Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khai mạc

Tiểu thuyết gốc · 1515 chữ

Nhìn đám đệ tử bên dưới, Đạo Huyền chân nhân hài lòng mà gật đầu nói: “ Tốt, tốt, mặt khác ta còn muốn hướng với các con một trận thông báo, vì để cổ vũ các con chuyên tâm hướng đạo, dốc lòng tu hành, ta cùng với các vị thủ tọa đã thương lượng mà quyết định bắt đầu từ kỳ Thất Mạch hội võ lần này về sau, liền sẽ ban thưởng cho Trạng Nguyên một phần thưởng nhỏ nhỏ!”

“ Chương môn sư bá, không biết phần thưởng đó là gì a!” Bên dưới có một vị đệ tử lên tiếng.

Cười ha hả một tiếng, Đạo Huyền chân nhân vuốt vuốt râu nói: “ Phần thưởng lần này dành cho Trạng Nguyên đó chính là pháp bảo: Lục Hợp kính!”

Quả nhiên vẫn là Lục Hợp kính a!

Cho dù trong lòng đã biết trước nhưng bên ngoài Trương Tiểu Phàm vẫn như cũ bất động thanh sắc.

Mặc dù nói đến lai lịch của Lục Hợp kính cùng với uy năng đều thuộc hạng trân phẩm, nhưng đối với Trương Tiểu Phàm mà nói thì vẫn là không hề có chút hấp dẫn.

Kiếm tu, chính là tu cái gì, còn không phải là trong tay trường kiếm hay sao?

Ngày sau Trương Tiểu Phàm có Phệ Thiên nơi tay, dù không xông ra nổi thiên hạ đệ nhất nhưng tối thiểu nhất là trong lồng ngực sẽ có một trận hào khí “ Một kiếm nơi tay, thiên hạ ta có”.

Cho nên…

Đối với Trương Tiểu Phàm pháp bảo Lục Hợp kính tựa như gân gà mà thôi, có cũng được mà không có cũng không sao.

Khác với Trương Tiểu Phàm, bên cạnh hắn những vị đệ tử gương mặt liên treo lên vẻ mờ mịt khó hiểu, Đạo Huyền chân nhân vô cùng đúng lúc giải thích: “Lục Hợp kính là pháp bảo truyền từ tổ sư đời thứ mười Vô Phương Tử chân nhân, nó là một trong các kỳ trân của bản môn, uy lực cực lớn, điều kỳ diệu là, chỉ cần người khu dụng nó nội lực đủ mạnh, Lục Hợp kính có thể dội ngược lại tất cả mọi sự công kích.”

Nghe những lời ấy, đám đệ tử bên dưới nháy mắt liền trở nên xôn xao.

Dội ngược hết thẩy tất các mọi sự công kích?

Đây chẳng phải nói là có nó trong tay, chỉ cần tu vi đủ cao đồng thời đụng phải một cái đối thủ nội lực và tu vi cùng mình như nhau thì chẳng phải sẽ bản thân sẽ vững vàng đem mình vào vị trí bất bại hay sao?

Vừa nghĩ đến đây, đám đệ tử hơi thở không tự chủ được mà trở nên dồn dập hận không thể ngay lập tức lao vào thi đấu, đoạt tới món pháp bảo kì trân này vào trong tay.

Ngừng một hồi, Đạo Huyền chân nhân nói tiếp: “ Tốt rồi, hôm nay liền kết thúc ở đây, các con trở về nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày mai, lần này Thất Mạch hội võ sẽ chính thức bắt đầu!

Chúng đệ tử dần dần lui ra, đại điện chỉ còn thủ toạ của bảy chi phái và mười mấy vị trưởng lão, Đạo Huyền Chân Nhân quay đầu lại, cười với đám trưởng lão: "Các vị sư huynh, cũng về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu, còn cần các vị nhọc sức nhiều."

Mấy trưởng lão, người thì tóc bạc phơ, mặt mày nhăn nheo, người thì trông còn rất trẻ trung nhờ có thuật trụ nhan, lúc này nghe lời Đạo Huyền Chân Nhân, không ai nói thêm gì nữa, đều lần lượt đi ra. Cuối cùng, trong Ngọc Thanh Điện, chỉ còn lại bảy vị thủ toạ.

Đạo Huyền Chân Nhân từ từ thu lại nụ cuời điềm đạm gắn trên mặt ông ta từ nãy tới giờ, ánh mắt quét suốt lượt sáu người kia đang ngồi trên ghế, lạnh lùng bảo: "Được rồi, bây giờ chỉ còn bảy người chúng ta."

Thương Chính Lương, thủ toạ Triêu Dương Phong, đang ngồi phía bên phải khẽ cau mày: "Chưởng môn sư huynh, có điều gì cần nói với bọn đệ chăng?"

Đạo Huyền Chân Nhân trở về chỗ ngồi, trầm ngâm một lúc mới nói ra ba chữ: “ Không Tang sơn!”

Sáng sớm.

Ăn xong điểm tâm sáng, chúng đệ tử của Thanh Vân môn một lần nữa tụ hợp đi vào quảng trường ở trên Vân Hải, nhìn qua một chút, biển người mênh mông, nhân khí tràn đầy, có thể thấy được sự thịnh vượng của Thanh Vân môn.

Trên quảng trường rộng mênh mông, trong khi ai nấy còn đang dùng cơm, người ta đã dựng lên tám khu đài khổng lồ, ghép từ những cây gỗ to bằng thân người, mỗi đài cách nhau chừng mười mấy trượng, đặt theo phương vị bát quái, giờ đã đông đặc người đứng phía dưới, phía trước và phía sau.

Khu đài lớn nhất nằm ở quẻ Càn, nơi đây còn dựng thêm một tấm bảng cao, trên đó khảm những chữ vàng, cỡ bằng cái bát, viết tên và số thăm của tất cả các đệ tử tham gia tỷ thí.

Mà lúc này, ở bên cạnh của Trương Tiểu Phàm không biết từ lúc nào đã có thể một cái thiếu niên đang ánh mắt tràn đầy vẻ ước ao nhìn về phía tiểu Hôi trên vai của Trương Tiểu Phàm nói: “ Trương sư đệ, đệ thật sự nhất quyết không bán sao?”

Cười khổ một cái, Trương Tiểu Phàm bắt đắc dĩ nói: “ Tăng sư huynh, đệ thật sư không thể đem tiểu Hôi đưa cho huynh, chúng ta đã sống chung với tay từ rất lâu tình cảm thâm hậu, cho nên đệ cũng chỉ có thể nói với huynh một câu xin lỗi mà thôi!”

Tăng Thư Thư, đệ tử của Phong Hồi phong đồng thời cũng là con trai độc nhất của thủ tọa Phong Hồi phong Tăng Thúc Thường, người này ở trong nguyên tác dù Trương Tiểu Phàm gia nhập Ma đạo thì vẫn đối với hắn như trước không hề thay đổi.

Đối với người này, Trương Tiểu Phàm cũng không ngại kết giao một phen nhưng khiến hắn không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười đó chính là Tăng Thư Thư liên tục hướng về phía hắn mà đòi hỏi mua lại tiểu Hôi.

Nhưng bọn hắn không hề biết đó chính là từ xa có một bóng người ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Trương Tiểu Phàm.

Người này không ai khác chính là Tề Hào, tối hôm qua hắn vô tình nhìn thấy Trương Tiểu Phàm cùng Điền Linh Nhi tay nắm tay cùng đi dạo chung một chỗ, đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc, trong lòng nổi lên một trận phẫn nộ không tên, tận sâu trong linh hồn ẩn ẩn phát giác được bản thân tựa như đã bị đánh mất đi một điều gì đó cực kỳ trọng yếu.

Ánh mắt nhìn về phía Trương Tiểu Phàm của Tề Hạo tràn ngập vẻ băng lãnh lẩm bẩm: “ Trương sư đệ, ta rất hi vọng cùng ngươi một trận chiến a!”

Nhìn trên tấm bản cao, Tên của Trương Tiểu Phàm trông rất bắt mắt mà nằm ở vị trí số 1, đối thủ là một vị đệ tử gọi là Lý Dịch của Thông Thiên phong, khu đài chiến đấu cũng chính là lôi đài trung ương chữ Càn.

Theo thứ tự mà nhìn xuống, chúng đệ tử của Đại Trúc phong rất nhanh liền biết được đối thủ của mình là ai, đồng dạng đều không phải là nhân vật nào nổi trội.

Vợ chồng Điền Bất Dịch cùng bước đến, phất tay một cái để đám đệ tử miễn lễ, cao giọng nói: “ Các con biểu hiện tốt một chút, đều để vi sư cùng sư nương thất vọng!”

Tô Như mỉm cười tiếp lời: “ Các con thả lỏng, cứ đem toàn bộ thực lực của mình phát huy ra là được, không cần phải quan tâm thắng thua tự thân an toàn mới là trọng yếu!”

“ Vâng sư phụ yên tâm, chúng con sẽ biểu hiện thật tốt! Sư nương cũng yên tâm, chúng con sẽ không sính cường, lượng sức mà đi!” Tống Đại Nhân trầm ổn nói.

"Coong," một tiếng chuông trong trẻo vang lên, ngân nga khắp Vân Hải mây trắng mịt mùng, làm tất cả mọi người giật mình, quảng trường đang huyên náo bỗng lặng ngắt đi.

Rồi thấy trên khu đài lớn ở chính giữa, Đạo Huyền chân nhân và Thương Tùng đạo nhân cùng xuất hiện, Đạo Huyền chân nhân tiến lên một bước, nhìn khắp lượt đệ tử đang đứng phía dưới, cất giọng sang sảng nói: "Bắt đầu thi đấu."

P/S: Cầu đề cử !!!!!!!

Bạn đang đọc Tru Tiên: Ta Là Trương Tiểu Phàm sáng tác bởi LamDiễmMaQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamDiễmMaQuân
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.