Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trả Lời Câu Hỏi Của Phóng Viên

Phiên bản Dịch · 1917 chữ

"Trần Vũ! Tôi là phóng viên của Đài truyền hình Huệ Châu. Điều tôi muốn hỏi là - Bạn sẽ đăng ký vào trường đại học nào? Chuyên ngành nào?"

Trần Vũ: "Cái này... tôi vẫn đang suy nghĩ

Hiệu trưởng Tần Trung Nhất: "Vị mỹ nữ này, đến lượt cô rồi!"

"Trần Vũ, tôi là phóng viên của đài truyền hình vệ tinh tỉnh Dương Châu. Bạn có bí quyết tâm đắc trong việc học không? Mong bạn có thể chia sẻ cho khán giả trên cả nước?"

Không thể! Cậu không có bí quyết tâm đắc nào cả!

Đương nhiên Trần Vũ không thể nói ra điều này, chỉ dám nghĩ trong lòng.

Cậu đã đâm lao đành phải theo leo, nở nụ cười giả tạo, ho nhẹ rồi nói: "Bí quyết trong học tập... Cần phải tìm phương pháp, mỗi khóa học thực ra đều có quy luật, chỉ cần nắm vững quy luật của khóa học đó, thì việc học sẽ trở nên rất dễ dàng, đừng học thuộc lòng một cách máy móc, cách làm ngu ngốc đó có hiệu quả vô cùng kém”.

Vừa nói đến đây, cậu đã nhớ lại những ngày tháng mỗi ngày thức dậy trước bình minh, cố gắng đọc thuộc lòng những đơn từ tiếng Anh.

Cậu thực sự không muốn nhớ đến những ngày đó.

Những từ mới đã học thuộc vào trước bình minh, trời sáng hẳn lại quên mất.

Khiến cậu thắc mắc không biết mình có não hay không?

Vì vậy, mặc dù không tìm ra quy luật của bất kỳ khóa học hay môn học nào, nhưng cậu vẫn cố chấp tin rằng khóa học nào cũng phải có quy luật riêng của nó, kết quả học tập trước đây của cậu luôn luôn thấp, tuyệt đối không phải vì não của cậu có vấn đề, mà vì chính mình vẫn chưa tìm ra những quy luật của khóa học đó.

"Vậy sao?"

Nữ phóng viên đó mắt sáng lên, vội vàng truy hỏi: "Vậy bạn nghĩ quy luật của bộ môn tiếng anh là gì?"

Trần Vũ: "..."

Sao cậu biết được? Nếu cậu biết thì thành tích môn tiếng Anh có nát bét thế không?

Hiệu trưởng Tần Trung Nhất đúng lúc cứu Trần Vũ: "Xin lỗi, xét thấy hôm nay có quá nhiều bạn phóng viên ở đây, vì vậy mỗi bạn phóng viên chỉ có thể hỏi một câu, người tiếp theo! Anh đẹp trai này muốn hỏi gì nào?"

Tần Trung Nhất chỉ vào một nam phóng viên khác.

Nam phóng viên được gọi có vẻ nghiêm túc hỏi: "Trần Vũ! Tôi cũng muốn biết quy luật của môn tiếng anh là gì?"

Trần Vũ: "???"

Không thể cho qua vấn đề này sao?

Trần Vũ cáu bẩn muốn nói một câu: Quy luật của bộ môn tiếng cậu chính là không có quy luật gì cả!

Chỉ là lý trí đã ngắn cản cậu nói linh tinh như vậy, dù gì thì vừa nãy tự cậu cũng đã nói rằng bộ môn, khóa học nào cũng có quy luật của nó.

Đã đến lúc cậu phải chứng minh những điều vô nghĩa mà cậu vừa mở miệng ra nói lúc nãy rồi.

Trần Vũ trước tiên là cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nói với một đám micro: "Quy luật của tiếng Anh, tôi nghĩ chúng tôi nên tìm chúng từ nguồn gốc của tiếng Anh, vì tôi cho rằng ngôn ngữ này từ khi bắt đầu được sáng tạo ra, khẳng định phải tuân theo quy luật và kiểu mẫu nào đó, không thể bịa ra mà không có quy luật nào đúng không? Còn những quy luật cụ thể thì rất khó để giải thích rõ ràng trong dăm ba câu, cần mỗi ngời chúng tôi phải tự mình đi lĩnh hội và lý giải, cảm ơn! "

Khi trả lời câu hỏi này, cậu đã nghĩ đến một số quy luật trong quá trình sáng tạo của chữ Hán.

Ví dụ: tượng hình, lĩnh hội ý nghĩa, hình thanh, mượn tiếng, chuyển chú…vv.

Cậu ấy vừa nãy nhanh trí, nghĩ rằng trong quá trình sáng tạo chữ Hán đã dựa theo những quy luật như như kia, vậy thì tiếng anh chắc cũng có những quy luật giống vậy.

Đối với các chi tiết cụ thể?

Thời gian có hạn, cậu không có thời gian nghiên cứu, nên cứ nói trước như vậy cái đã.

Đối với việc những người khác khi xem lại cách nói của anh, liệu họ có thể tìm thấy những quy luật tương tự trong tiếng cậu hay không, đó không phải là việc của Trần Vũ.

Đúng đó! Cậu là người vô trách nhiệm vậy đó!

"Trần Vũ! Chúng tôi biết thành tích học tập của bạn từ nhỏ đến lớn đều rất bình thường, thậm chí có thể nói là đứng cuối cùng toàn lớp, nhưng lần này bạn lại đoạt được vinh quang trở thành người đứng nhất môn khoa học xã hội Dương Châu năm nay. Có người nghi vấn rằng kết quả của bạn trong kỳ thi tuyển sinh đại học cao như vậy là do sao chép bài. Bạn có lời giải thích gì cho việc này không? "

Cuối cùng cũng có phóng viên ném câu hỏi như vậy cho Trần Vũ.

Vào lúc đó, trái tim của Trần Vũ chùng xuống.

Thực sự là sợ cái gì thì cái đó đến.

Có người nghi ngờ về kết quả thi vào đại học lần này của cậu? Cậu nghĩ người ta nghi ngờ cậu thì có?

Trên sân khấu, Trần Vũ nhìn khuôn mặt mập mạp của phóng viên nam dưới sân khấu, thật muốn cho khuôn mặt mập mạp đó một đấm.

Cuộc sống vốn đã khó khăn rồi, sao anh ta vẫn còn muốn làm khó cậu như vậy?

Ông trời còn còn thiện lương không?

Trần Vũ đang quay mặt về phía dưới sân khấu, không nhìn thấy ngay khi câu hỏi này được phóng viên đặt ra trước công chúng, sắc mặt của hiệu trưởng và những người khác đứng bên cạnh cậu cũng có chút thay đổi.

Tất cả đều vểnh tai lên nhìn Trần Vũ, có chút lo lắng cho lời giải thích tiếp theo mà cậu sắp nói.

Trên thực tế, đối với vấn đề này, hiệu trưởng cùng những người khác ở trường trung học Huệ Châu số 7 cũng có cùng thắc mắc.

Có lẽ trước khi kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học được công bố, hiệu trưởng Tần Trung Nhất và những người khác hoàn toàn không biết Trần Vũ là ai.

Nhưng Trần Vũ đã vinh dự được danh hiệu đứng nhất môn khoa học xã hội Dương Châu năm nay, và thông tin của cậu tất nhiên đã sớm được phát ra cho Tần Trung Nhất và những người khác biết.

Một thằng nhóc từ nhỏ đến lớn gần như đội sổ, bỗng chốc trở nên nổi tiếng, giành được danh hiệu trạng nguyên khoa học xã hội trong kỳ thi tuyển sinh đại học của thành phố, chuyện này không có người nghi ngờ mới là lạ.

Đúng là quá đáng ngờ rồi!

Làm thế nào mà thành tích của một học sinh có thể đột nhiên cải thiện nhiều như vậy?

Học sinh lớp tốt nghiệp 12 trước kỳ thi tuyển sinh đại học hàng tháng đều có một bài kiểm tra, các bài kiểm tra khác nhau thường được thực hiện mỗi ngày.

Vì vậy, thành tích của học sinh lớp tốt nghiệp 12 như thế nào, giáo viên trong lòng đều hiểu rõ như nắm trong lòng bàn tay.

Thật ra, trước khi trường trung học số 7 Huệ Châu công bố bảng điểm vào ngày hôm nay, họ đã đặc biệt tổ chức một cuộc họp để thảo luận về vấn đề của Trần Vũ.

Tại cuộc họp, nhiều giáo viên đã nghi ngờ về điểm thi đại học của Trần Vũ.

Nhưng……

Kết quả cuối cùng của cuộc họp là — cho dù người khác có tin hay không, trường Trung học cơ sở số 7 Huệ Châu chúng tôi phải tin chắc rằng đây là kết quả thực sự của bạn học Trần Vũ.

Vinh dự làm trạng nguyên khoa học xã hội Dương Châu này, trường trung học Huệ Châu số 7 chưa bao giờ có được. Giờ đây, vinh dự to lớn như vậy đã rơi xuống đầu của trường học bọn họ, điều này có lợi rất lớn cho sự phát triển của trường và tương lai cá nhân của những người khác.

Trong trường hợp nàc, muốn họ trước tiên tự nghi ngờ thành tích của Trần Vũ sao?

Xin lỗi! Chúng tôi không có vĩ đại đến vậy đâu.

Điều này đã trở thành đạt được sự đồng thuận của tất cả các giáo viên công chức của trường trung học số 7 Huệ Châu.

Vào thời khắc này, nếu có thể, những người trên sân khấu bao gồm cả hiệu trưởng Tần Trung Nhất, mỗi một lãnh đạo của trường đều nguyện ý trả lời câu hỏi này thay Trần Vũ.

Đáng tiếc……

Hôm nay ở đây có quá nhiều phóng viên, dưới ánh nhìn chòng chọc của công chúng, bọn họ chỉ có thể lo lắng nhìn Trần Vũ, trong lòng thầm cầu mong Trần Vũ có thể thông minh một chút, có cân nhắc khi mở miệng, kể cả thực sự là sao chép, thì cũng phải cắn chặt răng không nhận!

Trần Vũ nhìn tên mập vừa đặt câu hỏi dưới khán đài, tuy rằng trong lòng hoảng hốt nhưng vẻ mặt cũng bình tĩnh hơn trước rất nhiều.

Bởi vì cậu luôn lo lắng rằng sẽ có người hỏi cậu câu hỏi này, nên đã nghĩ xong đáp án từ sớm rồi.

Đối diện với đống micro trước mặt, Trần Dư cười nhẹ, hỏi ngược lại: "Có người nghi ngờ rằng thành tích của tôi là do sao chép? Vậy thì xin nói cho tôi biết, trong cả khu thi Dương Châu tôi có thể chép ai? Trong môn khoa học xã hội này, có ai có điểm cao hơn tôi nào? "

"Cái này……"

Người đàn ông mập mạp vừa rồi hỏi rất sửng sốt, nhưng cậu tôi phản ứng lại rất nhanh, lập tức hỏi: “Vậy thì bạn giải thích sao về việc điểm số của bạn trước đây rất bình thường, vậy mà lần thi đại học này lại thi tốt như vậy? "

Gã đã vi phạm quy tắc rồi!

Theo quy định mà hiệu trưởng Tần Trung Nhất vừa đặt ra, hôm nay mỗi phóng viên chỉ được hỏi một câu.

Nhưng lúc này, Trần Vũ lại không so bì chuyện này với gã ta, mà chỉ cười nhẹ nói: "Đáp án rất đơn giản! Tôi thích chơi, nếu bình thường điểm số của tôi thấp chút, cha mẹ tôi sẽ nghĩ rằng họ không thể cứu lấy thành tích của tôi được nữa rồi, sau đó trên phương diện học tập sẽ không gây áp lực gì cho tôi nữa, để tôi có thể chơi thỏa thích, nhưng thi vào đại học thì khác, tôi không thể vẫn cứ thi điểm thấp như vậy được, nên tôi đã làm bài kiểm tra một cách nghiêm túc. "

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.