Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xin Ở Đợ.

Tiểu thuyết gốc · 2598 chữ

Một tuần sau, ngày nào Điển cũng đốn củi mang ra chợ bán, giờ một ngày nó bán được 8 bó, thay phiên sáng chiều mỗi buổi 4 bó. Bạch Lãng cũng đã tốt hơn trước, số thuốc hắn mua cũng đã tỏ ra có tác dụng, may mắn là khi hắn điều trị cho gã Tiểu Yêu Cầu lại tặng cho gã chút bông băng và thêm 20 đồng, giờ thì gã cũng đã kiếm được kha khá, trừ hao đi đôi chút thì hắn cũng có được tầm 120 đồng.

Thay phiên hai bữa, sáng bán củi mua chút đồ về cho Bạch Lãng rồi đốn củi đi bán tiếp, lực tay với độ bền của hắn tăng lên đáng kể giờ không cần nghỉ nửa ngày như trước nữa.

“Bạch Lãng, anh đừng thần người như vậy ăn đi này.”

Bưng bát mì đưa cho Bạch Lãng, Điển cũng kệ, dù sao thì gã cũng như vậy được hai ngày rồi. Nhớ lúc hắn nhìn thấy Bạch Lãng ngồi dậy đã suýt vỡ òa, nhưng chẳng mấy hắn lại sầu vì Bạch Lãng cứ bần thần như vậy, hết ăn lại nằm chả chịu phụ hắn việc gì cả. Giờ hắn thực sự muốn đi hỏi tên bán nô lệ có phải gã vừa bán cho hắn một ông chủ hay không.

Lều của hắn cũng sửa sang lại đôi chút, gia cố chắc hơn với cả mở rộng thêm đôi chút để vừa hai người sinh sống. Ngoài thì được hắn phát quang một bên tích củi ăn dốn khi rảnh gom lại một bên tranh thủ làm bếp để nấu chút đồ ăn. Phần thưởng cho việc làm bếp là 1 chiếc nồi đâm ra hoàn hỏa cho việc làm bếp của hắp.

“Cậu,.. Chủ Nhân,... cho ta đi cùng.”

Điển sững người dừng công việc, giọng nói khàn khàn có chút run của Bạch Lãng làm hắn giật mình. Có chút không tin, hắn hỏi lại:

“Hỏi tôi hả.”

Lần này Bạch Lãng chỉ gật nhẹ đầu coi như đồng ý. Nhưng suy nghĩ đôi chút, hắn bảo:

“Thôi anh cứ nghỉ, dù sao anh giờ vẫn còn yếu.”

“Chủ nhân yên tâm, ta đã khỏe, đủ sức làm việc rồi.”

Bạch Lãng kiên quyết đứng dậy, tóc rối màu đen được hắn vén lên để lộ gương mặt kiên nghị tiến tới cầm bó củi đang dở trên tay Điển.

“Vậy anh cầm đi.”

Điển nhường lại bó củi trên tay, lấy dây buộc lại ngay ngắn trên lưng Bạch Lãng kiếm thêm cho gã một cây gậy để vững thân vậy mà phải ép mãi hắn mới chịu nhận.

Cả hai vốn định lên đường thì Tiểu Yêu Cầu lại hiện lên thông báo:

“Nay nhà phú đại Nam Hạ tuyển người ở, ngài nhớ mau chân đến đăng kí.”

Nhớ lại lần trước, Điên có phần bực mình. Nếu không phải tên chết bầm kia thì giờ hắn đã an ổn trong khuôn viên Vương Nhị rồi. Đánh mắt ra hiệu Bạch Lãng, định bảo anh ta nay không phải đi nữa.

“Ngài cứ đi, tôi có thể đi bán chỗ củi này.”

Bạch lãng từ tốn chỉ về ba bó sau lưng Điển. Sau chút bất ngờ, Điển đành chất củi của mình lên lưng anh ta, vẫn liên tục hỏi anh ta có thực sự ổn không, đáp lại hắn chỉ là cái gật đầu khẳng định.

Dù cho bước đầu Bạch Lãng siêu vẹo đôi bước nhưng cũng không đáng quan ngại. Có chút không nỡ nhưng phúc lợi đi ở đợ tốt hơn hẳn đốn củi nhiều, nếu như được nhận thì mấy việc đưa củi này sau không cần làm nữa.

Vẫy tay tạm biêt, Điển dặn dò nếu nếu bán hết thì đến cửa Nam Hạ chờ hắn. Nói vậy nhưng hắn vẫn lo cho anh ta, dù sao cũng là người bệnh mới lành thấy bản thân bóc lột nô lệ quá đáng.

“Đi thôi Chủ Quân.”

Tiểu Yêu Cầu nhanh nhảu chỉ mũi tên xanh trên đầu về phía trước, phùng má khó chịu giục Điển mau lên.

Nhà phú hộ Nam Hạ cách không xa nhà Vương Nhị, đi bộ dãy phố là tới nơi. Thành Cổ Lễ chia đều 5 nhà phú hộ lớn nhất lần lượt Vương Nhị, Nam Hạ, Tứ Trụ, Bạch Khâu, và Uy Đại. Nam Hạ đứng thứ 3 không phải bá nhất nhưng cũng hơn tầm nhà Vương Nhị. Cửa lớn lúc này đã gần đủ mười, nếu tính Điển vừa vào thì cũng đến 9, cũn giống như nhà Vương Nhị, hắn phải báo tên và cũng phải xếp vào hàng.

Nam Hạ phú hộ là một trung niên khá to lớn, giọng sang sảng rất uy. Khi đủ 10 người lão cũng ban bố nhiệm vụ:

“Dạo này phủ ta xây cất lại, cần một lượng gỗ lớn. Giờ các người mỗi người ai vác đủ 10 cây gỗ trước ta nhận, lần này phủ ta chỉ nhận 7 người."

Đã có kinh nghiệm một lần, Điển nhanh trong lược qua phần giới thiệu của Tiểu Yêu Cầu nhau chóng đi theo chỗ mũi tên Cầu chỉ, tốc độ này hắn tin mình sẽ được nhận.

Mười cây cũng không đáng ngại, do mấy hôm chặt củi cộng việc mang ra chợ nên nhiệm vụ lần này không làm khó gì hắn, chỉ nửa tiếng hắn đã làm xong nhiệm vụ. Đợi thêm nửa tiếng nữa thì người cuối cùng hoàn thành, cửa lớn mở rộng mời mấy tên không hoàn thành đi ra.

Nạm Hạ phú hộ đứng trên cao, bao quát một lượt đọc sơ vài nội quy nho nhỏ. Đồng thời phân phát mỗi người một bộ quần áo người ở. Nhìn chất liệu thì tốt hơn hẳn bộ Điển đang mặc rất nhiều, đồng thời được nhận 100 đồng tiền ở đợ, tính toán thì mỗi tháng mỗi người ở đều được nhân 400 đồng.

“Chúc mừng Chủ Quân, ngài đã thành người ở.

Tặng: 30 đồng.”

“Chúc mừng Chủ Quân, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ kẻ ở.

Tặng: Được Nam Hạ phú hộ ban phần thưởng."

Nam Hạ phú hộ đĩnh đạc, cười sang sảng vô vai Điển, móc trong người một phong thư đưa cho hắn, dặn:

“ Hiện giờ ta đang có việc gấp cần đi ngay hãy mang phong thư này đến cho quản gia Ất, hắn sẽ phân việc cho ngươi.”

Nói đoạn quay qua tất cả đám người còn lại, lần lượt tự mình chỉ đạo công việc, không phụ bếp thì cũng làm lao công quét dọn.

“Chỉ đường quản gia Ất.” Điển phân phó Cầu chỉ đường cho mình.

Chỗ ở của lão Ất vậy mà nằm ở tận ngoài thành, tính toán chắc cũng mất một giờ đi bộ nên Điển tính ra chỗ Bạch Lãng trước. Vì nếu như đúng tiến độ Bạch Lãng giờ phải ở trước cửa lớn Nam Hạ.

Đi tới chợ mặt trời cũng dần hạ, mấy hàng quán bán buôn cũng quen thân với hắn, chỉ tả sơ qua về một tên cụt tay ăn mặc rách rưới bán củi là họ chỉ chỗ ngay. Đến chỗ chỉ, vậy mà chỗ đó đã thành vòng người lớn.

“Có chuyện gì vậy.” Điển kéo một người lại hỏi.

“Đánh nhau.” Tên kia hồ hởi nói.

Biết chuyện chẳng lành Điển chen lấn vào trong, quả thực đúng như dự đoán Bạch Lãng bị đám người ở của phú hộ nào đó đánh tới tấp.

“Làm gì vậy, dừng lại.” Điển gào to, thu hút đám người, lăm lăm quay qua nhìn hắn.

Người ta hay bảo oan gia cùng đường không hẹn cũng gặp, đám người vậy mà toàn người quen hầu như mấy người bữa trước xin vào cửa Vương Nhị. Tên cầm đầu vậy mà là cái tên chó má cướp của của hắn.

“Ngươi cái tên ăn cướp.”

Điển phi lên tung cho tên kia một cước làm hắn dúi dụi, toan đạp thêm hai ba cước nữa nhưng bị đám kia vậy lại. Biết không đánh được Điển lui lại đỡ Bạch Lãng bị dánh dưới đất, sốt sắng hỏi:

“Anh có sao không.”

“Ta không sao, chút lực đó không đáng để tâm.”

Bĩu môi nhìn một lượt lại Bạch Lãng, tuy không tới nỗi đổ máu nhưng cũng bầm tím đôi chỗ. Vậy mà còn cứng miệng hiên ngang, nhưng dù sao cũng chưa rõ đầu đuôi ra sao, hắn hỏi:

“Sao anh đánh nhau tụi chúng.”

“Bọn chúng định mua mỗi bó 1 đồng, ta không chịu nên bị chúng đánh.”

“1 đồng thì mua bán gì.”

Điển tức tối khó chịu nhìn đám người, dù biết đám người kia giống mình nhưng bức hiếp vậy thì sao đáng mặt. Hắn nhăn mặt nhưng cũng không biết làm sao, đánh cũng không đánh lại tức cũng đành chịu coi như phát nãy đạp bù lỗ chút.

Định gói gém đồ bỏ đi, đám người ở Vương Nhị liền ngăn lại, tên lúc nãy ăn đạp chỉ thẳng mặt Điển, nói:

“Muốn bỏ đi đâu có dễ, giao 30 đồng nếu không ăn đánh.”

“Cướp vẫn chỉ là cướp, hết cướp đồ giờ cướp luôn đạo đức. Không giao đấy.”

“Giỏi, giỏi. Đánh hắn mọi người.”

Điển toan lùi, có chút sợ. Hé miệng thì thầm Bạch Lãng:

“Chút nữa có gì anh chạy trước, tôi còn khỏe chạy sau được.”

“Có cần đánh chết bọn này không.” Bạch Lãng hé môi đáp.

“Ừ, anh nhớ chạy tới ngoại thành rồi ch... Cái mé, đánh gì ba.”

Điển bực mình phát cáu, đã không đánh được rồi còn muốn sống chết, thật hết nó nổi.

“Chủ Nhân cần không, ta đánh chết bọn hắn ngay tức khắc.” Bạch Lãng tiếp tục nhì nhèo.

“Thôi đi, đánh được sao lúc nãy anh bị vậy. Tốt nhất anh chạy thôi.”

Điển không khỏi kháy Bạch Lãng rồi đứng về trước toan thu hút đám người cho Bạch Lãng chạy, chỉ có điều hắn đánh giá bản thân mình quá cao, chẳng mấy đã thành Bạch Lãng thứ hai.

“Chủ nhân ổn chứ, cần ta giúp không.”

Giọng nói không nhanh không chậm của Bạch Lãng làm hắn phát điên. Chịu đấm cho hắn chạy mà hắn lại còn nhăn răng đứng đó, lại còn muốn giúp. Đã vậy thì cho hắn biết đòn, Điển vùng vằng quát:

“Đánh, đánh cờ mờ nờ chúng nó đi. Chết cũng phải đánh.”

Hô vậy nhưng cũng sợ, lo Bạch Lãng bị đánh chết thật dù sao anh ta cũng mới bệnh dậy. Nhưng nào ngờ, vậy mà Bạch Lãng không nói phét hắn.

Tiếng gậy bôm bốp vang lên liên hồi, chẳng mấy đám người gục xuống cơ số. Không nói cũng hiểu tiếng gậy đó do ai, Bạch Lãng vậy mà biết đánh đấm thật, tuy cụt tay phải nhưng hắn cầm gậy tay trái rất chắc, đòn nào ra đòn nấy đánh đám người ở Vương Nhị túi bụi. Thấy hoàn cảnh phút chốc lật ngược, Điền cũng theo đà, chạy về sau kiếm gậy bắt trước tuy không giỏi như Bạch Lãng nhưng cũng hùa theo đập vài gậy.

Riêng tên khốn cướp đồ, Điển chờ Bạch Lãng đánh ngã hắn liền chạy lên vụt túi bụi. Đương cơn xả giận, từ đâu có người hô:

“Quan phủ tới, quan phủ tới.”

Nghe thế điển vội ném gậy, kêu Bạch Lãng chạy gấp. Nếu bị quan phủ bắt, hắn cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với hai người. Bạch Lãng cũng hiểu ý, theo sát phía sau, đám đông thấy hai tên hung thần lăm lăm chạy qua cũng giãn cách sợ tai bay vạ gió. Thành thử chẳng mấy bọn hắn thoát khỏi đám hỗn loạn, giờ chắc chỉ còn đám người ở Vương Nhị ở lại chịu trận lúc này.

Ra đến ngoài thành, Điển mới có thời gian hỏi Bạch Lãng, thở dốc nói:

“Anh sao lúc trước không đánh lại chúng.”

“Tôi không muốn phiền phức, chút đó không đáng gì.”

“Vậy anh mạnh tới mức nào.”

“Đủ để bảo vệ chủ nhân.”

Bạch Lãng cười khổ, vung vẩy ống tay cụt, nói:

“Chỉ cần một tay cũng đủ.”

Điển há mồm, không biết đáp lại sao. Hắn ừ cho có rồi thủng thẳng đi theo Cầu về phía nhà của Lão Ất. Đi được đoạn, có chút không can tâm, nói:

“Anh có gia đình chứ, hay tôi để anh tự do. Dù sao tôi cũng không cần bảo vệ.”

Bạch Lãng vén tóc, mớ tóc rối được anh ta tóm gọn ra sau. Để lộ gương mặt góc cạnh cùng kiện nghị.

“Giúp tôi đi.” Bạch Lãng nói.

Điển nhanh tay buộc lại gọn gàng cho gã, sau đó chờ bất động ngây người. Bạch Lãng cúi người, hướng về phía đông lạy ba lạy sau đó đứng lên, đoạn quay qua Điển, trần tình:

“Tôi vốn là một kiếm sĩ Yêu tộc, do mếm mộ một nữ sĩ mà khiến nhà cửa tan nát cuối cùng biến thành nô lệ. Ơn chưa dưỡng dục chưa trả lại gây họa cho gia đình sao dám quay trở lại. Ba lay kia coi như báo đáp ơn sinh thành, nếu chủ nhân không chê xin hãy cho ta gia nhập Quân.”

Tiểu Yêu Cầu phía xa vốn đi trước nay vụt lại, một dấu chấm hỏi hiện lên đầu nó cùng tiếng nói:

“Kiếm sĩ: Bạch Lãng.

Xin gia nhập Quân.

Chấp nhận | Từ chối”

Điển thần người, không ngờ Bạch Lãng lại có hoàn cảnh đau thương như vậy. Nó vốn chưa hiểu Quân là gì nhưng nó biết tâm ý này chắc chắn là một giao kèo gì đó lớn hơn.

“Chấp nhận.” Điển gật đầu.

Bạch Lãng chỉnh lại quần áo, tay trái đặt trước ngực cúi gập người. Cũng như Tiểu Yêu Cầu, anh nói:

“Ra mắt Chủ Quân.”

Một bảng biểu nhỏ được Cầu phóng ra. Ghi lại đầy đủ thông tin danh tính.

“Danh: Bạch Lãng - Mục Quỷ

Tộc: Yêu tộc

Cấp: Nghĩa Hiệp

Sinh D

Công: C

Tốc: C

Lực: C

Pháp: C

Chú thích:

Là một kiếm khách yêu tộc, mến mộ Nam La tu sĩ cùng y trốn chạy nhưng bị bắt. Sau bị Hội Đồng tuyên phạt, gia tộc giảm 3 cấp riêng Bạch Lãng thu hồi tước danh biến thành nô lệ, Công trạng chưa có, xếp hàng Nghĩa hiệp.

  • Rất giỏi trinh sát.”

“Vậy Nam La tu sĩ sau đó ra sao.” Điển ngập ngừ hỏi.

Thông tin mà Tiểu Yêu Cầu mang lại chi tiết và càng sầu hơn những gì mà Bạch Lãng kể.

“Nàng ấy bị giam trong tu viện.” Bạch Lãng thở dài, rồi tiếp: “ mãi mãi”

Ánh mắt sâu thẳm, tiếc thương cùng nhớ nhung vô bờ làm Điển thấy tức ngực, hắn nghĩ nếu như giờ hắn mà trong hoàn cảnh của Bạch Lãng cũng không thấy ổn được nhiều. Hắn nắm tay, như kiên quyết.

“Rồi sẽ có ngày, chúng ta sẽ cứu được Nam La tu sĩ. Chúng ta sẽ làm được.”

Nhìn thiếu niên kiến quyết trước mặt, Bạch Lãng cười lớn, tay đưa ra trước mặt nắm thành quyền kiên quyết.

“Sẽ làm được.”

Tiểu Yêu Cầu cũng phụ họa phía sau:

“Làm được, làm được.”

"Chúc mừng Chủ Quân có Quân đầu tiên.

Tặng: 1 Kiếm sắt."

Bạn đang đọc Trống Thiên Quân. sáng tác bởi Tiểu_Đậu_Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tiểu_Đậu_Thần
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.