Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám Hồng Chi Kim.

Phiên bản Dịch · 2149 chữ

Nhiếp Ngôn nhớ được, cứ điểm Hi Nhĩ Đốn đã trải qua một lần ma vật công thành. NPC choảng nhau với ma vật 5 ngày liền thì chiến tranh mới kết thúc. Sau chiến dịch này, NPC ở cứ điểm ít đi rất nhiều. Lúc người chơi tiến vào cứ điểm, khắp nơi đều là tường thành đổ nát, người chơi thay NPC thủ thành, trở thành chủ lực đối kháng ma vật.

NPC ở đây mặc đồng phục quái dị, trên người khoác lân giáp kỳ dị. Bởi vì hàng năm có rất nhiều ma vật từ dưới lòng đất tấn công nên đám NPC lấy lân phiến trên người ma vật để chế tạo khôi giáp. Bởi vì kích cỡ khác nhau mà trông khôi giáp khá quái dị.

Nhiếp Ngôn hỏi thăm NPC, Đốc quân cao giai Bố Lôi Khắc Tư Bì Nhĩ thường xuyên đi mây về gió, hắn rất hay xuống dưới lòng đất săn giết ma vật, phải rất lâu sau mới trở về.

“Xin hỏi ta phải đi đâu để tìm Bố Lôi Khắc Tư Bì Nhĩ tiên sinh?” Nhiếp Ngôn hỏi thăm một gã thương nhân bán đồ da.

“Thợ săn ác ma, Đại học giả, Đại đạo tặc Niết Viêm tôn kính, cứ sáu ngày, Bố Lôi Khắc Tư Bì Nhĩ sẽ về cứ điểm một lần. Mỗi lần hắn trở lại đều mang về một đống chiến lợi phẩm, bán cho đám thương nhân chúng ta để mua vật phẩm tiêu hao. Tính ra thì một ngày nữa hắn mới trở lại, mong ngài kiên nhẫn.” Gã NPC thương nhân bán đồ da nói cung kính. Danh hiệu của Nhiếp Ngôn làm hắn khá run. Trong cả cứ điểm Hi Nhĩ Đốn, Nhiếp Ngôn được xem là đại nhân vật khó gặp.

Nhiếp Ngôn chỉ có thể chờ, đi dạo quanh cứ điểm Hi Nhĩ Đốn.

Hắn cố gắng nhớ tất cả tin tức liên quan tới cứ điểm Hi Nhĩ Đốn trong kiếp trước. Hắn chợt nhớ cứ điểm có một cửa hàng, ở đó bán đủ loại vật liệu da của ma vật. Có khi còn mua được một số da lông của ma vật cấp truyền kỳ, cực kỳ hi hữu. Ngoài ra nơi này còn có rất nhiều bản vẽ cần thiết để chế luyện y phục. Thỉnh thoảng cũng sẽ có thứ tốt.

Cửa hàng bí ẩn kia hàng ngày sẽ bán ra một lượng da lông ma vật và bản vẽ nhất định. Sau khi mua sẽ không làm mới. Kiếp trước có rất nhiều đại công hội phái người chầu chực ở đây để mua đồ. Nếu lâu mà không có người mua, vật phẩm ở đó sẽ được tích lũy dần. Giờ chắc vẫn chưa có ai biết cửa hàng đó. Chắc chắn chỗ này có rất nhiều đồ tốt.

Ngoài cửa hàng bí ẩn, cứ điểm Hi Nhĩ Đốn còn có thị trường giao dịch nô lệ. Ở đó thường xuyên bán nô lệ. Nô lệ khác lính đánh thuê. Thuê một gã lính đánh thuê phải trả phí dụng định kỳ cho hắn. Nếu không trả đủ sẽ phải bồi thường phá vỡ hợp đồng. Hết hợp đồng, lính đánh thuê có thể rời đi. Còn nô lệ thì khác, mua rồi thì hắn là tài sản của ngươi.

Hệ thống đặt ra, chỉ có người chơi đã chuyển chức mới có tư cách mua nô lệ. Mỗi người chơi chỉ có thể mua một gã nô lệ. Nếu là hội trưởng của công hội cấp năm có thể mua được ba thằng. Trên cấp năm có thể mua được nhiều hơn. Một số danh hiệu đặc thù cũng có đãi ngộ khác nhau.

Thiên phú của mỗi gã đầy tớ đều không giống nhau. Có đứa vô dụng vl, có đứa lại là đại sư chức nghiệp sản xuất, hoặc chức nghiệp chiến đấu.

Nhiếp Ngôn định lợi dụng hiện tại ít người đến cứ điểm Hi Nhĩ Đốn, hai địa phương này còn chưa bị phát hiện để kiếm lời.

Nếu tìm được thị trường giao dịch nô lệ, hắn có thể cho người chơi chuyển chức của công hội tới đây mua một hai gã nô lệ.

Về vị trí chính xác của hai nơi này, Nhiếp Ngôn còn không có ấn tượng. Hắn hỏi thăm mấy NPC, thằng nào cũng bảo không biết.

Nhiếp Ngôn nhớ ra hắn có người quen ở cứ điểm Hi Nhĩ Đốn, đó là Y sư Bố Lai Văn Tư.

Lúc Nhiếp Ngôn mới vào trò chơi từng giúp Y sư Bố Lai Văn Tư tìm kiếm tinh sợi ở hồ Nhiên Đa. Khi đó hắn chỉ là một người chơi cấp thấp. Hắn quyết định đi tìm Bố Lai Văn Tư, có khi thằng này biết vị trí chính xác của hai địa phương kia.

Nhiếp Ngôn bắt đầu hỏi thăm tin tức của Bố Lai Văn Tư.

“Y sư Bố Lai Văn Tư đảm nhiệm chức vụ trong quân đội Hi Nhĩ Đốn. Quân đội luôn đóng ở phía nam cứ điểm.” Một ông cụ thấp bé nói cho Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn vừa đi dạo vừa đi về phía nam cứ điểm. Tới nơi chắc cũng phải mất 15 phút.

Hắn đi tới một quảng trường rộng rãi, xung quanh không có kiến trúc gì. Hắn nhìn về phương bắc, phía chân trời xa xôi có một ngọn núi lửa, khói đen cuồn cuộn bay lên tạo thành một đám mây đen khổng lồ bao phủ bầu trời.

Lúc Nhiếp Ngôn đi tới, hắn nghe được mấy NPC xung quanh đang thì thầm bàn tán.

“Hai ngày nay, An Phất Lợi Đặc lại có động tĩnh, chắc năm sáu ngày nữa sẽ phun trào. Lần phun trào trước cách đây khoảng 20 năm.” Một ông lão khàn giọng nói.

“Núi lửa An Phất Lợi Đặc cách nơi này rất xa. Cưỡi ngựa từ đây đến đó cũng mất rất lâu. Nó phun trào cũng không ảnh hưởng đến chúng ta, chẳng khác gì xem một màn lửa khói.” Một gã chiến sĩ trẻ tuổi cười sang sảng.

“Mấy ngày gần đây, liên tục xảy ra hai lần động đất…” Ông lão khá bi quan.

Nhiếp Ngôn nghe mấy lời này chỉ cười. Quả thật là thái độ với cuộc sống của người trẻ và người già không hề giống nhau.

Đây chỉ là gợn sóng nhỏ. Trên đường cái luôn có rất nhiều NPC đang bàn tán. Nhiếp Ngôn nghe bọn họ nói chuyện với nhau cũng đủ biết một số tình huống ở cứ điểm Hi Nhĩ Đốn. Hắn không ngờ cả cứ điểm có tới năm vị đốc quân cao cấp và ba mươi vị đốc quân bình thường. Điều này cực kỳ hiếm thấy ở những nơi khác trên đế quốc Cách Lâm Lan. Như cẩ thành Tạp La Nhĩ cũng chỉ có một vị đốc quân cao cấp, hai vị đốc quân bình thường mà thôi.

Điều đấy đủ nói lên thực lực quân đội ở cứ điểm Hi Nhĩ Đốn.

“Thợ săn ác ma, Đại học giả, Đại đạo tặc Niết Viêm tiên sinh tôn kính. Ngài có việc gì không? Ở đây chúng tôi có lưu huỳnh thượng đẳng đặc sản của núi lửa An Phất Lợi Đặc, còn có…” Một NPC thương nhân tạp hóa nói.

“Thật xin lỗi, ta không cần.” Nhiếp Ngôn lắc đầu nói.

Gã thương nhân cũng không dám đeo bám Nhiếp Ngôn, liền lùi lại.

Núi lửa An Phất Lợi Đặc, núi lửa An Phất Lợi Đặc… Nhiếp Ngôn lẩm bẩm. Dường như hắn nghĩ tới điều gì đó, nhưng lại không nghĩ ra được. Trực giác của hắn cho hắn biết hắn đã bỏ sót điều gì, nhưng thật sự không nghĩ ra.

Chẳng lẽ do mình nghĩ quá nhiều? Nhiếp Ngôn khẽ cười. Núi lửa An Phất Lợi Đặc chẳng liên quan gì đến hắn!

Cứ điểm Hi Nhĩ Đốn phồn hoa náo nhiệt. Không biết điều này có thể kéo dài bao lâu. Cũng không biết bao lâu nữa người chơi mới có thể thật sự tiến vào, làm cứ điểm phồn thịnh lên.

Nhiếp Ngôn đi trên đường phố cứ điểm. Hắn cảm nhận được sự xa xưa, thê lương. Kiếp trước và kiếp này, hắn đã chứng kiến cứ điểm cổ xưa này phồn vinh hưng thịnh, vinh quang và cả đau thương.

“Nơi này có bán kim loại Ám Hồng đặc sản của núi lửa An Phất Lợi Đặc. Tiên sinh tôn kính, ngài có cần không?” Một bé trai thấp bé nói. Nó khoảng mười hai, mười ba tuổi, mặc trang phục cũ rách, lấm lem bùn đất nhưng ánh mắt lại đen nhánh tỏa sáng rất linh động. Trong tay nó đang cầm một khối kim loại ám hồng.

“Ta không cần…” Không biết Nhiếp Ngôn đã cự tuyệt bao nhiêu lời chào hàng của những người bán hàng rong. Theo thói quen hắn cự tuyệt.

Ánh mắt mong đợi của thằng bé lập tức lộ vẻ thất vọng. Nó chuẩn bị quay người rời đi.

“Từ từ, là kim loại ám hồng sao?” Nhiếp Ngôn đột ngột khẩn trương gọi thằng bé lại, nhìn chằm chằm khối kim loại ám hồng trong tay nó. Khối kim loại này phát ra ánh sáng thâm thúy màu ám hồng. Quả thật là kim loại ám hồng, lại còn là phẩm chất cấp ba. Tí nữa thì hắn bỏ qua thứ tốt.

“Đúng vậy, tiên sinh tôn kính, đây là kim loại ám hồng khai thác ở núi lửa An Phất Lợi Đặc, do ta nhặt được trong nham thạch của núi lửa. Một ông lão nói cho ta biết, nó có thể bán được 2 vàng.” Thằng bé trả lời nghiêm túc. Trong mắt hắn, 2 vàng đã là một món tiền lớn.

“Có thể cho ta xem qua được không?” Nhiếp Ngôn bật cười. Với giá thị trường hiện tại, một khối kim loại ám hồng cấp 3 có thể bán được ít nhất 1000, 2000 vàng. Đây là tài liệu tuyệt hảo để chế tạo đồ phòng ngự của Thuẫn Chiến sĩ nhưng cũng cực kỳ hiếm thấy. Bình thường muốn mua cũng chẳng có. Thế mà thằng bé này lại nói nó chỉ đáng giá 2 vàng. Nhiếp Ngôn nhìn tên của thằng bé, nó là Tạp Luân Tư.

“Có thể.” Tạp Luân Tư đưa kim loại ám hồng cho Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn xác nhận lại, đúng thật là cấp 3.

“Tiên sinh, ngài nguyện ý mua nó chứ?” Tạp Luân Tư nhìn Nhiếp Ngôn mong đợi.

“Đúng.” Nhiếp Ngôn gật đầu nói. Hắn phát hiện một vài chi tiết, Tạp Luân Tư gầy yếu, có vẻ ăn uống không đầy đủ, trên tay bám đầy bùn đất màu đen, có chỗ còn bị bỏng.

“Tốt quá, tiên sinh tôn kính, cảm ơn ngài.” Tạp Luân Tư kích động nói.

Thấy bộ dạng thê thảm của Tạp Luân Tư, Nhiếp Ngôn thương xót nói: “Khối kim loại ám hồng này không chỉ hai vàng.”

“Vậy nó đáng giá bao nhiêu?” Tạp Luân Tư lộ ra ánh mắt mê mang, hỏi.

“Nó trị giá một ngàn vàng. Nếu ngươi có một ngàn vàng, ngươi sẽ làm gì?”

Tạp Luân Tư dừng một lát, kiên định nói: “Ta sẽ đem nó đi cứu bạn của ta.”

Nhiếp Ngôn bỏ 1000 vàng vào bảng giao dịch, xác nhận giao dịch. Hắn không rõ tại sao mình lại làm chuyện ngu xuẩn này, bỏ ra 1000 vàng để mua khối kim loại ám hồng. Có lẽ đằng sau bề ngoài lạnh lùng, Nhiếp Ngôn vẫn còn tình người.

“Tiên sinh tôn kính, cảm tạ ngài, nguyện thánh chủ chúc phúc cho ngài.” Tạp Luân Tư quỳ xuống trước mặt Nhiếp Ngôn, dập đầu xuống đất. Đây là lễ tiết thành kính nhất, trịnh trọng nhất! Chỉ có thế mới biểu đạt được lòng cảm ơn của nó.

Nhiếp Ngôn kinh hãi, định nói gì thì Tạp Luân Tư đã bò dậy, chạy về phía hẻm nhỏ, biến mất trong đó.

Thấy Tạp Luân Tư đi xa, Nhiếp Ngôn bất chợt cảm khái, cảm giác này dành cho một NPC.

Nhiếp Ngôn đang chuẩn bị đi tiếp thì chợt phát hiện ra thuộc tính trạng thái của nhân vật có thêm một trạng thái: thành thực.

Vừa rồi hắn nói cho Tạp Luân Tư kim loại ám hồng giá 1000 vàng, được hệ thống thưởng cho trạng thái thành thực.

Trước đây Nhiếp Ngôn có ba trạng thái là công chính, dũng khí và nhân từ. Hiện tại lại có thêm thành thực. Rốt cuộc chủ não an bài nhiệm vụ gì đây? Thật sự Nhiếp Ngôn rất khó hiểu. Hắn chỉ có thể từ từ tìm hiểu.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ của Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tuanbui
Phiên bản Dịch
Ghi chú đây là bản dịch của Sói các bạn có thể dont cho bạn ấy nếu muôn truyện dịch nhanh hơn
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 303

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.