Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu tinh đến rồi (1)

Phiên bản Dịch · 975 chữ

Bến xe Đông Bình.

Lí Đông ở ngoài bến xe trông ngóng, cuối cùng Tôn Đào cũng về Đông Bình rồi!

Ngày đêm mong chờ, cuối cùng cũng trông mong được Tôn Đào trở về, nghĩ tới một đống việc vặt vãnh chất đống trong tay, Lí Đông rất nhức đầu, Tôn Đào mà còn không đến thì hắn sẽ đi Đông Bình bắt người.

"Tôn ca, bên này!"

Bên ngoài bến xe, Lí Đông nhìn thấy Tôn Đào, phất tay la lớn.

Mấy ngày nay, không ít lần hắn trò chuyện điện thoại với Tôn Đào, hai người đã quen thuộc, không hề gọi giám đốc Tôn gì nữa.

Tôn Đào vẫn mặc trang phục bình thường như cũ, kéo vali lớn, thấy Lí Đông thì mỉm cười, nói rằng: "Chủ tịch Lí, từ hôm nay trở đi, tôi là người của ngài."

"Đừng gọi tôi là chủ tịch Lí nữa, gọi Đông tử, đã nói bao nhiêu lần rồi."

Tôn Đào cười không nói gì, nhưng không chịu đổi xưng hô.

Không phải do hắn hèn hạ, mà là tuổi tác Lí Đông quá nhỏ, gọi chủ tịch Lí, ít nhất còn có phân chia vai vế, nếu thật sự gọi là Đông tử, người ngoài sẽ nghĩ thế nào, không cần vì chút chuyện nhỏ này mà cắm rễ sâu trong lòng Lí Đông.

Lăn lộn trong giới kinh doanh vài chục năm, Tôn Đào nếu không rõ điều này, vậy cũng mất công lăn lộn rồi.

Không nhận lời Lí Đông, Tôn Đào nói thẳng: "Đến giờ tôi vẫn chưa biết siêu thị của chúng ta ở đâu, rời Đông Bình nhiều năm, thay đổi rất nhiều, có nhiều nơi tôi cũng không nhận ra."

"Không sao, hôm nay tôi đón gió tẩy trần cho anh, anh nghỉ ngơi một ngày, ngày mai tôi dẫn anh đi dạo xung quanh."

Tôn Đào lắc đầu: "Hay là bây giờ đi xem luôn, đến giờ tôi vẫn mơ hồ, ngài nói tháng tám khai trương, giờ đây vẫn chưa có giấy phép kinh doanh, thời gian hơi gấp gáp."

Lí Đông hơi xấu hổ, đúng là thời gian không còn nhiều, hơn nữa hắn lười tiếp xúc với người trong chốn quan trường, chuyện giấy phép kinh doanh cũng bị trì hoãn, chuẩn bị đợi Tốn Đào đến tiếp nhận.

"Vậy được, cách chỗ này không xa, ở ngay phía bên kia đường Bắc Đại, tôi dẫn anh đi xem." Lý Đông không phải người dông dài, hiện tại quả thật là thời điểm mấu chốt, xử lý xong sớm thì yên tâm sớm.

Hắn gọi xe, chưa đến mười phút thì đã đến cao ốc Lam Hải.

Liếc qua vị trí, Tôn Đào giơ ngón cái với Lí Đông, khen ngợi: "Có tầm nhìn!"

Không đơn giản chỉ là vị trí tốt, hơn nữa địa điểm rất thích hợp mở siêu thị, từ trên xuống dưới có ba tầng, cộng thêm tầng hầm để xe, nơi này cũng khá lớn.

Ở huyện Đông Bình, có siêu thị lớn như thế, những kẻ đến sau rất khó vượt qua.

Dù sao thì thị trường ở huyện có hạn, Lí Đông đã giành chiếm cơ hội từ trước, kẻ đến sau cũng phải cân nhắc xem có đáng để đầu tư không, kinh doanh mà không kiếm được tiền thì chẳng ai làm, dù sao đất nước lớn như vậy, không cần tiêu tốn vốn liếng để cạnh tranh.

Lí Đông cười, trong lòng đắc ý.

Bây giờ xem thì vẫn chưa rõ, chờ tầm hai năm nữa anh sẽ dễ dàng nhận thấy có đúng là có tầm nhìn không, đặc biệt là các tiểu khu chưa xây xong ở xung quanh chính thức gia nhập, đến lúc đó mới là giàu to.

Chào hỏi với người phụ trách công trường, Lí Đông đưa Tôn Đào đi lên, đi xuống vài vòng.

Thỉnh thoảng Tôn Đào gật đầu, đôi khi một số ý tưởng và đề xuất của Lí Đông khiến hắn có cảm giác tự nhiên hiểu ra.

Nghĩ đến việc hắn làm tại Carrefour nhiều năm như thế, vậy mà vẫn không hiểu rõ bằng người ngoài nghề, Tôn Đào thấy hơi tự ti mặc cảm.

Cho đến khi Lí Đông nói rằng hai ngày nữa là có thể lấy chứng nhận bất động sản, quả thật Tôn Đào hơn giật mình.

"Chủ tịch Lí, ngài mua lại nơi này rồi hả?"

Tôn Đào không dám tin, vốn dĩ hắn tưởng là cửa hàng thuê, không ngờ rằng Lí Đông đã mua một cách hoành tráng, trước đây hắn không hề biết.

Lí Đông gật đầu, cười ha ha nói: "Có phải rất ngạc nhiên không?"

Tôn Đào gật đầu, quả thật là hơi ngạc nhiên, như vậy đã đỡ không ít phiền phức, suy cho cùng vẫn có chênh lệch giữa đồ của mình và đi thuê của người khác.

"Nhưng căn nhà này không được tính vào cổ phần của siêu thị, có thể miễn tiền thuê nhà, cửa hàng thuộc về tài sản cá nhân của tôi."

Lí Đông nói xong, híp mắt nhìn phản ứng của Tôn Đào, trong tương lai cửa hàng có thể đáng giá mấy chục triệu tệ, hắn cũng không ngốc, không thân thiết với Tôn Đào đến thế.

Tôn Đào không phải là người không có chừng mực, vội vàng nói: "Có thể miễn tiền thuê đã là chủ tịch Lí rộng lượng rồi, chủ tịch Lí dám cho tôi cửa hàng, tôi cũng không dám lấy."

Với địa điểm lớn như vậy, dựa theo giá thị trường, tiền thuê một năm nhất định không dưới ba trăm đến bốn trăm nghìn tệ, nếu miễn tiền thuê, tự nhiên một năm hắn kiếm thêm được ba trăm đến bốn trăm nghìn tệ.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.