Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị người khác ghim rồi

Phiên bản Dịch · 1935 chữ

Đêm từ từ trôi qua, vì sao ta lại cảm thấy khô nóng như vậy, khó chịu như vậy. Ngực càng giống như là bị hàng vạn con kiến gặm cắn.

Sở Dạ Ly uống say không còn biết gì đi vào hỉ phòng tràn đầy sắc đỏ, chạm vào chén rượu trên bàn, say khướt đi tới gần tân nương đang ngồi cúi đầu xấu hổ. Vén lên đầu mành rũ của nàng, hắn lập tức quăng vỡ bầu rượu cầm trong tay: "Ngươi không phải.. Không phải.. Người ta muốn cưới không phải ngươi. Căn bản là không phải ngươi!"

"Tần Mặc, ta cũng muốn làm cho ngươi phải nếm thử một lần mùi vị bị vứt bỏ. Ta sẽ tự tay tiêu diệt người ngươi phải bảo vệ, Sở Dạ Ly."

Hình ảnh lại đột nhiên chuyển tới Minh Vương, một bộ áo dài đen như cũ kia, tóc bạc mềm mại rối tung rủ xuống ở phía sau người. Và người mặc hỉ phục đỏ tươi là Sở Dạ Ly hình thành sự đối lập tương phản.

"Phù!" Thở hổn hển tỉnh lại, vuốt cái trán đẫm mồ hôi, trong lòng kinh hoàng không ngừng, giấc mơ thế này đến tột và là có ý tứ gì. Nhìn phía chân trời đã chuyển thành trắng bệch, thế này dự cảm giống như sắp có điềm xấu, chẳng lẽ ta thật sự nhận sai người rồi?

Linh Nhi bưng nước tới gõ cửa, ta có chút thất thần nhìn vào gương đến phát ngốc, trong gương một đầu tóc đỏ của ta đã biến mất. Khôi phục về lại trạng thái ban đầu. Duy nhất không biến mất đó chính là hình xăm Phượng Hoàng trên cánh tay.

"Tiểu thư, người làm sao vậy?" Linh nhi nhìn thấy bộ dáng ta cũng không có ngạc nhiên lắm, có lẽ vì đã và ta ở bên nhau lâu ngày rồi.

"Không có gì, nằm mơ thấy ác mộng."

Hai người trong mộng tương tự nhau như thế, rồi lại khác biệt như thế. Chẳng lẽ ta thật sự nhận sai người rồi? Cũng đúng, Minh Vương sao có thể.. Xem ra trò chơi của hắn bây giờ mới bắt đầu. Hắn đến lúc nào muốn cái gì thì mới xuất hiện. Loại này chính là cảm giác bị chờ tra tấn, chẳng lẽ ta có khuynh hướng thích bị ngược?

"Không được! Ta không thể ngồi chờ chết như vậy."

"Vâng?" Linh Nhi bị lời nói đột nhiên của ta làm cho không thể hiểu được.

Nhưng hiện tại ta có thể khẳng định được rằng Minh Vương và Sở Dạ Ly nhất định thoát không được có quan hệ.

"Bách Lý Dật Vân, ngươi cả ngày không biết ngày đêm mà ở mãi trong sơn cốc, ngươi không thấy buồn à?" Ta ngồi cao cao ở trên bàn thuốc chân bắt chéo, nói đùa: "Chẳng trách tiểu thư Giang gia chướng mắt ngươi."

"Ây, ta nói, những thứ này của ngươi đều là thuốc gì vậy, lên đâu để hái?"

"Tên ngốc Bách Lý, ngươi nói một câu được không. Đang nghiên cứu cái gì mà nhập tâm như vậy?" Ta không kiên nhẫn nổi mà đẩy hắn một cái, hắn mới hoàn hồn, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía ta, đáp lại một câu: "Ngươi tìm ta?"

Có trời mới biết vừa rồi ta giống một đứa ngu ngốc lầm bà lầm bầm hết nửa ngày. "Ta quyết định từ nay về sau sẽ gọi ngươi là Bách Lý ngốc tử. Còn đệ đệ ngươi sẽ là Bách Lý kẻ điên."

"Ha ha, trong Cốc có hai người các ngươi, ta cũng không cảm thấy buồn."

"Hả? Ngươi nghe thấy câu vừa nãy ta hỏi ngươi rồi?" Hắn đầu óc là chậm mất nửa nhịp đi. Thế nhưng ở hồi ức ta vừa rồi thì thầm nói chút gì đó với hắn. Nói vậy cũng là giống ta và nhau thất thần: "Muốn đi xem bọn họ sao?"

"Xem ai?" Hắn lại đang và ta giả ngốc, mà thôi bỏ đi, không thể trông cậy vào tên ngốc sẽ không rời khỏi Vạn Dược Cốc nửa bước này, thế nhưng thật ra có thể lại làm ta nhớ tới khuôn mặt một người khác. Ngẫm lại đều sẽ thấy vui vẻ.

Bách Lý Dật Trần quả nhiên cũng không chịu ngồi yên một chỗ, biết rõ trong cốc có chuyện phiền muộn, lại vẫn là gấp gáp trở về và đại ca của mình, tuy rằng ngoài mặt không nói. "Bách Lý Dật Vân, ngươi không thể từ trên cây xuống dưới đây sao? Đứng ở trên cây chơi vui lắm à?"

"Ta nói này nữ nhân tóc đỏ.. Ài? Thật đúng là bệnh lạ." Hắn nhẹ nhàng từ trên cây rơi xuống, thuận tay hướng tới búi tóc của ta cắm lên một cành hoa, ta cũng lười nói thêm cái gì: "Tần Mặc, ngươi tới tìm ta chẳng lẽ là muốn và ta ra ngoài dạo chơi? Để ta đoán xem, ngươi muốn đi đâu nào.. Ly Vương phủ." Hắn im lặng, quan sát biểu cảm của ta: "Ha ha, xem ra là bị ta đoán trúng rồi."

Tiểu tử này nếu đến thời hiện đại tuyệt đối có thể ghi danh vào ngành tâm lý học. Kiểu nhìn thấu tâm tư người khác quá sắc bén thế này.

Bách Lý Dật Trần nói nhỏ vào lỗ tai ta: "Này, không bằng chúng ta đi chơi một chút với Giang Tử Yên đi. Thật sự thay Tiểu Vân Vân của ta nuốt không trôi cục tức này."

"Ngươi xưng hô với đại ca ngươi như vậy, hắn có biết không?" Ta vỗ vỗ da gà trên người, đối với tên gia hỏa Dật Trần này lại lần nữa muốn thay đổi.

Hắn vẫn thờ ơ nhún nhún vai, híp mắt nhìn ta: "Vấn đề là ngươi không phải cũng rất muốn đi nhìn xem sao? Y hệt ta hôm qua khi quan sát ngươi, ngươi giống như là kiểu nữ tử xúc động nhưng không thông qua đại não, nắm chắc một nhịp nhiệt huyết bèn cho rằng có thể thay đổi được cả thế giới, nhất định rất muốn gặp Giang Tử Yên một lần xem nàng ta là người như thế nào nhỉ?"

"Ngươi cho rằng ngươi thật sự hiểu con người ta đến vậy sao? Có điều cái này lại bị ngươi nói đúng." Không cam lòng yếu thế là một cái đặc điểm khác của ta.

Lúc này đây đã và Bách Lý Dật Trần chuồn êm đi ra khỏi Cốc, chờ cho đến khi đại ca hắn phát hiện đuổi theo chúng ta thì cũng đã là chuyện của một ngày sau đó.

Tính đến nay ngày thành hôn của bọn họ cũng đã qua được hai hôm, cũng không biết Sở Dạ Ly đã trải qua thế nào. Người đó đến cuối và có phải Minh Vương mà ta muốn tìm kiếm hay không?

"Ngươi có tâm sự gì sao? Ta nhận ra việc ngươi cứu Sở Dạ Ly không phải đơn giản như vậy. Có lẽ là bởi vì hắn trưởng thành giống người nào đó." Bách Lý Dật Trần dựa vào rào chắn từ tửu lầu chỗ cao đi xuống dưới xem, cả thành vẫn còn đắm chìm trong không khí vui mừng như cũ, dù sao cũng là đại hôn của Ly Vương. "Tại sao không muốn làm vị trí Vương phi này?"

"Không có hứng thú." Ta nghe tiếng rượu đang đun, quơ quơ: "Ngươi so với huynh ngươi thú vị hơn nhiều, hắn chỉ biết uống trà, luôn là trà đắng như vậy."

"Còn có một chút chính là ta so với hắn thông minh hơn khá nhiều. Ngươi cho rằng như vậy là có thể nói lái sang chuyện khác?" Hắn cười ngồi vào bên cạnh ta, trong miệng tỏa ra mùi rượu thật dễ ngửi: "Biết không, ngươi đã khiến cho ta phải chú ý. Làm ta không có lúc nào là không muốn nhìn thấu được ngươi."

"Ngươi có bệnh, điều trị đi. Thật sự, ngươi thế này gọi là càng không có được càng phải biết rõ ràng, đó là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Còn tiếp tục như vậy bệnh sẽ trở nên nguy kịch." Ta thuận tay khai sáng trí não cho hắn, Bách Lý Dật Trần xem ra đã tiếp cận được tương đối với cả người hiện đại và người cổ đại, và hắn ở chung quả thật tự do thú vị hơn rất nhiều.

Hắn nâng nửa cái đầu, lại lần nữa nhìn xuống dưới lầu, trong mắt có chút ưu sầu nhàn nhạt, không nghĩ tới hắn cũng một mặt đa sầu đa cảm thế này: "Lúc trước, Giang Tử Yên không phải là người như vậy. Nhưng sau này nàng lại thay đổi, cũng có thể nàng ấy vốn dĩ ngay từ đầu đã chính là một người như thế, chỉ là trước kia ta không nhìn thấu. Cứ để nàng hết lần này đến lần khác lợi dụng Tiểu Vân Vân. Nếu không phải bị hắn ngăn cản, ta thật sự rất muốn nữ nhân này giải phẫu, nhìn xem tim của nàng ta thực chất có màu sắc thế nào."

Ánh mắt hung ác hạ xuống che giấu suy nghĩ phải bảo vệ đại ca trong lòng, một màn này tại sao ta lại cảm thấy má phấn đỏ ửng phồng phồng trông thật đáng yêu. Trời ạ, ta cũng là mắc hai loại bệnh quá sâu rồi.

Hắn thu hồi vẻ khinh thường trên mặt: "Nếu để quốc sư biết, nữ nhân này không phải thần nữ, không biết sẽ có chuyện như thế nào đâu."

"Này, nói tốt sẽ không gây ra chuyện đấy." Ta giữ chặt Bách Lý Dật Trần, dù như vậy nhưng hắn vẫn thật là khủng bố: "Tuy rằng ta biết bản thân khuyên không nổi ngươi, cũng không tư cách khuyên ngươi, nhưng làm ơn ngươi không cần phải cả ta kéo xuống nước."

"Ồ, nói như vậy, ngươi thật đúng là rất giống ta. Chỉ cần không ngươi kéo xuống nước, thì ta có thể tuỳ tiện làm loạn thế nào cũng được?"

Ta nhún nhún vai: "Đúng vậy, vốn dĩ ta còn rất đồng tình với nữ nhân này. Nhưng không nghĩ tới nàng lại chỉ lợi dụng Bách Lý đại phu để đạt được mục đích của nàng. Ta càng hiếu kỳ ngươi sẽ tra tấn nàng thế nào."

"Chậc." Hắn xoay người đột nhiên kề sát vào người ta, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm chóp mũi ta rồi chậm rãi hướng về phía trước: "Thật không ngờ, nữ nhân ngươi.. Xem ra ta thực sự phải tới nghiên cứu ngươi thật tốt một chút mới được." Bàn tay không an phận chợt ôm sau eo ta, miệng tiến đến bên tai ta, giọng nói tràn ngập từ tính: "Đừng quay đầu lại, dựa vào vai ta giả vờ say, chúng ta bị người khác theo dõi."

"Hử?" Vừa định động người, đầu bị hắn nhanh chóng ấn trên vai, khẩu khí mệnh lệnh: "Bảo ngươi giả say có nghe thấy không hả. Xem ra Ly Vương đã dự đoán trước được ngươi sẽ quay trở lại. Người nọ không chừng cho rằng ta là Tiểu Vân Vân."

"A.. Xem ra phải chơi vui rồi đây." Ta nghe hắn nói vùi đầu trong lồng ngực hắn bắt đầu giả say.

Bạn đang đọc Trọng sinh Tà Quân cuồng thê(Bản Dịch) của Ứng Duyệt Trần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuangBaoDT
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.