Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại Vào Trò Chơi

Phiên bản Dịch · 1867 chữ

“Khụ khụ, người nào đó không phải là người mù đường đi.” Lục Dương đột nhiên nói.

Trầm Mộng Dao trong nháy mắt đỏ mặt, sự tình làm nàng buồn rầu nhất là từ nhỏ đã là dân mù đường, nghĩ không ra liền bị người đâm thủng, may mắn trước mắt liền đến kí túc xá nữ sinh.

Trầm Mộng Dao bước nhanh đi tới cửa, quay đâu lại tức giận nhìn Lục Dương, tiểu mỹ nhân biểu thị tâm tình hiện tại rất không tốt.

“Quỷ thích khóc, cám ơn ngươi tiễn ta đến kí túc xá.” Trầm Mộng Dao đứng tại cửa phòng kí túc xá nữ sinh, phồng lên cái miệng nhỏ nhắn nói.

“…” Lục Dương có chút xấu hổ.

“Ta không có khóc, chỉ là cát bay vào mắt ta.”

“Ừm ~ ân ~, ta biết ~ ta biết.” Trầm Mộng Dao trên miệng nói như vậy, nhưng vẻ mặt lại nói rõ không tin.

“Tốt a, quỷ thích khóc thì quỷ thích khóc, ta gọi Lục Dương, lục trong đại lục, dương trong ánh sáng mặt trời.”

“Ta gọi Trầm Mộng Dao, hôm nay nhận biết ngươi rất vui vẻ, hi vọng chúng ta còn có thể gặp lại, bạn cùng phòng còn đang chờ ta, không thể theo ngươi trò chuyện nhiều, ta muốn đi lên.” Trầm Mộng Dao xin lỗi nói.

“Nhanh lên đi.” Lục Dương nói.

Nhìn bóng lưng Trầm Mộng Dao đi vào kí túc xá, Lục Dương trong lòng vui vẻ nghĩ đến: “Ngốc nha đầu, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ gặp mặt, bởi vì chúng ta là bạn học cùng lớp, mà rất nhanh ngươi liền chủ động tới tìm ta.”

Trên thực tế theo cửa trường học đến kí túc xá nữ sinh chỉ có 5 phút đồng hồ lộ trình, Lục Dương lại mang theo Trầm Mộng Dao lượn quanh trường học non nửa vòng, tin tưởng nha đầu này rất nhanh liền có thể phát hiện.

Trong hồi ức, duyên phận đời trước của hai người bắt đầu chính từ chuyện hỏi đường, nghĩ không ra đời này cùng một dạng, Lục Dương nhịn không được nắm chặt nắm đấm, đời này tuyệt đối không thể lưu lại tiếc nuối.

Đột nhiên, trong đầu Lục Dương hiện ra khuôn mặt Lưu Kiệt đang cười lạnh, nghĩ đến 5 năm sau Lưu Kiệt cướp đi của mình hết thảy, Lục Dương trong lòng tràn ngập cảm giác áp bách, hắn phải trở nên mạnh hơn, mới bảo vệ được mọi thứ ở đây, mà điều hiện tại hắn có thể làm, chính là mau chóng tiến vào << thế giới thứ hai >>

Nhìn điện thoại di động, khoảng cách trò chơi khai phục thời gian chỉ còn nửa giờ, Lục Dương quay người trở lại của hàng chuyên bán mũ trò chơi gần cửa trường học.

Mũ trò chơi chia làm ba cấp bậc A, B, C, phân biệt đối ứng là độ rõ ràng hình ảnh, cấp C rẻ nhất chỉ đủ hưởng thụ 70% trò chơi hình ảnh, nhưng giá đến 1000 khối, Lục Dương trong tay tiền không nhiều, mua cái cấp C đầy đủ dùng.

Về đến nhà khóa chặt cửa, Lục Dương nằm trên giường đem mũ trò chơi đội lên đầu, trong nháy mắt, bên trong mũ trò chơi cùng sóng sinh học đại não Lục Dương hình thành liên kết.

“Hệ thống kiểm trắc bên trong…”

“Lần đầu đổ bộ, sóng điện não quét hình, trói chặt bên trong…Tin tức ghi vào…”

“Trói chặt thẻ ngân hàng…”

Một loạt thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ kết thức, Lục Dương tiến vào bên trong một đại sảnh tản ra ánh sáng màu vàng.

Một khối màn ảnh khổng lồ xuất hiện trước mặt hắn, một thanh âm máy móc theo màn hình xuất hiện.

“Người chơi thân ái, ngài khỏe chứ, hoan nghênh ngài đi vào << thế giới thứ hai >>, mũ trò chơi đã trói chặt tin tức cơ sở của ngài, trò chơi sẽ bắt đầu sau 3 phút, xin hỏi ngài muốn thành lập tài khoản hay không.”

“Đúng.”

Màn hình hình ảnh chớp động, cờ xí ba tòa thành bảo xuất hiện trước mắt Lục Dương.

“Mời ngươi chọn lựa chủng tộc.”

<< thế giới thứ hai>> bên trong có ba đại chủng tộc, cái thứ nhất treo cờ xí màu trắng xanh đan xen là Nhân tộc chủ thành Thánh Gia Nhĩ thành, thứ hai là huyết sắc chiến kỳ tung bay của Thú tộc chủ thành thống trị pháo đài, cái thứ ba là kim sắc cờ xí thuộc Tinh Linh tộc chủ thành Hoàng Kim chi thành.

“Nhân tộc.”

Bảy vị nhân vật đặc sắc xuất hiện trên màn ảnh.

“Mời lựa chọn nghề nghiệp: Pháp sư, Chiến sĩ, Đạo tặc, Thợ săn, Mục sư, Thuật sĩ, Thánh kỵ sĩ ( Nhân loại chuyên chúc).” Thanh âm máy móc hỏi.

“Pháp sư.”

Ở kiếp trước, Lục Dương cũng là một Pháp sư, không những thế còn là Hỏa Pháp sư chuyên tinh, đối với nghề nghiệp này, Lục Dương đầu nhập rất rất nhiều, mà hắn cũng biết rõ tất cả các kỹ năng của Hỏa Pháp sư, tất cả nhiệm vụ nghề nghiệp, tất cả kỹ xảo, đối với Hỏa pháp, hắn có nhiệt tình gần như cố chấp.

“Nghề nghiệp lựa chọn hoàn tất, xin đặt tên…”

“Lục Dương.”

“Phải chăng tiến hành điều chỉnh diện mạo bên ngoài.”

Người chơi có thể tự mình điều chỉnh bề ngoài của mình, bất quá chỉ có một cơ hội duy nhất, Lục Dương suy nghĩ một chút quyết định đổi thành dung mạo đời trước, từ nơi nào té ngã, Lục Dương liền muốn từ nơi đó đứng lên.

“Dung mạo sửa đổi hoàn tất.”

“Hệ thống tự động sinh ra, mời kiên nhẫn chờ đợi…”

3 giây sau, bên trong màn hình lớn xuất hiện một người mặc áo vải học đồ, tay cầm học đồ pháp trượng – nhân loại Pháp sư nhân vật.

Bên cạnh là Pháp sư các hạng thuộc tính.

[ Tính danh: Lục Dương

Nghề nghiệp: Pháp sư

Đẳng cấp: 0

Sức chịu đựng: 3

Lực lượng: 1

Trí lực: 10

Nhanh nhẹn: 3

Thể chất: 4

HP: 64

MP: 120

Vật lý thương tổn: 1-1

Pháp thuật thương tổn: 10

Phòng ngự: 3

Vật lý bạo kích: 0

Ma pháp bạo kích: 0.1%

Tốc độ khôi phục MP: 1 điểm/ 5 giây ]

“Nhân vật tự động sinh ra hoàn tất, mở phục đếm ngược.”

“5”

“4”

“3”

“2”

“1”

“Trò chơi đã bắt đầu, xin hỏi phải chăng tiến vào trò chơi?” Thanh âm máy móc hỏi.

Lục Dương kiên định nói: “Đúng.”

Hình ảnh chuyển một cái, Lục Dương cùng nhân vật hòa làm một thể, bị truyền tống đến bên trong một tòa đại thành thị vô cùng to lớn – Thánh Gia Nhĩ thành.

Hình ảnh quen thuộc đời trước lần nữa đập vào mắt, cao vút trong mây là Pháp Sư Tháp màu xanh lam, nghiêm túc kim sắc đại giáo đường, tràn nghập nhiệt huyết cùng kích thích chiến sĩ sân huấn luyện, băng lãnh nghiêm túc kẻ ám sát khu vực, cùng quốc vương thành bảo to lớn nhất đế quốc.

“Oa, thật xinh đẹp.”

“Tòa thành này thật to lớn.”

Không ít người chơi xuất hiện trên quảng trường, ào ào tán thưởng công trình kiến trức mỹ lên của Thánh Gia Nhĩ thành.

Hướng xung quanh quảng trường nhìn qua, bốn đầu đường đi thẳng tắp không thấy cuối, trên đường phố khắp nơi đều là tiếng nói chuyện phiếm, giao dịch các loại cùng những hành động không khác thường nhân của NPC.

“Nhân vật này làm quá thật.” Có người chơi nếm thử cùng NPC đối thoại, phát hiện hình thức đối thoại của NPC không khác gì so với chân nhân, hắn có thể trả lời cho ngươi biết hết thảy tư liệu về Thánh thành mà hắn biết, nếu không có những người khác tồn tại, người chơi rất có thể cho rằng đây chính là hiện thực.

Càng nhìn càng nhiều người chơi không ngừng nói một câu xúc động, Lục Dương trên mặt lộ ra nụ cười nhớ lại.

“Thật khiến người ta hoài niệm a, Thánh Gia Nhĩ thành, ta đã trở về.”

Không cảm thán nhiều, Lục Dương hướng về thành Bắc Thánh Gia Nhĩ thành chạy tới, sơ kỳ tân thủ nhiệm vụ, địa điểm đánh quái Lục Dương tất cả đều biết, nhưng hắn cũng không tính đi làm những nhiệm vụ này.

Trọng sinh một đời, còn đi làm nhiệm vụ thăng cấp như người bình thường, chẳng phải là quá cùi bắp sao.

Hiện tại Lục Dương muốn đi làm, là một hạng nhiệm vụ để hắn hối hận 10 năm về trước. chỉ có trước lấy khen thưởng được nhiệm vụ này, Lục Dương mới có cơ hội cứu vãn chính mình cùng người nhà, cũng coi như giải trừ vận mệnh nguyền rủa trên người mình.

Thánh Gia Nhĩ thành tọa lạc bên trên bình nguyên bát ngát hoa ngữ, cổng thành cánh Bắc Thánh thành cùng đồng bằng nối liền tồn tại một hạp cốc to lớn sâu không thấy đáy.

Lục Dương một đường chạy đến bên vách núi, nhìn trái phải hai bên không có người, đi vào vị trí đời trước trong trí nhớ, quả quyết nhảy xuống.

Vách núi sâu không thấy đáy theo lý thuyết hắn nhảy xuống hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng sau khi Lục Dương rơi xuống không lâu, liền bị những cành cây dài từ vách đá vươn ra trước đó ngăn cản.

“Răng rắc” cành cây bẻ gãy.

-7

Mặc dù không cách nào để Lục Dương dừng lại, nhưng ngăn cản giảm bớt tốc độ rơi xuống, tiếp tục hạ xuống, không bao lâu liền đụng gãy một cành cây to.

-5

-5

Mỗi một lần đụng vào cành cây, Lục Dương đều sẽ chịu một lần thương tổn, ngay thời điểm Lục Dương sắp tử vong, hắn rốt cuộc chạm chân trên mặt đất, một cái trùng điệp -20 thương tổn, để Lục Dương sau cùng còn đúng một máu.

Lục Dương nhịn không được vỗ ngực một cái, thầm nghĩ đến, may mắn chính mình còn nhớ rõ đời trước mình từ đâu rơi xuống, không phải vậy dù có ngã chết năm bảy lần cũng chưa chắc đã xuống được.

Hệ thống nhắc nhở: Ngươi phát hiện hẻm núi lớn Lạc Nhật.

Nhìn xem hoàn cảnh sơn cốc, đồng dạng vẫn như đời trước, sơn cốc bốn phía là vách đá, một bên mặt vách đá có một khỏa cây cối màu vàng óng to lớn, phía trên kết đầy trái cây hình tròn màu vàng óng, trái cây vỏ ngoài trong suốt, có thể thấy rõ ràng nước bên trong, dù người không khát nhìn qua khẩu vị cũng tăng lên, muốn đi nếm thử nước trái cây tươi non kia đến cùng có hương vị gì.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Cuồng Bạo Hỏa Pháp của Nhiêu Thiêu Địa Ngục Bào Hao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyenVanAnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.