Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong mộng: Khí phách tướng quân trở thành nô lệ, quý tộc chủ nhân mạnh mẽ phá trynh tiểu huyệt

Phiên bản Dịch · 2722 chữ

【3】 Trong mộng: Khí phách tướng quân trở thành nô lệ, quý tộc chủ nhân mạnh mẽ phá trynh tiểu huyệt


Trong phòng ngủ xa hoa của quý tộc, không khí ái muội kiều diễm.

Một sớm trở thành nô lệ, thân thể cường tràng nóng rực của Quý Chính Đạm bị trói vào giường lớn mềm mại. Dưới tác dụng của thuốc, y phát ra tiếng thở dốc khó nhịn, khuôn mặt anh tuấn ửng hồng một mảng, tứ chi thon dài thẳng tắp bị mạnh mẽ cố định tách ra.

“Buông ta ra!” Hai mắt Quý Chính Đạm bị che lại, y dãy sụa khiến dây xích khóa xung quanh rầm rầm rung động, cơ bắp căng chặt hơi run nhẹ, tràn đầy sinh mệnh lực cường đại. Trong thân thể y dục hỏa đốt người, nơi trí mạng yếu hại nhất còn nằm trong tay kẻ thần bí nọ.

Quý Chính Đạm sắc mặt căng chặt, hô hấp thô nặng nóng lên: “Nếu là nam tử hán đại trượng phu, chúng ta đường đường chính chính đánh một trận. Nếu ta thua, tánh mạng mặc ngươi xử lý. Chỉ có tiểu nhân, mới dùng thủ đoạn đê tiện vô sỉ như thế.”

Hạ Thư Khanh thấp giọng cười, có vẻ hắn đánh giá hơi cao sức tưởng tượng của thẳng nam Khởi Điểm. Chỉ sợ Quý Chính Đạm còn không biết, bản thân đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm đến thế nào: “Ta là chủ nhân, xử lý nô lệ của mình, chẳng phải là điều đương nhiên?”

Giấc mơ này vừa chân thật vừa giả dối, lại không thể tỉnh dậy. Phản ứng của Quý Chính Đạm lại cực kỳ thú vị. Hạ Thư Khanh cũng không ngại thả ra ma quỷ ở đáy lòng, tận tình kích thích nam chính chính trực vô tư, buộc y phải lộ ra một gương mặt khác.

Quý Chính Đạm không chút do dự phản bác: “Ta không phải nô lệ! Hạ đại phu, đệ đến cùng là muốn thế nào?”

“Đương nhiên là chơi cưng.” Hạ Thư Khanh trêu đùa dương vật bị dải lụa buộc chặt như đang chơi một món đồ chơi thú vị, rất có hứng thú nhìn Quý Chính Đạm sinh ra tình dục lại không thể phát tiết. Nam nhân trên giường yết hầu trầm thấp kêu rên, đầu vú trên ngực giống như hòn đá nhỏ, gợi cảm mê người.

Trước mắt Quý Chính Đạm là một mảnh tối đen, tựa như bị dày vò trong biển lửa, tất cả cảm giác đều tập trung ở thân dưới đang bị nắm chặt. Y cắn răng, theo bản năng hỏi: “Chơi… Ta, là có ý gì?”

“A,” Hạ Thư Khanh thấp thấp cười, ung dung thong thả vỗ về chơi đùa ngọc hành của Quý Chính Đạm, dễ như trở bàn tay khơi mào tình triều của nam nhân. Hắn dùng giọng nói dễ nghe nghiêm trang nói hạ lưu: “Chơi, chính là đ- cưng nha, nghiệt căn của ta đ- tiểu huyệt của cưng, bắn đầy tinh dịch vào trong, đem hai chân cưng đ- mở, khóc lóc xin tha……”

“Hoang đường, vô sỉ!” Quý Chính Đạm kề bên cao trào lại bị giam cầm buộc chặt, vui thích mà thống khổ, gân xanh nổi lên, mồ hôi đầy đầu. Nhận thức chính nghĩa hơn hai mươi năm nay của y bị cường thế xâm phạm, bản thân đối với chuyện nam nữ còn không biết, vậy mà lại phải cùng nam tử làm chuyện thân mật. Y khiếp sợ vì vị 'Hạ đại phu' hư hư thực thực này to gan lớn mật: “Ta cũng không phải là nữ tử! Huống hồ, việc này phải là lưỡng tình tương duyệt.”

Bình sinh Quý Chính Đạm lần đầu tiên bị cởi trần truồng tùy ý dâm loạn, thân thể còn sinh ra vui sướng khó nói, quả thực là vô cùng nhục nhã. Y phẫn nộ nói: “Ngươi cưỡng bách như thế, không phải việc quân tử nên làm. Nếu ta không chết, nhất định phải bắt ngươi về quy án!”

“Quân tử? Cũng không phải, ta là chủ nhân của cưng.” Loại biến thái như Hạ Thư Khanh, căn bản sẽ không vì hai ba câu khuyên nhủ hay mắng chửi mà từ bỏ. Hắn câu môi cười: “Hiện tại, ta muốn dạy dỗ cưng, nô lệ thì nên hầu hạ chủ nhân như thế nào.”

Quý Chính Đạm vặn vẹo eo, thần kinh căng thành một sợi dây nhỏ, thô tráng dương vật đang gắng gượng không chịu nổi một chút khiêu khích, lửa dục trướng đại kêu gào muốn thoát ra khỏi dải lụa buộc chặt, trên đỉnh tràn ra chất lỏng ướt át, khát vọng phun trào. Bị tình dục tra tấn không ngừng, sắc mặt y hơi hơi vặn vẹo: “Buông ra……”

“Gọi chủ nhân.” Hạ Thư Khanh vỗ về chơi đùa hai hòn dái tròn trịa của nam nhân, nhìn Quý Chính Đạm mẫn cảm hút khí, sắp bắn ra lại bị mạnh mẽ lấp kín, muốn ngừng mà không được.

“Mơ… Tưởng.” Quý Chính Đạm không có câu trả lời thứ hai, y tuyệt đối không thể hướng kẻ địch cúi đầu. Dù cho lửa dục ngập trời cơ hồ đem y cắn nuốt, thống khổ cùng vui thích dần nhân lên gấp bội.

“Thật là không ngoan. Nhưng phải dạy dỗ một chút, mới thú vị, không phải sao?” Hạ Thư Khanh cũng không nóng nảy, hắn nắm chặt cằm Quý Chính Đạm, ngón tay lạnh lẽo như ngọc, trong khoang miệng ấm áp ướt át quấy rối thọc vào rút ra, nước bọt ướt nhẹp dính đầy ngón tay Hạ Thư Khanh. Hắn thong thả ung dung mở ra hai đùi vô lực của nam nhân, lướt qua cặp mông no đủ tròn trịa, nhắm ngay huyệt khẩu nho nhỏ đâm vào.

Quý Chính Đạm cả người phát run, bị tình dục tra tấn đến thất thần, nơi y không đụng tới đang bị dị vật xâm nhập, lỗ nhỏ kháng cự mãnh liệt: “A… Ngươi làm cái gì? Đi ra ngoài!”

Ngón tay Hạ Thư Khanh nương theo chất lỏng bôi trơn, moi móc chơi đùa lỗ nhỏ vừa chật vừa hẹp của Quý Chính Đạm: “Đừng lộn xộn, chủ nhân sẽ tức giận nha.”

Hắn mát xa lỗ huyệt, dụ dỗ nói: “Thả lỏng, cưng mới không đau.” Thịt mềm trong dũng đạo Quý Chính Đạm rậm rạp đè ép, có thể nghĩ, đ- vào sẽ còn sướng tới mức nào.

“Buông… ra,” Cảm giác uy hiếp khác thường xuất hiện, hai đùi Quý Chính Đạm không thể khép lại. Y vặn vẹo mông, co rút tiểu huyệt bài xích ngón tay Hạ Thư Khanh xâm phạm, “Vì sao lại chạm vào chỗ đó?”

“Tiểu huyệt cưng thật chặt. Nếu không thể lỏng, làm sao có thể nuốt dương vật của ta đây?” Hạ Thư Khanh vỗ vỗ mông Quý Chính Đạm, giam cầm bên hông nam nhân, một bên quấy loạn cúc huyệt căng chặt.

Vách trong mềm mại lần đầu tiên bị người ngoài xâm chiếm, khẩn trương mà ngây ngô mút vào ngón tay Hạ Thư Khanh. Không hổ danh là nam chính được thế giới ưu ái, đến chỗ này cũng được ưu ái.

Quý Chính Đạm lần đầu tiên bị vỗ mông, tức giận đến cả người run rẩy, nơi đó của y nhỏ như vậy, nam nhân thế nhưng còn muốn dùng nghiệt căn cắm vào. Như vậy, y không đau chết, cũng mất hết thể diện.

Quý Chính Đạm bị Hạ Thư Khanh thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc áp chế khinh nhục, dù mắng chửi người cũng chỉ có lăn qua lộn lại mấy câu “Hỗn… trướng, đê tiện.” Nhưng y rất nhanh đã không còn rảnh để phẫn nộ nữa.

Hạ Thư Khanh đem sắc mặt khuất nhục của Quý Chính Đạm mặt thu hết vào đáy mắt, ngón tay hơi lạnh thâm nhập vào vách trong yếu ớt của nam nhân cường tráng thăm dò. Thẳng đến khi đụng phải một chỗ mềm mại phồng lên, hắn không có chần chờ mà dùng sức ấn vào chỗ đó.

“A!” Bụng Quý Chính Đạm vừa xót vừa trướng, tuyến tiền liệt mẫn cảm yếu ớt bị kích thích, theo huyệt khẩu kịch liệt co rút lại, khoái cảm hủy thiên diệt địa xa lạ mà mãnh liệt một đường tràn ra sống lưng, thẳng đến đại não.

Quý Chính Đạm kịch liệt thở dốc, y ngửa cổ ra sau, ngực phập phồng thật mạnh, eo dựng thẳng, như con cá mất nước nhảy lên, lại bị xích sắt trói buộc kéo xuống giường, côn thịt bành trướng sắp nổ tung. Y hơi hơi biến sắc, ngọc hành muốn bắn lại bị dải lụa cản lại, vô lực giãy giụa: “Hạ Thư Khanh, cởi…ra.” Nếu không được bắn, y đại khái sẽ nghẹn chết.

Hạ Thư Khanh lại cười nói: “Cưng đang kêu ai?”

Khóe mắt Quý Chính Đạm co giật, y cắn chặt răng, không rên ra tiếng. Chẳng sợ bị tình dục dày vò đến mồ hôi đầy đầu, y cũng không chịu cúi đầu.

“Thật là một nô lệ không nghe lời.” Hạ Thư Khanh cười lắc đầu, “Nhưng mà, ta rất thích.” Hắn cởi bỏ nơ bướm giống như đang mở lễ vật, rút ra dải lụa màu đỏ.

Dương vật Quý Chính Đạm bị áp chế đã lâu nháy mắt to ra, miệng cống mở rộng vừa nhanh vừa vội, y gầm nhẹ theo bản năng, cuối cùng cũng phát tiết mà phun ra từng luồng tinh dịch màu trắng. Vui sướng mãnh liệt trước nay chưa từng có, đầu óc Quý Chính Đạm trống rỗng, ánh mắt mê ly, phiêu phiêu dục tiên quên mất tất cả.

Hạ Thư Khanh lấy tinh dịch màu trắng bôi lên tiểu huyệt Quý Chính Đạm, lỗ nhỏ hồng nhạt lúc đóng lúc mở lộ ra chất lỏng màu trắng, dâm mĩ đến cực điểm, sắc thái xinh đẹp dâm đãng như đang chờ đợi bị người khác đ-.

“Thoải mái không? Hiện tại đến phiên chủ nhân.” Hạ Thư Khanh cởi bỏ phục trang quý tộc tinh xảo, lôi ra côn thịt đã cứng rắn như thiết, cường thế mà uy hiếp để trước hậu môn Quý Chính Đạm.

Dị vật nóng bỏng tới gần, đánh mạnh lên mông Quý Chính Đạm, hắn từ trong sung sướng hoảng hốt hoàn hồn: “Ngươi làm gì? Đừng… A ——”

“Nói, đ- cưng nha.” Hạ Thư Khanh thiện giải nhân ý mà trả lời, một bên thúc hông thật mạnh, mạnh mẽ đ- mở cúc huyệt ngây ngô của Quý Chính Đạm, thế không thể cản xỏ xuyên qua con đường mềm mại chật hẹp, dã man tàn nhẫn đưa đẩy, lấp đầy chỗ sâu nhất bên trong. Dương cụ to lớn của Hạ Thư Khanh cường thế lấp đầy lỗ nhỏ của Quý Chính Đạm, không để lại một khe hở, càng chơi càng sâu, hung mãnh dị thường.

Trong tiểu huyệt mềm mại là vô số cái miệng đang không ngừng mút liếm đầu đỉnh dương vật của Hạ Thư Khanh, rậm rạp đè ép vuốt ve thịt trụ khổng lồ. Hậu huyệt xử nam hậu vừa chặt vừa sướng, Hạ Thư Khanh híp mắt, đ- vào rút ra nhanh hơn, tận tình mà quất nam nhân cường tráng dưới thân.

“Ha~! A ——” Quý Chính Đạm nuốt vào kinh hô, trong bóng đêm, y vô cùng rõ ràng cảm nhận được, cự vật dữ tợn cường thế căng ra nơi bí ẩn nhất của y, dùng một lần lấp đầy mà đấu đá lung tung vào chỗ sâu nhất, thân thể nóng bỏng cọ xát va chạm vang lên tiếng bạch bạch đầy tình ái.

Không có đau đớn như trong tưởng tượng, chỗ sâu nhất trong Quý Chính Đạm là cảm giác căng trướng khác thường, bụng hơi phồng lẻn như là đ- xuyên, ẩn ẩn sinh ra một trận ngứa ngáy.

“Không cần…” Quý Chính Đạm lắc đầu, thân thể lay động theo va chạm của Hạ Thư Khanh. Trên mặt y đỏ bừng khuất nhục, không thể tin được trong cơ thể chính mình sẽ bị dương vật của người khác xâm phạm. Y tựa như con mồi bị trói chặt trên giường, hơi nâng mông lên ý đồ đem nghiệt căn cả gan làm loạn bài trừ, “Lấy ra! A ——”

Nhưng mà, dương vật Hạ Thư Khanh được lỗ huyệt Quý Chính Đạm hầu hạ sướng, sung sướng gợi lên khóe môi, sườn mặt gợi cảm mê người không gì sánh được. Ai có thể nghĩ tới, thẳng nam sắt thép như Quý Chính Đạm đây, lỗ huyệt cũng thiên phú dị bẩm như vậy. Hạ Thư Khanh đẩy nhanh tốc độ, hung hăng đ- tới chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt.

“Cút đi……” Quý Chính Đạm đã chịu kích thích cực lớn, y từ trong ánh mặt trời ấm áp bị kéo vào đại dương quay cuồng sắc dục, khó có thể tự kềm chế. Tiếng mắng của Quý Chính Đạm dần thay đổi âm điệu, uyển chuyển như tiếng rên rỉ gọi giường, “A~……”

“Ban thưởng của chủ nhân, phải hưởng thụ cho tốt.” Hạ Thư Khanh nắm lấy mông Quý Chính Đạm, điên cuồng chuẩn xác va chạm vào điểm mẫn cảm của nam nhân, nhìn Quý Chính Đạm không tự chủ được mà cuộn tròn đầu ngón tay, thân dưới hơi cong.

“A… Ưm……” Quý Chính Đạm không thể tin được, lại có thời khắc vui sướng hơn cả khi thủ dâm, lại còn là một người nam nhân cho y! Quý Chính Đạm nội tâm luôn luôn kiên định, lần đầu tiên tâm thần chấn động bừng tỉnh.

Xuân dược mãnh liệt cuối cùng cũng hoàn toàn hòa tan lý trí của Quý Chính Đạm, dục vọng nuốt hết thần trí y. Quý Chính Đạm rốt cuộc không cảm nhận được thanh âm bên ngoài, chỉ còn dục vọng vô tận. Quý Chính Đạm thô nặng thở dốc, lớn tiếng rên rỉ: “A… A… A, đừng để cho bản hầu gia bắt được ngươi, nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết ——”

“Miệng nhỏ phía dưới lợi hại, miệng nhỏ phía trên cũng lợi hại không kém.” Hạ Thư Khanh thưởng thức Quý Chính Đạm bị bắt trầm mê giãy giụa trong tình dục, hắn tận hứng mà mãnh liệt đâm vào rút ra gần ngàn cái, mới thỏa mãn mà bắn nùng tinh vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt xử nam, lây dính hơi thở cường thế của chính mình.

Tinh dịch nam nhân nóng đến khiến vách trong Quý Chính Đạm co rút kịch liệt, y lại lần nữa cao trào: “A a a a ——”

……

“Meow ~ meow ~”

Đêm tẫn bình minh, Hạ Thư Khanh mở bừng mắt, mèo con thuần trắng ở trên chăn của hắn dẫm tới dẫm lui, một đôi mắt xanh thẳm ngây thơ chứa đựng đầy sao trời xinh đẹp.

Hạ Thư Khanh xoa xoa cằm mèo con, trong óc hiện lên hình ảnh Quý Chính Đạm bị hắn đè ở dưới thân đ- mạnh, hơi thở nóng rực của nam nhân trẻ tuổi, tiểu huyệt vô cùng chặt chẽ, hoạt sắc sinh hương.

Hạ Thư Khanh lật xem ký lục hệ thống, chính mình chính xác là ngủ say một đêm. Hắn hơi hơi câu môi, bất đắc dĩ cười khẽ: “Giấc mộng này, thật thú vị.” Hắn trong lòng biết 'giấc mơ' này không đơn giản, nhưng cũng không vội đi tìm nguyên do. Chỉ là tò mò nếu thật sự cường đ- Quý Chính Đạm ngoài đời một trận, sẽ là mùi vị gì?

Hạ Thư Khanh cười lắc đầu, hắn thật là càng ngày càng ác liệt.

Chờ sắc trời hoàn toàn sáng, ngoài sân có tiếng đập của thật mạnh.

“Tới đây.” Hạ Thư Khanh mở cửa viện, ánh vào mắt là khuôn mặt tuấn lãng của Quý Chính Đạm.

Quý Chính Đạm đôi mắt sắc bén như lửa, nói thẳng: “Chủ nhân?”

_


Mong các cô ủng hộ nha ~

Bạn đang đọc Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm của Lưu Ảnh Bất Lưu Thanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luciandia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.