Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bệnh viện tâm thần.

Phiên bản Dịch · 2541 chữ

Xe lửa chạy một ngày một đêm cuối cùng cũng dừng lại dưới một chân núi.

Sắc trời âm u, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể mưa. Lâm Kiều đánh thức Tiếu Kha Ngải, nói: “Đến rồi.”

“Hử?”

Tiếu Kha Ngải mơ mơ màng màng mở mắt ra, còn chưa tỉnh ngủ : “Đến đâu vậy?”

“Dưới chân núi.”

Lâm Kiều nói: “Có thể phải lên núi.”

Tiếu Kha Ngải “Ồ” một tiếng, ngơ ngác ngồi một lúc, dựa vào Lâm Kiều đứng lên.

Một cô gái tóc ngắn đi ngang qua, nhìn bọn họ mấy lần, nói: “Gan lớn thật, lại ngủ được… hai anh nhất định là lão luyện.”

Tiếu Kha Ngải lười biếng ngáp một cái: “Vẫn là lính mới.”

Cô gái tóc ngắn nghe vậy liền bĩu môi, lập tức không còn hứng thú bỏ đi.

Bảy người lục đục xuống xe, rõ ràng ba người mới kia vẫn còn chưa kịp phản ứng, sắc mặt đều rất bất an.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Một cô gái dáng người nhỏ nhắn sợ hãi hỏi: “Đã an toàn hay chưa?”

“An toàn?”

Cô gái tóc ngắn vừa rồi cười khinh thường một tiếng: “Lập tức cô liền biết thế nào là an toàn.”

Cô gái nhỏ kia mặt liền biến sắc, không dám nói tiếp nữa.

“Tiểu Lam, đừng dọa người mới.”

Nam nhân bên cạnh cô gái tóc ngắn nói: “Xin lỗi, tôi tên Ngô Nguyệt Minh, đây là bạn gái tôi Trương Tiêu Lam, mọi người là?

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải, hiển nhiên cũng cảm thấy hai người không giống người mới.

Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải nói tên mình, ba người mới cũng tự giới thiệu, cô gái nhỏ tên Lam Nguyệt Thược, ngoài ra hai người nam một tên Tôn Thái, một tên Dương Hạo.

Sau khi biết tên nhau, Ngô Nguyệt Minh đề nghị lên núi, nói nhiệm vụ hẳn ở trên núi, muốn tất cả mau lên đó.

Những người khác không có ý kiến, vì vậy đoàn người đi dọc theo đường núi, khoảng một tiếng sau, một tòa nhà nằm giữa ngọn núi xuất hiện trước mặt bọn họ.

Tòa nhà kia nhất định đã lâu năm, bốn phía loang lổ gỉ sét, trên cổng còn treo một tấm bảng “Bệnh viện tâm thần An Khang”.

Bảy người vừa mới đến gần, lập tức trong bệnh viện lao ra mười mấy người đeo mặt nạ cùng bao tay, không nói hai lời liền chế trụ bọn họ.

Tôn Thái hoảng sợ hỏi: “Làm gì đó! Các người muốn làm gì!”

Hắn cùng Lam Nguyệt Thược, Dương Hảo đều đầy mặt kinh hoàng, liều mạng giãy giụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát được trói buộc của những người đó.

Một thân ảnh màu trắng chậm rãi từ trong bệnh viện đi ra, là một nữ y tá. Dưới mái tóc dài, là một gương mặt xấu xí tựa như ác quỷ.

“Chín bệnh nhân chạy trốn bây giờ toàn bộ đều đã bắt trở lại.”

Nữ y tá hờ hững viết gì đó lên một cuốn sổ nhỏ, nói: “Mang bọn chúng về.”

“Chúa ơi, xấu dã man.”

Trương Tiêu Lam lầm bầm nói: “Tôi chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào xấu như vậy.”

Ngô Nguyệt Minh nói: “Em nhỏ tiếng một chút, đừng để người ta nghe thấy.”

Âm thanh của bọn họ thật ra cũng không lớn, nhưng không biết thế nào nữ y tá kia liền trợn mắt, vẻ mặt thâm độc nhìn Trương Tiêu Lam một cái.

Trương Tiêu Lam mặt liền biến sắc, vội vàng cúi đầu.

Bảy người bị bắt vào bệnh viện tâm thần, so với bên ngoài bên trong càng cũ nát hơn, bức tường vàng bong tróc, khắp nơi tràn ngập mùi mốc meo.

Bọn họ bị dẫn đến một hành lang, hai bên hành lang là các phòng giam nhỏ. Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngả bị đẩy vào cùng một căn phòng, “Ầm” một tiếng, cửa sắt sau lưng bọn họ khóa lại.

“Ây da, đau quá.”

Tiếu Kha Ngải động động cánh tay đau nhức, ghét bỏ liếc nhìn bốn phía: “Nơi này cũng quá tệ đi.”

Phòng rất hẹp, chỉ bày hai chiếc giường thấp gỉ sét, ngay cả cửa sổ cũng nhỏ, còn dùng thanh sắt niêm phong từ bên ngoài.

Lâm Kiều nói; “Cậu còn nhớ vừa rồi y tá kia nói gì không?”

Tiếu Kha Ngải: “Không có, em đều bị gương mặt cô ta dọa, nào còn dư thời gian nghe cô ta nói cái gì.”

“Cô ta nói tổng cộng có chín bệnh nhân.”

Lâm Kiều trầm ngâm nói: “Nói cách khác, còn hai người chúng ta chưa nhìn thấy.”

Tiếu Kha Ngải sửng sốt một chút, nói: “Có thể bọn họ đến trước, hoặc chẳng qua là nhiệm vụ của NPC.”

Lâm Kiều: “Chắc vậy.”

Cậu cùng Tiếu Kha Ngải mới nói vài câu, cửa phòng liền bị mạnh mẽ kéo ra.

“Đến thời gian ăn trưa! Từng người đứng lên, xếp hàng di chuyển đến phòng ăn!”

Ngoài hành lang là một người đàn ông mặc bộ quần áo cai ngục, dáng người hắn cực kì cao lớn, bên hông treo một cây côn cảnh sát, còn có một đoản đao sắc bén.

Bảy người đều bị hắn đuổi ra, trước khi đi Lâm Kiều chú ý đến bảng tên trước ngực hắn, trên đó viết mấy chữ: “Giám sát viên Trần Uy.”

Trần Uy dẫn bọn họ đến phòng ăn, nữ y tá vừa rồi cũng ở đó, trước ngực cô ta cũng có một bảng tên - Vương Na, là y tá trưởng.

Phòng ăn không lớn, chỉ có thể chứa mười mấy người. Cánh cửa duy nhất bị Trần Uy cùng Vương Na chặn, bên cạnh bọn họ là một người đàn ông mặc âu phục mang giày da, là viện trưởng nơi này.

Viện trường cùng Vương Na nói mấy câu liền rời đi, vừa bước vài bước, Trần Uy liền gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng viện trưởng, đến khi hắn ta biến mất ở khúc quanh hành lang mới thu hồi tầm mắt.

Tiếu Kha Ngải kéo ống tay Lâm Kiều: “Anh, nhìn kìa, ở đây còn có hai người.”

Trong phòng ăn sớm đã ngồi một nam một nữ, bọn họ không giống là người của bệnh viện tâm thần, ngược lại giống như bọn Lâm Kiều, là người làm nhiệm vụ.

Người nữ trong đó ngẩng đầu lên, hướng bảy người khẽ mỉm cười một cái: “Xin chào, tôi họ Văn, Văn Lộ Na.”

Tiếu Kha Ngải huýt sáo một cái: “Ồ, đẹp thật.”

Văn Lộ Na quả thật rất đẹp, vẻ ngoài xuất sắc, dáng người uyển chuyển, hầu như tầm mắt mọi người đều bị cô hấp dẫn… Trừ Lâm Kiều.

Ánh mắt rơi vào một chỗ, con ngươi Lâm Kiều hơi co rúc, cơ thể cậu dường như bị cố định lại một chỗ, không thể di chuyển được nửa bước.

Đầu óc trong thời gian ngắn ngủi trống rỗng, cả thế giới đều mờ đi, cái gì cũng không thấy rõ - chỉ có nơi đó, một bóng người phản chiếu rất rõ trong mắt cậu, quen thuộc khiến người rơi lệ.

Tiếu Kha Ngải: “Anh….Anh đi đâu vậy?”

Cậu ta đưa tay muốn kéo Lâm Kiều, nhưng lại bắt hụt.

Người đàn ông ngồi đối diện Văn Lộ Na cảm giác có người đến gần, thờ ơ quay đầu, trong mắt phản chiếu bóng người một cậu thanh niên.

“Phó Miễn?”

Lâm Kiều nhẹ nhàng nói: “Anh là… Phó Miễn?”

“.…Tôi không phải.”

Người đàn ông hơi nheo lại đôi mắt, hỏi: “Cậu là ai?”

Giọng hắn trầm trầm, vẻ mặt trước sau lạnh như băng xen lẫn bài xích.

Lâm Kiều kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên đưa tay, bắt lấy cổ tay hắn.

Văn Lộ Na: “Này, cậu…”

Cô ta muốn nói gì đó, lại bị động tác của người đàn ông ngăn lại.

Người đàn ông lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Kiều, mặc cho đối phương lăn qua lộn lại nhìn bàn tay mình, đợi một lúc mới nói: “Xem đủ?”

Không có vết bớt, không có cảm giác quen thuộc, thậm chí giữa ngón tay còn đeo một chiếc nhẫn bạc.

Đã kết hôn rồi… sao?

Lâm Kiều buông tay ra, từ từ lui về sau mấy bước.

“Xin hỏi.”

Cậu nói: “Anh tên gì?”

Người đàn ông không trả lời, Văn Lộ Na bên cạnh nói: “Anh ấy họ Tần, Tần Phú. Còn cậu?”

Lâm Kiều yên lặng vài giây, nhỏ giọng nói: “Tôi nhận nhầm người… Xin lỗi.”

Trong chớp mắt, từ trong mắt người thanh niên Tần Phú thấy được sự thất vọng tràn trề cùng sự ảm đạm.

Hắn hơi nhíu mày, đang muốn nói gì đó, Lâm Kiều đã bình tĩnh xoay người, tựa như chuyện gì cũng chưa phát sinh, trở lại bên cạnh Tiếu Kha Ngải.

Tiếu Kha Ngải nói: “Anh… Em lấy cơm giúp anh, anh muốn ăn không?”

Lâm Kiều: “Cảm ơn.”

Cậu ngồi xuống trước mặt Tiếu Kha Ngải, không nói một lời cúi đầu ăn cơm.

Cách đó không xa, Tần phú nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, lại cũng không thấy bên kia nhìn thêm lần nào.

Thời gian ăn cơm vội vàng kết thúc, Trần Uy dùng côn cảnh sát gõ gõ mặt bàn, nghiêm khắc quát mọi người đứng dậy: “Đi ra ngoài làm việc!”

Địa điểm làm việc ở phía sau, có một bức tường bị sụp đổ, cần xây lại lần nữa.

Vương Na mặt không thay đổi ôm một cái hộp, nói: “Đến rút thăm, quyết định công việc của các ngươi.”

Tiếu Kha Ngải rút thăm đầu tiên, rút ra “nhào bùn”, Lâm Kiều là “quét sân”, những người khác cũng rút ra công việc khác nhau, đến lượt Tôn Thái, hắn vừa nhìn thấy tờ giấy trên tay mình liền bất mãn kêu lên.

“Dựa vào cái gì tôi phải dọn nhiều thùng như vậy? Bọn họ so với tôi thoải mái hơn nhiều!”

Trong góc sân sau bày một đống núi nhỏ thùng giấy, mà công việc của hắn chính là dời những cái thùng này đến sân trước.

Vương Na hờ hững liếc hắn; “Không làm việc không có cơm ăn.”

“Không ăn liền không ăn!”

Tôn thái nói: “Cơm các người khó ăn như vậy, ai thèm!”

Lam Nguyệt Thược kéo hắn một cái, lo lắng nói: “Anh ít nói lại đi!”

“Vốn chính là tôi….”

Tôn Thái muốn nói gì đó, giây tiếp theo, cổ áo hắn liền bị kéo lên.

“A!”

Trần Uy tựa như đang xách một con gà con xách Tôn Thái lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm: “Có làm hay không?”

“Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi làm! Tôi làm ngay bây giờ!”

Tôn Thái bị dọa đến nỗi miệng liên tục cầu xin tha thứ,, Trần Uy hừ một tiếng, tiện tay vứt hắn xuống đất.

Lam Nguyệt Thược nhanh chóng tiến lên đỡ hắn, Tôn Thái hất tay cô ra, thấy Trần Uy rời đi, liền hùng hùng hổ hổ từ dưới đất bò dậy.

Trải qua vụ việc vừa rồi, hắn không dám không đi làm việc nữa. Nén giận đi đến góc tường, kết quả vừa nâng cái thùng lên, hắn liền kinh ngạc vui vẻ kêu lên.

“A, cái thùng này nhẹ thật.”

Hắn ước chừng thùng giấy trên tay, dễ dàng ôm đi.

Bởi vì cái thùng quả thực rất nhẹ, cho nên Tôn Thái làm cực kì nhanh chóng, không lâu sau hắn liền dọn xong hơn phân nửa thùng, những người khác không ngừng hâm mộ.

Sân bên kia, Trương Tiêu Lam xoa xoa eo đang đau nhức bởi vì đẩy xe, bất mãn liếc Tôn Thái một cái: “Vận c*t chó gì…”

*[ Chỗ này tác giả ghi hẳn ra luôn á mà từ trước đến giờ mình là một đứa hiếm khi chửi tục nên mạn phép che bớt cho thuần phong mĩ tục :)))

P/s: giỡn thôi.]*

Tiếu Kha Ngải ngồi xổm ở góc tường, nhào bùn dính đầy cả tay, thở dài.

“Anh hai, tính ra anh cũng rất thoải mái.”

Lâm Kiều nói: “Tôi có thể đổi với cậu.”

“Thôi đừng.”

Tiếu Kha Ngải xua tay lia lịa: “Em không muốn nhận sự chú ý từ Trần Uy đâu.”

Lâm Kiều lắc đầu, tiếp tục cúi mặt quét sân.

Không nói thêm lời nào, khí chất thanh niên dửng dưng hời hợt, môi mím thành một đường thẳng tắp, tròng mắt đen láy trong vắt, phản chiếu một mảnh lạnh lẽo.

Cách đó không xa, Văn Lộ Na: “…”

Cô yên lặng dời tầm mắt, nói: “Đội trưởng, hình như anh có gì đó không đúng lắm.”

Tần Phú sắc mặt lãnh đạm: “Thật sao?”

“Anh đã nhìn chằm chằm người ta ba phút mười ba giây.”

Văn Lộ Na sắc mặt không chút thay đổi: “Nếu không phải cậu ta tính cách tốt, có thể anh đã bị xem là biến thái rồi.”

Tần Phú trầm mặc vài giây, nói: “Hình như cậu ấy thích tôi?”

Văn Lộ Na: “…”

Khóa miệng bất giác co rút, cô nói: “Vậy anh cũng quá tự tin đi.”

Tần Phú không nói gì thêm, hắn vuốt ve chiếc nhẫn giữa ngón tay, như có điều suy nghĩ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mọi người cũng đã làm xong hơn phân nửa, Dương Hạo nhỏ cọng cỏ cuối cùng, phủi tay đứng dậy.

“Ủa, Tôn Thái đâu?”

Hắn nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện Tôn Thái vừa từ sân trước đi đến: “Cậu vẫn còn chưa xong sao?”

“.…Chưa.”

Tôn Thái lau mồ hôi trên trán, sắc mặt có chút trắng bệch.

Dương Hạo nói: “Không thể nào, mấy cái thùng này không phải rất nhẹ sao? Mới vừa rồi cậu còn dọn nhanh lắm mà?”

Tôn Thái chậm rãi đến góc tường, cố hết sức mang xuống một cái thùng.

Dương Hạo cười nói: “Đùa gì thế, vậy chắc bình thường cậu tập luyện quá ít rồi.”

Hắn ta không chú ý đến hai chân đang run rẩy của Tôn Thái, đi ngang qua vỗ vai hắn ta một cái.

Lại không nghĩ tới, dường như Tôn Thái không thể chịu nổi sức lực như vậy, hai chân mềm nhũn, cả người lập tức té xuống.

Cái thùng đè hẳn trên người hắn, “Phụt” một tiếng, một trận máu tươi cực kì gay mũi tràn ngập trong không khí.

Dương Hạo: “Tôn… Tôn Thái…”

Hắn run rẩy lui về sau vài bước, vẻ mặt kinh hoàng, liền té ngã xuống mặt đất.

Máu tươi từ đáy thùng tràn ra, cánh tay Tôn Thái còn lộ ra bên ngoài, co quắp mấy cái, liền không nhúc nhích.

Yên lặng trong chốc lát, một tiếng hét chói tai phá vỡ bầu trời, kinh động chim muôn.

“A a a a a…..!!”

Lời edit: Trong đây tầng một là tầng trệt nhé!

Bạn đang đọc Trốn thoát trò chơi chết chóc của Nhược Ương Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lalatete
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.