Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hận Cũ Năm Xưa

Phiên bản Dịch · 2725 chữ

“Đông tử, chờ tôi với!”

Cổng trường vừa mở ra, Lí Đông mới đón hoàng hôn đã bị người gọi dừng lại. Hắn xoay người nhìn lại, phát hiện hóa ra là Ngụy Nguyên, bạn học cùng năm cấp 2 và cũng là người sống trong cùng tiểu khu với hắn.

Nhà hai người ở cùng một tiểu khu, hơn nữa còn là bạn học chung năm cấp 2. Tuy cấp 3 không cùng lớp nhưng cũng cách nhau không quá xa, Ngụy Nguyên học lớp bên cạnh Lí Đông.

Nhìn thấy Ngụy Nguyên, khóe mắt Lí Đông lập tức cong lên thành một đường, cười ha hả nói: “Uỷ viên trường, đã lâu không gặp!”

“Mẹ cậu! Giữa trưa còn ăn cơm chung ở nhà ăn, ở đâu ra mà đã lâu không thấy!”

Ngụy Nguyên cũng không thèm để ý Lí Đông gọi ngoại hiệu của hắn. Dù sao ngoại hiệu của hắn khí phách tuyệt luân, dễ nghe hơn ngoại hiệu của Lí Đông nhiều.

“Ha hả!”

Lí Đông cười nhưng cũng không giải thích, thật sự đã lâu rồi hắn chưa gặp Ngụy Nguyên.

Đời trước từ khi cha mẹ chết bệnh, hơn nữa bán nhà cũ, Lí Đông sợ nhìn cảnh nhớ tình nên đã lâu rồi chưa từng đi qua khu chung cư cũ - nơi hắn lớn lên từ nhỏ, vậy nên tự nhiên cũng không cơ hội gặp lại Ngụy Nguyên.

Ngụy Nguyên đương nhiên sẽ không biết suy nghĩ của Lí Đông, hắn thở phì phò tiến lên bá vai Lí Đông, cười nói: “Đi, vội vã về nhà làm gì, dù sao cha mẹ cậu cũng còn chưa trở về. Chúng ta đi tiệm net chơi mấy tiếng đi, ngày hôm qua bị người ta ngược thảm luôn đó.”

Lúc này thời gian sau khi tan học khá khác với sau này, không có cưỡng chế học sinh cần lên lớp tự học buổi tối.

Trong tình huống bình thường, học sinh có nhà ở huyện thành có thể không đi lên lớp tự học trong trường, chỉ cần phụ huynh đồng ý thì lão sư cũng sẽ không bắt ép.

Lí Đông và Ngụy Nguyên đều không phải học bá, hai người tự nhiên sẽ không lựa chọn đến trường học chịu khổ, cho nên buổi tối có rất nhiều thời gian rảnh.

Lí Đông hiểu ý trong lời Ngụy Nguyên, lúc này game online không nhiều như đời sau, hiện tại thứ lưu hành nhất chính là truyền kỳ và CS.

Game mà Ngụy Nguyên và Lí Đông chơi là CS. Ngày thường cha mẹ Lí Đông về muộn, cha mẹ Ngụy Nguyên đi làm về nhà cũng muộn, hai người rảnh rỗi không có gì làm thì thích đi tiệm net giết thời gian và cũng thỏa nghiện game.

Nếu Lí Đông vẫn là Lí Đông trước kia thì hôm nay nhất định sẽ đồng ý, có điều bây giờ Lí Đông không có tâm tư chơi game với Ngụy Nguyên.

Thúc nhẹ vào ngực Ngụy Nguyên, Lí Đông cười nói: “Không đi, gần thi đại học rồi, không có tâm tư đi chơi game nữa. Tiểu tử cậu cũng an phận mấy tháng đi, nếu thi đại học không tốt thì cũng không dễ qua ải của cha mẹ cậu đâu.”

“Chậc! Đông tử, sao nay lá gan nhỏ vậy? Thi đại học thôi, sợ cái gì chứ, chúng ta chính là nhất trung, cho dù nhắm hai mắt thì đậu vào khoa chính quy cũng không thành vấn đề.”

Ngụy Nguyên vênh váo tận trời, dáng vẻ căn bản không để thi đại học vào mắt, bộ dạng này của cậu ta chọc Lí Đông cười ha ha.

“Khoác lác đi, cẩn thận cha mẹ cậu cùng đánh cậu đó!” Lí Đông khịt mũi coi thường với bộ dạng giả ngầu của Ngụy Nguyên, nhất trung tuy không tồi, nhưng vậy cũng không tốt lắm.

Lại nói như thế nào cũng chỉ là nhất trung của huyện nhỏ trong nước, lúc này khoa chính quy còn chưa dễ đậu vào như vài năm sau.

Ban của hắn là ban trọng điểm, ôn tập thi khoa chính quy sẽ có xác suất không thấp.

Nhưng tên Ngụy Nguyên này lại học ban bình thường, muốn thi đậu khoa chính quy cũng không dễ. Hắn nhớ rõ đời trước cuối cùng tên này chỉ đậu đại học chuyên khoa, suýt chút nữa bị cha mẹ đánh chết.

Có điều tới đó là được. Lí Đông lăn lộn trong xã hội nhiều năm, tự nhiên hiểu rõ đạo lý tốt quá hoá dở, hắn cũng không phải cha mẹ Ngụy Nguyên, không cần thiết chọc người khó chịu.

Ngụy Nguyên thấy Lí Đông không đi nên tâm tư vội vã đi tiệm net báo thù cũng phai nhạt không ít. Hắn suy nghĩ, tiện cười nói: “Được rồi, vậy hôm nay không đi tiệm net, chúng ta đi chọc Tần Vũ Hàm, thế nào?”

Nhìn dáng vẻ cực kì hứng thú của Ngụy Nguyên, Lí Đông đầy mặt hắc tuyến. Hắn khắc cốt ghi tâm cái tên Tần Vũ Hàm này, cả đời khó quên.

Muốn khắc cốt ghi tâm nhớ kỹ một người, hơn nữa người này còn là một cô gái, như thế không phải tình sâu thì chính là đại hận.

Còn Tần Vũ Hàm tự nhiên là loại sau, đó là sỉ nhục cả đời của Lí Đông, mãi cho đến trước khi trọng sinh trở về thì hắn cũng chưa quên cô nàng này.

Đương nhiên, trong đó có loại nhân tố phía trước hay không thì ai cũng không rõ lắm.

Dù sao thiếu nữ xinh đẹp đều sẽ khắc sâu trong ký ức mỗi người, dù cho mười mấy năm chưa gặp Tần Vũ Hàm nhưng Lí Đông vẫn không quên được dung nhan kiều tiếu của cô như cũ.

Lí Đông không có hứng thú lên mạng chơi game, có điều nếu có thể bắt lấy Tần Vũ Hàm đét mông thì Lí Đông không có ý kiến.

Lại nói tiếp, đời trước hắn sống ba mươi năm nhưng chẳng có mấy người con gái lưu lại ký ức trong lòng hắn, Tần Vũ Hàm có thể tính như một người. Có đôi khi đêm khuya tĩnh lặng, hắn cũng sẽ không tự giác mà nhớ tới cô.

Tự nhiên, người đàn ông quái gở như hắn cũng chỉ sẽ ngẫm lại chứ không nói ra làm gì. Sau khi tốt nghiệp đại học, rốt cuộc hắn cũng không dám liên hệ với Tần Vũ Hàm.

Mặc kệ là tự ti hay là quái gở, đời trước Tần Vũ Hàm liên thông thạc sĩ, được giữ lại dạy cho trường học trong nước. Chênh lệch rõ ràng như thế nên hiển nhiên cô không phải người Lí Đông có thể ảo tưởng xa vời.

Không nói hai lời, không đợi Ngụy Nguyên mở miệng, Lí Đông đã kéo Ngụy Nguyên vừa chạy vừa nói: “Chúng ta đi nhanh lên, vài lần trước cũng chưa cãi thắng, lần này cũng không thể để nhỏ đó trốn thoát được!”

……

Trong con hẻm nhỏ giữa sườn năm, đây là con đường mà Tần Vũ Hàm về nhà nhất định phải đi qua.

Ánh mắt Lí Đông sắc bén, ra vẻ hung ác trừng mắt thiếu nữ trước mặt.

Tần Vũ Hàm, người cũng như tên. Khi đặt tên cho cô, hẳn là cha mẹ cô đoán chắc con gái mình sau này nhất định lớn lên không tệ.

Tiểu nha đầu có vẻ ngoài hoạt bát, làm người vừa thấy đã hận không thể ôm vào trong ngực yêu thương một phen.

Chẳng qua ngàn vạn không được bị vẻ bề ngoài của cô lừa, ở trong mắt Lí Đông, nha đầu này chính là một con tiểu hồ ly giảo hoạt.

Ngược dòng thời gian đến mấy năm trước, Lí Đông và Ngụy Nguyên lần lượt trêu Tần Vũ Hàm mấy chục lần, có điều lại chưa từng chiếm được chút ích lợi gì từ chỗ nha đầu này, nhưng lại ăn không ít khổ.

Giờ phút này, Tần Vũ Hàm chớp mắt đối diện với Lí Đông, vẻ mặt vô tội nói: “Lí Đông, cậu mập lên, có vẻ hơi chắn đường tôi rồi đó.”

“Hừ hừ! Bớt ra vẻ đi, Đông ca của cậu cũng không phải tay mơ trước kia đâu, lần này tất sẽ báo nỗi nhục báo năm đó!”

Lí Đông thầm đắc ý, hắn cũng không còn là người chỉ biết dùng sức như trước kia nên nào sẽ còn bị dăm ba câu của nha đầu này làm cho mê mang nữa.

“Lí Đông, cậu chính là nam tử hán đại trượng phu, cậu sẽ không muốn bắt nạt thiếu nữ đó chứ?” Tần Vũ Hàm giả bộ làm dáng vẻ sợ hãi, nhút nhát sợ sệt nhìn Lí Đông.

“Bớt đi! Nhớ năm đó một đời anh danh của Đông ca đều bị cậu làm hỏng, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ!”

Lí Đông rầm rì, tầm mắt trộm xẹt qua thiếu nữ trước mắt, trong lòng thầm than quả nhiên là hồng nhan họa thủy, khó trách trước kia hắn dễ dàng bị lừa dối choáng váng, chỉ sợ trong lòng hắn cũng bằng lòng bị lừa dối.

“Được rồi! Tần Vũ Hàm, đừng nói Đông tử, ngay cả tôi là người ngoài mà cũng nhìn không được. Cậu cũng thật quá đáng, làm hại Đông tử bị người khác kêu chim không lông ba năm……”

“Cút!”

Ngụy Nguyên còn chưa nói xong thì đã bị Lí Đông hung hăng cắt ngang. Tên khốn này cái hay không nói, nói cái dở, đồng đội như heo chính là để chỉ loại người này.

“Phụt!”

Tần Vũ Hàm đối diện cũng giả vờ không nổi nữa, nghe thấy Ngụy Nguyên nói tức khắc cười như điên, hai tiểu đóa trước ngực cũng nhộn nhạo lên, nhìn mà hai người Lí Đông thẳng nuốt nước miếng.

Cô và Lí Đông, Ngụy Nguyên đều là bạn học cùng lớp cấp 2, lại nói tiếp, cô và Lí Đông cũng không có thâm cừu đại hận gì không bỏ qua được.

Có điều chỉ là khi đó Lí Đông mới vừa lên cấp 2, cực kỳ khỏe mạnh, thường xuyên trêu chọc những nữ sinh trong lớp.

Bình thường những cậu học sinh bắt nạt các nữ sinh khác thì đều như khổng tước xòe đuôi, chỉ vì để hấp dẫn sự chú ý của các thiếu nữ mà thôi. Thiếu nữ càng xinh đẹp thì càng bị người ức hiếp.

Tần Vũ Hàm lớn lên lại đáng yêu dị thường, bị Lí Đông trêu chọc không phải lần một lần hai.

Sau đó cô lại thật sự giận không nhịn được, chẳng qua là đã ném một cây trúc giả làm rắn vào khi Lí Đông đang đi WC.

Lí Đông tử nhỏ đến lớn sợ nhất chính là loại động vật nhuyễn thể này nên không kịp phân biệt thật giả, kết quả tự nhiên là quần chưa kịp kéo đã lập tức chạy ra ngoài.

Ai biết bên ngoài WC tập hợp gần như tất cả bạn học cùng lớp, không cần phải nói, hiển nhiên họ được Tần Vũ Hàm gọi tới cùng nhau chế giễu.

Mới vừa lên năm đầu nên Lí Đông vẫn chỉ còn là đứa trẻ, phát dục hơi muộn hơn so với các bạn học khác một chút, tiểu đệ đệ trắng nõn tự nhiên là trụi lủi.

Cũng không biết tên quỷ nào thiếu đạo đức hô lên một tiếng: “Chim trụi lông”, từ đó ngoại hiệu này đã đi cùng Lí Đông hết ba năm cấp 2. Thẳng đến khi vào cấp 3, mọi người đều xa lạ nên mới không ai nhắc tới.

Nhớ tới chuyện này Lí Đông chỉ cảm thấy chua xót rơi lệ. Chỉ bởi vì ngoại hiệu này mà đừng nói mối tình đầu ba năm cấp 2 gì đó, thẳng đến khi tốt nghiệp cấp 2 thì những bạn học nữ trong lớp vẫn còn lén gọi hắn là chim trụi lông, nào có ai bằng lòng có mối tình đầu tốt đẹp với hắn đâu.

Đương nhiên, nếu năm đó Tần Vũ Hàm chịu có một mối tình đầu tốt đẹp với Lí Đông, nghĩ đến đây, Lí Đông đại khái cũng sẽ không canh cánh trong lòng.

Thấy mặt Lí Đông đen như đáy nồi, Tần Vũ Hàm cười thở hổn hển, vội vàng xua tay nói: “Lí…… Ha hả…… Lí Đông, đã là chuyện bao nhiêu năm rồi, cậu đã là một thanh niên rồi mà còn mang thù, có ý nghĩa gì đâu. Tôi đã sớm quên việc này rồi.”

“Cậu đương nhiên đã quên, dù sao người mất mặt cũng không phải cậu mà!” Lí Đông hận đến ngứa răng.

“Mấy năm nay cậu đều chọc tôi mấy chục lần, đàn ông con trai mang thù, nhớ đến chuyện này của cậu cũng không dễ dàng. Mắt thấy cũng sắp thi đại học rồi, sau này gặp mặt cũng không dễ dàng. Như này đi, tôi để cậu đánh một trận là được, sau này chúng ta vẫn là bạn tốt, thế nào…… Ha hả ha hả……” Dứt lời, Tần Vũ Hàm lại nhịn không được cười ra tiếng.

Thấy Tần Vũ Hàm thúc thủ chịu trói, Lí Đông nhìn chằm chằm cái mông nhỏ của thiếu nữ đang run run, có phải hắn nên đi lên sờ không……

Không đúng, phải đánh hai bàn tay báo thù rửa hận mới đúng!

Có điều khi tầm mắt quét đến dáng vẻ cười như không cười của Tần Vũ Hàm thì mặt già Lí Đông ửng đỏ, ho khan một tiếng.

Hắn lẩm bẩm: “Không so đo với cậu nữa, Đông ca tôi là loại đàn ông keo kiệt thế sao! Chẳng qua tôi cũng bị cậu nhìn hết, sau này tìm không ra vợ thì tìm cậu!”

“Đi chết đi! Ai nhìn cậu? Lại nói cho dù có thấy thì cũng không chỉ có một mình tớ, khi đó toàn ban đều thấy mà, ha hả ……” Nói rồi Tần Vũ Hàm không nín được lại nở nụ cười.

Lười so đo với cô nương này. Lúc trước nói báo thù thật ra chỉ là ôm tâm tư ngắm mỹ nữ tới trêu người, hiện giờ đã thấy được mỹ nữ nên Lí Đông nhiên không có tâm tư lại so đo.

Lí Đông ám đạo mình không hổ là chính nhân quân tử, ra vẻ rộng lượng nói: “Thôi được rồi, lần này tìm cậu cũng không phải vì tìm để báo thù. Không phải sắp thi đại học à, tôi nghĩ chúng ta tốt xấu gì cũng nên tương giao một hồi. Tần Vũ Hàm, cậu chuẩn bị thi vào trường nào, Đông ca ngẫm lại xem có thi hay không, sau này cũng tiện che chở cậu.”

Khuôn miệng nhỏ của Tần Vũ Hàm khẽ nhếch, Ngụy Nguyên phía sau lại đầy mặt khinh thường, bĩu môi nói: “Mỗi lần thi cử Tần Vũ Hàm đều là mười người đứng đầu toàn trường, còn lần trước cậu lại hạng 420 toàn khối.”

Mặt Lí Đông ửng đỏ, cũng may không thấy quá rõ được, lúc này hắn mới nhớ tới sau này Tần Vũ Hàm đỗ Đại học Sư phạm Thủ đô, tốt hơn đại học hạng ba kia của hắn cả trăm lần.

Trong lòng túng quẫn nhưng ngoài miệng lại không chịu thua, nói: “Đó là tôi khiêm tốn thôi. Mấy lần kiểm tra trước kia tôi đều cố ý điểm thấp, chờ khi thi đại học sẽ để cho các người chấn động!”

“Xía!”

Hai người Tần Vũ Hàm đều khinh thường nhìn hắn, các thiếu nam thiếu nữ đều không thù dai, nói mấy câu thì đã cười đùa vui vẻ đi về nhà.

Ngay cả Lí Đông cũng không để ý hắn có phải vì báo thù tới không, dù sao mấy chục lần trước kia đều như vậy.

Có thể đồng hành với mỹ nữ thì ai thèm để ý tới mấy cái thù vặt lông gà vỏ tỏi này.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 145

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.