Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên qua

Phiên bản Dịch · 1126 chữ

Tô Minh giật giật ngón tay, cảm giác đầu đau như muốn vỡ ra, thân thể nặng nề. Bên tai truyền đến tiếng khóc khàn khàn cả giọng của trẻ nhỏ, sau đó lại cảm thấy có hai cái gì ấm áp nằm úp sấp ở trên người. Tô Minh gian nan mở mắt, vừa ngẩng đầu lên liền thấy hai đứa bé cỡ hơn một tuổi, bộ dạng giống nhau như đúc một trái một phải ghé vào trên ngực hắn khóc, thấy hắn nhìn qua lập tức khàn cổ họng nắm lấy quần áo hắn vừa khóc vừa kêu : ” Ba ba, ôm một cái, ba ba, ôm một cái…”

Tô Minh ngây người. Hắn chỉ nhớ rõ hôm qua sau khi chia tay bạn trai thì tự mình tới quán bar uống rượu rồi say ngất ngư ở trên đường. Về phần sau đó như thế nào hắn cũng không nhớ rõ lắm, nhưng không đến nỗi tỉnh lại tỉnh lại một cái thì có thêm hai đứa con đi ?

Đang trong lúc hốt hoảng, Tô Minh bỗng thấy choáng váng, một ít tin tức dồn dập tiến vào trong đầu. Nguyên lại hắn đã không còn là Tô Minh, mà được sống lại trong thân xác một người tên là Vương Thần. Vương Thần vừa mới cùng vợ trước là Hồ Dung ly hôn. Hồ Dung sau khi ly hôn cũng không cần con cái hay nhà cửa, chỉ cầm tiền tiết kiệm bọn họ gửi trong ngân hàng rồi rời đi.

Vương Thần mang hai đứa con trai đi cầu Hồ Dung, nhưng cô nói bọn họ là chướng ngại trên con đường cô đi tìm hạnh phúc, sau khi ly hôn tất cả đối với cô đều không còn quan hệ gì, kể cả hai đứa con trai cũng không nhận. Vương Thần đau lòng ban đêm tìm đến rượu giải sầu, say xỉn rồi té đập đầu vào cạnh bàn bất tỉnh nhân sự.

Sức nặng trên người cùng tiếng khóc khàn khàn nhắc nhở Tô Minh đây không phải là thời điểm tự hỏi. Chắc là hai đứa bé khóc đã lâu lắm rồi, phải hảo hảo an ủi. Tô Minh không khỏi thầm trách chủ nhân của khối thân thể này, cho dù có thống khổ thế nào trước tiên cũng phải để ý tới bọn nhỏ chứ. Hai đứa bé nhỏ như vậy, không ai chăm sóc, lại thấy ba ba nằm trên mặt đất bất động, chắc là đã bị dọa sợ. Tô Minh cố gắng cử động thân trên, đem hai đứa bé ôm vào trong ngực dỗ nhẹ : ” Ngoan, ngoan, bảo bối, không có việc gì, không có việc gì …” Lại hôn trán bọn nhỏ, nhẹ nhàng trấn an. Tiếng khóc từ từ nhỏ xuống. Tô Minh từng bước nhẹ nhàng đem bọn nhỏ đặt trên giường, sau đó đi vào toilet thấm ướt một chiếc khăn mặt nhỏ, lau hai khuôn mặt nhỏ cùng hai cái tay nhỏ. Hai đứa bé thấy ba ba tỉnh thì liền dừng khóc, chắc là khóc đến mệt rồi !

Tô Minh ôm bọn nhỏ đến sofa trong phòng khách. Cũng không biết Vương Thần này hôn mê trong bao lâu, chắc hai đứa nhỏ vẫn chưa được ăn cái gì. Tô Minh quyết định trước làm đồ ăn cho hai tiểu bảo bối. Tiểu hài tử trên một tuổi vẫn uống sữa hay là ăn cháo đây ? Tô Minh chưa từng chăm sóc trẻ nhỏ cũng không biết, đành trước tiên tìm thử trong bếp xem có cái gì ăn không. A, có sữa bột đặt trên một cái giá trong phòng bếp. Vậy trước pha sữa bột cho bảo bối uống rồi cho bọn nhỏ tắm rửa đi ngủ, đợi tối lại cho ăn thử chút cháo xem sao.

Tô Minh nghĩ là làm. Trước đi đun nước, sau đó dùng nước sôi tiêu độc hai bình sữa, pha một lượng sữa vừa đủ rồi lại lấy một thau nước, cho thêm vài khối nước đá rồi ngâm bình sữa vào đấy cho sữa bớt nóng.

Làm xong tất cả, Tô Minh mới bắt đầu đánh giá căn nhà này. Nhà là nhà cơ bản hai phòng ngủ, một phòng bếp, một nhà vệ sinh, ước chừng 70m2. Ngoại trừ chủ nhân căn nhà này một phòng, phòng còn lại dành cho hai đứa bé, bố trí đơn giản mà ấm áp. Tô Minh đi đến bên ngoài ban công xem xét, giữa trưa mặt trời oi bức, trên ban công có hai bồn hoa đỗ quyên lặng yên, đất bùn dưới gốc khô nứt. Tô Minh lại đi lấy nước tưới lên một chút.

Ngốc một hồi, Tô Minh mới quay trở lại phòng khách lấy hai bình sữa rồi dùng khăn mặt lau khô nước xung quanh đi. Hắn áp bình sữa vào cánh tay, thấy độ ấm vừa đủ, sau đó ôm lấy đứa nhỏ, nhét núm vú cao su vào miệng bé cho bé tự ôm bình sữa bằng hai tay, nằm trên sô pha mà bú, lại ôm đứa còn lại cho bú sữa. Nhìn hai bé con từng ngụm từng ngụm mút sữa, ngực không khỏi thấy một trận chua sót. Nếu thân thể này không tỉnh lại, thì hai đứa nhỏ phải làm như thế nào, có hay không sẽ chết đói? Nghĩ tới mà đau lòng.

Hai bé con bú no bụng đánh ách một cái. Tô Minh giúp bọn nhỏ lau miệng, lại duỗi nhẹ tay sờ hai khuôn mặt nhỏ nhắn, đứng dậy vào phòng tắm chuẩn bị giúp hai bé tắm rửa. Hắn tìm hai bộ quần áo ngủ nhỏ, lấy hai cái khăn tắm mềm, thử nước ấm vừa đủ, sau đó lần lượt đưa hai đứa nhỏ vào phòng tắm. Cởi y phục bọn nhỏ cho vào trong bồn nước, hai bé vừa thấy nước liền nổi lên tính nghịch ngợm, cười khanh khách dùng hai cánh tay nộn thịt đập nước khiến nước văng tứ tung.

Tô Minh cũng không ngăn cản hai bé, chỉ trước tắm cho một bé thơm ngào ngạt, dùng khăn tắm bao lấy đem ra ngoài đặt trên giường, giúp bé mặc vào quần lót, sau đó quay lại nhà tắm tắm cho bé còn lại cũng thơm ngòa ngạt rồi bế ra thay quần áo đặt chung lên giường. Nhẹ nhàng vỗ dỗ hai bé ngủ. Lăn qua lăn lại lâu như vậy có lẽ bọn nhỏ cũng mệt mỏi, hai mắt díp lại, ngáp mấy cái rồi ngủ mất. Tô Minh tìm một cái chăn nhẹ nhàng phủ qua bụng hai bé, sau đó đi ra ngoài.

Bạn đang đọc Trọng sinh chi đái trứ không gian dưỡng bao tử của Nhập Nhị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 90phuong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.