xuất thần mở cửa xe, ngồi vào trong xe, sờ vô lăng, tiện tay khởi động xe, cũng thuận tay hạ kính cửa sổ ghế lái xuống, híp mắt bắt đầu tra xét nguyên nhân đột nhiên thời không lần này thay đổi trong đầu.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Cuối cùng, anh đã tìm ra lý do tại sao.

Khoảnh khắc tìm ra được nguyên nhân, miệng anh khẽ mở, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Năm 17 tuổi, "tôi" nhận được tin nhắn văn bản từ tương lai, biết được "tôi" lần này kết quả thi đại học, mặc dù thực sự dẫn đến điều tra chính thức, nhưng cuối cùng có gì nguy hiểm, nhân viên điều tra chính thức, cũng không lấy một bộ bài kiểm tra để cho anh làm một lần nữa.

Điều này làm cho trái tim "tôi" treo hơn một tháng, cuối cùng đã được buông xuống.

Không còn lo lắng chuyện điểm thi đại học của mình bị điều tra, sau đó..." Tôi có tâm tư nói chuyện yêu đương, thoải mái hẹn hò với Tưởng Văn Văn.

Hơn nữa, ngày hôm sau vào buổi chiều mưa bão đó, tôi đã tìm thấy cơ hội giúp cô ấy từ một cô gái trở thành một người phụ nữ trong phòng khách sạn bên cạnh rạp chiếu phim.

......

Anh cẩn thận nhớ lại ký ức trong thời không này, cũng chỉ tìm được điểm khác biệt này.

Không!

Có chút khác với thời không trước đó.

Đó chính là... Lần này Tưởng Văn Văn thực chất là đã phát sinh quan hệ với anh, là học kỳ sau mới đề nghị chia tay với anh.

Thời gian chia tay, so với thời không trước đó là một vài tháng.

Nhưng cũng giống nhau là chia tay rồi.

Và sau đó?

Sau đó, quỹ đạo của cuộc đời anh cũng không khác gì thời không trước đó, tốt nghiệp đại học không bao lâu, anh liền trở về quê nhà quận Huệ Châu, trải qua cuộc sống làm thuê khiến người ta phỉ nhổ, hơn nữa trong thời gian đó, anh cùng Khương Tú 20 tuổi xem mắt, kết hôn.

Nhưng mà, thời không này anh và Khương Tú đã sinh ra…

"Bố ơi! Bố! Mẹ nói bố sẽ ra ngoài mua gạo, phải không? Con muốn ăn loại bánh có đào vàng và dâu tây, bố nhân tiện mua cho con một cái bánh đi? ”

Đúng lúc này, một cô bé mặc váy công chúa màu trắng, chạy nhanh tới cửa gara, hét to với Trần Vũ ở trong xe.

Trần Vũ giương mắt nhìn lại, nhìn cô bé trước cửa gara, khuôn mặt và lông mày đều có vài phần giống Khương Tú, bộ dáng của cô ước chừng bảy tám tuổi.

Môi đỏ răng trắng, căng tràn sức sống.

Anh kinh ngạc nhìn.

Lúc anh, anh đã quên lời nói của cô.

Trong cảm giác của anh, vài phút trước, kết tinh tình yêu của anh và Khương Tú... vẫn là con trai, đứa nhỏ kia tên là Trần Bân Dần.

Anh cũng đã dạy con trai mình làm thế nào để xem công tắc trong hộp điện là bất thường! Hơn nữa, trong tháng qua, anh và con trai anh đã có thời gian hoà thuận vui vẻ với nhau.

Nhưng bây giờ?

Cảm thấy thời gian trôi qua trong vài phút, con trai liền trở thành con gái.

Trần Linh Nhi.

Anh tìm thấy tên của cô gái, tám tuổi, từ "ký ức mới" trong tâm trí của mình.

"Bố ơi! Con đang nói chuyện với bố, bố có nghe con nói không? Nhớ mua cho con một chiếc bánh! ”

Cô bé ở cửa gara thấy bố chưa trả lời câu hỏi của mình, nhịn không được nhíu mày lớn tiếng nhắc nhở.

Trần Vũ giật mình, định thần lại, cười cười, đáp trả cô cử chỉ OK.

"Được rồi!Chắc chắn mua cho con ! ”

Vào lúc này, anh đã chấp nhận số mệnh của mình.

Trong lòng biết phần còn lại của cuộc đời mình, sợ là cuối cùng không thể sống một thời gian dài ổn định, xác suất lớn phải trải qua một lần lại một lần thời không biến đổi nữa .

Không thể phòng bị được!

Anh căn bản không xác định câu nào của mình sẽ dẫn đến hiệu ứng cánh bướm và sự thay đổi của thời không, hôm qua anh chỉ muốn làm cho mình mười bảy tuổi yên tâm, không cần lo lắng đến từ điều tra chính thức.

Chỉ thế thôi.

Chỉ gửi một tin nhắn văn bản.

Kết quả?

Hiệu ứng cánh bướm và thời không thay đổi đã xảy ra.

Thật là khốn kiếp!

Cũng may lần này thời không thay đổi, không để cho anh trở nên nghèo, cũng không để Khương Tú rời khỏi anh.

......

Trước cửa gara, Trần Linh Nhi được bố hứa hẹn, vui vẻ xoay người về nhà.

Trong gara, Trần Vũ đang chuẩn bị đi mua gạo, bỗng nhiên nghe thấy điện thoại di động trong túi quần của mình vang lên một tiếng.

Có tin nhắn đến?

Anh theo bản năng lấy điện thoại di động ra, lại phát hiện tin nhắn là Tưởng Văn Văn gửi tới.

"Tớ đã trở lại, gần đây cậu có rảnh không? Ra ngoài cùng với tớ được không?”

Sau khi đọc nội dung của tin nhắn, anh cầm điện thoại di động run rẩy.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thời không này, "tôi" hiện tại và Tưởng Văn Văn còn có liên hệ? Không phải là mối quan hệ nam nữ không chính đáng chứ?

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.