Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1626 chữ

Khi Trần Vũ sắp ăn hết mì trong bát, Khương Tú xụ mặt bước tới, ném một chùm chìa khóa đến trước mặt anh.

Một chùm chìa khóa to leng keng rơi trên bàn ăn, phát ra tiếng động lớn.

Thực sự là chum chìa khóa lớn, bởi vì cả chùm cũng phải có hơn trăm cái.

Mà, trên mỗi cái khóa, đều dán một cái nhãn, chẳng hạn như: 1101, 3303, 2702 và các số khác.

Trần Vũ sững sờ một lúc, mới nhận ra đây là chìa khóa của tòa nhà mà mẹ mua ở hồi đó.

Anh đã nhìn thấy chùm chìa khóa này đêm qua trong ký ức mới của mình.

"Ăn no rồi thì đi thu tiền thuê nhà cho em! Còn hơn 30 hộ chưa trả tiền nhà tháng này! Đi nhanh đi!"

Khương Tú nói với giọng ra lệnh, ném đến trước mặt anh một cuốn sổ bìa cứng, ước tính danh sách mỗi hộ đã trả tiền thuê nhà và chưa trả tiền thuê nhà đều nằm trong cuốn sổ này.

Trần Vũ nhìn chùm chìa khóa lớn và cuốn sổ dày cộp trước mặt, đã hiểu tại sao "Trần Vũ" của thời không này lại nguyện ý trở về quê nhà sau khi tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng, làm một con cá muối ngồi ăn chờ chết.

Trong nhà có nhiều phòng cho thuê như thế, tiền thuê nhà hàng tháng chắc chắn là một con số rất khả quan, đủ để gia đình anh sống thoải mái.

Cả đời không cần lo lắng về tiền bạc.

Với sự lựa chọn như vậy đặt trước mặt, còn phải cố gắng gì nữa chứ?

Cuộc sống như thế...đã là chiến thắng nhân sinh rồi!

Cái gì cơ? Trần Vũ anh thích phấn đấu ư?

Không! Anh không phải! Anh không phải loại người như vậy.

"Được thôi!"

Trần Vũ đồng ý ngay lập tức, khi đứng dậy lấy chìa khóa, anh đột nhiên vươn đầu ra hôn bẹp một cái lên khuôn mặt còn đang phụng phịu của Khương Tú.

Khương Tiếu kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt như muốn nói: Vừa rồi vẻ mặt của mình còn chưa đủ nghiêm túc sao? Giọng điệu chưa đủ nghiêm khắc sao? Sao anh ta lại dám ngang ngược như vậy?

"Anh, anh không biết xấu hổ sao? Giữa thanh thiên bạch nhật!"

Cô đỏ mặt, vô thức liếc nhìn về phía cầu thang bên kia, sợ con trai cô vừa lúc đi xuống lầu sẽ thấy cảnh tượng vừa rồi.

Trần Vũ nhẹ cười khà khà, đưa tay véo má hơi mập mạp của cô rồi cười nói: "Không phải tối qua anh đã nói với em sao! Giữa muốn em và muốn thể diện, anh nhất định chọn muốn em, yêu! Haha ... "

Nói xong, Khương Tú chưa kịp phản ứng thì anh đã cầm lấy chìa khóa và sổ ghi chép, sải bước về phía cửa nhà.

Vừa đi vừa lớn giọng nói: "Tú nhi! Muộn rồi, trưa nay anh không về ăn cơm đâu. Nhân tiện, tối anh muốn uống canh gà già, nhớ hầm cho anh nhé!"

Khương Tú quay lại nhìn bóng lưng của anh, vô thức đưa tay lên che bên má anh vừa nhéo, mặt đỏ bừng, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Cô luôn cảm thấy kể từ nửa đêm qua, anh như trở thành một con người khác, thần thái khác hẳn trước kia.

Biến thành thích giở trò lưu manh, và trở nên ... sáng sủa hơn?

Tại sao thế nhỉ?

Tại sao anh ấy đột nhiên thay đổi nhiều như vậy?

Cô thật sự không hiểu.

……

Khi ra ngoài, theo ký ức về thời không này hiện lên trong đầu, Trần Vũ mang giày thể thao vào, tháo ra một cái chìa khóa xe treo bên cửa, ngoài ra còn lấy một chiếc túi vải nhỏ màu đen, đặt chùm chìa khóa phòng và sổ tay vào trong túi.

Khi anh chuẩn bị rời đi, còn quay lại và hét lên một tiếng "Tú nhi".

Làm cho Khương Tú theo âm thanh nhìn lại, anh cười rạng rỡ và cho cô một nụ hôn gió.

Khương Tú không hề tốt tính mà trợn trắng mắt nhìn anh.

……

Trong ga ra cạnh biệt thự, có ba chiếc ô tô đang đậu.

Một chiếc xe bán tải màu xanh lục, trong ký ức của Trần Vũ về thời không này, chiếc xe bán tải này thường được sử dụng để di chuyển đồ đạc hoặc khi mua những món đồ lớn.

Dù sao gia đình họ hiện có cả một khu nhà ở đang cho thuê, việc thay thế một số đồ đạc, vật dụng trong phòng cho thuê là điều không thể tránh khỏi, vì vậy trong nhà thường có xe bán tải là điều tất yếu.

Ngoài xe bán tải, trong gara còn có hai chiếc xe ô tô một lớn một nhỏ.

Chiếc lớn là một chiếc xe chuẩn việt dã, Mercedes-Benz G-Class, trông vô cùng có khí thế, khi mua nó đã lên tới hơn hai triệu nhân dân tệ (hơn 7 tỉ), lúc đó mua để khoe khoang, thuận tiện chuẩn bị để khi không có việc gì thì sẽ dùng nó chở cả nhà đi du lịch.

Bên cạnh chiếc Mercedes-Benz G-Class, còn có một chiếc xe Hatchback xinh xắn, ước tính chiều dài toàn bộ chiếc xe vào khoảng 4,2 mét.

Thân sẽ có màu đỏ đậm lả lơi.

Đây là chiếc xe mà gia đình họ thường lái nhất.

Ví dụ để thu tiền thuê nhà, hoặc để mua đồ ăn, đều là lái nó đi!

Lý do sao?

Tất nhiên, đó là vì thân thể đẹp đẽ, vòng eo mềm mại, dễ dàng đẩy ngã... ờ, không phải! Nó nhỏ, dễ lái và dễ đậu xe.

Hơn nữa, còn có thể duy trì một phong cách khiêm tốn, không làm cho mọi người có cảm giác thù địch người giàu với gia đình họ.

Trần Vũ nhìn ba chiếc xe, cười cười, vươn tay mở cửa chiếu xe nhỏ, ngồi ở trong xe, trong thời không gốc anh vốn đã có kỹ năng lái xe rất thuần thục.

Vì vậy, không khó để anh có thể lái chiếc xe nhỏ này.

Thuần thục lái xe đi, lái xe ra khỏi ga ra, lái đến tòa nhà riêng đang được cho thuê dựa theo ký ức mới của mình.

Anh rất hài lòng với cuộc sống trong thời không này, có tiền, nhàn hạ, có vợ đẹp, có con trai, còn có biệt thự và xe sang ...

Ngay cả bố mẹ và bà nội cũng vẫn còn sống.

Như vậy, anh còn có thể không hài lòng với điều gì nữa?

Mọi thứ anh từng tha thiết ước mơ giờ đã có đầy đủ cả rồi.

Anh lái chiếc xe nhỏ này ra khỏi tiểu khu biệt thự, khi lái ra đường, anh đột nhiên cảm thấy không cần phải thay đổi thời không, cũng như thay đổi quỹ đạo của cuộc đời mình nữa.

Anh không muốn liên lạc lại với bản thân khi 17 tuổi nữa, anh sợ rằng nếu anh liên lạc lại với bản thân 17 tuổi, vạn nhất anh lỡ nói điều gì, dẫn đến thời không lại thay đổi, làm tất cả những gì anh có ngay bây giờ đều biến mất, khi đó anh thật sự sẽ khóc không ra nước mắt.

Không dễ dàng gì để có được một cuộc sống hoàn hảo như vậy, phải trân trọng nó!

Dựa theo những ký ức trong thời không này, Trần Vũ lái xe đến tiểu khu mới xây An Gia Uyển trên đường Tân Cương, sau khi đỗ xe, việc đầu tiên anh làm khi bước xuống xe là ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà màu vàng nhạt cao khoảng mười tầng trước mặt anh.

Đây là tòa nhà mà mẹ anh năm ấy khư khư cố chấp mua.

Không tính đến hơn 100 chỗ đậu xe trong hầm gửi xe đi kèm khi mua nhà, riêng toà nhà này đã cao hơn 12 tầng, có 3 căn khác nhau, mỗi căn có 3 hộ ở mỗi tầng. Toàn bộ toà nhà có tổng cộng 108 căn hộ.

Không biết có phải lúc thiết kế tòa nhà này người thiết kế đã cố tình tập hợp đủ số lượng của địa sát sao Bắc Đẩu hay không, vậy mà lại không hơn không kém, có đúng 108 căn.

Mà bây giờ, tòa nhà này thuộc về Trần Vũ.

Điều này khiến anh như trong mộng, bởi vì trong thời không gốc, anh mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối, là một chú chim tơ đáng thương sắp bị nấc cục. Thực ra, anh không cố gắng gì cả, chỉ gửi một số tin nhắn và video cho anh trong quá khứ để trò chuyện vài lần mà thôi.

Sau đó?

Hoàn toàn không phải tranh đấu với ai, cuộc sống hạnh phúc cứ thế thuộc về anh rồi.

Cảm giác giống như một giấc mơ vậy.

Nhưng mà……

Anh cười nhẹ một tiếng, không chân thực thì sao chứ? Không có quá trình phấn đấu thì sao nào? So với những người may mắn được sinh ra đã ngậm thìa vàng, cuộc đời của bản thân đã là rất gập ghềnh rồi.

Bây giờ Trời đã thưởng cho bản thân tất cả những gì trước mắt đang có, vậy hãy tận hưởng nó là được rồi! Trên đời này còn có rất nhiều người may mắn, tại sao lại không thể nhiều thêm một người là anh chứ?

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.