Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bỉ Mông

Phiên bản Dịch · 2286 chữ

Chiến đấu kết thúc?

Người xem dưới đài đực hết cả mặt ra, từ đầu tới cuối Cuồng Thần cũng chỉ phản kích được chút xíu đó, cả trận căn bản là do Đái Đầu Đại Ca Thất Tử làm chủ. Lúc bọn họ nhìn về phía Đái Đầu Đại Ca Thất Tử, trong ánh mắt không giấu nổi sự bội phục, có thể đem một chức nghiệp như Mục sư chơi đến trình độ này rất khó.

Nhất là các Mục sư khác, trong lòng không khỏi sôi trào nhiệt huyết, thì ra Mục sư cũng có thể giống như vậy, hoành hành vô kỵ!

Trước đó bọn họ cho là Mục sư chỉ là cái bình máu di động, chẳng qua là lo việc hậu cần thôi, một ca-ve người ta thích đuổi đi là đuổi. Thì ra Mục sư cũng có thể pk kinh khủng như vậy, thậm chí có thể đánh bại một Chiến sĩ cao thủ như Cuồng Thần.

Sau trận pk này, ai dám to mồm bảo Mục sư không pk được?

Trận chiến này nhất thời trở thành sách giáo khoa của Mục sư.

“Ta quyết định cũng phải trở thành một Mục sư giống như Thất Tử lão đại.” Một tên Mục sư trẻ tuổi khoảng chừng 17, 18 tuổi ngây thơ nói, nắm chặt tay lại. Hắn gọi là Tinh Ngạo, là một Mục sư nhỏ tuổi trong phân hội Bộ Lạc Chiến Sĩ của Bộ Lạc Ngưu Nhân.

Một Chiến sĩ cười nói: “Thức tỉnh đi, ngay cả buff máu cho đồng đội còn lơ tơ mơ mà còn đòi trở thành Mục sư đỉnh cấp như Thất Tử lão đại hả? Lần sau vào phó bản nhớ buff máu đúng lúc dùm ta, ai bị Trớ Chú thì nhớ dùng Khu Tán là được rồi!”

Tinh Ngạo đỏ mặt cãi lại: “Cái kia chẳng qua là sơ ý thôi, ngươi sao lại bảo ta không làm được chứ?”

Đái Đầu Đại Ca Thất Tử đã từ trên đài bước xuống.

“Ta muốn cái áo choàng của ngươi nữa, tổng cộng là 3 món, cởi ra đi.”

Thủy Sắc Yên Đầu thấy Cuồng Thần vừa hồi sinh dậy liền đòi đồ. Ba món Á truyền kỳ nha, quá sướng, không cần làm mấy nhiệm vụ khó khăn kia, cũng không cần cày phó bản mà lấy được một đống trang bị ngon như vậy.

“Bộ Lạc Ngưu Nhân, ta chưa phục đâu, các ngươi có thể tìm thêm người đến!”

Cuồng Thần thua liên tục 3 bán, mất hết 3 trang bị Á truyền kỳ nên đã đỏ mắt rồi. Phải biết 3 trang bị này hắn đều phải ngàn đau vạn khổ mới kiếm ra, lúc đầu hắn phải bỏ hơn 30 ngày mới thu thập được, ngay cả hoạt động công hội cũng không tham gia, cả cuộc chiến ở cứ điểm Khác Lý Phổ Tư cũng thế.

Hắn chợt nhận ra pk giữa các cao thủ, chỉ dựa vào trang bị là chưa được.

Cuồng Thần lúc này đã hoàn toàn biến thành dân nghiện cờ bạc rồi, liều mạng muốn cược về trang bị của mình.

Thủy Sắc Yên Đầu nghe Cuồng Thần nói, ánh mắt liền lóe lên, cười lạnh: “Ngươi mất hết 3 món trang bị Á truyền kỳ rồi, lấy gì cược tiếp?”

“Ta…” Cuồng Thần còn muốn nói gì nhưng lời của Thủy Sắc Yên Đầu khiến hắn không biết làm sao cãi lại.

Đọa Lạc pm mắng: “Cuồng Thần, xuống đi đừng ở chỗ này mất mặt nữa!”

Cuồng Thần chán nản giao dịch 3 trang bị cho Thủy Sắc Yên Đầu, ánh mắt của hắn như thú dữ muốn ăn thịt Thủy Sắc Yên Đầu. Còn Thủy Sắc Yên Đầu chỉ cười nhạt, đối với ánh mắt thù địch của Cuồng Thần hắn không để bụng, có ngon thì lại tới đây. Có thêm 3 trang bị Á truyền kỳ, hắn có thể nói là hổ mọc thêm cánh, mà Cuồng Thần thì giờ như hổ không có nanh, căn bản không đáng sợ.

Cuồng Thần vừa xuống đài thì Đọa Lạc lại nhảy lên.

Thấy Đọa Lạc đi lên, trong mắt đám người Thủy Sắc Yên Đầu lại hiện lên một tia sát cơ, tên Đạo tặc này từ đầu tới cuối vẫn không ra sân, mục đích rất rõ ràng, đó là muốn đợi Niết Viêm tới.

“Hội trưởng Bộ Lạc Ngưu Nhân, Cuồng Tặc Niết Viêm, có hứng thú lên chơi một chút không?” Ánh mắt của Đọa Lạc nhìn Niết Viêm như chim ưng nhìn mồi.

Người xem dưới đài còn đang hăng say bàn luận về trận pk trước, vừa nghe câu nói của Đọa Lạc xong liền yên tĩnh lại, nhìn về phía Nhiếp Ngôn.

“Thằng nhóc kia muốn chết à? Không ngờ dám khiêu chiến Niết Viêm lão đại.”

“Đúng vậy, chán sống rồi, vừa rồi bị dạy một bài học còn chưa thông não.”

Tất cả mọi người còn đang đợi Nhiếp Ngôn trả lời, rốt cuộc Nhiếp Ngôn có dám ứng chiến hay không?

Nhiếp Ngôn bình tĩnh lạnh nhạt nói: “Ngươi đủ tư cách sao? Nếu hội trưởng của ngươi đến đây thì ta còn suy nghĩ lại một chút.”

Tất cả người chơi cũng suy nghĩ một chút, đúng vậy, chẳng lẽ Thiên Sứ Phách Nghiệp tùy tiện tìm một thành viên bình thường tới cũng có thể khiêu chiến hội trưởng của Bộ Lạc Ngưu nhân, đây chẳng phải là Niết Viêm hạ thấp thân phận sao?

Một câu của Nhiếp Ngôn thoáng cái đã đẩy Đọa Lạc vào thế yếu, cho dù hắn không chấp nhận khiêu chiến thì sao? Ai dám ý kiến gì?

Dục Vọng Nhiễm Chỉ Thanh Xuân nói: “Muốn khiêu chiến hội trưởng của chúng ta thì đánh bại đám chúng ta trước rồi tính. Ngay cả chúng ta còn không đánh lại mà còn muốn khiêu chiến lão đại, buồn cười thật.”

“Đúng vậy, người của Thiên Sứ Phách Nghiệp đều ảo tưởng vậy sao?”

“Muốn khiêu chiến Niết Viêm lão đại? Bộ tụi bây không có não sao? Đám thân phận nhỏ bé mà cũng có tư cách?”

Người xem dưới đài dường như ủng hộ hết mình cho Bộ Lạc Ngưu Nhân. Bộ Lạc Ngưu Nhân ở thành Tạp La Nhĩ rất được lòng người, Nhiếp Ngôn lại càng được xem như thần, há có thể để cho đám người kia dễ dàng khiêu chiến?

Đọa Lạc cũng không cãi lại, hắn chỉ lầm bầm niệm chú ngữ. Khi chú ngữ kết thúc, một con sinh vật khổng lồ liền hiện ra trước mắt mọi người, nó hơi giống gấu, cao gần 3 mét, lông cả người màu trắng, xương vai thô to, hai bàn tay đầy món nhọn, chiếm trọn một góc sàn đấu.

Nó vừa xuất hiện liền làm mọi người kinh hô, hình thể khổng lồ của nó làm người ta cảm thấy một loại áp lực mạnh mẽ.

“Mẹ nó, là Bỉ Mông cự thú!”

Có người nhận ra con cự thú này, trong truyền thuyết Tín Ngưỡng, Bỉ Mông là sinh vật cùng cấp bậc với Cự Long, năng lực cận chiến có khi còn nhỉnh hơn Long tộc, móng nhọn của nó có thể xé nát vảy rồng!

Khi Nhiếp Ngôn nhìn thấy Bỉ Mông cự thú, lông mày chợt nhướng lên. Không ngờ Thiên Sứ Phách Nghiệp nhiều đồ tốt thật, vì đối phó hắn mà hao tổn không ít tâm tư ha.

“Lúc này đủ tư cách chưa? Nghe nói Cuồng Tặc Niết Viêm có một con Hoàng Kim Địa Long, ta muốn nhìn xem rốt cuộc là nó hay là Bỉ Mông cự thú của ta lợi hại hơn!”

Đọa Lạc nói theo những gì Ngang Dực Thiên Sứ phân phó, muốn ép Cuồng Tặc Niết Viêm ra tay.

Nhiếp Ngôn cười lạnh trong lòng, Ngang Dực Thiên Sứ tính thật tốt, Hoàng Kim Địa Long cùng Bỉ Mông cự thú đều cùng một cấp bậc, tỷ số trưởng thành đều khoảng 20. Hoàng Kim Địa Long thì sở trường công kích ma pháp, Bỉ Mông cự thú lại am hiểu đánh cận chiến, trên sàn đấu nhỏ hẹp như này Hoàng Kim Địa Long không thể không đánh cận chiến với Bỉ Mông cự thú, đây không phải lỗ một chút thôi đâu.

Ngang Dực Thiên Sứ xem ra tính toán rất khá, chỉ cần là kẻ biết suy nghĩ đều biết nếu tỷ số trưởng thành đều là khoảng 20, cấp bậc giữa hai con lại ngang nhau thì quả thật Bỉ Mông cự thú có thể giết chết Hoàng Kim Địa Long, thậm chí còn vô cùng thoải mái. Nhưng chỉ mình Nhiếp Ngôn biết tỷ số trưởng thành của Hoàng Kim Địa Long mình không phải 20 mà là 25!

Tỷ số trưởng thành hơn 5 điểm đồng nghĩa với việc mỗi lần tăng lên một cấp, Hoàng Kim Địa Long đạt được điểm thuộc tính trưởng thành hơn Bỉ Mông cự thú 1/5, sau 50, 60 level thì chênh lệch vô cùng lớn.

Bây giờ Bỉ Mông cự thú level 59, Hoàng Kim Địa Long là level 61, nếu đánh nhau bất kể đánh gần hay xa thì Bỉ Mông cự thú đều phải chịu bi kịch!

“Cuồng Tặc Niết Viêm sẽ không sợ thua chứ?” Đọa Lạc cười nhạt, nét mặt trầm tư của Nhiếp Ngôn bị hắn nhìn thấy, hắn còn tưởng Niết Viêm sợ.

“Để ta ra sàn cũng được, nhưng các ngươi phải lấy ra tiền cược khiến động tâm mới được, ít quá không có hứng thú.”

Nhiếp Ngôn nói, hắn biết loại sinh vật như Bỉ Mông cự thú bình thường đã nhận chủ, không có biện pháp làm tiền cược nhưng Thiên Sứ Phách Nghiệp bên kia hẳn không thiếu thứ tốt.

Nghe Nhiếp Ngôn nói, người xem dưới đài liền đổ mồ hôi. Đầu tiên là Thủy Sắc Yên Đầu đòi cược trang bị, từng bước từng bước lột sạch trang bị của Cuồng Thần, bây giờ Nhiếp Ngôn vừa lên lại đòi tiền cược, bộ người trong Bộ Lạc Ngưu Nhân đều là dân cờ bạc sao?

“Ngươi muốn cược gì?” Vừa nghe Cuồng Tặc Niết Viêm đòi cược, Đọa Lạc liền hơi chột dạ, dù sao thực lực của Cuồng Tặc Niết Viêm nông sâu ra sao không ai biết rõ, bởi vì cơ hội nhìn hắn ra tay quá ít. Mà mỗi lần hắn xuất hiện, đối với đối thủ của hắn đều là một lần tai ương đổ máu. Lần trước Nhiếp Ngôn triệu hồi ra Địa Huyệt Lãnh Chủ mạnh mẽ ra sao vẫn là bóng ma trong lòng những người cả trong Chiến Đao Thị Huyết lẫn ngoài.

“Năm trang bị Á truyền kỳ, thiếu một món thì khỏi nói nữa.” Nhiếp Ngôn lạnh lùng nói, nếu đánh cuộc quá nhiều thì Thiên Sứ Phách Nghiệp chắc không dám bỏ ra, 5 món là vừa tay rồi, đủ khiến Thiên Sứ Phách Nghiệp mất một tảng thịt.

Trang bị Á truyền kỳ vẫn rất hiếm, như Bộ Lạc Ngưu Nhân trên dưới cũng chỉ có hơn 30 món mà thôi, Thiên Sứ Phách Nghiệp có thể nhiều hơn một chút, nhưng cũng không quá 50, 60 món.

Đọa Lạc chần chờ một chút, chuyện này hắn không thể làm chủ, hắn phải pm cho Ngang Dực Thiên Sứ xin ý kiến.

“Đọa Lạc, ngươi thấy sao? Cuồng Tặc Niết Viêm có phô trương thanh thế không?” Ngang Dực Thiên Sứ hỏi, Nhiếp Ngôn đòi điều kiện hà khắc như vậy chẳng lẽ muốn khiến bọn họ biết khó mà lui?

“Cũng không biết nữa, người này tĩnh táo một cách đáng sợ, căn bản không đoán được trong lòng hắn nghĩ gì.” Đọa Lạc nói, áp lực tâm lý của hắn rất lớn, nếu thua thì mất luôn 5 món Á truyền kỳ, người bình thường không đủ khí phách đánh cược như vậy.

Đây là cuộc đấu trí giữa Ngang Dực Thiên Sứ và Nhiếp Ngôn!

Ngang Dực Thiên Sứ trầm mặc một hồi lâu.

Đọa Lạc cẩn thận nói: “Muốn chúng ta cự tuyệt lui về thì Thiên Sứ Phách Nghiệp sẽ mất hết mặt mũi. Hay muốn chúng ta cược, nếu thua thì sẽ mất 5 món Á truyền kỳ, tất cả đều nằm ở quyết định của ngài.”

“Bỉ Mông cự thú khẳng định là mạnh hơn Hoàng Kim Địa Long, cũng không biết Cuồng Tặc Niết Viêm có hậu chiêu hay không, nếu hắn triệu hồi ra thú cưỡi phi hành thì…”

Ngang Dực Thiên Sứ chần chờ nói, thú cưỡi phi hành là một thứ rất bá đạo, mạnh hơn sinh vật triệu hồi rất nhiều.

“Nếu hắn không gọi ra thú cưỡi phi hành thì chúng ta cược!”

Trong khoảng thời gian này Cuồng Tặc Niết Viêm đều dùng để kiếm thú cưỡi phi hành, không có thời gian thu thập trang bị khác.

“Ta hiểu rồi.” Đọa Lạc nói, sau khi nhận được lệnh của Ngang Dực Thiên Sứ, hắn không suy nghĩ nhiều nữa, chuyên tâm hoàn thành chuyện trước mắt.

Đọa Lạc nhìn Nhiếp Ngôn, nói: “Ta có thể xem qua thú cưỡi phi hành của ngươi không?”

“Trong lúc pk ta sẽ không gọi ra thú cưỡi phi hành.” Nhiếp Ngôn cười nhạt, xem ra Đọa Lạc đang lo lắng hắn gọi ra thú cưỡi phi hành. Bọn họ hoàn toàn không biết lúc này thú cưỡi phi hành của Nhiếp Ngôn còn chưa ấp nở.

Đọa Lạc cắn răng một cái, nói: “Tốt, ta cược!”

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ của Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tuanbui
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 462

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.