Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạy Thoát Nhưng Rơi Vào Thế Bí

Phiên bản Dịch · 1791 chữ

"Bụp!"

Dầm dao phay có tay cầm màu vàng, đầu dao sắc bén ghim vào sàn nhà gỗ, chỉ cách dưới hông Trần Vũ chừng hai mươi centimet.

Lúc ấy, Trần Vũ sợ tới trắng bệch mặt mày, hai chân run rẩy.

Thật là đáng sợ.

Chỉ thiếu một chút nữa là người anh em của anh đã đứt đoạn rồi.

"Ông đây giết mày!"

Người đàn ông vừa ngã xuống, giận dữ chống cả chân lẫn tay bò dậy. Trần Vũ thấy vậy, chợt tỉnh táo lại, lăn một vòng đứng lên, xoay đầu bỏ chạy.

Nói đùa à, nếu cái này mà chạy chậm một chút thì mạng nhỏ có lẽ cũng bỏ lại đây luôn!

Khi chạy ra khỏi phòng ngủ, anh ta mới nhận ra đây là dạng biệt thự Duplex, phía trước hành lang ở đầu cầu thang, cô nàng bọc chăn mền nay đã không thấy tăm hơi. Trần Vũ không rảnh mà nghĩ nhiều, dùng tốc độ nhanh nhất, chạy xuống khỏi lầu, hoảng hốt tìm bừa rồi chạy về phía cửa lớn.

Vừa chạy ra ngoài cửa lớn, chỉ nghe thấy một tiếng nổ chấn động, một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ lập tức vụt qua trước mặt anh ta như tên bắn, phóng tới cánh cửa lớn đang mở rộng.

Trần Vũ nhìn đến ngẩn ngơ.

Người lái xe lại là cô gái xinh đẹp vừa rồi sao? Trên người cô ấy vẫn còn bọc chăn mền! Suối tóc dài đen bay loạn trong gió, chân đạp chân ga thật phóng khoáng.

Nhưng...

Không phải cô nên dẫn theo tôi hay sao?

Kéo quần lên cái là coi tôi là người lạ luôn sao?

Đúng là không nên tin tưởng vào phụ nữ!

Không có thời gian để anh nghĩ nhiều, trong sảnh phía sau lưng vang lên tiếng rống giận của người đàn ông kia. Trần Vũ giật mình, vội vàng nhấc chân phi nước đại, không để ý tới mình vẫn đi chân trần, trên người chỉ có độc một chiếc quần lót, chạy thục mạng ra tới cửa sân biệt thự, nhưng anh vẫn không dám dừng bước chân, cứ tiếp tục liều mạng chạy như bay về phía trước.

Bởi vì chỉ cần anh còn trong phạm vi của biệt thự, anh vẫn thấy cái mạng mình đang treo lơ lửng trên đoạn đầu đài.

Chẳng may người đàn ông kia gọi một cú đến phòng bảo vệ chung cư, để tất cả bảo vệ chung cư tới vây bắt anh, tới lúc đó anh như cá nằm trong chậu rồi.

Không may bị tóm thì... anh không dám nghĩ đến hậu quả đó nữa.

...

Khoảng nửa giờ sau.

Trần Vũ vừa mới ở trong khu biệt thự kia nay đã ra tới bên ngoài, trong một rừng cây nhỏ, cách biệt thự Quan Lan chừng một, hai kilomet. Anh thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi, chống tay trên đầu gối, thở dốc từng hơi một.

Cuối cùng cũng trốn ra được.

Nhớ tới cảnh suýt nữa bị đám bảo vệ tóm lại, anh vẫn thấy sợ đến rụng rời tay chân.

Lúc này người anh ướt đẫm mồ hôi, tiếng tim đập thình thịch vang vảng bên tai kèm theo cơn mệt mỏi do hoạt động quá độ.

Chỉ ngay lúc nãy thôi, thời điểm anh chạy không nổi nữa thì trời không chặn đường người, rừng cây nhỏ này xuất hiện trước mắt anh, anh vội vàng lao vào.

Anh nắm ngay cơ hội thở dốc, hai tay chống dưới đầu gối, nhìn xung quanh, trông thấy phía trước không xa có một tảng đá lớn, anh lê đôi chân run rẩy vô lực của mình khó khăn ngồi lên tảng đá.

Khi hơi thở dần bình ổn, những ký ức trước đó tràn vào đầu cũng dần được sắp xếp ổn thỏa.

Vẻ mặt của anh dần trở nên đặc sắc.

Tất cả những ký ức đó đều là ký ức mới mẻ từ tuổi mười bảy.

Hoàn toàn là cuộc sống mới.

Cuộc đời Trần Vũ anh giống như đã rẽ sang một hướng khác kể từ năm 17 tuổi. Ngã rẽ... Ngã rẽ đó chính là một tháng trước khi thi đại học.... Khi đó anh vừa 17 tuổi, bỗng nhiên nhận được mười mấy tin nhắn nặc danh, còn... Còn có một cuộc goi video ngắn vài phút với một người đàn ông trông rất giống cha của mình.

Người đàn ông trong video coi anh là trí tuệ nhân tạo được tạo bởi công nghệ AI của Thiên Ngữ.

Có một vài lời nói với anh, trong đó... Có vài lần người kia đề cập rằng nếu có kiếp sau thì anh nên dừng hút thuốc.

Sau đó anh thật sự bỏ thuốc, trước cuộc gọi video kia thì người đó còn gửi cho anh mười mấy tin nhắn ngắn, nó cũng ảnh hướng ít nhiều tới cuộc sống của anh.

Chính những tin nhắn và lần trò chuyện video kia khiến cuộc sống của anh rẽ sang một hướng khác.

...

Đây là tất cả những gì anh vừa nhớ lại từ mớ ký ức mới toanh kia.

Những ký ức này khiến anh giật thót mình.

Người trẻ tuổi mà anh nói chuyện đêm nay lại không phải trí thông minh nhân tạo do công nghệ AI tạo ra sao? Thật sự là anh lúc 17 tuổi sao?

Việc này sao có thể?

Trần Vũ vẫn trong cơn mệt mỏi không thể tin nổi.

Nhưng lại không thể không tin.

Về chuyện vừa nãy... Căn biệt thự đó, người đàn ông giận dữ và người phụ nữ đẹp trong biệt thự kia, anh đã tìm ra câu trả lời từ ký ức mới nhận.

Chỉ là... Câu trả lời mà anh tìm thấy trong mớ ký ức của mình khiến anh không nói nên lời.

Anh không biết người phụ nữ kia tên là gì.

Thật sự không biết.

Kể cả người đàn ông kia là ai anh cũng không rõ.

Câu trả lời mà anh tìm được trong những ký ức kia là... Người phụ nữ xinh đẹp kia gần đây thường đặt đồ ăn trên app, người đàn ông kia thì anh chưa thấy qua bao giờ. Mà trong ký ức của anh, hiện tại anh là một shipper giao đồ ăn.

Những quán ăn người phụ nữ xinh đẹp kia đặt đồ trùng hợp đều thuộc khu vực anh phụ trách, nên lần nào lần đó anh cũng là người giao đồ ăn đến.

Đêm hôm nay người phụ nữ xinh đẹp đó cũng gọi đồ ăn ngoài, anh cũng ngồi trên con xe đạp điện cà tàng đến đó như thường lệ.

Kết quả, hôm nay người đẹp kia nắm lấy tay anh, mặt mày đỏ bừng nói với anh là... chồng cô bị vô sinh, cô muốn mượn anh một hôm, không biết anh có tiện hay không?

Việc này...

Người phụ nữ kia đẹp như vậy, ngoại hình như ngôi sao, lúc ấy bên trong biệt thự lại không có ai. Cô ấy vừa ngượng ngùng vừa e lệ đưa ra yêu cầu với anh, mời anh giúp đỡ, mà anh lại độc thân nhiều năm...

Kiểu thử nghiệm như vậy thì có mấy người đàn ông chịu nổi?

Huống chi, giúp một chút thôi mà, giúp người làm niềm vui, từ bé đến giờ anh không phải là người lạnh lùng trước lời cầu xin của người khác.

Tóm lại, nếu không phải người đàn ông kia chợt xuất hiện và cầm dao muốn đâm chết anh thì đêm nay anh nhất định có một đêm tuyệt vời, có thể là một đêm nhớ suốt đời của anh.

"Ôi!"

Câu trả lời vừa tìm được trong mớ ký ức kia khiến Trần Vũ phải im lặng thật lâu, thở dài một hơi.

Anh vẫn cảm thấy oan uổng, dù ký ức triền miên với người đẹp kia rất rõ ràng, nhưng trải qua cảm giác như phim vừa rồi thì lúc này anh đã không thể nhớ nỗi khuôn mặt người đẹp kia trông thế nào.

Lúc thoải mái, anh không cảm nhận được, lúc bị đuổi giết anh lại hưởng cả.

Càng nghĩ càng thấy uất ức.

Vốn dĩ, nếu đêm nay không bị chồng người đẹp kia phát hiện, nói không chừng anh còn có thể cùng người đẹp kia vui sướng thêm lần nữa.

Nhưng không phải đã bị chồng cô ấy phát hiện sao? Làm gì còn dám có lần sao?

Hơn nữa, nhìn biệt thự mà người đẹp kia ở, Trần Vũ nhớ lại một hồi, nhớ tới biệt thự Quan Lan kia, giá thị trường hình như hơn tám mươi nghìn một mét vuông.

Chồng của người đẹp kia giàu cỡ nào?

Không đúng!

Nghĩ tới đây, sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi.

Chủ nhân của căn biệt thự hơn tám mươi nghìn một mét vuông... Anh đây ngủ với vợ của ông ta, ông ta liệu tha cho anh dễ dàng như thế sao? Tên tiệm và điện thoại của anh hình như vẫn nằm trong căn phòng kia! Còn có chiếc xe điện anh đưa thức ăn tới cũng đang được đỗ bên ngoài cửa biệt thự.

Xong rồi, tên đó nhất định có thể tìm tới anh, tên kia sẽ giết chết anh nhỉ? Nhất định! Tên đó nhất định muốn giết chết anh, cho dù không giết chết, thì anh bạn nhỏ của anh cũng tiêu đời.

Nghĩ tới đây, Trần Vũ không thể ngồi yên một chỗ được nữa.

Sắc mặt tái đi.

Lòng hốt hoảng đến lạ.

Bởi vì khi nhớ lại những ký tức mới toanh trong đầu ấy, anh nhận ra kể từ năm mười bảy tuổi đó, cuộc sống của anh đã rẽ sang một hướng khác. Sau đó anh không hút thuốc nữa, cũng không bị ung thư phổi nên hiện giờ anh vẫn khỏe mạnh.

Anh đã không bị ung thư phổi vậy thì anh sẽ sợ chết.

Nhưng mà tình trạng trước mắt thì phải làm sao bây giờ?

Trần Vũ không yên lòng đi tới đi lui trong rừng, đi lòng vòng một lúc lâu thì hai mắt đột nhiên sáng bừng lên.

Anh chợt nghĩ ra một cách hay có thể phá vỡ tình huống chết tiệt trước mặt!

Đó là nhanh chóng liên lạc với thân thể khi còn mười bảy tuổi của mình, dặn mình khi mười bảy tuổi... đừng nên ngủ với phụ nữ đã có chồng!

Chỉ là...

Bây giờ còn có thể liên lạc với bản thân khi mười bảy tuổi sao?

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.