Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý do bị ngồi tù

Phiên bản Dịch · 1800 chữ

Thời gian trôi qua từng ngày.

Kỳ thi tuyển sinh đại học đang dần đến gần.

Vào năm 2012, Trần Vũ 17 tuổi từ lúc lấy sách ra đọc đến nay đều có thái độ rất nghiêm túc, khắc khổ. Đem từng đáp án của đề thi các môn ghi tạc vào lòng.

Việc này với cậu cũng không dễ dàng gì.

Bởi vì đáp án đề thi cũng không có quy luật gì đáng nói.

Cho nên yêu cầu cậu phải nhớ bằng cách học thuộc lòng.

Tuy nhiên trí nhớ của cậu lại không tốt lắm. Khoa xã hội nhân văn có rất nhiều câu hỏi trong sáu môn học Toán, Văn, Anh, Chính trị, lịch sử, địa lý. Số lượng đề thi rất lớn.

Muốn ghi nhớ đáp án của 6 môn học này thực sự là một thử thách đối với trí nhớ của cậu.

Nhưng cậu rất rõ ràng tầm quan trọng của vấn đề này.

Nửa đời sau của chính mình là ăn cỏ ăn trấu hay là ăn sung mặc sướng. Thậm chí cả giá trị nhan sắc của vợ tương lai cao hay thấp, dáng người đẹp hay xấu đều phải xem kỳ thi đại học lần này cậu có phát huy được “trình độ xuất sắc” hay không.

Cho nên bất kể đáp án các môn này có khó như thế nào, khó học thuộc lòng đến đâu, cậu cũng không hề lười biếng.

Để chắc chắn rằng mình không nhớ lộn xộn, mỗi ngày cậu đều chép lại một, hai lần đáp án của đề thi sáu môn.

Lúc đầu chỉ là sự sao chép.

Từ từ, cho đến khi cậu cảm thấy rằng đã ghi nhớ câu trả lời cho mỗi câu hỏi.

Cậu bắt đầu chỉ sao chép các đề thi.

Sau khi chép đề thi, cậu ghi đáp án cho từng câu hỏi dựa trên trí nhớ.

Cuối cùng, lấy ra câu trả lời đúng và so sánh với câu trả lời đã điền trong đề thi.

Vì lý do này, trong thời kỳ này, lượng giấy viết tay mà cậu sử dụng hàng ngày đã tăng lên rất nhiều.

Thời điểm đang dần đến cuối tháng 5, kỳ thi tuyển sinh đại học cao đẳng đầu tháng 6 đang đến gần.

Sự vất vả của Trần Vũ cũng không vô ích.

Đáp án đề thi của sáu môn cuối cùng cậu đã nhớ kỹ.

Không chỉ câu trả lời cho mỗi câu hỏi. Bởi vì mỗi phần đề thi cậu đều đã sao chép hơn trăm lần. Cho nên mỗi câu hỏi có đề mục là gì cậu đều quen thuộc, nhớ rất rõ.

Nghĩ đến kỳ thi đại học sắp tới, cậu không những không còn sợ hãi, thậm chí còn có chút sốt ruột. Bởi vì cậu sợ rằng sau một thời gian dài, những đáp án mình đã học thuộc lòng sẽ bị quên mất.

Điều duy nhất khiến cậu bận tâm gần đây là dù cậu có gửi bao nhiêu tin nhắn cho Trần Vũ 37 tuổi. Hoặc là yêu cầu gọi điện video đều không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Trần Vũ 37 tuổi cũng không còn chủ động liên lạc lại với cậu.

Như thể mối liên hệ giữa hai người họ trước đây chỉ là một giấc mơ.

Nếu không phải lịch sử trò chuyện của hai người vẫn còn ở trên di động thì Trần Vũ 17 tuổi thật sự nghi ngờ liệu đó có phải là một giấc mơ hay không.

Tại sao tên kia không liên lạc lại với mình?

Có phải vì lý do kỹ thuật không? Bởi vì cách nhau 20 năm, điện thoại di động của tên đó không thể liên lạc lại với điện thoại di động của mình?

Hay là vì lý do chủ quan nào?

Sau khi tên kia gửi cho cậu đề thi và đáp án của kỳ thi đại học, sự thay đổi về thời gian và không gian do hiệu ứng bươm bướm gây ra khiến cuộc sống của tên kia bây giờ rất tốt? Mà tên kia đang rất hài lòng với cuộc sống sau sự thay đổi của thời gian và không gian. Không muốn thay đổi điều gì nên cố tình không liên lạc với cậu?

Trần Vũ trong lòng đã đoán đủ mọi loại khả năng. Trong lòng rất mất mát.

Tham vọng của cậu đã được kích phát. Chỉ thi đậu vào một trường đại học tốt cũng không đủ làm cậu thoả mãn.

cậu còn nghĩ rằng cuộc sống của mình có thể bay lên một tầng cao hơn!

Lại cố tình… không thể liên lạc được với Trần Vũ 37 tuổi.

……

Năm 2032.

Nhà tù Thiết Thành.

Buổi sáng, ánh nắng tươi sáng.

Trần Vũ 37 tuổi với cái đầu trọc hơi hơi phản sáng dưới ánh mặt trời cùng nhóm bạn tù đang hóng gió và phơi mình “trong viện".

Mặt anh đờ đẫn. Nhìn “Đại viện tử” tường cao bốn phía, cùng với những tên lính canh đang tuần tra cầm súng trên đầu tường. Trong lòng ngán ngẩm nghĩ: “Bức tường vây này cao thật! Mỗi ngày bị bức tường vây cao như vậy bảo vệ, nghĩ lại thật đúng là có cảm giác rất an toàn đấy…

Còn có rất nhiều cai ngục cầm súng phụ trách bảo vệ chúng ta. Loại đãi ngộ này… Cũng coi như là đi lên đỉnh cao của cuộc sống, phải không?”

Nói cách khác, sau sự thay đổi của thời gian và không gian, ký ức mới toanh hiện lên trong đầu anh. Mấy ngày nay anh cũng cẩn thận nhớ lại một lần.

Chính mình vì cái nguyên nhân gì mà phải tiến vào nhà tù này cũng bị anh tìm hiểu rõ.

Một đoạn trí nhớ hoàn toàn mới.

Năm 17 tuổi ấy, anh nhận được đề thi và đáp án của kỳ thi đại học do chính mình ở tương lai đưa ra. Không có gì ngoài ý muốn. Quả nhiên là tốt nghiệp THPT đỗ vào một trường đại học trọng điểm.

Đã học khoa máy tính chuyên nghiệp.

Nhưng sau khi tốt nghiệp, anh lại thi công chức.

Đi làm việc tại Sở Khai thác mỏ ở Thiết Thành.

Thiết Thành sở dĩ được gọi là Thiết Thành chính vì thành phố này có quặng sắt rất phong phú.

Mà anh có thể vào công ty khai thác của thành phố này làm việc, có thể nói là tương lai tươi sáng.

Khởi đầu kiểu này có thể nói là rất tốt.

Càng tốt hơn chính là -- vài năm sau, với sự móc ngoặc có chủ ý của mình, anh đã thành công bắt lấy viên ngọc quý trên tay cục trưởng -- đứa con gái quý giá duy nhất.

Trong đoạn trí nhớ mới, anh tình cờ phát hiện ra cô con gái cưng của cục trưởng khá xinh đẹp.

Ngoại trừ một số bệnh công chúa không có tật xấu gì quá lớn.

Vì điều kiện gia đình hai bên quá chênh lệch nên khi kết hôn, anh đã sống cùng cô con gái cưng của cục trưởng tại đây dưới danh nghĩa ở rể.

Năm thứ hai sau khi kết hôn, họ sinh được một cô con gái.

Về phần công việc của anh, những năm sau đó, dưới sự cố ý hay vô tình đề bạt của cục trưởng. Đầu tiên anh thăng chức giám đốc.

Vài năm sau, anh được bổ nhiệm làm phó cục trưởng.

Nắm giữ thực quyền.

Đó là đỉnh cao của cuộc đời hoàn toàn mới của anh. Đáng tiếc, sau khi anh được lên làm phó cục trưởng thì bố vợ anh là cục trưởng cũng bởi vì tuổi cao mà lui về tuyến 2.

Đến tận lúc này, đà đi lên của Trần Vũ có thể xem như dừng lại.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói thì đời này anh muốn tiến thêm một bước đã là hy vọng quá xa vời.

Nhưng anh vẫn còn trẻ!

Mới ngoài ba mươi tuổi, làm sao có thể cam tâm ăn no chờ chết như vậy cả nửa đời còn lại?

Có thể tưởng tượng lại thăng tiến nhưng mà vô cùng gian nan.

Trong lòng chán nản, anh bắt đầu kiếm tiền, lợi dụng địa vị để kiếm tiền.

Sau khi kiếm được nhiều tiền, anh lại muốn làm cho sự giàu có của mình có người kế thừa.

Hơn nữa căn bệnh công chúa của vợ khiến anh chán ghét từ lâu nên đã âm thầm “Kim ốc tàng kiều” ở bên ngoài.

Thời điểm cô gái đó ở bên anh, cô ấy vẫn còn rất trẻ!

Bộ dạng khả ái, dáng người hạng nhất, cũng rất ngoan ngoãn nghe lời mình. Thật ấm áp, tri kỷ.

Thậm chí còn sinh cho anh một bé trai mập mạp.

Cuộc sống của anh dường như đã viên mãn.

Mà anh muốn lưu lại càng nhiều tiền tài hơn cho con trai mình.

Vì thế đã lợi dụng chức vụ để ôm lấy càng nhiều tiền tài hơn.

Nhưng……

Giấy không thể gói được lửa. Chuyện của anh cuối cùng cũng bị người khác tố cáo. Trong một đêm, anh đường đường từ vị trí phó cục trưởng thực quyền của Sở khai thác mỏ Thiết Thành ngã xuống dưới.

Phán quyết rất nhanh được đưa ra.

Tài sản bị tịch thu. Anh cũng bị đưa đến nhà tù Thiết Thành để chấp hành bản án thời hạn 4 năm 6 tháng.

……

Từ trong đoạn trí nhớ mới, nhớ ra "ký ức mới" này, Trần Vũ 37 tuổi đã bị tự kỷ trong vài ngày.

Có một loại đau buồn, tức giận chó má.

Cái này gọi là chuyện gì?

Thời điểm sảng khoái, tốt đẹp mình không có mặt. Đến khi phải ngồi tù thì để cho mình đến?

Còn không bằng đi giao cơm hộp đâu!

Ít nhất việc giao đồ ăn là tự do. Thỉnh thoảng, có thể gặp gỡ một phụ nữ trẻ cô đơn nhờ anh hỗ trợ, hay đại loại là mượn cái gì đó.

Liên quan đến tương lai anh đều có chút mê mang.

Mặc dù sau khi mãn hạn tù, chỉ cần anh có thể liên lạc lại với tuổi 17 của mình, quỹ đạo của cuộc đời anh vẫn có thể thay đổi, nhưng ...

Anh sợ rằng sau lần thay đổi không gian và thời gian tiếp theo, số phận của mình sẽ còn tồi tệ hơn nữa!

Điều duy nhất khiến anh an ủi là thời hạn thi hành án chỉ còn chưa đến nửa năm nữa.

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.