Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiêu Long Nguyệt (2)

Phiên bản Dịch · 1015 chữ

"Gần đây có một quán đồ nướng rất ngon."

Lâm Lạc lên tiếng, gần đây đúng là có một quán đồ nướng rất ngon, chủ yếu là thịt xiên nướng.

Lâm Lạc vốn không thích ăn thịt cừu, thấy thứ này có mùi hôi, nhưng chỉ có ở quán đồ nướng đó anh mới chịu ăn.

"Đồng ý!"

Dù Nhậm Trường Giang muốn mời, Trương Long Phi cũng hy vọng ăn uống càng rẻ càng tốt, hơn nữa đồ nướng cũng không phải là thứ không thể ăn.

"Quyết định như vậy đi." Vương Vũ lên tiếng, rất vui vẻ nói: "Vừa khéo Long Nguyệt thích ăn đồ nướng."

"Được."

Nhậm Trường Giang thấy mọi người đều muốn ăn đồ nướng, cũng từ bỏ ý định đến một nhà hàng Michelin nào đó để ăn, đồng thời nhân cơ hội này khoe khoang tiền bạc với mấy cô gái kia, sau này xem có thể hẹn riêng một người nào đó ra ngoài không.

Cứ như vậy, đến bảy giờ tối, Lâm Lạc và những người khác đến cổng trường gặp ký túc xá của Trần Lâm Dục, tự gọi một chiếc xe đến quán đồ nướng.

"Thơm quá!"

Tiêu Long Nguyệt ngửi thấy mùi đồ nướng, có vẻ rất thèm.

Quán đồ nướng này có mùi khói rất nồng, khách rất đông, chắc là đồ ăn không tệ.

Điểm trừ duy nhất là không còn mấy bàn to, cả quán đồ nướng chỉ còn một bàn bốn người và hai bàn hai người, cũng không thể ghép lại với nhau.

"Long Nguyệt."

Vương Vũ cười nói: "Chắc phải đợi bàn to lâu lắm, hay là hai chúng ta ngồi bàn đôi đi!"

"Như vậy chán lắm."

Tiêu Long Nguyệt lý lẽ hùng hồn nói: "Cái gọi là giao lưu tất nhiên là phải từ lạ thành quen. Vương Vũ, chúng ta là bạn học nhiều năm đã quá quen rồi nên cố gắng đừng ngồi cùng một bàn, hay là nói xem ở đây ngoài tôi ra cậu còn muốn ngồi cùng ai?"

"Tôi..."

Vương Vũ nhất thời do dự không thôi.

Trần Lâm Dục cười nói: "Bạn Vương Vũ đúng không, nếu không biết chọn thế nào thì ngồi cùng tôi đi."

"Được."

Vương Vũ hơi cảm kích Trần Lâm Dục, anh ta không dám chủ động chọn ngồi cùng ai, sợ Tiêu Long Nguyệt hiểu lầm, nhưng nếu được chọn thì không có vấn đề gì.

"Vậy chúng ta ngồi bàn to nhé."

Hứa Ức Phi trực tiếp kéo cô bạn thân Trương Hinh Doãn ngồi vào bàn bốn người.

Nhậm Trường Giang thấy mục tiêu lớn nhất của mình là Hứa Ức Phi đã chọn bàn to, nên không hề do dự nói:

"Tôi cũng ngồi bàn to."

Trương Long Phi thì nghĩ bàn to có hai cô gái, Nhậm Trường Giang cũng ở đó, thế là cũng vội vàng chọn bàn to.

Để Trương Long Phi ngồi riêng với con gái, anh ta nhất quyết không dám, điển hình của kiểu người có ý đồ nhưng không có gan.

"Hình như chỉ còn chúng ta."

Tiêu Long Nguyệt nháy mắt với Lâm Lạc .

Lâm Lạc và Tiêu Long Nguyệt tự động được xếp vào một bàn đơn, sau khi mọi người đã ngồi vào chỗ, Nhậm Trường Giang ngồi bốn người với Trương Long Phi đứng dậy, giọng điệu hào sảng của một ông anh cả: "Tối nay mọi người muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái nhé, đừng ngại với tôi, ai ngại với tôi là tôi giận đấy!"

"Anh Giang thật hào phóng."

Mọi người khách sáo vài câu rồi bắt đầu gọi món, tất nhiên là bàn nào gọi của bàn nấy, dù sao mọi người cũng ngồi riêng.

Tiêu Long Nguyệt khoanh tròn đánh dấu trên thực đơn một hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu hỏi Lâm Lạc ngồi đối diện:

"Uống được không?"

"Tôi đều được."

"Vậy thì thêm hai chai bia."

Gọi xong món, đồ nướng nhanh chóng được mang lên, vì đồ nướng của quán này là bán thành phẩm đã rắc sẵn các loại gia vị, khách hàng cần tự nướng ở bếp than trên bàn rồi mới ăn.

Trong làn khói bếp than, Tiêu Long Nguyệt cười nói với Lâm Lạc : "Có thấy bây giờ hai chúng ta giống như đang hẹn hò không?"

Lời mở đầu hơi mờ ám khiến Lâm Lạc hơi nhướng mày, thầm nghĩ Tiêu Long Nguyệt này không định câu anh như cá rô phi rồi thả vào ao chứ?

Chưa đợi Lâm Lạc trả lời, Tiêu Long Nguyệt đã tò mò hỏi tiếp: "Nghe nói cậu là bạn học với Hứa Ức Phi và Trương Hinh Doãn ở cùng ký túc xá với chúng tôi?"

"Đúng vậy."

Lâm Lạc lật những xiên nướng đã bắt đầu rỉ mỡ.

Là người được trùng sinh, Lâm Lạc biết rất rõ Tiêu Long Nguyệt trước mặt là một cao thủ câu cá, danh sách bạn bè của cô ta là một ao cá lớn, trong đó có rất nhiều cá rô phi nhỏ như Vương Vũ.

"Không chỉ vậy chứ?"

Tiêu Long Nguyệt có vẻ hơi hóng hớt, cô ta hơi nghiêng người về phía Lâm Lạc, hạ giọng nói:

"Hôm nay tôi mới đến ký túc xá, vô tình nghe thấy Phi Phi và Doãn Doãn cãi nhau vì cậu."

Lúc Tiêu Long Nguyệt tới gần, Lâm Lạc ngửi thấy một mùi nước hoa thoang thoảng, cô ta có vẻ như đang chia sẻ một bí mật nhỏ với mình, khoảng cách giữa hai người đột nhiên gần hơn rất nhiều.

Lâm Lạc đã trải qua trăm trận chiến nên biết rằng đây vừa hay là khoảng cách rất dễ khiến con trai rung động, thậm chí hiểu lầm rằng cô gái này có tình cảm với mình.

"Kể đi xem nào, rốt cuộc các cậu có quan hệ gì?"

Nói đến đây, Tiêu Long Nguyệt dường như mới nhận ra khoảng cách giữa hai người hơi gần, xấu hổ lùi ra xa một chút.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Ai Còn Làm Minh Tinh (Bản Dịch) của Ngã Tối Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luizy.97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.