Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm Thuật Cơ Bản

Tiểu thuyết gốc · 1866 chữ

Một tuần đã qua, công việc thu hoạch mùa màng đã được Điển hoàn thành tốt. Trong khoảng thời gian này hắn cũng quay về báo cho phú hộ Nam Hạ tình hình công việc. Đối với chuyện này, phú hộ Nam Hạ rất hài lòng, thưởng cho hắn 100 đồng cùng với giao cho hắn một nhiệm vụ mới. Có điều, hắn vẫn chưa nhận ngay mà xin ở lại ngoại thành một thời gian nữa để tiện coi sóc ruộng đồng. Tất nhiên, phú hộ Nam Hạ đồng ý với ý kiến đó, dặn khi nào tiện qua cửa lấy nhiệm vụ lão giao phó.

Không phải là Điển không muốn nhận nhiệm vụ từ phú hộ Nam Hạ, chẳng qua số thứ cần học của hắn quá lớn. Tính sơ một tuần vừa rồi riêng việc đồng đã mất nửa thời gian, số còn lại chia cho Nhập Môn Luyện, và Luyện Thể Cơ Bản. Cũng may, trong thời gian làm việc điểm sức bền cũng tăng điều độ nên Lực của hắn cũng tăng không nhỏ, cách mốc lên D cũng vài chục điểm.

Hiện tại, Điển muốn dồn thời gian vào luyện Kiếm Thuật Cơ Bản. Dù sở hữu được một tuần nhưng hắn vẫn chưa có điều kiên để luyện tập. Có điều, luyện tập mới thấy, luyện kiếm khó hơn làm việc nhiều.

Một khoảng quanh lều đã được hắn dọn sạch thành sân nhỏ. Bạch Lãng lúc này cầm kiếm gỗ, liên tục huy động giọng sang sảng theo từng động tác vung ra:

“Đỡ, Gạt, Đỡ, Gạt, Gạt...”

Lời nói này không phải kiếm chiêu, cũng không phải chiêu thức mà Bạch Lãng đánh. Những lời này, không nhằm hướng dẫn Điển.

Dưới áp lực của Bạch Lãng, tuy không quá mức nhanh nhưng cũng đủ làm Điển vã mồ hôi. Theo như Bạch Lãng tham vấn thì việc luyện Kiếm của hắn bắt đầu bằng thế thủ.

“Đỡ được một kiếm là hóa giả nguy cấp, đỡ được hai kiếm là tăng cơ hội sống sót, đỡ được ba kiếm là có cơ hội phản công.”

Đó là những gì Bạch Lãng nói khi bắt đầu luyện thế thủ.

Kiếm gỗ không biết lần bao nhiêu gác lên cổ Điển, thanh kiếm hắn cầm đã bay sang một bên. Nhìn gương mặt lãnh tĩnh trước mặt, Điển thở dài:

“Tôi lại thua.”

Bạch Lãng thu kiếm, nhặt lại kiếm gỗ của Điển rồi đưa qua. Trầm giọng, nói:

“ Chủ Quân phải nhớ, trên chiến trường không ai khoan nhượng cho mình. Chỉ một sai lầm nhỏ cũng tước đi sinh mạng của mình.”

“Dù là vậy, nhưng anh cũng quá mạnh.” Điển phân trần.

Tiếp thanh kiếm từ Bạch Lãng, cổ tay hắn có chút tê dại. Mới buổi đầu luyện tập, tuy cơ thể thích nghi dần với số “tạ” nhưng vẫn hơi cứng nhắc đôi chút.

“Kiếm khác với Đao ở chỗ mảnh và uyển chuyển. Cũng như cách dùng, Đao cương mãnh, Kiếm phải linh hoạt.”

Cổ tay cầm kiếm hơi đảo, Bạch Lãng nhìn hắn, nói:

“Quan trọng ở một chữ Xảo.”

“Xảo?” Điển nghi hoặc, đúng hơn là nó không hiểu ý Bạch Lãng.

“Xét về binh khí, để tiến, lui, đâm, chém không binh khí nào mau lẹ như kiếm. Xét về độ linh hoạt cũng hiếm có binh khí nào so được. Bí kíp ở đây, chín là phần cổ tay và mũi kiếm.”

Cổ tay Điển không tự chủ mà bắt chước theo Bạch Lãng, hắn xoay qua trái rồi chuyển kiếm theo quỹ đạo ngang vòng qua phải.

“Đây là Gạt. Mũi kiếm phía trước và cổ tay là hai phần dịch chuyển. Thân kiếm là phần cố định. Để kiếm đi theo đúng ý muốn cần xem mũi kiếm đi đâu cổ tay uyển chuyển lái sang đó.”

Quan sát đã đủ, Bạch Lãng đâm kiếm về trước thẳng hướng Điển. Theo phản xạ cổ tay Điển hơi đổi, thuận đà gạt mũi kiếm của Bạch Lãng sang một bên. Dù cho đã đỡ, gạt nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy đơn giản và nhẹ nhàng như vậy.

“Vừa rồi là,..” Điển ngây ngốc.

Bạch Lãng cười cười, nói:

“Cậu nắm được rồi đấy.”

Như đứa trẻ được người lớn khen, Điển bắt đầu chuyển trái chuyển phải lúc lên lúc xuống theo nhịp cổ tay hào hứng không biết mệt mỏi. Điệu bộ đó làm Bạch Lãng không khỏi cười to, có nét gì đó vui mừng.

“Tiếp đến.”

Bạch Lãng gõ kiếm gỗ xuống nề, nhằm thu hút ánh nhìn Điển. Kiếm trên tay duỗi thẳng, sau đó đặt ngang trước người. Gã từ tốn, nói:

“Lúc trước cậu đã dùng nhiều đòn này. Nói cảm nhận của cậu đi.”

“Dòn này tuy không linh hoạt nhưng lại rất hữu ích lúc nguy cấp.” Điển nói.

Gật gù trước câu trả lời, Bạch Lãng vuốt dọc thân kiếm. Chỉ điểm:

“Thân kiếm là phần cố định, và cũng là điểm chắc chắn. Bản kiếm mỏng nhưng dẻo dai, nên rất hợp cho việc ngạnh kháng trước những trường hợp bất khả kháng.”

Kiếm lại xuất, bổ từ trên xuống dưới. Cổ tay Điển định đảo dùng đòn Gạt nhưng thế kiếm của Bạch Lãng quá nhanh không còn cách nào khác đành chặn kiếm trước người. Hai kiếm va chạm, nét cười trên mặt Bạch Lãng lộ rõ.

“Còn nữa.” Gã nói.

Kiếm vốn được chặn đứng, dưới tay Bạch Lãng uyển chuyển nhu không, tiếp tục tung một đòn chém ngang.

“Đỡ.” Điển không tự chủ nói.

Như trước, khi kiếm vừa được đỡ. Bạch Lãng đã lại biến chiêu, lần này là một chiêu đâm. Cổ tay Điển hơi chuyển hất bay mũi kiếm của gã, hô nhỏ:

“Gạt.”

Liên tiếp chục đường kiếm, Điển có vẻ bắt đầu thành thục hơn. Không như lúc trước chăm chăm theo sự chỉ đạo của Bạch Lãng. Theo nhịp Đỡ, Gạt, cơ thể hắn cũng bắt đầu thả lỏng hơn đôi chút. Dần dần hòa nhập với chiêu thức Bạch Lãng tung ra.

“Lại tới.” Bạch Lãng cười lạnh.

“Đỡ.”

Kiếm đặt sẵn thế thủ, tưởng sẽ thành công đỡ thì kiếm chiêu Bạch Lãng thoáng chốc đã đổi khác, khủy tay gã hơi dùng lực từ chiêu chém đã thành chiêu đâm. Thoáng chốc kết cục đã định.

“Thua.” Điển thở dài nói.

Mũi kiếm thẳng tắp đặt trước ngực, nếu như quyết đầu hắn đã là một xác chết. Điển cũng đã hiểu hơn về câu nói lúc trước, sơ sẩy là tử vong.

“Thế nào, kiếm vừa rồi bất ngờ hả.”

Điển gật đầu coi như đồng ý, hắn tự hỏi dù cho gạt trước thì cũng khó thoát được kiếm vừa rồi. Bạch Lãng dùng chuôi kiếm gạt lọn tóc thừa của mình, gã cười:

“Đắn đo đỡ hay gạt sao.”

Nhận được cái gật đầu nữa, Bạch Lãng gõ gõ đầu hắn.

“Trong võ thuật, cái quan trọng nhất không phải lúc nào dùng chiêu nào. Cái quan trọng nhất là linh hoạt.”

Vừa nới gã vừa diễn luyện lại chiêu vừa rồi.

“ Thế kiếm này dùng đỡ là chính xác, nhưng khi đã biến chiêu thành đâm. Đòn đỡ chuyển sang đòn Gạt không đủ thời gian hoàn thành. Đẫn đến cậu lúng túng mà không phán đoán ra chiêu gì.”

“Đúng vậy. Là anh thì phải làm sao.”

“Né, Lùi. Miễn sao thoát là được. Làm lại.”

Kiếm chiêu Bạch Lãng vẫn như trước, động tác của Điển cũng y hêt. Khi kiếm Bạch Lãng vừa chuyển Điển vội lùi người. Khoảng cách đó, vậy mà vừa đủ để điển thực hiện chiêu gạt, cổ tay thuần thục vẽ lên một vòng cung.

“Hiểu chứ.” Bạch Lãng cười khà, gã nói tiếp:

“Luôn luôn linh hoạt, mền dẻo như cổ tay của cậu. Có vậy trong khoảnh khắc sinh tử mới tìm được cửa sinh.”

Điển gật đầu thật sâu, lời này của Bạch Lãng theo hắn nhìn nhận đúng trong cả nhân sinh. Xã hội tựa như lưỡi kiếm địch thủ, dù đỡ, dù gạt thì cũng sẽ có lúc bị đâm một kiếm bất ngờ. Những lúc như vậy, không thể cứng nhắc được.

Thu hồi tâm tư, Điển hào hứng hướng Bạch Lãng thách thức:

“Đến đây.”

“Tốt.”

Bạch Lãng vung kiếm, chiều lòng của Điển.


Trong thành Cổ Lễ, đám đông náo nhiệt hơn mọi ngày. Chuyện không bí mật gì vì khắp trốn trong thành đã dán đây thông báo, nội dung cũng chỉ là cảnh báo người ân Quái sắp xuất hiện.

Cảnh báo vậy nhưng trong thành, vẫn có tiếng hò reo ăn mừng. Thành Cổ Lễ là tòa thành mới, người chơi tụ họp bắt đầu đông. Theo quy tắc Thiên Không, sau hai tuần khai mở thành Quái sẽ xuất hiện rải rác các khu vực. Thực lực đủ nếu giết được Quái sẽ được phần thưởng. Tùy vào số lượng cũng như cấp độ Phủ thành chủ sẽ trao thưởng cho người chơi.

Tại các phủ trong thành, đám người ở, người hầu cũng rục rịch. Số đông đều hướng phú hộ xin một bức thư giới thiêu để dễ dàng thông qua vòng sơ khảo binh đoàn. Vòng sơ khảo vốn không khó, nhưng để vào đưuọc chỗ tốt thì không phải ai cũng dành được. Nên chuyện xin thư giới thiệu làm các phủ nhốn nháo suốt mấy ngày.

Dân chúng bày bán mặt hàng thường ngày như rau củ quả, giờ chuyển sang bán thuốc trị thương. Lò thợ rèn trước rèn nông cụ đã bắt đầu nổi lửa treo binh khí, người ra kẻ vào tấp nập. Giá cũng không rẻ, 50 đồng một thanh kiếm sắt, các loại khác cũng xêm xêm nhau tùy vào phẩm chất.

Ngoài binh đoàn tuyển người, các bang hội cũng bắt đầu xuất hiện. Liệp Sát Bang, Tử Dương Phường, Hắc Hội là ba cái tên nổi bật và rầm rộ nhất. Khác các binh đoàn, gia nhập bang hội sẽ được tự do và được nhiều ích lợi hơn. Nhưng yêu cầu vào đó đều rât cao, cống hiến không phải người nào cũng đáp ứng được.

“Thông báo.

Phủ thành chủ thông báo. Theo tin thám tử báo về, sau khoảng thời gian yên bình ấm no thành chúng ta sắp xuất hiện Quái.

Cũng chính vì tin này. Nên ta muốn thông báo, quân đoàn thành Cổ Lễ tuyển binh. Phí gia nhập là 100 đồng bất kể ai có ý chí gan dạ diệt trừ Quái đều được chấp nhận.

Để khuyến khích, phía Hội Đồng tối cao đã đặt chi nhánh tại thành ta. Mọi người có thể đăng kí và nhận chương trình học để nâng cao kĩ năng cho bản thân.

Thời gian xuất hiện Quái, 5 ngày sau thông báo.

Thành chủ ký:

Tạ Đình Phong.”

Theo như những gì được thấy. Thông báo này đã được dán 4 ngày, mai chính là ngày Quái xuất hiện tại thành Cổ Lễ.

Bạn đang đọc Trống Thiên Quân. sáng tác bởi Tiểu_Đậu_Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tiểu_Đậu_Thần
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.