Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trọng sinh

Phiên bản Dịch · 2384 chữ

" Đùng..."

Nương theo tiếng nổ mạnh cực lớn vang lên, làn sóng nhiệt kèm theo tiếng nổ đinh tai, khiến cho đặc công chuyên nghiệp như -- Tô Oản Nhan né tránh không kịp, cả người đều bị nổ cho bay ra ngoài. Cảm giác đau đớn khi thân thể bị va chạm mạnh, phảng phất còn quanh quẩn ở trong đầu nàng, Tô Oản Nhan lại đột nhiên có cảm giác như vừa bị người khác hung hăng vung một cái tát vào mặt .

Trong miệng nhanh chóng có mùi máu tươi, một cú tát này lực đánh cũng không nhẹ, là muốn đưa nàng vào chỗ chết sao? Cho tới bây giờ chỉ có nàng đánh người khác, cũng chưa có người nào không có mắt, dám trắng trợn đánh nàng như vậy. Tô Oản Nhan khẽ “Tê” một tiếng, tức giận nhất thời xông lên đỉnh đầu . Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy ?

Chẳng lẽ, khoảng cách nổ tung gần như vậy, cũng không thể nổ chết nàng? Mạng nàng lớn như vậy? Nàng còn sống? Nếu như nàng còn sống, dù coi như nhiệm vụ lần này thất bại, cũng không tới phiên người khác thừa dịp nàng bị thương, dám đánh lén nàng như vậy được? Đường đường là một đặc công chuyên nghiệp, cũng không phải ai cũng có thể đánh.

Tô Oản Nhan không kìm được lửa giận, đang muốn trở tay đánh lại, đột nhiên, trong đầu truyền đến một trận đau đớn, một chuỗi lại một chuỗi ký ức không thuộc về nàng, hỗn loạn xuất hiện.

Ách...... là một đặc công ở thế kỷ 21 - Tô Oản Nhan, thật sự đã chết, chết trong trận nổ bất ngờ không kịp đề phòng kia. Nhưng nàng cũng đã sống lại ! Chính xác mà nói, là nàng trọng sinh vào trên thân một nữ tử cổ đại có trùng tên với mình. Nhưng khác với Tô Oản Nhan ở xã hội hiện đại yêu tiền mà giá trị vũ lực lại cao cường kia, thân thể của Tô Oản Nhan này, lại là đích nữ yếu đuối không được sủng ái của phủ đại học sĩ Tô Hoành An. Mẹ của nguyên chủ là Mạnh Cẩm Vi, con gái của phú thương Tấn Châu - Mạnh Nguyên Lương, năm đó cha của nguyên chủ Tô Hoành An ở trên đường vào kinh đi thi, gặp phải một đám thổ phỉ, nên bị cướp sạch toàn lộ phí trên người.

Tô Hoành An khi đó cũng chỉ là một thư sinh gầy yếu, tay không thể xách, vai không thể gánh, cuối cùng lúc đi ngang qua thành Tấn Châu, lại đói đến ngất xỉu ở ven đường. Sau đó, được mẹ của nguyên chủ trong lúc vô tình đi ngang qua, có lòng tốt cứu về nhà. Mẹ của nguyên chủ lúc đó chỉ là một cô nương đơn thuần chưa cưới gả, nàng thấy Tô Hoành An có vẻ ngoài trắng nõn đẹp mắt, lại thập phần đồng tình với cảnh ngộ của hắn,bị Tô Hoành An dùng vài lời ngon ngọt dụ dỗ một phen, rất nhanh liền nảy sinh tình cảm với tên cặn bã này.

Hai người không bao lâu liền định ra hôn ước, Tô Hoành An cũng hứa hẹn, ngày sau thi đậu đổ đạc trở về sẽ cưới Mạnh Cẩm Vi.

Mạnh gia từ trước tới nay chưa từng có một người nào là giỏi trong việc học hành, đến thế hệ ngoại tổ phụ Mạnh Nguyên Lương của nguyên chủ, càng là ba đời đều là thương nhân, tất nhiên rất tôn trọng những người đọc sách.

Tô Hoành An ở trước mặt người một nhà Mạnh Nguyên Lương, đưa tay lên trời nói ra lời thề độc, người Mạnh gia tất nhiên tin là thật, vì hắn mà vừa bỏ tiền bạc lại phí tâm tốn sức, còn phái người một đường hộ tống Tô Hoành An vào kinh đi thi. Tô Hoành An năm đó cũng không sự kì vọng của Mạnh Gia đã thi đậu được Bảng Nhãn.

Khi tin tức tốt truyền đến Mạnh gia, Mạnh Cẩm Vi một lòng chờ Tô Hoành An trở về cưới nàng.Kết quả, Tô Hoành An thật sự trở về cưới Mạnh Cẩm Vi, nhưng sau khi thành thân được ba tháng, lại biết được hắn ở quê nhà, còn có một vị hôn thê. Khi mẹ của Tô Hoành An mang theo vị hôn thê kia tìm tới cửa, Tô Hoành An sợ bị áp lực dư luận chỉ trích, liền để người phụ nữ đó làm thiếp thất. Mạnh Cẩm Vi là nữ nhi nhỏ nhất của Mạnh gia, lại là con một, trên dưới Mạnh gia đều rất yêu thương - cưng chiều nàng, những chuyện xấu xa ở hậu trạch kia, tất nhiên cũng không biết một chút nào.

Sinh hạ nguyên chủ Tô Oản Nhan, trong lúc ở cữ, đã bị thiếp thất tâm cơ lừa gạt uống lầm thuốc tuyệt tử, từ đó về sau, cũng chỉ có một đứa con gái là Tô Oản Nhan. Mẹ con hai người đều giống nhau, tính tình yếu đuối nhu nhược, đường đường là chính thê cùng đích nữ một phủ, qua nhiều năm như vậy, vậy mà lại bị một thiếp thất cùng thứ nữ chèn ép đến không có đường phản kháng, nói ra thì ai có thể tin được?

Cuối cùng, vào năm Tô Oản Nhan mười tuổi, mẹ của nguyên chủ bởi vì trải qua đủ loại thủ đoạn tàn ác của hậu trạch cùng tranh sủng nhiều năm, đã qua đời. Nhưng Tô Oản Nhan đối với cái chết của mẹ ruột mình, vẫn luôn hoài nghi về nguyên nhân cái chết. Hiện nay đích nữ Tô Oản Nhan đã 18 tuổi, ở trong Tô phủ cha không đau, mẹ không còn, là một chủ tử mà ngay cả nô tài cũng dám tùy ý mắng một câu vô dụng. Ba ngày trước hoàng đế đương triều hạ chỉ ban hôn cho đích nữ Tô Oản Nhan của Tô phủ, xung hỉ cho chiến thần bất bại Tiêu Vương đang hôn mê bất tỉnh trên giường hai tháng nay.

Nghe nói Tiêu Vương bởi vì trúng kịch độc mới hôn mê bất tỉnh, trong hoàng cung có nhiều thái y như vậy cũng đều bất lực, hiển nhiên căn bản là một người chỉ còn có thể nằm chờ chết. Người sáng suốt chỉ cần vừa nhìn liền biết, ban hôn với Tiêu Vương Gia - Tiêu Hàn vào thời điểm này, đến lúc đó nếu Tiêu Vương chết, ngoại trừ nhận được lợi ích là phải chôn cùng thì cũng không chiếm được cái gì khác.

Nguyên chủ Tô Oản Nhan tuy mềm yếu, nhưng nàng không ngốc. Sau khi biết được tin tức, Tô Oản Nhan một khóc hai nháo ba thắt cổ, dù nói gì cũng không chịu gả, còn tuyên bố nếu dám ép nàng lập gia đình, dù có ở trong lễ thành thân, cũng sẽ cắn lưỡi tự sát.

Vì phòng ngừa nguyên chủ làm ầm ĩ, nàng bị Kỷ thị sai người nhốt trong khuê phòng, một ngày chỉ cho ăn một bữa cơm. Hôm nay, nàng thật vất vả tìm được cơ hội trốn thoát, tự biết không thể chạy thoát khỏi phủ, nàng liền nghĩ đến chuyện van cầu cha mình vừa hạ triều trở về, cứu nàng. Kết quả có thể tưởng tượng được, liền có một màn Tô Oản Nhan vừa xuyên tới đã chịu một cái tát kia.

Thần kì nhất chính là, Tô Oản Nhan phát hiện, thế giới mà nàng trọng sinh này, hóa ra lại giống với nội dung giai cốt truyện giai đoạn đầu của một quyển ngôn tình cẩu huyết mà nàng đã từng xem qua! Nàng chẳng những trọng sinh, còn xuyên sách!

Trong sách, vị Tiêu Vương hôn mê bất tỉnh kia, là vị ngũ hoàng tử của tiên hoàng, rất được tiên hoàng yêu thích, nghe đồn năm đó tiên hoàng thậm chí còn lén lút đưa cho Tiêu Vương một phần di chiếu truyền ngôi. Nếu không phải năm đó tiên hoàng đột nhiên phát bệnh cấp tính chết bất đắc kì tử , Tiêu Vương lại vừa vặn ở biên cương đánh giặc, chỉ sợ ngôi vị hoàng đế kia cũng không tới phiên đương kim hoàng thượng hiện giờ.

Mặc dù Tiêu Vương cùng đương kim hoàng thượng là thân huynh đệ, Tiêu Vương cũng không có biểu hiện ra ý muốn cướp đoạt ngôi vị, nhưng đối với đương kim hoàng thượng mà nói, Tiêu Vương vẫn là một quả bom hẹn giờ, mà hắn trăm phương ngàn kế muốn trừ khử. Vết thương của Tiêu Vương, căn bản không phải do hắn dính phải trên chiến trường, mà là do nội gián của Hoàng đế an bài âm thầm hạ độc, mục đích chính là để diệt trừ Tiêu Vương.

Nhưng hết lần này tới lần khác mạng của Tiêu Vương vẫn rất cứng, thế mà lại không chết, lại còn được ám vệ cùng thủ hạ của hắn một đường hộ tống trở về kinh. Hoàng đế ngoài mặt biểu hiện bộ dáng lo lắng tức giận, nhưng thật ra lại không cho phép các thái y hết lòng chữa trị. Những thái y kia đều ăn cơm của hoàng thất, lĩnh bổng lộc từ hoàng thất, dù có cương trực công chính, không suy nghĩ cho mình, cũng phải suy nghĩ đến tính mạng của người trong gia tộc mình chứ?

Vì thế, liền có nội dung Hoàng đế viết chiếu thư xung hỉ này, nói một cách tốt đẹp là tứ hôn. Chỉ là sau khi Tô Oản Nhan gả cho Quý Tiêu Hàn được ba ngày, Hoàng đế lòng nghi ngờ sâu nặng vẫn không yên tâm, lại thêm một tờ chiếu thư, lấy tội danh Tiêu Vương âm thầm nuôi binh mưu phản, đem Quý Tiêu Hàn cùng những thuộc hạ của hắn, tất cả đều lưu đày tới Tuyền Châu một ngàn dặm.

Một cái lí do chính đáng để lưu đày, tác giả cũng không thể nghỉ ra nổi nên trực tiếp bỏ ngang. Lúc đó Tô Oản Nhan đọc đến đoạn này liền nổi giận, Tô Oản Nhan sao có thể vô dụng như vậy chứ? Thế này chẳng phải đang bôi nhọ cái tên của nàng sao!

Cuối cùng vẫn là từ những giới thiệu vắn tắt của tiểu thuyết, đại khái hiểu được nam chính Quý Tiêu Hàn trải qua các loại đau khổ, cuối cùng thật sự khởi binh tạo phản, lấy cái kết lên làm hoàng đế để kết thúc mọi chuyện. Nội dung cẩu huyết lại dễ viết như vậy, tác giả lại chỉ viết được đến trước con đường lưu đày của đám người Tiêu Vương, cuộc sống hạnh phúc của nam chính sau này đều không có miêu tả rõ ràng, Tô Oản Nhan tất nhiên cũng không biết, vị Tiêu Vương Phi này cuối cùng có lên làm hoàng hậu hay không.

Tô Oản Nhan vì thế còn từng mắng tác giả bộ tiểu thuyết này một trận. Ai da! Nếu biết có một ngày nàng sẽ xuyên thành tiểu pháo hôi trùng tên trong sách, nàng dù có phải hack máy tính tác giả rồi tự mình viết, cũng phải viết cho xong nội dung bộ tiểu thuyết này. Tô Oản Nhan thở dài thật sâu, loại thiết lập nhân vật nhu nhược tiểu pháo hôi này, đối với một người một lời không hợp liền đánh nhau như nàng, căn bản không thể bắt chước!

Trong từ điển của nàng cũng không có đạo lý mặc cho người ta xâu xé, càng không có khái niệm an phận. Cuộc sống nhạt nhẽo như thế, không phục thì cứ đánh một trận rồi tính tiếp !

...

Tô Hoành An đánh xuống một tát, nhìn khóe miệng Tô Oản Nhan tràn ra vết máu, đầu tiên là luống cuống, nhưng nhìn Tô Oản Nhan mặc dù đã bị đánh, chẳng những không có hối hận nhận sai, còn mang vẻ mặt không phục cùng tức giận.

Thánh chỉ đã hạ, ai quan tâm nàng có nguyện ý hay không? Cho dù chết, cũng phải chết ở Tiêu vương phủ cho hắn.

Lúc này Tô Hoành An lại giơ tay lên, muốn đánh tiếp. Thành công tiếp thu ký ức của nguyên chủ, cũng đơn giản sắp xếp lại tình tiết hiện có của Tô Oản Nhan, làm sao có thể để cho Tô Hoành An có cơ hội đánh lần thứ hai. Chỉ thấy nàng lắc mình né tránh, lại bắt lấy cổ tay Tô Hoành An, hung hăng kéo về phía sau, vặn gãy tay Tô Hoành An.

“A......” Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả đại sảnh.

Ai cũng không dám nghĩ tới, Tô Oản Nhan vẫn luôn nhu nhược lại có thể đột nhiên dũng mãnh như vậy, động tác bẻ tay này, như thế nào lại thuần thục như vậy? Tô Hoành An hét thảm một tiếng, mọi người trực tiếp bị dọa đứng ngây tại chỗ thật lâu, tiếng châm rơi cũng có thể nghe thấy.

“Ngươi là thứ bất hiếu!” Tô Hoành An đau đến mức nhe răng trợn mắt,một tay nâng cánh tay đã bị bẻ gãy của mình, vừa tức giận mắng, “Hoàng thượng ban hôn, đó là vinh quang lớn nhất của Tô Phủ chúng ta, không phải ngươi muốn kháng chỉ là kháng chỉ......”

“Được rồi, đừng rống nữa, ta gả.” Tô Oản Nhan sắp xếp lại tình huống của nguyên chủ ở Tô phủ một chút, cảm thấy nếu phải ở lại Tô phủ suốt ngày chịu người khi dễ, còn không bằng đổi sang nhà khác càng giúp cho nàng tự do tự tại hơn. Dù sao với tính cách của nàng, cũng không giống nguyên chủ sẽ nhẫn nhục chịu đựng, đến lúc đó lại bị khi dễ, nàng cũng không chỉ nhẹ nhàng giống như vừa rồi chỉ đơn giản là bẻ gãy một cánh tay thôi đâu.

Hết chương 1.

Bạn đang đọc Trước Khi Bị Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành của Thính Phong Đẳng 1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.