Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạy trốn

Phiên bản Dịch · 2781 chữ

Ta tên Lý Mộ Cảnh, là hoàng đế của vương triều Đại Đồng - cường quốc ở Trung Nguyên . Năm hai mươi tuổi đăng cơ, tại vị hai mươi lăm năm nhưng lúc này lại bị nhốt ở nhà giam hoàng cung.

Có lẽ có người sẽ hỏi, hoàng cung như thế nào tồn tại nhà giam. Nhà giam này là ta cho người làm, ta biết ta là một vị hôn quân, ta thích uống rượu mua vui, ta xây dựng ao rượu rừng thịt, hậu cung ba ngàn mỹ nhân lưu luyến cùng phi tử những vẫn muốn tuyển mỹ nữ vào cung. Mà nhà giam dùng để cho những hoàng đế mất nước, hoặc là hoàng tử, công chúa làm nơi ở . Đại Đồng là nước lớn, trong lúc ta tại vị đã tiêu diệt hai ba nước nhỏ không thuần phục, không chịu tiến cống lễ vật. Ta đem toàn bộ con cháu hoàng thất của bọn họ nhốt trong nhà giam này, cung nữ và nô tài sẽ tra tấn ngược đãi, mà ta sẽ ở một bên ôm phi tử thưởng thức tất cả những việc này.

Mà hiện tại, Lý Mộ Cảnh ta đã bị nhốt trong này, tất cả là do Thụy Vương Lý Mộ Chi - hoàng huynh của ta cùng Hoàng Hậu được sủng ái nhiều năm Giả Uyển Như ban tặng.

Thụy Vương đã sớm chiêu binh tạo phản, nhưng trong triều đình toàn bộ đều là vây cánh của Giả gia. Bên trong hậu cung, Giả Uyển Như chấp chưởng phượng ấn, toàn bộ đều là tai mắt của nàng, mà ta lại cực kỳ tín nhiệm nàng nên trong ngoài cung không ai nói cho ta biết việc làm của Thụy Vương. Nắm giữ đại môn kinh thành là học sinh của phụ thân Giả Uyển Như - Giả Phàm, thống lĩnh ngự lâm quân là ca ca của Giả Uyển Như. Bởi vậy, Thụy Vương không tốn một binh một tốt, liền mang binh tiến vào hoàng cung, mà khi đó ta lại ở cung điện , ôm tân phi tử mới phong, thưởng thức người Hồ ca múa.

Ở đại điện, Thụy Vương cùng Hoàng Hậu ôm nhau mà đến. Các hoàng tử ở trước mặt ta bị Thụy Vương giết hại, nhóm nhi nữ cùng các phi tử bị Thụy Vương thưởng cho quân đội của hắn làm quân kỹ. Mà ta cùng với Hoàng Hậu sinh được một trai một gái, hoàng tử được ta phong làm Thái Tử. Hai đứa nhỏ của ta và Hoàng Hậu đi đến trước mặt, lạnh nhạt nhìn ta, sau đó hướng tới Thụy Vương hô một tiếng: “ Phụ thân.” Lập tức trong đầu ta cảm thấy trời đất u ám.

Ta mắt lạnh nhìn Giả Uyển Như, hơn hai mươi năm qua vẫn luôn sủng ái nàng, tại hậu cung bất luận ta sủng hạnh ai, người nọ phong quang chưa từng vượt qua Giả Uyển Như, bởi vì ta thật tình yêu nàng. Năm đó, thời điểm nàng vẫn là Uyển phi, sau khi sinh hạ hoàng tử không bao lâu ta liền hạ lệnh phong nhi tử của chúng ta thành Thái Tử, phong nàng làm Hoàng Hậu, còn đắc tội mẫu hậu. Từ trong tay mẫu hậu lấy đi phượng ấn, giao vào tay Giả Uyển Như , mục đích chính là khiến nàng giải sầu, nói với nàng, lòng ta vĩnh viễn đem nàng đặt ở vị trí thứ nhất. Mà hiện tại, Thái Tử mà nàng sinh cho ta, lại kêu Thụy Vương một tiếng " Phụ thân”?!

Hiện tại hồi tưởng lại, thời điểm mỗi lần Giả Uyển Như mang thai , đều là lúc Thụy Vương vào kinh triều bái. Ta đã đội nón xanh trong hai mươi năm qua.

Thụy Vương nhìn ta cười, hắn cười thực vặn vẹo, làm người khác ghê tởm: “Lý Mộ Cảnh - tên hôn quân nhà ngươi, luôn cùng ta tranh đoạt đồ vật, được phụ hoàng sủng ái. Ngôi vị hoàng đế, ngay cả nữ nhân ta yêu nhất đều bị ngươi cướp đi, ngươi biết không, ta thực hiện kế hoạch hơn hai mươi năm, chính là vì chờ đợi ngày này.”

Nguyên lai hắn lên kế hoạch hơn hai mươi năm, ta còn không phát giác, ta thật là ngốc hết chỗ nói. Thụy Vương Lý Mộ Chi - là huynh đệ cùng cha khác mẹ với ta. Mẫu thân Lưu thị của hắn đã từng là Hoàng Hậu, nhưng bởi vì khi hạ sinh Lý Mộ Chi khó sinh nên lúc sau liền chết. Không bao lâu, phụ hoàng sách phong tân Hoàng Hậu chính là mẫu thân Hạ thị của ta, mẫu hậu sinh hạ ta cùng hoàng huynh Lý Mộ Dịch, năm đó được lập làm Thái Tử. Nói tóm lại, trong triều trên dưới có thể nói là thay đổi bất ngờ , triều đình chia làm hai phái, một phái là ủng hộ Lý Mộ Chi , còn một phái khác là ủng hộ hoàng huynh Lý Mộ Dịch. Mẫu thân ta dù sao cũng là Hoàng Hậu, năm đó Hạ thị nhất tộc cũng coi như là quyền khuynh triều dã, mà Lý Mộ Chi sau lưng là Lưu thị nhất tộc đã sớm bởi vì Lưu Hoàng Hậu chết mà suy bại đi xuống, cuối cùng hoàng huynh Lý Mộ Dịch của ta được phong Thái Tử, sau khi phụ hoàng qua đời sau, liền trở thành hoàng đế. Nhưng không nghĩ tới năm năm sau, hoàng huynh Lý Mộ Dịch nhiễm bệnh mà chết, hắn không con nối dõi, bởi vậy ta liền thay thế hắn làm hoàng đế, thế nhân gọi ta là Cảnh Đế.

Ta không biết lúc ta nhận thức Giả Uyển Như, Lý Mộ Chi đã sớm cùng nàng quen biết. Năm đó khi ta mới vừa làm hoàng đế, Lý Mộ Chi phong vị phiên vương vào kinh triều bái, trong lúc vô tình nhận thức nữ nhi Giả gia - Giả Uyển Như, hai người xem như chàng có tình thiếp có ý. Lý Mộ Chi vốn dĩ tính toán cùng Giả gia cầu hôn, nhưng Giả gia vì lấy lòng tân đế, liền đem nữ nhi xinh đẹp như hoa, tuổi không đến 16 đưa vào trong cung. Lý Mộ Chi đương nhiên hận ta đến tận xương.

Ta nghĩ không lâu sau đó, Thái Tử kế vị, Giả Uyển Như làm Thái Hậu, Lý Mộ Chi làm Nhiếp Chính Vương, bọn họ một nhà trong hoàng cung tổ chức yến tiệc, mà ta bị nhốt ở nhà giam ba ngày, chưa uống một giọt nước, phỏng chừng liền phải đói chết tại đây .

Ta nghe được cách đó không xa, từ Trường Hoan Điện truyền đến tiếng vui cười cùng âm thanh tấu nhạc, bọn họ hẳn đang nâng chén chúc mừng đi, tân vương triều liền sắp bắt đầu rồi.

Đúng lúc này, ta nghe được một tiếng mở khóa âm thanh. Ta mở to mắt, thấy một người mặc trang phục của phản quân đi tới, ta không nhìn rõ tướng mạo của hắn, nhưng có thể nhìn ra được thân mình hắn rất đơn bạc.

“Hoàng Thượng.” Người nọ nhẹ nhàng nói.

Thanh âm không tính quen tai, người nọ đem ta nâng dậy, từ trong ngực lấy ra một túi nước, đút vào trong miệng ta rót mấy ngụm nước, ta thanh tỉnh rất nhiều. Tiếp theo người nọ lại lấy ra một kiện quần áo tới, giúp ta thay. Ta vừa nhìn, quân phục của phản quân, ta không biết hắn từ đâu mà trộm được, nhưng cũng không sao cả, ta liền nhanh chóng mặc vào.

Tiếp theo, ta cùng hắn ra khỏi nhà giam, nhà giam phụ cận không ai trông coi, chúng ta tựa như những phản quân bình thường khác nghênh ngang ở trong hoàng cung đi lại. Trên đường ta đi, khắp nơi đều là thi thể của những nội giám cùng cung nữ, thoạt nhìn Lý Mộ Chi tính toán thay máu toàn bộ hoàng cung. Ta còn thấy có mấy cái phản quân lôi kéo một mỹ nhân đi vào thiên điện, mỹ nhân kia nói gì đều không từ bỏ, bị phản quân tát hai cái, hôn mê bất tỉnh, tiếp theo bị bọn chúng kéo vào thiên điện.

Trong hoàng cung nơi nơi đều là bóng dáng phản quân, người người hỗn độn, ra ra vào vào, bởi vậy ta cùng người cứu ta cũng không thấy được, người nọ tựa hồ rất quen thuộc bố cục hoàng cung, chúng ta đi theo đường tắt, thoát ra khỏi đại môn của hoàng cung.

Khi chúng ta đi ra hoàng cung thời điểm, ta cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, nhưng ta biết hiện tại còn không thể thiếu cảnh giác, gắt gao đi theo người nọ phía sau, người nọ tựa hồ thân thể không phải thực hảo, vẫn luôn ở ho khan, ta cũng quản không được nhiều như vậy, chúng ta không biết đi rồi bao lâu, ta đã thể lực chống đỡ hết nổi, dần dần tầm mắt bắt đầu mơ hồ, ngất đi.

Thời điểm khi chúng ta đi ra hoàng cung, ta cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, nhưng ta biết hiện tại không thể thiếu cảnh giác, gắt gao đi theo phía sau người nọ, người nọ tựa hồ thân thể không tốt, vẫn luôn ho khan, ta cũng quản không được nhiều như vậy. Không biết chúng ta đã đi rồi bao lâu, thể lực của ta đã chống đỡ hết nổi, dần dần tầm mắt bắt đầu mơ hồ, ngất đi.

Khi ta lần thứ hai tỉnh lại, phát hiện ta đang nằm trên một chiếc xe ngựa, ta xốc rèm cửa của chiếc xe ngựa lên, thấy một bóng dáng đơn bạc gầy ốm, người nọ mặc áo bố cũ dài màu xanh lá , ngồi ở bên xe, tóc đen của hắn cập bối, ngẫu nhiên một trận gió thổi qua, vài sợi tóc đen liền theo gió đùa nghịch bay lên.

Người nọ tựa hồ phát hiện ta tỉnh, quay đầu, hướng ta cười: “Tỉnh rồi? Trong xe ngựa có lương khô cùng nước, còn có vài món ăn tầm thường của bá tánh cùng quần áo, nhớ rõ thay, chúng ta phải chạy trốn.”

Người nọ sắc mặt tái nhợt, môi rất mỏng, mày liễu mắt phượng, hắn vừa rồi khi cười, hai mắt như trăng non, làm người nhìn trong lòng phát ngọt, hắn thực là một mỹ nhân, ta nhận ra hắn là ai, phi tử mà ta đã lãng quên suốt hai mươi năm, Văn phi Hà Văn Liễu.

Ta không thể tưởng tượng ngồi vào xe ngựa, trong đầu không ngừng tự hỏi, vì cái gì Hà Văn Liễu sẽ đến cứu ta? Thời điểm năm đó trong triều đại thần còn chưa mất quyền lực , Hà gia cùng Giả gia giống nhau, đều nắm quyền. Hà Văn Liễu là Tam công tử của Hà gia, lớn lên thập phần xinh đẹp, năm đó ở kinh thành cũng coi như nổi tiếng một thời, nhưng Hà Văn Liễu bản tính hướng nội, không thích cùng người ở chung, rất ít ra khỏi cửa, ngày thường ở nhà cũng liền trồng chút hoa cỏ. Ta mới vừa đăng cơ khi, Hà gia cũng hướng lấy lòng ta, nhưng trong nhà không có nữ nhi, liền đem Tam công tử nhỏ nhất Hà Văn Liễu đưa vào trong cung. Thời điểm ánh mắt ta lần đầu tiên nhìn thấy Hà Văn Liễu cũng bị tướng mạo hắn kinh động, hắn môi hồng răng trắng, cái đầu nhỏ xinh, hắn tiến cung năm ấy vừa mới 15 tuổi, khi đó ta mới vừa đăng cơ làm hoàng đế, bản tính chơi đùa cũng thu trở về, luôn thích đem Hà Văn Liễu biến thành tiểu quan trong quán , cảm thấy với diện mạo của Hà Văn Liễu, bỏ vào thanh lâu, không phải là đầu bảng cũng là hồng bài. Ta cũng sủng Hà Văn Liễu một đoạn thời gian, nhưng thực mau, ta liền cảm thấy không thú vị, bởi vì Hà Văn Liễu là người không thú vị, hắn ở trên giường luôn là e thẹn, kỹ thuật cũng không có tốt bằng tiểu quan, cho nên ta thực mau liền lạnh nhạt với hắn, nhưng vì cấp cho Hà gia mặt mũi, liền phong hắn làm phi, không còn quá quan tâm đến hắn. Tiếp theo, Giả Uyển Như cũng tiến cung, từ đó ta liền một lòng một dạ với Giả Uyển Như , đã sớm đem Hà Văn Liễu vứt trên chín tầng mây, ta chỉ nhớ rõ cuối cùng, ta giống như còn sủng hạnh Hà Văn Liễu vài lần, hắn cũng từng mang thai, sinh cho ta một nữ nhi, nhưng thời điểm nữ nhi chưa tròn 15 tuổi , liền rơi xuống nước chết, những chuyện khác liên quan đến Hà Văn Liễu ta đều không nhớ rõ.

Ta nghĩ Hà Văn Liễu cứu ta, chắc là muốn cho Hà gia bọn họ Đông Sơn tái khởi? Ta đối với “Ý tưởng” này của Hà Văn Liễu khịt mũi coi thường, đại ca hắn là Hà Văn Ngôn đã từng là đương triều Hữu thừa tướng, nhưng mười năm trước đã bị ta tìm lý do bãi quan miễn chức, sau đó hắn đại ca ở nhà thất bại buồn bực mà chết. Mà nhị ca hắn là Hà Văn Vũ đã từng là nguyên mã đại tướng quân, trong tay nắm binh quyền cùng hổ phù, nhưng hai mươi năm trước ta liền lấy lý do Hà Văn Vũ bạo ngược vô tình, gắn tội danh để thu hổ phù, tước binh quyền của hắn, đem hắn phái đến biên cương, hai mươi năm qua, Hà Văn Vũ chưa một lần trở về kinh thành. Hà gia bọn họ đại thế đã sớm mất, như thế nào Đông Sơn tái khởi? Lúc này, ta cũng không biết, ta đã thật sâu hiểu lầm Hà Văn Liễu, chỉ cảm thấy ý nghĩ của hắn quá mức ấu trĩ.

Mấy ngày kế tiếp, chúng ta đều đang chạy trốn, đến tột cùng muốn trốn đến nơi nào, ta cũng không hỏi, ta đối xử với Hà Văn Liễu vẫn rất lãnh nhạt, giữa chúng ta không có quá nhiều trao đổi, ta ngồi ở bên trong xe, nhìn bóng dáng hắn đánh xe. Ban ngày, chúng ta đi qua thôn trang, hắn sẽ đi mua chút lương khô, ta liền ở bên trong chờ hắn, ta thấy các bá tánh mỗi người xanh xao vàng vọt, thậm chí còn có người đói chết ở bên đường, ta đột nhiên nhớ tới mười năm trước, ta nghe theo kiến nghị của Tả thừa tướng Giả Phàm, gia tăng năm thành thu nhập từ thuế, bởi vì Hữu thừa tướng Hà Văn Ngôn cực lực phản đối, mới bị ta bãi quan. Hiện tại thấy các bá tánh dân chúng bộ dạng lầm than bộ, ta cực kỳ hối hận. Mà Hà Văn Liễu lúc này sẽ kéo kéo ống tay áo của ta, làm ta không cần nghĩ nhiều như vậy, nhanh chóng lên đường.

Đến buổi tối, chúng ta không dám tìm khách điếm, sợ có truy binh đuổi theo, chúng ta ở trong miếu đổ nát hoặc là trong căn phòng rách qua đêm. Ban đêm, coi như quấn thảm quanh người, ta cũng cảm thấy lạnh, mà lúc này Hà Văn Liễu đều ho khan, hắn ban ngày cũng ho , ta nghĩ có thể là buổi tối quá lạnh, hắn ho càng lợi hại .

Ta nhìn phía sau lưng Hà Văn Liễu dần dần có chút nghiêng, vội đưa tay đón lấy. Đột nhiên, hắn từ trên xe ngựa rớt xuống, ta sợ hết hồn, nhanh chóng kéo ngựa đỗ xe, ta nhảy xuống xe, nâng dậy Hà Văn Liễu, "Văn phi, Văn phi." Ta lắc lắc hắn. Thế nhưng hắn không phản ứng chút nào, ta sờ trán hắn cảm thấy rất nóng, cầm lấy tay hắn, lại cảm thấy một trận lạnh lẽo, ta vội vàng ôm lấy hắn, hắn quá nhẹ , nhẹ đến mức ta không có cảm giác, giống như ôm một mảnh lông chim.

Ta ôm hắn tiến vào xe ngựa, đem đầu ngựa quay lại, chúng ta vừa đi qua một ngôi làng nhỏ, nơi đó có y quán, ta phải cứu hắn.

Bạn đang đọc Trọng Sinh chi Tái Độ Vi Hoàng của Mê Ngu

Truyện Trọng Sinh chi Tái Độ Vi Hoàng tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐạmTìnhCư
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.