Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quốc sư Minh Vũ

Phiên bản Dịch · 1748 chữ

Kẻ điên Bách Lý chính là kẻ điên, quay người lại đã không thấy tăm hơi bóng dáng của hắn đâu nữa, cũng không biết đã ngụy trang thành ai. Muốn nói hắn không phải thiếu nợ gì thì sự thật cũng không ai tin cho được.

"Vị thí chủ này, huynh trưởng ngài để bần tăng cẩn thận chăm sóc người, xin hãy đi theo ta đến đây." Một vị hòa thượng chậm rì rì kéo dài giọng nói chuyện với ta, hiển nhiên Bách Lý kẻ điên nói với hắn ta là tên ngốc, phải chậm rãi và ta nói chuyện. "Vị thí chủ này, ngài nghe hiểu được ta đang nói cái gì không?"

"Ừ, ờ. Nghe hiểu được." Ta có phải nên làm bộ chảy nước dãi sau đó trên đầu mang đóa hoa ngây ngốc đi theo hắn phía sau mới có thể biểu hiện ra thân phận của ta hay không? "Kỳ thật, ngươi có thể nói chuyện mau một chút, ta là ngốc, nhưng không phải điếc."

Tiểu hòa thượng thành thật sờ sờ đầu cảm thấy ta nói rất có đạo lý: "Cũng đúng, nói vậy thí chủ cũng đã đói bụng rồi, đi theo ta."

"Ồ được được, ta thích nhất là ăn cơm chay." Ta hoan hô nhảy dựng lên, hầy, thật sự mất mặt quá đi, một phen hóa trang thành đứa trẻ nhỏ tuổi.. Cũng may tiểu hòa thượng không cảm thấy kỳ quái điểm nào. Quả nhiên hòa thượng đều là người thiện lương, chúng sinh bình đẳng.

Tên ngốc.. Bỗng nhiên nhớ tới Dương Quá không phải cũng thích nhất giả thành tên ngốc sao? Hôm nay ta cũng làm bất cứ giá nào. Tiểu hòa thượng rất có kiên nhẫn giảng giải cho ta mỗi một ngõ ngách đi ngang qua cung điện, thứ gì có thể chạm vào, thứ gì không thể chạm vào. Còn nói hôm nay bởi vì người của Ly Vương phủ tới lễ tạ thần, cho nên chúng ta muốn ăn được cơm của nơi này phải đi có chút xa. Ta cảm thấy cũng có đạo lý, có khả năng ta ngốc thật sự.

"Tiểu sư phụ, có phải đi quá xa một chút rồi không? Người ta đói lắm rồi."

"Tới rồi, nhanh thôi, phía trước dưới chân núi có đình hóng gió, ta đều đã chuẩn bị đồ ăn tốt nhất cho thí chủ."

Ta dừng bước chân lại, giữ chặt quần áo hắn, tiểu hòa thượng ngươi cho rằng ta rất khờ phải không, ăn một bữa cơm trèo đèo lội suối rồi ngồi đình hóng gió ăn? "Không đi, người ta hơi sợ. Ta phải đi về tìm ca ca." Trời ạ, vả vào miệng chính mình hai cái, thật là ghê tởm.

Tiểu hòa thượng cúi đầu xem thường: "Tại sao quốc sư nhất định phải để ta mang người này đến, nếu không mang đến được ta nên làm cái gì bây giờ? Thật là khó dỗ." Hắn ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn ta: "Thí chủ, ngài vẫn nên qua đó ăn cơm đi. Ta còn phải đi về làm bài tập, nếu chậm trễ lại bị sư phụ phạt quỳ." Tiểu hòa thượng bỏ ta lại nhanh chân chạy biến, nếu ta không nghe lầm thì vừa rồi hắn có nói thầm hai chữ quốc sư thì phải.

Nhìn về phía bóng dáng màu xanh nhạt tung bay theo chiều gió và dưới đình hóng gió là một bàn thức ăn thịnh soạn. Sờ sờ bụng bẹp đã sớm đói, giữ được rừng xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, ăn là quan trọng nhất. Lớn mật mà đi về phía đình hóng gió, quốc sư không phải là một người mù sao, ta sợ cái gì chứ?

Đi từng bước một tới gần đình hóng gió, thuận tay hái xuống trên cây một đóa hoa đào cài lên trên đầu, giả trang tên ngốc rốt cuộc cũng tốt lắm. Hiện tại vẫn nên tin tưởng lời nói của Bách Lý Dật Trần chính là mấu chốt, có lẽ hắn nói không sai, quốc sư mắt mù nhưng tâm không mù, định là đã biết trước được cái gì rồi.

Mặt nạ khổng lồ tựa như mọc lên ở trên đầu hắn, vĩnh viễn cũng là không thấy được cặp mắt kia. Ta yếu ớt nhìn một bàn đầy đồ ăn hỏi: "Ta có thể ăn không?"

Hắn gật gật đầu, giơ tay chỉ vào vị trí ý bảo ta ngồi xuống. "Ăn đi, còn rất nhiều."

Ta không phát ra tiếng, duỗi tay nắm lên trên bàn miếng bánh bao cho vào trong miệng, cầu Oscar ban phát giải thưởng ảnh hậu cho ta đi. "Khụ khụ." Bị mắc nghẹn rồi.

"Tần Mặc cô nương ở trước mặt ta không cần giả dạng, hà tất phải làm khổ bản thân?"

Lộp bộp. Động tác uống nước của ta dừng lại cứng đờ, có cần thiết phải đi thẳng vào vấn đề như vậy không. Không được, Bách Lý Dật Trần nói đừng phát ra tiếng. Ta nhếch miệng cười hắc hắc với hắn, tiếp tục nên ăn thì ăn, nên uống thì uống. Cũng kiên quyết không cần đũa, dùng tay mà bốc.

"À.. Ta đã hạ độc." Quốc sư đột nhiên phát ra tiếng cười rất nhỏ, tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt dài thanh tú kia. Ngũ quan tuấn tú, chỉ duy nhất ánh mắt có chút ảm đạm, hắn nhìn về phía ta hơi hơi mỉm cười. Hạ độc ai, cư nhiên có thể bình tĩnh như vậy.

Miệng ta chậm rãi dừng nhai lại, vẫy vẫy đôi tay, chắc chắn hắn là một người mù sao? Hiện tại có phải ta có thể nhanh chân đi tìm Bách Lý Dật Trần cho ta thuốc giải độc đúng không?

"Khả năng cao là không đợi đến lúc ngươi kịp trở về thì độc đã phát tác rồi." Hắn vẫn như cũ bình tĩnh mà nói, vén một chút búi tóc trên trán: "Nếu ở ngày đại hôn ta không vạch trần Ly Vương, vậy thì hiện giờ đương nhiên cũng sẽ không vạch trần. Chẳng qua chỉ là ta tò mò vì sao thiên hạ sẽ có nữ tử từ chối vị trí Vương phi không làm, nhưng cố tình muốn ở lại bên cạnh Ly Vương."

Cần nói chuyện hay không.. Có điều nhìn dáng vẻ ngụy trang này cũng vô dụng. Ta gỡ đóa hoa trên đầu xuống, vò nát trong lòng bàn tay trả lời hắn: "Ta lại càng tò mò vì sao quốc sư lại không vạch trần thế? Vạch trần không phải sẽ đạt được mục đích của ngươi? Ví dụ như vẫn luôn muốn diệt trừ Ly Vương chẳng hạn."

Hắn thu hồi trên mặt kia một tia ý cười, thậm chí ta còn có thể cảm giác được gió có chút lạnh thấu xương: "Ai đã nói với ngươi rằng ta muốn diệt trừ Ly Vương?"

"Đoán. Ly Vương từ đầu căn bản đã không phải là quái bệnh, mà là bị hạ chú. Tuy rằng ta không hiểu y thuật cũng càng không hiểu vu thuật, nhưng đến tột và là bệnh hay là thuật ta vẫn có thể phân biệt rõ ràng."

Ta đứng lên đi đến bên cạnh quốc sư, bắt đầu dò thám: "Tuy rằng không rõ ràng lắm tại sao ngươi phải diệt trừ Ly Vương, nhưng ta tuyệt đối không cho phép ngươi làm tổn thương hắn. Nếu ngươi muốn đả thương hắn.." "Ngươi sẽ giết ta phải không?" Hắn ngẩng đầu về phía ta, lộ ra biểu cảm quái dị, ta nhìn không hiểu.

"Ta.. Ta không giết người." Trốn tránh ánh mắt hắn, đến tột và thì hắn là ai, vì sao ta lại có chút không đành lòng nói tiếp.

Hắn lắc đầu thở dài, một lần nữa đeo lại mặt nạ, duỗi tay đặt ở trên vai ta: "Ngươi vẫn như thế, như cũ không thay đổi. Mà ta làm những chuyện này không phải vì người khác, vì ai ngươi có thể tự mình đoán xem. Ly Vương không thích hợp với ngươi, chớ nên động tình với hắn."

"Quốc sư, ngươi quen ta sao?" Ta nắm giữ mặt nạ của hắn, nhìn thẳng vào hai cái lỗ bên trong: "Tại sao trong ánh mắt của ngươi lại cảm giác ẩn hiện một chút bi thương chứ? Ngươi.. Là.."

"Minh Vũ, nhớ kỹ tên của ta, ngươi có người mà ngươi muốn bảo vệ, ta cũng vậy. Ly Vương thật sự không đáng để ngươi phải bảo vệ, căn bản ngươi không nợ hắn cái gì cả." Nói xong hắn móc ra từ trong lòng ngực một gốc cây nở ra đóa hoa màu trắng nho: "Cái này gọi là cỏ Vong Ưu, ngươi nó để vào phía dưới gối đầu, mỗi đêm sẽ bình yên đi vào giấc ngủ, quên đi quá khứ thống khổ."

Ta ngơ ngác mà tiếp nhận, trong lòng vẫn luôn nghi ngờ điều gì đó. Hắn.. Có phải chính là người và ta rơi xuống kia không, người mặc đồ trắng ngăn cản Minh Vương. "Là ngươi?" Thử hỏi.

Nhưng mà quốc sư chỉ là nhặt lên cái long đầu quải trượng mảnh khảnh kia một mình xuống núi, xoay người đẩy đẩy mặt nạ: "Nhớ lấy không được lãng phí đồ ăn. Nói không chừng giải dược chính là ở một phần trong đó."

Trời xanh ơi! Hắn là đang chơi ta sao? Vừa rồi còn bắt đầu sinh ra một tí xíu hảo cảm đối với hắn, hiện tại hoàn toàn huỷ bỏ, tên này thật sự là hạ độc ta rồi.

Núi cao nước chảy, gió nhẹ từ từ, dưới đình hóng gió có người đói tới mức đối với loại đồ ăn nào cũng đều điên cuồng gặm như một con ma chết đói. Cảnh đẹp biết bao liền hoàn toàn hủy hoại trong tay ta. Đời này sẽ không bao giờ lại muốn lên núi ăn chay nữa.

"Người đâu! Không hay rồi! Vương phi bị trúng độc!"

Ta ăn đến no, vừa mới đi ra tới biệt viện thì có một nha hoàn hoảng loạn lao về phía nơi ở của Ly Vương và quốc sư. Chẳng lẽ Bách Lý Dật Trần thật sự hạ độc với Giang Tử Yên?

Bạn đang đọc Trọng sinh Tà Quân cuồng thê(Bản Dịch) của Ứng Duyệt Trần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuangBaoDT
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.