Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2524 chữ

Ngày thứ hai sau khi dậy ăn sáng rồi tưới nước cho mấy chậu lan, Vương Thần chơi với tiểu Hạo và tiểu Dục một hồi lâu rồi mới vào không gian hái hoa quả, rau dưa, còn bắt một con cá bỏ vào tủ lạnh. Đem hộ khẩu và chứng minh nhân dân cùng một số giấy tờ khác đã chuẩn bị từ tối qua bỏ vào túi, lại kiểm tra đi kiểm tra lại mấy thứ khác hắn mới đóng cửa phòng ra phòng khách chơi với hai bé con.

Khoảng chừng 10 giờ, Thôi tiên sinh gọi điện đến báo là đã ở dưới lầu chờ Vương Thần. Vương Thần bảo hắn chờ chút rồi gọi điện thoại cho thím Ngô nói rằng mình phải ra ngoài, nhờ thím Ngô qua trông con giùm. Thím Ngô sang rất nhanh, Vương Thần thấy vậy mới cầm túi đựng văn kiện và hai giở trái cây xuống dưới lầu.

Vương Thần xuống dưới mới gọi điện lại cho Thôi tiên sinh. Thôi tiên sinh nhìn thấy Vương Thần thì ngây ra một lúc rồi mới đi tới cùng hắn chào hỏi, mọi người làm quen với nhau xong thì lên xe xuất phát.

Đầu tiên hai người đi tới khu phố thương mại náo nhiệt, Thôi tiên sinh chỉ một căn nhà cho Vương Thần xem, cho hắn cảm thụ dòng người đông đúc ở đây. Vương Thần cảm thấy khá hài lòng, bất quá hắn có cảm giác nhà này không được tiện cho lắm. Khi hỏi Thôi tiên sinh giá nhà trên thị trường ở đây thì càng hoảng, vội hỏi khu phố này có nhà nào nhỏ một chút hoặc rẻ một chút không? Thôi tiên sinh dựa theo ý của Phương Lập Chấn giới thiệu một chỗ có vị trí tốt cho Vương Thần, nhưng nếu Vương Thần muốn mua chỗ khác rẻ hơn thì hắn sẽ giới thiệu một số chỗ khác.

Vương Thần quan sát một chút lưu lượng người qua lại ở những nhà được giới thiệu. Cuối cùng Vương Thần đi xem một cửa hàng có diện tích khá lớn nhưng vị trí khá xa, tại cuối phố thương mại. Kỳ thực Vương Thần muốn mở một cửa hàng ăn uống, vị trí này lại khá hợp ý hắn, hơn nữa hắn biết qua hai năm nữa vị trí này sẽ trở thành trung tâm của phố thương mại.

Thôi tiên sinh mang Vương Thần đi đến xem một khu khác xa hơn. Vương Thần để thôi tiên sinh nghỉ ngơi một lúc rồi lấy nước mơ và đào mật ra cho hắn ăn. Thôi tiên sinh thì người nào chưa gặp qua. Theo lệnh Phương tổng tài hắn một quản lý phòng kinh doanh lại đi dẫn một thiếu niên xinh đẹp đi xem nhà. Vốn dĩ hắn cũng không nghĩ thiếu niên này lại đưa trái cây cho hắn, hơn nữa là nước mơ. Mà không biết cậu ta mua ở đâu mà thật ngon ngọt, ăn ngon đến mức hắn không dừng được. Thôi tiên sinh cũng không khách khí mà nhận trái cây, sau đó lại dẫn Vương Thần đi xem nhà ở khu khác.

Phương Lập Chấn này quả nhiên cũng là một cái nhân vật! Đây là ý nghĩ trong lòng Vương Thần. Vương Thần biết nơi đây mặc dù cách nơi náo nhiệt nhất của trung tâm thương mại khá xa nhưng sau hai ba năm ở đây sẽ xây mấy tòa cao ốc và văn phòng công tác của chính phủ. Hiện tại nhiều nơi vẫn đang còn quy hoạch, tạm thời ngoài người làm trong chính phủ thì không ai nhìn ra giá trị của nó trong thời gian tới. Giá một mảnh đất ở chỗ này cũng không quá cao.

Thôi tiên sinh giới thiệu mấy mảnh đất, Vương Thần đều hài lòng, sau khi cẩn thận tính toán, lại hỏi giá thị trường, cuối cùng quyết định mua hai chỗ.

Sau khi Vương Thần quyết định mua chỗ nào, Thôi tiên sinh liền gọi điện về công ty nhờ trợ lí chuẩn bị tốt hợp đồng, lát sau là có thể giao dịch ngay, đồng thời cũng gọi cho Phương tổng báo cáo tình hình.

Trước khi quay lại công ty của Phương Lập Chấn, Vương Thần nhờ Thôi tiên sinh quay về nhà mình tiện thể mang hai giỏ trái cây xoài và đào mật hôm qua hắn mới hái cho Phương Lập Chấn.

Chờ sau khi xe dừng trước công ty, Thôi tiên sinh gọi điện thoại cho hai người kia, rồi dẫn Vương Thần đang cầm hai giỏ trái cây xuống xe. Vào đại sảnh trong công ty Vương Thần nghe có người gọi Thôi tiên sinh là Thôi quản lí. Phương Lập Chấn vậy mà nói một quản lí dẫn hắn đi xem nhà đất, Vương Thần thấy thật ngại. Hai người đi thang máy lên phòng làm việc của giám đốc ở tầng ba mươi hai, vừa ra thang máy chỉ thấy một vị nam sĩ đang đứng chở.

Quả nhiên!

“ Thôi quản lí, Vương tiên sinh, xin mời đi bên này. Giám đốc đang chờ hai vị.”

“Cám ơn Lâm trợ lí.”

“Cám ơn.”

Lâm trợ lí đi tới định cầm giở trái cây giúp Vương Thần, thấy hắn từ chối cũng không miễn cường nữa.

“ Tiểu Thần, có hài lòng không?” Phương Lập Chấn đi đến đặt tay lên đầu vai Vương Thần.

“ Lập Chấn, cám ơn anh rất nhiều.” Vương Thần muốn tránh tay Lập Chấn ra nhưng không được, với lại sao lại gọi hắn là “tiểu Thần” nha? Gọi như vậy nghe lạ lạ.

“ Những trái cây này… là cho tôi à? Là trái cây lần trước cậu đưa cho Lập Trung đúng không? Ăn ngon vậy tôi không khách sáo đâu.”

“ Nếu anh thích lần sau tôi lại đưa cho anh.” Khách sáo một hai câu cũng không sao.

“ Tốt lắm, vậy lần sau cậu lại mang cho tôi nữa đi.” Thật đúng là không hề khách sáo.

“ Những văn kiện này đã chuẩn bị tốt rồi, cậu đọc kĩ đi, chỗ nào không rõ thì hỏi tôi.”

“Được.” Vương Thần đọc văn kiện một chút, thấy không có vấn đề nên kí tên vào.

Chờ thủ tục chuyển tiền và các loại khác hoàn thành xong, Phương Lập Chấn kéo tay Vương Thần đi ăn. Vương Thần nghĩ Phương Lập Chấn hình như chiếu cố hắn hơi quá, hơn nữa thái độ như là rất thân nữa, thế nhưng hắn lại không nghĩ đến phương diện khác. Thứ nhất thân phận của hắn hiện tại là ông bố đơn thân, thứ hai bọn họ biết nhau cũng chẳng được bao lâu, thứ ba hiện nay người ta chuộng kiểu hàm súc, hoàn toàn khác với kiểu can đảm tỏ tình của vài năm sau. Hơn nữa trong đầu Vương Thần bây giờ toàn nghĩ về con mình, không gian và kiếm tiền, tình yêu vân vân mà mây mây hiện tại đối với hắn mà nói thật quá xa vời.

Làm chút kĩ xảo rút tay về, Vương Thần đi theo Vương Lập Chấn vào ăn cơm ở một nhà hàng Nhật.

“Cửa hàng mà cậu mới mua về định cho thuê hết à?” Phương Lập Chấn nhìn thực đến, lại lấy một cái khác đưa cho Vương Thần.

“ Căn ở phố thương mại tôi định mở cửa hàng đồ ăn, còn một căn khác đang ở nơi quy hoạch thì tạm thời để không, chờ qua một thời gian sau đã.” Vương Thần gọi tam văn ngư, hải đàm hòa hồng như thứ thân.

“ Lập Chấn, hôm nay để tôi mời đi. Thật sự cảm ơn anh đã giúp đỡ.” Vương Thần lại gọi thêm cá nấu giấm, tôm ngọt cùng với salad rau trộn.

“ Được, vậy tôi không khách khí nữa.” Phương Lập Chấn lại gọi gia châu quyển, thủ quyền và xâu nấm hương thịt gà, lại gọi thêm liễu tiên giáo và lãnh ô đông cùng một chai thanh rượu. (* gặp đồ ăn chỉ có chịu chết T.T)

Đồ ăn được bưng lên rất nhanh, hai người cũng bắt đầu ăn.

“ Cậu mở cửa hàng như vậy thì định sẽ nghỉ công việc hiện tại hay sao?”

“ Đúng vậy. Tôi muốn dùng thêm thời gian để chăm sóc hai con. Bọn nó đã thiếu mất phần yêu thương của mẹ rồi.” Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà, Vương Thần nghĩ thầm trong bụng.

“ Thật sự khó tin cậu đã kết hôn và ly hôn rồi, còn có hai con nữa chứ. Nhìn cậu còn rất trẻ, cứ như là một sinh viên ấy.”

“ Ha ha, ha ha” tôi cũng rất khó tin nha! Vương Thần kia thấy vậy mà đã tốt nghiệp rồi kết hôn sinh con rồi đó? Nhưng mà hai bảo bối rất đáng yêu, mình là mình tiếp thu hết! Vương Thần trong lòng rất vui vẻ.

“ Cậu khai trưởng cửa hàng nhớ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ tới ủng hộ.”

“ Nhất định, nhất định! Anh mà tới tôi sẽ miến phí hết cho.”

“ Ha ha. Một lời đã định. Nào, cụng ly.”

“ Cụng ly.”

Mấy ngày nay toàn ăn món Trung, hôm nay ăn món Nhật Vương Thần thấy rất ngon. Tiếc là ở đây chỉ có hồ chứ không có biển, nếu không thì người ta sẽ nuôi các loại hải sản thịt thơm ngon nha.

Hai người ăn một bữa cơm mấy mấy tiếng đồng hồ rồi mới trở về. Phương Lập Chấn muốn đưa Vương Thần về , nhưng Vương Thần không đồng ý, nói hắn ngồi taxi về nhà cũng tiện. Vì vậy hai người chào nhau tại cửa rồi về.

Sau khi Vương Thần ngồi xe về nhà thì ôm hang cá cẩm lí đến cửa hàng của Trương Bá.

Trương Bá đang cầm thùng tưới nước cho cây hoa lan, thấy Vương Thần đến muốn mở miệng chào, nhưng lại bị chậu cá cẩm lí trên tay Vương Thần hấp dẫn.

“Tiểu Thần, là cậu nuôi à?”

“ Đúng vậy, ông thấy thế nào? Có đẹp không?”

“ Đẹp, màu sắc cũng đẹp lắm.”

“ Ông thích là tốt rồi, cái này tặng cho ông đó.”

“ A? Tặng cho tôi? Cậu có biết cá nuôi đẹp như vậy có bao nhiêu quý không? Tuy rằng tôi rất thích, nhưng mà tôi nhận không được a.”

“ Ha ha, cháu nuôi mà, nuôi từ cá bột lớn lên nên cũng khá rẻ thôi.”

“ Thực sự đưa cho tôi hả?” Trương bá nhìn cá cẩm lí mà yêu thích không muốn buông tay.

“ Đúng vậy, qua hai ngày nữa cháu phải đi làm lại nên hôm nay nhân dịp rảnh rỗi thì đem qua đây.”

“ Vậy cảm ơn nhiều. Cậu xem ở đây thích hoa cỏ gì thì cứ việc nói.” Trương bá nhìn chằm chằm cá cẩm lí mà hào khí phất tay.

“ Trương bá, kì thật cháu còn nuôi một đôi cá kim long và cá la hán bảy màu nữa. Cháu có đem ảnh chụp tới đây, bác xem thử xem.” Vương Thần mở ảnh trong máy ảnh ra cho Trương Bá xem.

Trương bá vừa nhìn thấy liền hút không khí. Cậu trai này không đơn giản nha, trồng hoa đẹp như vậy, nuôi cá cũng tốt như vậy nha.

“ Ba con cá này cậu muốn bán hả?”

“ Đúng vậy. Lúc trước tôi cùng bạn bè nuôi. Chỗ của bạn tôi lớn, còn có vài loại khác nữa.”

“ Tiểu Thần, cậu định gửi bán trong cửa hàng của tôi à?”

“ Haha. Trương bá ông nói đúng rồi. Cháu muốn gửi bán ở chỗ này. Nhưng mà tất cả trình tự chiết khấu thì Trương bá ông nói nhiều hay ít?”

“ Tôi đồng ý ý kiến của cậu. Cậu nuôi cá tốt như vậy, giá bán nhất định sẽ cao. Tôi sẽ lấy 15% thế nào?”

“ Được. Nhưng mà người khác hỏi ông đừng nói là do cháu nuôi đấy.”

“ Ân, cũng được! Tôi sẽ chuẩn bị hợp đồng một chút, lần sau cậu đem cá qua thì kí.”

“ Tốt rồi. Vậy cảm tạ ông, Trương bá.”

Trương bá khoát tay, tiếp tục thưởng thức tiểu hồng và Tiểu hắc. (chắc là 2 con cá cẩm lí, chưa gì đã đặt tên nhanh dữ -.-)

Tất cả mọi việc đều thuận lợi, Vương Thần tâm tình vui vẻ đi đến cửa hàng mua hạt giống tiểu mạch và các loại hoa quả, mua một vài cây con rồi khoái khoái lạc lạc về nhà. Về đến nhà lại thấy thím Ngô đang giúp hắn dọn dẹp nhà cửa, hắn vội bước đến cản.

“ Thím Ngô, những cái này… để cháu làm là được rồi.”

“ Không sao, dù sao tôi cũng là nhàn rỗi thôi.”

“ Nhưng mà cháu ngại. Thím giúp cháu trông tiểu Hạo tiểu Dục là cháu đã phải cảm ơn thím nhiều rồi, thím lại còn giúp cháu dọn nhà nữa, cháu ngại lắm.”

“ Nhấc tay chi lao mà thôi, cậu không cần khách sáo với tôi.”

“ Nga, vậy thím có gì cần cháu giúp thì cứ nói nha.”

“ Được, nếu cậu đã về nhà rồi vậy tôi cũng về đây.”

“ Hảo, thím đi thong thả nhé.”

Thím Ngô đi rồi, Vương Thần trước tiên khóa cửa rồi cùng hai con tắm rửa sạch sẽ, chơi náo loạn hơn nửa tiếng đồng hồ khiến phòng tắm nơi nơi toàn là nước mới ôm hai bé vào phòng cho hai bé nhìn ngư ngư. (Hana : xem cá thôi nhưng để ngư ngư cho nó moe). Vương Thần đi ra gian phòng trước đóng cửa lại. Dù sao cũng không dễ giải thích với người khác nhà mình sao lại có nhiều cá nha. Cũng vì vậy mà hôm nay tiểu Hạo tiểu Dục ở nhà cũng không ngắm cá được.

Vương Thần vào không gian trồng tiểu mạch vá các loại cây con, rồi hái rau, hành và ngô, bắt một con gà rồi đi ra ngoài. Hắn làm gà, rồi bỏ cả gà, hành và bắp vào cùng nhau hầm. Hắn tìm trong nhà bếp bột mì, bỏ trứng và nước vào trộn đều rồi nhào bột, dùng màng bọc thực phẩm bọc lại cho nó lên men. Hôm nay hắn quyết định nấu mì, cách làm cũng khá là đơn giản. Chờ bột mì được rồi hắn đem ép lại rồi cắt thành lát, rồi chống lên nhau cắt thành những ô vuông nhỏ là được. Sau đó hắn nấu nước sôi rồi thả mì vào, đợi mì chín lại vớt ra chan canh gà vào là đại công cáo thành.

Tiểu Hạo tiểu Dục đối với cơm tối rất hứng thú, nên không hề ăn một cách rụt rè nữa.

Bạn đang đọc Trọng sinh chi đái trứ không gian dưỡng bao tử của Nhập Nhị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 90phuong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.