Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1678 chữ

Chương 60. Cười lớn trong mưa gió

Sáng hôm sau lúc hơn 10 giờ.

Trần Vũ đã đạp xe đến sân vận động để gặp Tưởng Văn Văn như đã hẹn vào tối qua.

Khi Trần Vũ đến sân vận động thì nhìn thấy Tưởng Văn Văn mặc một chiếc váy ngắn màu xanh denim và một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng đứng đợi sẵn ở bậc thềm trước cổng sân vận động.

Cô ấy duyên dáng yêu kiều đứng ở bậc thềm. Mỉm cười nhẹ nhàng mà nhìn Trần Vũ vừa mới đi đến.

- Chờ tớ một chút!

Trần Vũ hướng phía cô ấy hô lên một câu sau đó đạp xe đến chỗ chứa xe đạp cách đó không xa, khóa lại.

Chờ cậu ta lon ton chạy nhanh đến trước mặt Tưởng Văn Văn, khóe miệng Tưởng Văn Văn mỉm cười. Đem một trong hai chai nước khoáng đang cầm trên tay cho cậu ta.

- Cho cậu!

Trần Vũ lau mồ hôi trên trán, tỉnh Huy Châu vào tháng tám thật sự rất nóng bức.

Đưa tay ra nhận lấy nước khoáng, cậu cười trêu ghẹo:

- Hôm nay chúng ta đến là để bơi lội. Cậu còn sợ không có nước uống à?

Tưởng Văn Văn mím môi cười liếc cậu ta:

- Cậu còn dám uống nước trong bể bơi?

Trần Vũ cười xấu xa, đưa tay ra nắm tay cô ấy rồi sải bước đi vào cổng lớn của sân vận động.

Vừa đi vừa nói:

- Tớ không dám uống nhưng mà tớ nhớ rõ lần trước cậu nói là cậu không biết bơi lội đúng không? Hehe, vậy thì một lát nữa uống hay không uống nước ở bể bơi, chỉ sở cũng không phải là vấn đề cậu có dám hay không dám. Haha...

Tưởng Văn Văn cho cậu ta một ánh mắt xem thường nói:

- Cậu sẽ không mua cho tớ một chiếc phao bơi sao?

- Mua! Mua!

……

Hai người đã mua hai vé bơi và một ít đồ ăn vặt. Đương nhiên, họ cũng mua một chiếc phao bơi, áo tắm, quần bơi cũng mua hai bộ.

Hứng thú bừng bừng mà đi vào phòng thay quần áo, đổi sang đồ bơi.

Khi họ ra khỏi phòng thay đồ và nhìn thấy nhau ở ngoài cửa, Trần Vũ nhìn Tưởng Văn Văn trong bộ áo tắm một mảnh màu xanh lam, làn da trắng nõn nà tinh tế, còn cả cánh tay và đôi chân dài của cô ấy, ánh mắt cậu chợt nhìn đăm đăm.

Đồng thời cũng có chút hối hận.

Hối hận hôm nay cùng cô ấy tới nơi này bơi lội.

Bởi vì trong chốc lát cô ấy đi ra với bộ dáng mặc đồ bơi này nhất định sẽ bị những người đàn ông khác trong hồ bơi nhìn thấy. Cậu cảm thấy thiệt thòi, mặc dù kiểu dáng áo tắm của cô ấy khá là bảo thủ.

- Nếu không... Chúng ta đi sông Tân An tham quan đi? Tìm một nơi không có ai?

Cậu không nhịn được mà đề nghị.

Tưởng Văn Văn nhìn ra suy nghĩ của cậu ta, buồn cười mà nghiêng người liếc cậu ta một cái. Ôm phao bơi đi về phía bể bơi trước:

- Sông sâu như vậy, tớ cũng không dám đi tham quan. Muốn đi thì cậu đi đi!

Trần Vũ bất lực nhìn theo bóng lưng của cô ấy.

Cô ấy nói không đi thì một mình cậu đi sông Tân An tham quan cái quái gì?

Cậu là một người đàn ông lớn, còn sợ bị người ta nhìn sao?

Vào lúc này, số người bơi trong sân vận động ít hơn nhiều so với dự kiến ​​của Trần Vũ.

Chỉ có khoảng hơn chục người đang bơi trong bể. Trong đó có một số phụ nữ và trẻ em.

Điều này có thể là vì hôm nay là thứ sáu, hơn nữa bây giờ còn đang là buổi sáng.

Tưởng Văn Văn trong trang phục áo tắm xuất hiện bên cạnh bể bơi, thu hút sự chú ý của mọi người. Người cao ráo chân dài, màu da trắng nõn, Tưởng Văn Văn lại rất xinh đẹp giống như là một cảnh đẹp đang di động có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Trần Vũ đi theo phía sau, nhìn bộ dạng cô ấy vừa nắm tay vịn biên bể bơi, tay kia cầm chiếc phao bơi cẩn thận xuống nước làm cậu nhịn không khỏi muốn cười. Nhưng cậu cũng không bước tới giúp.

Chờ đến khi cô ấy thật cẩn thận bước xuống bể bơi rồi. Cậu mới thật thô bạo nhảy xuống nước, làm văng một lượng bọt nước lớn. Khiến cho Tưởng Văn Văn vừa mới xuống nước, tóc và mặt vẫn còn chưa dính nước đã bị bắn thành gà rớt vào nồi canh.

Tưởng Văn Văn ngây người đứng ở nơi đó. Ngơ ngác mà nhìn cậu ta mặt đầy tươi cười.

Quên luôn cả chuyện phải lau đi bọt nước khắp trên mặt.

- Lần trước không phải cậu nói là cũng không biết bơi sao? Sao cậu dám cứ như vậy nhảy xuống?

Cô hỏi theo bản năng.

Trần Vũ cười xấu xa, cúi người lại gần, vươn tay lau những giọt nước trên mặt cô ấy, cười nói:

- Cậu có tin không? Lần trước là tớ nói dối cậu đấy! Haha...

Cậu cười rất vui vẻ.

Tưởng Văn Văn vẫn ngơ ngac snhìn cậu ta. Ngây người vài giây sau mới đột nhiên phản ứng lại. Nhất thời xấu hổ buồn bực mà dùng tay vốc nước hất lên mặt cậu ta.

Đáng tiếc, cô đã quên mất nơi này là chỗ nào.

Đây là bể bơi nha!

Cô ấy là một con vịt lên cạn, ở trong nước làm sao có thể là đối thủ của cậu?

Chẳng phải đó chính là đánh thủy chiến sao!

Trần Vũ lập tức phản công, chỉ vài lần thân hình cô ấy đã lắc lư rơi xuống nước, Trần Vũ nhanh mắt lập tức bước tới ôm eo cô ấy ôm vào lòng.

Nhưng đây cũng không phải là chỉ mới bắt đầu!

Sau một phen đùa giỡn, Tưởng Văn Văn đã nhờ Trần Vũ dạy bơi cho cô. Tất nhiên Trần Vũ không phản đối, vui vẻ cống hiến sức lực. Cứ như cậu là người thích giúp người làm niềm vui vậy.

Trong lúc này đương nhiên không tránh được việc tiếp xúc thân thể. Cậu cũng rất vui vẻ.

Chỉ tiếc là khả năng học hỏi của Tưởng Văn Văn hơi kém, hai người họ đã chơi trong bể bơi hơn hai tiếng đồng hồ nhưng cô ấy vẫn không học được.

Cuối cùng, bọn họ vừa mệt mỏi vừa đói.

Họ cùng nhau rời bể bơi, đi thay quần áo, ra khỏi sân vận động. Sau đó đến một nhà hàng cá hầm cải chua trên đường gần đó và ăn cơm trưa.

Ăn trưa xong, cả hai định tìm một rạp chiếu phim gần đó và xem một bộ phim khác.

Chỉ là……

Trên đường Trần Vũ đạp xe đạp chở cô ấy đi tìm rạp chiếu phim,

Đột nhiên nhận thấy gió ngoài đường mạnh hơn. Gió to gào thét thổi một số rác trên đường bay tứ tung.

- Gió lớn như vậy...

Tưởng Văn Văn rất ngạc nhiên.

Trần Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phát hiện trên không trung đã có những đám may đen cuồn cuộn.

Tưởng Văn Văn thấy cậu ta ngẩng đầu cũng vô thức ngước lên nhìn bầu trời.

Thấy trên không mây đen cuồn cuộn, vẻ mặt cô thay đổi:

- Hình như trời sắp mưa nhỉ? Nếu không... Chúng ta nên về nhà đi?

Thời tiết tháng tám thay đổi thật là thất thường.

Lúc bọn họ đến sân vận động để bơi trước đó, thời tiết vẫn rất tuyệt, không hề có dấu hiệu của mưa.

Trần Vũ cũng cảm thấy trời sắp mưa. Hơn nữa trời sẽ mưa rất to.

Nhưng……

Tròng mắt cậu xoay chuyển, giả bộ cười ngớ ngẩn để nói dối:

- Không có việc gì! Chúng ta chạy nhanh đi tìm rạp chiếu phim. Thời điểm trời mưa thì chúng ta đã ở trong rạp xem phim rồi. Dù mưa có xối xả cũng không thể ướt hai ta. Chờ chúng ta xem phim xong đi ra ngoài thì có lẽ mưa cũng ngớt rồi. Bây giờ là mùa mưa, mưa đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, đúng không?

Tưởng Văn Văn do dự:

- Quên đi, chúng ta nên về nhà đi?

- Đừng mà! Vẫn còn sớm! Tớ nhớ rằng gần đây có một rạp chiếu phim, chắc chắn sẽ đến ngay thôi.

Trần Vũ tăng nhanh tốc độ đạp xe, đối mặt với gió mạnh trên phố, gương mặt tươi cười rạng rỡ.

Đúng là cậu không hề nói bừa. Vài phút sau, một rạp chiếu phim xuất hiện ở cuối con phố trong tầm mắt của hai người bọn họ.

Nhưng……

Cơn mưa to đột nhiên ào ạt đổ ập xuống.

Người đi đường bất ngờ kêu lên, chật vật chạy trốn.

Tưởng Văn Văn ngồi ở ghế sau của xe đạp cũng bất ngờ kêu lên:

- Ahh. Trời mưa, mưa to quá, tớ đã nói nên về nhà! Cậu nhìn đi. Trời mưa rồi. Tất cả đều tại cậu!

Bực mình, cô không kìm được vươn tay véo mạnh vào da thịt ở eo của Trần Vũ.

Trần Vũ nhếch miệng cười, tăng nhanh hơn tốc độ đạp xe phóng tới rạp chiếu phim trước mặt. Trong mưa gió thanh âm của cậu mang theo ý cười rất lớn:

- Không sao đâu, không có việc gì! Không phải chỉ là trời mưa thôi sao! Tớ nói cho cậu biết, tình yêu mà không cùng nhau đi dưới mưa thì không được vẹn toàn. Cậu không cảm thấy như vậy rất lãng mạn sao? Ha ha...A... Đừng! Đừng véo! Đau...

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.