Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trả thù (1)

Phiên bản Dịch · 1056 chữ

Ngày 6 tháng 6, cách ngày thi đại học chỉ còn một ngày.

Hai vợ chồng Lý Trình Viễn và Tào Phương đóng sạp sớm, chưa đến 6 giờ hai người đã về nhà.

Lí Đông đang xem ti vi ở nhà, hắn còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Tào Phương oán trách: “Lúc này mà con còn xem ti vi được à, thi xong rồi muốn xem cái gì cũng được.”

“Đông tử, tan học về phòng ôn tập đi, chờ mẹ con làm cơm xong ba sẽ gọi.” Lý Trình Viễn ngày thường vẫn luôn bình tĩnh cũng ngồi không yên, vội vàng nói theo.

Lí Đông bất đắc dĩ, mấy đề thi đại học hắn đều đã xem mấy chục lần, cái nên ôn cũng đã ôn rồi căn bản tạm thời không cần phải ôm chân Phật.

Nhưng hắn hiểu cho hai người nên cũng tắt ti vi lắc đầu vào phòng.

7 giờ rưỡi, Lí Đông ăn cơm xong thì muốn ra ngoài đi dạo, tiện xem Tần Vũ Hàm có ra cửa không.

Không ngờ hai người Lý Trình Viễn sống chết không đồng ý, một hai bắt hắn nghỉ ngơi, càng sợ hắn ra ngoài gây chuyện bị thương ở đâu thì không được.

Cười khổ vài tiếng, Lí Đông cũng hết cách, đành phải thành thật mà trở về phòng.

Hắn không muốn đọc sách, hơn nữa thời gian còn sớm cũng không ngủ được, Lí Đông nằm trên giường gọi điện cho Tần Vũ Hàm.

Tần Hải bắt máy, nghe giọng Lí Đông, giọng điệu ông ta không tốt nhưng vẫn đưa điện thoại cho Tần Vũ Hàm.

Đến khi nghe Tần Vũ Hàm nói cô cũng không ra được, ba mẹ rất nghiêm, lúc này Lí Đông mới chết tâm.

Không biết qua bao lâu, Lí Đông nghe giọng giận dữ của ba Tần mẹ Tần bên kia điện thoại, Tần Hải càng cố ý lớn tiếng: “Mai thi đại học rồi mà giờ còn gọi đến, có để người ta nghỉ ngơi không chứ!”

Lí Đông dở khóc dở cười, đành phải cẩn thận dặn dò Tần Vũ Hàm vài câu rồi cúp máy.

Không có tâm trạng, trong đầu cũng không nghĩ được gì, Lí Đông nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Ngày 7 tháng 6, Lí Đông dậy rất sớm.

Hôm nay Tào Phương không đến chợ mà ở nhà làm cơm sáng cho hắn

Thấy Lí Đông thu dọn đồ, Tào Phương không ngừng dặn dò: “Chuẩn bị đồ hết chưa, mang bút nhiều hơn đi, đang thi mà hỏng thì phiền lắm…”

Lí Đông vội đáp lời, sợ trời quá nóng nên hắn không cho Tào Phương đi cùng.

Vì trường thi ở Nhất Trung nên Tào Phương cũng không níu kéo, chỉ nói giữa trưa ở nhà làm cơm, chờ Lí Đông về ăn.

Lí Đông đến Nhất Trung là 8 giờ 20 phút.

Cách giờ thi còn sớm, trường thi cũng không vào được nhưng vẫn đầy học sinh và phụ huynh vây trước cửa Nhất Trung.

Đối với những phụ huynh và học sinh này mà nói, mười mấy năm đều chịu đựng được thì chờ thêm mấy tiếng đồng hồ cũng không tính là gì, nếu sai giờ mới là chuyện lớn.

Lí Đông nhìn đông nhìn tây trong đám người, nhìn cả buổi cũng không thấy Tần Vũ Hàm.

Tuy Tần Vũ Hàm là học sinh khoa Xã hội nhưng Nhất Trung có hai khu dạy học, khu phía sau là địa điểm thi khoa Xã hội, nơi thi của Tần Vũ Hàm cũng ở Nhất Trung.

Quả thật trong lòng Lí Đông hơi hoài nghi, các bạn học có thành tích ngày thường không tồi đều được phân tới Nhất Trung.

Nhưng Lí Đông cũng lười nghĩ nhiều, đầu nhìn khắp nơi một phen, hiện tại nhiều người quá, trong lúc nhất thời hắn cũng không tìm thấy.

Đến 8 giờ rưỡi, trường thi mở.

Dòng người tiến vào trường, lúc này Lí Đông mới thấy Tần Vũ Hàm sau đám người.

“Vũ Hàm!”

Lí Đông nhìn lướt qua phát hiện xung quanh Tần Vũ Hàm không có phụ huynh thì cao giọng gọi.

Hắn biết ba mẹ Tần Vũ Hàm hẳn sẽ không tới, nhà cô ở gần trường nên cũng không cần đến cùng làm gì.

Tần Vũ Hàm nhìn thấy Lí Đông, giống như thấy được rơm rạ cứu mạng, cô nhanh chóng chạy đến trước mặt hắn, đôi mắt hồng hồng gọi: “Lí Đông!”

“Sao vậy!”

Lòng Lí Đông hoảng hốt, sắp thi mà sao bộ dạng Tần Vũ Hàm lại như muốn khóc vậy nè.

Tần Vũ Hàm túm chặt tay Lí Đông, vẻ mặt hoảng loạn nói: “Lí Đông, em mất giấy thi rồi, làm sao bây giờ!”

“Mất giấy thi!”

Lí Đông kinh ngạc, sao lại vậy, hình như kiếp trước hắn chưa nghe nói qua!

Hơn nữa hắn nhớ cuối cùng Tần Vũ Hàm còn lên thủ đô dạy học mà, sao lại mất giấy thi chứ?

Không kịp nghĩ nhiều, thấy vẻ mặt Tần Vũ Hàm hoảng loạn, sắc mặt Lí Đông bình tĩnh nói: “Chúng ta đừng vội, tìm trước đã, không thấy cũng không sao. Nói với giám thị tình hình để em vào thi trước rồi nhờ chủ nhiệm đi làm lại giấy, trước khi hết giờ làm được thì sẽ không thành vấn đề.”

Tần Vũ Hàm nghe Lí Đông nói vậy, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.

Lúc vừa phát hiện mất giấy thi cô thật sự rất sợ, nếu không phải cố nén thì cô đã khóc lâu rồi.

Thấy biểu cảm Tần Vũ Hàm đỡ hơn, lòng Lí Đông cũng bớt gấp.

Lời hắn vừa nói cũng chỉ là an ủi Tần Vũ Hàm thôi.

Hiện tại là năm 2004, Giang Bắc còn chưa có chính sách vừa thi vừa làm lại giấy, một khi đã mất thì không thể vào thi, mà làm lại nhanh nhất cũng phải chiều mới có thể vào thi.

Nếu không tìm thấy, Tần Vũ Hàm sẽ thiếu môn Ngữ Văn.

Môn Ngữ Văn 150 điểm, nếu không thi thì thành tích của Tần Vũ Hàm sẽ thiếu 150 điểm, lần này thi đại học cũng coi như bỏ.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.