Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiễn ai trước? (2)

Phiên bản Dịch · 1073 chữ

Ho khan một tiếng, Lý Đông không nói nữa, cắm đầu đi tới điểm đến, trên đường đi hai người đều không nói chuyện.

Dù sao khoảng cách không xa, đi đường hai ba phút là đến tiểu khu Danh Uyển.

Đứng trước cửa tiểu khu, Lý Đông ổn định bước chân, Viên Tuyết cũng dừng một lúc, hai người im lặng một hồi.

Trong bóng tối, Viên Tuyết cắn môi, hỏi nhỏ như muỗi kêu: "Lý Đông, có phải cậu rất ghét tôi không?"

"Khụ khụ khụ..."

Lý Đông lúng túng, không ngờ Viên Tuyết hỏi vấn đề này, nghĩ một lát rồi mới tẻ nhạt nói: "Sao có thể, thành tích cậu tốt, lại xinh đẹp, bạn cùng lớp đều thích cậu."

"Vậy còn cậu?"

Vừa hỏi xong, mặt Viên Tuyết đỏ bừng, may mà trời tối nên Lý Đông không thấy.

Cô cũng không biết vì sao ma xui quỷ khiến lại hỏi câu này, nói xong lại hối hận rồi.

Có thể mỗi lần nghĩ đến thái độ của Lý Đông với mình, cô không cam lòng, dựa vào đâu mà hắn nịnh nọt Tần Vũ Hàm như vậy, mình đâu kém gì Tần Vũ Hàm!

Phụ nữ là vậy, không thích kẻ theo đuổi, nhất định phải là loại tài năng lúc nóng lúc lạnh gây chú ý.

Không phải Lý Đông tốt hơn người khác, yếu tố quyết định chính là thái độ.

Việc Lý Đông không ưa mình là thật, không phải đang diễn trò, không có học sinh cấp ba nào có thể diễn một lúc ba năm, nếu thật vậy thì quá đáng sợ rồi.

Trong lòng Lý Đông gào thét, đây là trò đùa gì vậy?

Không phải Viên Tuyết nhìn trúng mình chứ?

Nghĩ lại thấy không có khả năng, Lý Đông hắn có cái gì? Chẳng có gì!

Cha mẹ chẳng qua là người bán hàng rong, thành tựu không được xem là xuất chúng, cho dù không muốn thừa nhận, không thể không nói, dung mạo hắn không tính là trưởng thành, cùng lắm thì xem như mặt mũi thanh tú mà thôi.

Về phần trọng sinh quay về, tin chắc trừ mình ra thì không ai biết điều này, vậy câu hỏi này của Viên Tuyết có ý gì?

Không thể không nói, khi đối mặt với người đẹp, trả lời câu hỏi như vậy rất khó khăn.

Nói không thích thì trái lương tâm, mặc dù trước kia không ưa Viên Tuyết, luôn cảm thấy cô ta đang giả vờ, nói thật, đàn ông bình thường khi đối mặt với quả nho không ăn được đều sẽ có tâm lý như vậy.

Hơn nữa, cho dù người ta thật lòng hay giả vờ, nhưng có khả năng, để một cô gái xấu xí làm băng sơn thử xem, cam đoan đến quỷ cũng không để ý.

Nhưng nếu nói thích, hai chữ yêu thích này cũng hơi quá.

Lý Đông không phải loại thấy gái đẹp là không nhúc nhích được, thấy gái xinh, miệng ba hoa vài câu bình thường, nếu nói thích Viên Tuyết mới là không bình thường, nếu thật sự yêu thích thì kiếp trước tốt nghiệp nhiều năm vậy rồi sao không nghĩ đến người ta?

Chỉ có thể lựa chọn im lặng, Lý Đông không lên tiếng.

Dường như Viên Tuyết đã hiểu ra điều gì, cắn môi không hỏi tiếp, bước chân nhanh hơn, rất nhanh đã biến mất trong đêm tối mênh mông.

"Chuyện gì thế này!"

Tâm trạng Lý Đông khó chịu, đá bay cục đá ven đường, sau đó nghiến răng chịu đựng không kêu đau.

. . .

Về đến nhà, trong nhà đã sáng đèn, lúc này Lý Đông mới dứt bỏ chuyện phiền lòng.

Đừng nói chẳng qua là suy đoán của mình, cho dù Viên Tuyết thật sự thích mình thì có sao, chờ học xong trung học rồi lên đại học, với nhan sắc của Viên Tuyết sẽ có nhiều người theo đuổi, chắc rằng hai ba ngày, cô ta đã quên mình là người cô ta yêu thích rồi.

Lý Đông tự mình hiểu rõ, bản thân không phải nhân dân tệ, con gái người ta có thể nhớ đến mày suốt ngày sao?

Tâm trạng khá thoải mái mà mở cửa, không thấy ba đâu, mẹ thì híp mắt ngủ gật trên ghế sofa.

Khẽ bước tới trước mặt mẹ, thấy nếp nhăn trên khóe mắt bà, bởi vì quầng thâm mắt quanh năm dậy sớm của bà mà tâm trạng Lý Đông lại trở nên nặng nề.

Phải nhanh chóng kiếm tiền, cách thời điểm phát hiện bệnh của ba mẹ chẳng còn mấy năm nữa, nói không chừng hiện tại đã bị bệnh, có điều trước giờ hai người không đi bệnh viện kiểm tra mới không biết rõ tình hình.

Quanh năm ngủ không đủ giấc, lao lực quá độ, không có bệnh cũng phải khám cho ra, phải mau chóng đưa ba mẹ đi bệnh viện khám mới được.

Lúc Lý Đông đang trầm tư suy nghĩ thì Tào Phương mở mắt, thấy con trai ngồi bên cạnh ngẩn người, hơi oán giận nói: "Đi đâu vậy? Đến giờ mới về, cũng không nói với ba mẹ một tiếng."

"Ha ha, mẹ, con đi ăn đồ nướng với bạn, mai được nghỉ mà."

"Lần sau nhớ để lại lời nhắn. Ai thanh toán? Đừng mãi ăn không của người khác, không có tiền thì nói với mẹ, thường xuyên mời bạn, vừa tốt nghiệp cấp ba thì mọi người đã tách ra, có thể sau này có lúc cần nhờ vả người ta, giữ quan hệ tốt với bạn bè, thầy cô..."

Nghe mẹ càm ràm một lúc, Lý Đông thấy ấm áp, cười ha ha ngắt lời: "Mẹ, con biết rồi, con vẫn còn tiền, mẹ mệt cả ngày rồi, đi ngủ thôi."

Tào Phương thực sự mệt mỏi, ngáp một cái rồi về phòng đi ngủ.

Lý Đông rửa mặt đơn giản, ngồi ngẩn ngơ ở sofa một lúc rồi đi vào phòng của mình, cầm sách giáo khoa ôn tập hôm qua, tiếp tục ôn luyện.

Thời gian không còn nhiều nữa, sau này bản thân còn phải bận bịu chuyện khác, chỉ có nhân lúc buổi tối ôn luyện thêm một ít, không cần thi quá tốt, nhưng ít nhất không kém kiếp trước là được.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.