Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhập đội

Tiểu thuyết gốc · 2470 chữ

Chương 20: Nhập đội

Đằng sau một tảng đá lớn cách chiến trường của con trùm với những người thuộc tổ đội nọ không xa, RaoQ đang ẩn mình, vô cùng cẩn thận theo dõi từng diễn biến của cuộc săn boss, không dám để lỡ bất cứ một chi tiết nào. Chỉ cần tình huống có biến, với vị trí tương đối an toàn như thế này, cậu có thể nhanh chóng xách dép lên mà chạy trốn khỏi đây một cách dễ dàng. Và rồi, khi Hồng Thiết Lang vương cuồng bạo, biết rằng cơ hội ăn hôi một chút gì đó của mình đã không còn nữa bởi vì cậu cho rằng những người trong nhóm kia không thể nào đánh bại được nó. Không! Phải nói là còn sống sót cũng khó ấy chứ.

Nghĩ vậy RaoQ đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì đột nhiên một bóng đen từ đằng xa bắn tới, va đập vài phát trên mặt đất, xuyên qua vài nhũ đá rồi đập thẳng uỳnh một cái vào vách đá sau lưng cậu. "Giật hết cả mình!", RaoQ vội quay đầu lại mới phát hiện được thì ra bóng đen vừa rồi chính là tay hiệp sĩ hói đầu vừa mới bị Lang vương vả bay ra đây. Tình huống quá bất ngờ khiến não cậu bị tắc nghẽn chưa xử lý kịp thông tin, chỉ ngồi ngây đơ ở đó mất vài giây. Sau khi tỉnh táo lại, quyết định rời đi để tránh rắc rối không cần thiết thì phát hiện hiệp sĩ kia đã hồi phục sau cơn choáng váng, đang nhìn chằm chằm vào cậu. Dường như quá đỗi kinh ngạc, người đàn ông hói râu ria xồm xoàm này mở to đôi mắt, miệng run run chỉ vào người cậu nhưng không nói được câu nào.

Bị bắt gian thì ai mà chẳng xấu hổ, dù sao thì cậu thật sự cũng có ý định kiếm chác chút lợi ích từ họ mà. Nở một nụ cười ngượng ngùng pha chút thân thiện để tỏ ra mình là một người chơi vô hại, RaoQ nhổm dậy, phủi phủi đám bụi đất trên quần áo chuẩn bị giới thiệu trước.

- Cậu là ai?

Thấy đối phương hỏi vậy, RaoQ xấu hổ gãi gãi đầu nói:

- Tôi là một thợ khai thác!

Vừa nói cậu vừa quơ quơ chiếc cuốc chim của mình làm bằng chứng.

Nhìn thấy bộ dạng và trang bị của RaoQ, Parker cũng nhận ra rằng người chơi trước mặt mình lúc này cũng không phải là một nghề có năng lực chiến đấu, có thể đe dọa tới an toàn của họ. Khả năng cao tên thanh niên này tới đây để khai khoáng, tìm kiếm nguyên liệu, chẳng may gặp được trận chiến giữa tổ đội của mình và hiếu kỳ muốn quan sát nên muốn ở lại thôi. Nghĩ vậy, Parker thở phào một hơi, sự căng thẳng khi phát hiện được có người chơi khác đang theo dõi trực chờ cơ hội cũng giảm xuống, ông từ tốn nói:

- Ừm vậy được rồi! Nhưng chỗ này nguy hiểm lắm, tôi khuyên cậu mau chóng rời đi thôi! Chúng tôi cũng sắp không trụ được nữa rồi! Haizz! Tiếc thật! Mắt thấy sắp giết được nó tới nơi rồi thì lại nhảy ra cái trò cuồng bạo! Thật quá là vô lý mà! Mẹ kiếp!

Nghe những lời này, RaoQ cũng phát hiện được người trước mặt hẳn là rất tốt tính. Không phải sao? Đặt địa vị là cậu, nếu đang đánh trùm lại phát hiện có người theo dõi như này chắc chắn sẽ phải giải quyết hắn trước xong mới tới con Boss. Thậm chí nếu không đủ lực để giết trùm như những người trước mắt này thì cũng phải quyết tâm đồng quy vô tận với kẻ theo dõi, dẫn trùm tới để nó giết cả hai. Cũng không phải là RaoQ tính cách độc ác hay gì nhưng cuộc sống thực tế vô cùng khắc nghiệt của một đứa trẻ mồ côi đã dạy cho cậu rằng "Không cần có ý hại người, nhưng cần có ý phòng người". Một kẻ chưa biết danh tính, ẩn nấp trong bóng tối thì dù không có ý đồ xấu gì thì cũng nên xử lý triệt để, tránh tai họa về sau. Mà đây cũng chỉ là một trò chơi mà thôi, có phải là đời thực đâu nhỉ? Làm quái gì có gánh nặng tâm lý sau khi xử lý một kẻ có khả năng gây nguy hiểm cho bản thân mình!

Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ thực tế RaoQ cũng bắt đầu có chút hảo cảm với người đàn ông trung niên bộ dạng dữ tợn, nhưng tính tình tốt bụng lại hơi ngây thơ như thế này rồi. Lựa chọn từ ngữ trong đầu, cậu bắt đầu khuyên:

- Cảm ơn chú! Mặc dù tôi không biết cụ thể tình hình chiến đấu như thế nào, nhưng con trùm ở trạng thái cuồng bạo như thế kia với biểu hiện vừa rồi của chú thì không thể nào giữ chân nó lâu được. Tanker không gánh nổi thì những thành viên còn lại trong đội sẽ nhanh chóng bị Lang vương cắn xé dần dần thôi. Nhân lúc bản thân mọi người vẫn còn máu và thể lực nên trốn khỏi đây thì hơn!

Parker thở dài nói:

- Tôi cũng muốn làm như vậy lắm! Nhưng...!

Chữ nhưng còn chưa nói xong thì tiếng quát của "Nóc nhà" đã vang lên trong đầu của ông ta:

- Park..er! Chồng làm cái gì thế, nhanh quay trở lại ngay! Muốn vợ con mình bị sói dữ ăn thịt à?

- Không không! Anh quay lại ngay đây! Tại anh vừa bắt gặp một người chơi khác nên nói chuyện vài câu hơi mất thời gian thôi?

- H...ả! Có người chơi khác? Có mấy người? Nghề nào? Có mưu đồ gì không? À mà thôi, có mưu đồ gì thì với cái đầu gỗ của anh cũng không thể nào mà phát hiện được!

Bị vợ hỏi một tràng còn khuyến mãi thêm một câu chê thẳng mặt, Parker cũng không có vẻ gì là giận, cười cười đáp:

- Chỉ là một người chơi có nghề thợ mỏ mà thôi! Anh cũng không phát hiện thấy kẻ nào khác! Không có vấn đề gì đâu, anh bảo cậu ta đi rồi!

- Thợ mỏ? Một nghề ẩn à? Chồng xác định chỉ có một người phải không?

- Đúng! Sao vậy? Anh nhìn quanh đây cũng không có ai nữa?

- Vậy nếu được, Chồng thử nhờ cậu ta giúp đỡ tổ đội mình giết trùm được không? Với thực lực của mấy người chúng ta hiện tại khó mà giết nổi Lang vương lắm?

Nghe thấy vậy, Parker hét lên

- Sao có thể như vậy được, cậu ta chỉ là một nghề không có khả năng chiến đấu mà việc gì phải kéo cậu ta vào việc nguy hiểm như này. Hơn thế nữa, vợ không sợ nhiệm vụ bị thất bại khi chia sẻ thông tin cho người khác à?

- Vợ cũng đâu có muốn! Nhưng tình hình nguy hiểm như thế này có thêm một phần sức là chúng ta có thêm cơ hội chiến thắng rồi, nếu như chẳng may thất bại chúng ta cũng có thể đền bù cho cậu ấy một chút. Còn vấn đề lộ thông tin nhiệm vụ thì chồng đừng lo, không phải đội chúng ta vẫn còn trống hai vị trí hay sao, tin rằng những thành viên được thêm vào sau cũng sẽ được chia sẻ nhiệm vụ mà không bị phạt đâu.

Parker ngẫm lại thì thấy vợ mình nói cũng có lý, thôi vậy, nghe vợ mấy chục năm đều thành công rồi thêm lần nữa chắc chắn sẽ không thất bại đâu nhỉ?

- Được rồi để anh thử xem!

RaoQ thấy Parker nói chuyện một mình nhưng chẳng phát ra âm thanh nào chắc là đang nói chuyện với đồng đội qua kênh chat riêng, cậu cũng không hiểu "môi ngữ" nên cũng không muốn hóng hớt gì. Cảm ơn thì đã cảm ơn rồi, khuyên thì đã khuyên rồi, RaoQ cảm thấy nơi này không có chuyện gì của mình nữa, bèn vẫy vẫy tay chào tạm biệt ông chú đầu hói rồi đi khỏi. Nhưng vừa đi được một đoạn cậu bỗng nhiên bị Parker gọi giật lại:

- Này cậu nhóc! Đợi một chút! Đừng đi vội! Tôi có việc này muốn thương lượng.

Ngạc nhiên quay đầu lại, RaoQ cũng chẳng biết ông ta giữ lại mình với lý do gì, nhìn chằm chằm vào Parker muốn nhận được đáp án.

- Tổ đội của tôi vẫn còn trống hai vị trí, cậu có muốn gia nhập không?

- Hả? Sao lại mời tôi vào lúc này? Không phải tôi chỉ có một nghề sức chiến đấu vô cùng thấp sao?

Parker xấu hổ, gãi đầu cười khổ?

- Ha..ha! Cậu cũng thấy tình cảnh hiện tại của chúng tôi rồi đấy! Sắp giết được trùm rồi nhưng vì thiếu người nên lại phải lâm vào tình trạng éo le như thế này? Thú thật với cậu bọn tôi đang tiến hành một nhiệm vụ bắt buộc, phần thưởng rất hậu hĩnh! Bỏ đi lúc này không những mất toàn bộ phần thưởng mà còn phải chịu hình phạt rất hà khắc nữa? Nếu cậu đồng ý gia nhập vào tổ đội giúp chúng tôi, nhiệm vụ này sẽ được chia sẻ, chưa kể đến điểm kinh nghiệm và thu hoạch từ con boss nữa? Thế nào chừng đó đủ để cậu mạo hiểm rồi chứ?

Nghe thấy phần thưởng hậu hĩnh, mắt của RaoQ sáng lên, đây không phải là một cơ hội trở lên mạnh mẽ hơn trong trò chơi sao? Dù nguy hiểm nhưng không phải là nguy hiểm càng lớn lợi ích càng tăng ư? Làm quái gì có chuyện ngồi mát ăn bát vàng, muốn ăn nhưng lại không muốn làm! Cái gì mà chẳng có giá của nó.

Nhìn thấy biểu hiện chần chừ của đối phương, Parker cũng biết cậu thanh niên trước mặt mình đã động tâm rồi, bèn bổ sung thêm:

- Cậu yên tâm, nếu chẳng may bị chết, chúng tôi cam kết sẽ mang theo cậu đi cầy cấp một thời gian bù lại hình phạt! Thế nào? Như vậy là đủ rồi chứ nhỉ?

Nghe thì có vẻ chẳng thiệt đi đâu được thật? Nhưng có vẻ Parker đã quên mất một chuyện, nếu cả nhóm bị chết thật, nhiệm vụ sẽ thất bại, tất cả mọi người đều sẽ chịu sự đuổi giết của Pier nếu còn muốn lảng vảng quanh khu vực BlackCoal này.

Tất nhiên là RaoQ cũng chẳng biết tai hại này, nghe thấy đề nghị vô cùng có lợi với bản thân mình, cậu tất nhiên là chấp nhận luôn rồi! Còn sợ ông ta đổi ý ngay ấy chứ.

- Được rồi! Vậy ông mời tôi vào nhóm đi!

Không cần đợi RaoQ nhắc, Parker đã đi trước một bước phát lời mời nhập đội với cậu trước rồi.

[Nhận được một lời mời nhập đội từ người chơi Parker! Bạn có chập nhận không?]

[

Người chơi RaoQ đã gia nhập tổ đội "Gia đình hạnh phúc"

Đội trưởng: Jane

Chế độ phân phối:

  • Điểm kinh nghiệm: chia đều mỗi thành viên.

  • Vật phẩm: đội trưởng phân phối

]

"Cái tổ đội có tên kiểu gì thế này! Haha, chẳng lẽ mấy người này đang diễn trò chơi Đồ hàng như lúc mình còn bé!".

- Được rồi! Chúng ta cùng trở lại nào!

[Người chơi Tommy gửi một icon tức giận]

- Ngài Parker! Ngài định bỏ rơi con mình để cho nó bị con sói ăn thịt ư? Trời ơi! Ai cứu tôi với, á..á!

Ở đằng xa, Tommy lăn tròn một vòng đem cặp mông tránh khỏi cái miệng đỏ như máu của Hồng Thiết Lang vương. Thì ra trong mấy phút vừa rồi, cậu ta đã phải lấy thân mình ra cản con Sói, nói đúng hơn là chạy như chó đuổi. Khi Parker không có mặt ở chiến trường, làm gì còn ai có thể giữ chân con trùm để nó không tấn công hai người chơi yếu máu, tốc độ thì lại chậm chạp như Jane và Lyly nữa. Tommy nhanh trí đành phải tấn công Lang vương rồi dụ nó đuổi theo mình, lợi dụng tốc độ nhanh do điểm "Khéo léo - DEX" cao tránh đông, né tây để câu giờ. Thỉnh thoảng dính một vài đòn hụt nhưng cũng khiến cậu hết hồn vì sát thương phải nhận không hề thấp chút nào. Nếu không có mẹ Jane đứng xa thỉnh thoảng hồi máu cho thì chắc cậu cũng chết từ đời nào rồi. Nhưng chạy tốc độ cao liên tục như vậy, lượng thể lực của cậu cũng sắp tới đáy. Không như HP có thể hồi phục được nhanh chóng, thể lực cần có thời gian ngồi nghỉ hoặc ăn uống nên thực sự tình trạng của Tommy lúc này vô cùng nguy hiểm.

Con mình như vậy, phụ huynh nào cũng phải sốt ruột, Parker không nhịn được nữa, vội vàng chạy hộc tốc tới:

- Cố lên con trai! Cha mày tới đây!

Thấy Parker chạy trước như vậy, RaoQ cũng đuổi theo, không ngờ tốc độ chạy của cậu lại nhanh hơn cái ông chú chơi nhân vật hiệp sĩ này.

Lúc này thì Tommy cũng tiêu nốt chút thể lực cuối cùng của mình, cậu không chạy nổi nữa mà lết từng bước, từng bước một. Nhưng Lang vương đâu có vì thế mà chậm lại, nó phải nhanh chóng đánh chén con mồi khó chịu khiến nó phải chật vật đuổi theo nãy giờ này chứ.

Nhìn cái mõm há to chuẩn bị cắn đứt đầu mình, Tommy chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ, nhắm chặt hai mắt chờ đợi tử thần tiếp cận. Nhưng chính lúc này, cơ thể cậu bị một đôi tay chắc khỏe ôm lấy, đẩy ngã xuống đất rồi lăn vài vòng thoát khỏi cú táp chết người của Hồng thiết Lang vương.

- Này nhóc? Không sao chứ?

Nghe vậy, Tommy vội mở mắt ra, đập vào mắt cậu là một khuôn mặt một thanh niên đang dán sát vào mình với khoảng cách không thể gần hơn nữa đang mỉm cười nhìn mình với ánh nhìn đầy quan tâm. Cảm nhận từng hơi thở nóng ấm phả vào mặt, Tommy cảm thấy nhột hết cả người, vội vàng đẩy đối phương cách xa mình, chán ghét nói:

- Anh là RaoQ? Đội viên mới?

Bạn đang đọc Trùm Khai Thác sáng tác bởi srgvnz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi srgvnz
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.