Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Say rượu (1)

Phiên bản Dịch · 917 chữ

Tiết học buổi chiều cuối cùng cũng kết thúc.

Cả buổi trưa Vương Kiệt chưa nghỉ ngơi chút nào, vừa mới nói thời gian và địa điểm với bạn học xong.

Thấy Lí Đông đứng dậy chuẩn bị đi, Vương Kiệt vội vàng nói: “Đông tử, 7 giờ đừng quên đến khách sạn lớn Nam Đình.”

“Biết rồi, cậu đã nhắc bao nhiêu lần rồi, nhìn tôi giống đãng trí đến như vậy hả?” Lí Đông trách móc một câu, hóa ra buổi tụ hội này chính là do Vương Kiệt tổ chức, thể nào hôm nay tên này tích cực như vậy.

Trần Duyệt đang thu dọn sách giáo khoa, nghe vậy quay đầu lại trêu ghẹo: “Lí Đông, hiện tại cậu chính là ông lớn của ban chúng ta đấy, ai mà không biết Đông gia rất khó mời, sao có thể không trịnh trọng.”

“Đi đi đi, hai vợ chồng các cậu phu xướng phụ tùy, một mình tôi không nói lại được hai cái miệng, tôi về nhà tắm rửa một cái, lát nữa sẽ đến được chưa.”

Gần đây quan hệ của Trần Duyệt và Vương Kiệt dần dần sáng tỏ, cô cũng không ngại ngùng mà ngược lại cười nói: “Ai nói cậu có mỗi cái miệng, không phải Tiểu Tuyết cũng ở đây sao, hai đấu hai rất công bằng.”

Viên Tuyết đang im lặng thu dọn bàn học nghe vậy hừ một tiếng, than thở: “Đừng kéo tôi vào, không phải người ta có Tần Vũ Hàm sao, tôi là cái gì chứ!”

Lí Đông khẽ cắn môi, chết tiệt thật, hắn đã trêu chọc phải ai thế này?

Rõ ràng hắn đã duy trì khoảng cách, nhưng giọng điệu "Khuê phụ oán" này của Viên Tuyết là sao?

Trong trường học có một đống soái ca, Lí Đông hắn trông cũng không giống người có tiền, nếu như để Tần Vũ Hàm biết thì oan ức chết mất!

Lí Đông không dám trả lời câu này, đứng phắt dậy như con đà điểu, cầm lấy cặp sách rồi chạy ra ngoài.

7 giờ tối, khách sạn lớn Nam Đình.

Tên nghe rất khí phách, trên thực tế chỉ là một tiệm cơm nhỏ.

Đều là học sinh, vẫn chưa tới lúc ái mộ hư vinh, lại còn theo quy tắc AA, vì tiêu tiền của bản thân mình nên cũng không ai muốn tiêu xài bừa bãi.

Tiệm cơm hơi nhỏ nên chỉ ngồi một bàn ở đại sảnh, cũng không cần phải có người chờ ở bên ngoài, vào cửa là có thể thấy.

Lúc Lí Đông tới đã có năm sáu người ngồi, hai vợ chồng Vương Kiệt Trần Duyệt này tất nhiên là đã tới từ sớm.

Mấy người họ đang nói mấy chuyện thú vị trong trường học, thấy Lí Đông tới, Vương Kiệt vội vàng hô: “Đông tử, ngồi đi, đang nhắc đến cậu đấy.”

“Nói xấu gì tôi thế?”

Lí Đông cười cười, cũng không ngại ngùng mà tìm bừa một vị trí trống ngồi xuống.

“Nói xấu chỗ nào, bọn họ đều đang hâm mộ cậu đấy, nghe nói cậu và Tần Vũ Hàm hẹn hò với nhau, thật hay không thế?”

Lý Viện ngày thường có quan hệ tốt với Trần Duyệt tỏ vẻ hóng chuyện, danh tiếng của Tần Vũ Hàm ở trường cũng không nhỏ, chuyện Lí Đông có thể hẹn hò với Tần Vũ Hàm không biết đã khiến bao nhiêu người kinh ngạc há hốc mồm.

Lí Đông cười ha hả không trả lời, nhặt viên đậu phộng đã lột ném vào trong miệng.

Lý Viện không được trả lời thấy hơi vô vị, quay lại nhìn Trần Duyệt vẻ mặt phấn khởi nói: “Tiểu Duyệt Duyệt, cậu và đầu Dưa Hấu đầu yêu nhau như thế nào vậy, nói với bọn tôi được chứ?”

Trần Duyệt còn chưa mở miệng, Vương Kiệt đã giả vờ tức giận nói: “Nói ai thế? Ai là đầu Dưa Hấu?”

Vừa dứt lời hắn cúi đầu nhìn Lý Viện, triển lãm cái đầu vô lại* vừa mới cạo xong.

*vô lại: xấu xa, không có lương tâm.

Lí Đông hơi buồn cười, cũng không biết là tên này có sở thích độc đáo hay là thợ cắt tóc có thù oán với hắn, mỗi lần làm tóc đều khiến người khác buồn cười.

Có lẽ là vì cả ngày bị người ta gọi là đầu Dưa Hấu hơi phiền nên cạo, đáng tiếc cái đầu vô lại chỉ còn trơ trọi vài cọng tóc này cũng chẳng ra gì.

Mọi người đều cười, Trần Duyệt cảm thấy hơi mất mặt, thầm nghĩ muốn tát một cái vào đầu Vương Kiệt.

Cô tức giận nói: “Lần sau đừng đi tiệm cắt tóc kia nữa, thật xúc phạm người nhìn!”

“Ha ha ha…”

Mọi người đều không nhịn được mà cười to ra tiếng.

Sắc mặt Vương Kiệt ngại ngùng, sờ đầu rồi ngồi xuống nói sang chuyện khác: “Sao Viên Tuyết còn chưa tới thế? Trần Duyệt, em nói với cô ấy chưa?”

“Nói rồi, Tiểu Tuyết nói cô ấy sẽ đến… Kìa không phải đến rồi sao, Tiểu Tuyết, nhanh lên, mọi người đang chờ cậu đấy!” Trần Duyệt đang nói, ngẩng đầu nhìn thấy Viên Tuyết vào cửa vội vàng hô.

Viên Tuyết vừa đến, mọi người lập tức tụ tập lại, buổi tụ hội nhỏ cũng chỉ có mấy người bình thường chơi cùng nhau đến.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.