Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trạng nguyên ban xã hội ở Dương Châu

Phiên bản Dịch · 1744 chữ

Sững sờ, ngạc nhiên, không thể tin được...

Lúc này mọi người ở hiện trường, kể cả Trần Vũ, đều bị sự nhiệt tình của chủ nhiệm Hầu Thuận làm cho kinh hãi.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trần Vũ chỉ đến nhận bảng điểm thôi mà có thể nhận ra đãi ngộ như khách quý vậy?

Thầy Hậu ! Thầy có thực sự bị điên không? Thầy là giáo viên chủ nhiệm! Trần Vũ là học sinh của thầy chứ không phải là lãnh đạo của thầy, thái độ chào đón nồng nhiệt và long trọng của thầy, không phải là quá khoa trương chứ? Lúc chúng em vừa đến, cũng không thấy thầy gọi bọn em ngồi xuống và kêu vợ thầy đi pha trà cho bọn em nha!

Bởi vì quá mức kinh hãi, lên hiện trường im lặng lạ thường, không ai nói lời nào.

Hầu Thuận nhanh chóng phản ứng lại, vừa rồi ông quá nhiệt tình, nhưng lời ông đã nói ra, ông cũng không có phép thần thông nào để thu lại được.

Hơn nữa, vợ ông đã từ trong phòng bếp đi ra, cười ha hả xách theo một bình nước nóng, rõ ràng là chuẩn bị pha trà.

Cũng may EQ của bà không thấp, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy bầu không khí gần như ngưng đọng lại trong nhà, lại nhìn biểu tình xấu hổ của lão chồng Hầu Thuận, bà liền hiểu ra chuyện gì.

Lúc này liền cười khẽ một tiếng, trước tiên thưởng một cái liếc mắt cho Hầu Thuận: "Nhiều bạn học như vậy đều tới, sao có thể chỉ pha trà cho bạn học Trần Vũ chứ? Mọi người đều có! Mọi người đều có nha! ”

Nói xong, bà đã lấy một chồng ly giấy dùng một lần từ trên nóc tủ lạnh xuống, chuẩn bị pha trà.

Lời nói này của bà khiến bầu không khí tại hiện trường cuối cùng cũng hòa hoãn không ít.

Nhưng mặc dù vậy, ánh mắt mọi người nhìn Hầu Thuận và Trần Vũ vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc.

Có bạn học đã xì xào bàn tán với các bạn học bên cạnh.

"Cậu có biết chuyện gì đang xảy ra?”

“Thầy Hậu sao lại đột nhiên nhiệt tình với Trần Vũ như vậy? ”

"Không biết ..."

“Tình huống gì vậy? Thầy Hậu không phải bị điên rồi chứ?”

“Cậu vẫn không biết gì sao? Tớ nghe nói Trần Vũ thi đại học điểm rất cao, cao hơn rất nhiều so với những bạn học được trong lớp?

“Thật hay giả vậy? Không có khả năng nha?”

“Tại sao lại không thể? Nếu không cậu hỏi thầy Hậu tại sao lại đối đãi với Trần Vũ nhiệt tình như vậy?”

“Mẹ kiếp, làm sao Trần Vũ lại copy được chứ?”

Trần Vũ, Hầu Thuận cũng mơ hồ nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh.

Trần Vũ vẫn ổn , cậu rất hưởng thụ ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Thân là chủ nhiệm lớp, Hầu Thuận có chút đỏ mặt.

Trước kia ông đối với Trần Vũ, cũng không tính là tốt bao nhiêu, khiển trách, trừng phạt, gọi phụ huynh, ông cũng không ít lần thu thập thành tích không tốt, và hành động không tuân theo phép tắc kỷ luật của Trần Vũ.

Chẳng qua, nói đi cũng phải nói lại, thành tích thi đại học lần này của Trần Vũ, quả thật làm cho Hầu Thuận ông có chút hãnh diện.

Hiệu trưởng, phó hiệu trưởng và những người khác, gần đây hễ gặp ông ta đều khen ông ta, các đồng nghiệp của ông cũng trở nên thân thiện và khách khí với ông ta.

Dường như cả thế giới đột nhiên quay lại đối tốt với ông.

Bởi vì thành tích thi đại học sáng chói lần này của Trần Vũ, Hầu Thuận đã nhìn thấy tiền đồ tươi sáng của mình.

Hầu Thuận đứng lớp 12/10 bình thường này thì làm sao?

Chín mươi chín phần trăm học sinh trong lớp đều thi không tốt thì làm sao?

Ông đứng lớp 12/10, có một Trần Vũ thôi thì cũng đủ để cho ông ta có khí chất, đủ để cho ông thăng chức tăng lương, hơn nữa, việc này tuyệt đối đủ để ông ta thổi phồng giá trị bản thân cả đời.

Ngay sau đó, Hầu Thuận thu hồi lại cảm xúc của mình, thoáng rụt rè vài phần, lộ ra nụ cười hòa ái dễ gần, vẫy tay với Trần Vũ: "Nào! Trần Vũ, bảng điểm của em ở chỗ này, thầy để em ở dưới cùng, mau đến đây, thầy đưa cho em! ”

Nói xong, ông ngồi xuống lấy bảng điểm của Trần Vũ ra, đưa bảng điểm cho Trần Vũ, Hầu Thuận kiêu ngạo tuyên bố với xung quanh: "Các em có biết trạng nguyên thi đại học năm nay ở Dương Châu chúng ta là ai không? Ha ha... Chính là bạn học Trần Vũ! Tổng điểm thi đại học lần này của cậu ta là sáu trăm sáu bảy điểm, thế nào? Điểm số này có đủ cao không? Ha ha..."

Nói xong, Hầu Thuận lại không thể kìm chế được nụ cười trên mặt ông.

Lời tuyên bố của ông còn chưa dứt, mười mấy bạn học ở hiện trường đã ngây người ra.

Cả đám đều nhìn về phía Trần Vũ giống như nhìn người ngoài hành tinh vậy.

Trần Vũ... Tiểu tử này lần này thi cao như vậy? Cậu ta là trạng nguyên văn khoa Dương Châu chúng ta? Thầy Hậu thật sự điên rồi phải không? Một giấc mơ đẹp như vậy cũng dám nói?

Làm trạng nguyên tổ hợp xã hợp Dương Châu là vinh dự biết bao nhiêu?

Đất nước Đại Hành rộng lớn như vậy, bao gồm cả Dương Châu, trước mắt cũng chỉ có lãnh thổ của mười hai tỉnh, vì vậy có thể tưởng tượng được sức nặng của một trạng nguyên ban xã hội thi đại học của một tỉnh nặng bao nhiêu?

"Cái này... Điểm số cao như vậy, cậu ta chép của ai vậy? ”

Đúng vậy, Dương Châu chúng ta đều không có điểm cao hơn cậu ta, cậu ta có thể chép bài của ai?

Thầy Hậu có phải thật sự điên rồi không?

"Chỉ có Trần Vũ. Cậu ta mà cũng có thể thi điểm cao như vậy? Điểm thi bình thường của cậu ta còn không cao bằng tôi! ”

......

Các bạn học dần dần phục hồi lại tinh thần,tiếp tục nói chuyện, xì xào bàn tán.

Tất nhiên, cũng có những biểu hiện phức tạp và không nói một lời.

Ví dụ như hôm nay Bạch Tịnh cùng Trần Vũ đi đến trường, ví dụ như đại mỹ nữ Tưởng Văn Văn cùng bàn với Trần Vũ.

Lúc này cậu mắt hai cô nhìn Trần Vũ đều tương đối phức tạp.

Bạch Tĩnh xem như đã hiểu được hôm nay trên đường đến trường, vì sao Trần Vũ không nói cho cô biết — cậu muốn học đại học ở trường nào.

Điểm số cậu ta cao như vậy sao có thể đi học đại học cao đẳng được chứ?

Hiệu trưởng cũng không thể đồng ý!

Tuy nhiên, trong lòng cô cũng có một trận mất mát.

Trong lòng cô quả thật có hảo cảm với Trần Vũ, cô là một đứa con gái ngoan ngoãn không sai, nhưng từ xưa đến nay, con gái ngoan ngoãn, đều dễ dàng thích những chàng trai xấu xa phóng đãng ngỗ ngược.

Cô vốn tưởng rằng thành tích của Trần Vũ không khác gì cô, mà dung mạo và vóc người của cô cũng không kém so với anh, dưới sự chủ động ám chỉ của mình, thì cô hoàn toàn có cơ hội cùng Trần Vũ ở trường đại học nói chuyện yêu đương.

Nhưng bây giờ cô biết điều đó là không thể.

Không còn hy vọng nữa.

Đại mỹ nữ Tưởng Văn Văn đứng chung một chỗ với cô, lúc này cảm xúc đặc biệt phức tạp.

Hôm nay Trần Vũ đến trường, lúc nhìn thấy cô, còn muốn hẹn ăn cơm với cô!

Kết quả là, cô đã khéo léo từ chối.

Mặc dù cô đã sớm biết Trần Vũ thích cô, hơn nữa cô cũng cảm thấy Trần Vũ rất đẹp trai, trước kia cô cũng không phản cảm với anh, thậm chí còn có chút thích cậu cố ý hay trêu chọc cô, nhưng mà, cô là một nữ sinh lý trí, cô biết với thành tích của Trần Vũ, sau khi tốt nghiệp trung học, cuộc sống của cô và cậu rất khó có thể gặp lại nhau.

Gia cảnh của cô không tệ, bố cô đã giúp cô sắp xếp tốt một trường đại học ở thành phố, cho nên, tuy rằng điểm thi lần này của cô không cao, nhưng cô vẫn có tương lai tươi sáng như cũ.

Còn Trần Vũ thì sao?

Thành phố Kim Lăng tuy gần, nhưng với thành tích và năng lực của cậu thì đời này của cậu có dũng khí đi thành phố phát triển sao?

Cô thế nào cũng không ngờ Trần Vũ luôn có thành tích không khác gì cô, lần này lại thi thành trạng nguyên ban xã hội của tỉnh Dương Châu.

Với bộ dáng cà lơ phất phơ của cậu, cũng có thể thi thành trạng nguyên ban xã hội Dương Châu?

Tưởng Văn Văn cảm thấy vô cùng lố bịch.

Nhưng thành tích này là do Thầy Hầu chủ nhiệm lớp vừa rồi trước mặt mọi người tuyên bố, hẳn là không giả.

Trừ phi thầy Hậu thật sự điên rồi.

Trần Vũ lúc này cũng bị kinh hãi.

Không phải chứ? Kỳ thi này của cậu ... Không! Sao có thể thành trạng nguyên khoa văn Dương Châu? Có quá phóng đại không? Điều này không phù hợp với nguyên tắc muốn khiêm tốn của cậu!

Cơ mặt cậu cứng đờ, cảm giác chột dạ dâng lên, cậu sợ thành tích nổi bật vậy sẽ khiến mọi người hoài nghi, nhất là sự hoài nghi từ bộ giáo dục.

Nếu thật sự muốn cho cậu thi lại một lần nữa, vậy cậu cũng không có đáp án tiêu chuẩn để có thể chép.

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.