Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gây chuyện

Phiên bản Dịch · 2136 chữ

Trong mấy người chơi, có hai người là người chơi chức nghiệp sinh hoạt thuần túy, hai người họ không cần lo bị người khác công kích, nhưng bốn người khác lại đều là người chơi chiến đấu, hơn nữa còn là loại tương đối bình thường.

Bọn họ cũng không kinh sợ hoảng loạn.

Hôm nay có thể cùng đào đá với Lục Ly, đã đủ để khiến bọn họ vô cùng hưng phấn rồi, sau này hoàn toàn có thể đem đoạn lịch sử này đi khoe khoang, ta chính là người đã từng đi đào đá cùng lão đại Lục Ly đó.

Hơn nữa bây giờ lão đại còn đang bảo vệ bọn họ.

Loại trải nghiệm này những câu lạc bộ khác có thể có được sao?

Đương nhiên là không thể, thứ nhất, lão đại của các câu lạc bộ khác không có khả năng sẽ đi đào đá cùng cấp dưới, hơn nữa còn là kiểu chọn đại một tiểu đội, thứ hai cho dù là lão đại đi xuống đào đá, vậy cũng là dưới tình huống một đám người đi cùng bảo vệ, nếu không bị người khác giết chết sẽ rất mất mặt.

Lục Ly không nghĩ nhiều, hắn chỉ cảm thấy gần đây hình như có người Tiềm Hành trong phạm vi cảm giác của hắn.

Không cần biết đám người này có phải là đám người khiêu khích mà Lang Thang Như Mưa Trời đã nói đến lúc trước không, nhưng làm một đạo tặc đỉnh cấp, Lục Ly có tôn nghiêm của riêng hắn, hắn không cho phép một kẻ ẩn nấp nhảy nhót xung quanh hắn.

Cho nên hắn mới tiến vào Tiềm Hành, dự định cho kẻ kia biết tay.

Rất nhanh hắn đã tìm được mục tiêu, đây là một người lùn đạo tặc, đang trốn trong lùm cây, dáng người nhỏ mới có thể giúp hắn thích ứng tốt hơn với địa hình ẩn nấp.

Tiềm hành trong Rạng Đông được chia thành Kỹ năng Tiềm Hành và vật lý Tiềm Hành.

Kỹ năng Tiềm Hành ý trên mặt chữ, chính là dùng kỹ năng Tiềm Hành đạt tới mục đích ẩn nấp, đây là chuyện đa số người chơi thường làm, mà vật lý Tiềm Hành thì là thông qua hành động để tăng cường Tiềm Hành.

Thường thấy nhất ví dụ như trốn sau thân cây, trốn sau mỏm đá, trốn giữa đám đông v.v, tóm lại đều là dùng hành động đánh lừa cảm quan của mục tiêu.

Người lùn đạo tặc này trốn trong lùm cỏ cũng là vì nguyên lý như thế, hắn cứ trốn trong bụi cỏ ở giữa rừng cây rậm rạp như thế, đừng nói đã sử dụng Kỹ năng Tiềm Hành, cho dù không sử dụng, cũng chưa chắc đã có mấy người phát hiện được ra hắn.

Tuy nhiên người hắn đối mặt là Lục Ly, một kẻ đứng trước mặt một chức nghiệp đạo tặc đỉnh cấp, chính là múa rìu qua mắt thợ.

Hắn cũng nhìn thấy Lục Ly tiến vào Tiềm Hành, nhưng hắn cũng không liên tưởng đến chuyện Lục Ly muốn đối phó hắn, dù sao hai người cũng cách nhau xa như thế, Có lẽ là muốn đi giải quyết hai con quái cách đó không xa thôi.

Lục Ly kiểm tra xung quanh, phát hiện chỉ có một đạo tặc.

Lẽ nào là cao thủ, một người đã có thể đối phó một tiểu đội?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện hắn đã vọt lên, không cần biết hắn là cao thủ hay thấp thủ, Lục Ly chưa từng sợ bất cứ người nào, thủy thủ của hắn nhẹ nhàng nâng lên đâm thẳng về phía sau gáy của tên đạo tặc, Đánh Lén thành công.

Kết quả này khiến người ta dở khóc dở cười, thủy thủ đâm gần tới người cũng vẫn không phát giác, sao có thể là cao thủ chứ.

Nhưng Lục Ly cũng không thả lỏng vì trình độ của đạo tặc thấp, nếu hắn đã không phải là muốn một khiêu chiến năm, cũng có nghĩa là hắn chỉ là một kẻ dò đường, có lẽ rất nhanh sẽ có người nhận được tin tức của hắn mà đuổi qua đây.

Một đạo tặc bình thường, ở trước mặt Lục Ly sắp lên cấp 60 hoàn toàn không gây nên nổi sóng gió gì.

Nhặt một kiện trang bị mà đạo tặc rơi ra lên, thế mà lại là một cái bao cổ tay Ám Kim không tồi, Lục Ly tiện tay ném cho một người chơi trong đội ngũ: “ Đem đi bán rồi các ngươi chia tiền đi, có lẽ rất nhanh sẽ có người qua đây, đẩy lên xe chúng ta nhanh chóng chạy.”

Lục Ly biến thành một con quạ, bay thẳng lên cao.

Kẻ thăm dò bị giết chết, bọn họ cũng tự bại lộ chính mình, kẻ địch rất nhanh đã đuổi qua.

Thật ra Lục Ly cũng có thể để mọi người trở về thành, kẻ địch chạy qua sẽ nhào vào khoảng không, mà bản thân bọn hắn muốn ở thì ở mà muốn đi thì đi, nhưng như thế quá yếu bóng vía, truyền ra ngoài sẽ khiến mọi người cảm thấy Lục Ly sợ hãi.

Cho nên, Lục Ly quyết định chơi đùa với đám người không biết trời cao đất dày này một trận.

Hiện tại trong trò chơi là ban ngày, mặc dù Rừng rậm Dạ Ca vẫn hơi u ám, nhưng tầm nhìn vẫn không tệ, chỉ là cây cối phát triển quá tốt, thứ hắn có thể nhìn thấy từ trên trời xuống không nhiều.

Nhưng mà Lục Ly dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình, rất dễ dàng đã có thể phát hiện ra chút động tĩnh trong rừng, biết người đến từ hướng nào, người đến là hành tẩu từ từ, hay là cấp tốc xông đến, nếu như là cấp tốc xông đến, vậy thì thật sự rất có khả năng là ngắm vào bọn họ mà đến.

Những người này đến rất nhanh, hiển nhiên là ở cách đây không xa, nhân số đại khái khoảng hai tiểu đội.

“Chuẩn bị chiến đấu, bọn họ có hai tiểu đội, một mình ta không đối phó được, cần mọi người trợ giúp,” Lục Ly rất thẳng thắn, nếu như là một mình hắn độc hành ở dã ngoại, muốn săn giết những người chơi này rất đơn giản, chỉ cần nhử mồi rồi mài từ từ là được, thứ hắn cần chính là sự kiên nhẫn và trí tuệ.

Nhưng bây giờ hắn cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian như thế trên người đám vô danh tiểu tốt này.

Hôm nay hắn dẫn theo bốn người chơi chiến đấu, mặc dù đều là người chơi bình thường, nhưng có thể tiến vào Tài Quyết Chi Kiếm thì có bình thường thế nào đi nữa cũng sẽ hơn trình độ trung bình của những người chơi bình thường bây giờ.

Đừng quên Tài Quyết Chi Kiếm cũng là công hội câu lạc bộ, cấp bậc chọn người của bọn hắn cũng không kém hơn các đại công hội lâu năm khác là bao.

Hai người cấp 55, một người cấp 57, có một người cấp 58.

Cấp 58 vẫn được xem như khá cao, là một thợ săn, hai người cấp 55 đều là pháp sư, người cấp 57 là Thánh Kị sĩ, bởi vì là tập hợp tạm thời, nên không có trị liệu, Thánh Kỵ sĩ cũng không phải chức nghiệp phòng ngự.

“Lão đại, ngài cứ ra lệnh đi,” Người chơi thợ săn cấp 58 quả quyết nói.

Có gì phải sợ chứ, cùng lắm là chết, huống chi bản thân lão đại cũng ở đây, năm người bọn họ đối phó 10 người, hoàn toàn không thành vấn đề.

“Thánh Kỵ sĩ, ngươi lên trước đi, để bọn họ công kích ngươi, thợ săn, ngươi đi giết Druid của bọn họ, hai pháp sư trợ giúp, miểu sát xong đã rồi tính tiếp,” Đương nhiên bản thân Lục Ly cũng phải đi công kích Druid, Druid này vừa nhìn là biết hắn là trị liệu, nếu để hắn tự do hoạt động, mọi người đánh sẽ rất vất vả, dù sao Lục Ly bọn họ cũng không có trị liệu.

Dẫn đầu hai tiểu đội là một Cuồng chiến sĩ tên là Phi Dương Liễu Đao, ở trong một giới nhỏ nào đó hắn cũng xem như một kẻ cuồng PK khá nổi tiếng.

Cái nổi danh này cũng chưa chắc đã là danh tiếng tốt, bởi vì hắn giết người không phân đối tượng, có lúc một lời không hợp lập tức rút đao chém qua, cũng có lúc căn bản không cần lý do gì, nhìn thấy người là giết cũng là chuyện rất bình thường.

PK Cuồng không phải bất cứ ai cũng có thể làm được, chỉ riêng trang bị dược tề đã là một khoản tiền rất lớn.

Để giải quyết khốn cảnh nghèo khó của chính mình, gần đây Phi Dương Liễu Đao thành lập một dong binh đoàn, chuyên môn nhận một số nhiệm vụ đánh đánh giết giết.

Như thế vừa có thể kiếm được tiền, lại vừa có thể thỏa mãn được dục vọng PK của hắn.

Đơn hàng hôm nay là một đơn hàng lớn, thế mà lại dựa theo số người giết được để tính tiền, trong mắt Phi Dương Liễu Đao, đơn hàng này có sức hấp dẫn rất lớn, dù sao đối phương cũng không yêu cầu giết đối tượng nào đó quan trọng, ngay cả chức nghiệp sinh hoạt cấp thấp nhất cũng có thể ra tay.

Hắn dẫn theo người đã giết được vài tiểu đội, tính toán một chút cũng đã thu được một khoản kim tệ không hề ít.

Nhưng mà, hắn không ngờ nhanh như thế lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đạo tặc phái ra để tìm mục tiêu thế mà lại bị giết mất, hơn nữa ra ngay cả đối thủ là ai, kẻ dò đường cũng không nhìn rõ.

Dưới tình huống bình thường, loại mục tiêu có thể khiến người dò đường không kịp trở tay này, Phi Dương Liễu Đao sẽ không xem nhẹ mà đụng tới, dù sao không cần biết là người chơi đẳng cấp nào của Tài Quyết Chi Kiếm, chỉ cần kích sát trong Hôi Cốc đều có giá trị như thế, tại sao không chọn những kẻ yếu nhược không có khả năng đáp trả để ra tay chứ.

Mấu chốt là ở trang bị mà người dò đường rơi ra, hơn nữa thứ rơi ra còn là thứ tốt nhất trên người.

Trang bị Ám Kim đó, đa số người trong dong binh đoàn của bọn họ đều chỉ có vài kiện, một kiện như thế còn là phần thưởng mà người dò đường mới nhận được sau nhiều lần lập đại công.

Không chừng sau khi giết tên đạo tặc kia xong là có thể lấy lại được thì sao!

Đạo tặc kia mạnh như thế, lỡ như có thể rơi ra trang bị tốt hơn nữa thì sao, khi Phi Dương Liễu Đao giao dịch với người kia đã bàn xong rồi, tất cả những thu hoạch trong quá trình giết người đều sẽ thuộc về tay Phi Dương Liễu Đao.

Về phần dây vào Tài Quyết Chi Kiếm có đáng hay không, Phi Dương Liễu Đao khịt mũi khinh bỉ với chuyện này.

Hôm nay người hành động trong Hôi Cốc không chỉ có một mình công hội nhà bọn họ, có thể nói là khắp nơi đều có người của các đại công hội, cho dù Tài Quyết Chi Kiếm thật sự mạnh hơn nữa, nhưng pháp không trách chúng (1), lẽ nào bọn họ còn có thể nhắm mãi vào dong binh đoàn mình mà truy cứu sao.

(1) pháp không trách chúng (法不责众): nghĩa là pháp luật không thể được thực thi khi tất cả mọi người cùng là một tội phạm. Cụ thể hơn là chỉ một hành động xác định nào đó có tính chất quần thể hoặc phổ biến rộng rãi, cho dù hành động đó có chứa nhân tố không hợp lý hợp pháp, thì pháp luật đối với hành động đó cũng khó trừng trị. “Pháp không trách chúng” là một nguyên tắc trong định chế pháp luật, nguyên tắc này thật ra không tồn tại trên các tình huống về mặt pháp lý; nhưng trong đời sống thực tế, loại quan niệm này rất có sức ảnh hưởng đối với người dân.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Đại Đạo Tặc (Bản Dịch) của Phiếm Chu Điền Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhvantuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.